Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau

Chương 8.1

Thị Y Thần ngàn vạn lần không thể ngờ lại đụng phải mẫu thân đại nhân và dì cả ở đây. Vừa nghĩ đến việc phía sau lưng còn đang đứng lù lù một quả bom hẹn giờ là Lục Thần Hòa, giọng cô run rẩy chưa từng có: “Mẹ mẹ mẹ… dì dì dì cả…”.

“Chẳng phải con nói hôm nay làm thêm ư? Sao còn chạy đến đây làm gì?” Bà Thị chau mày, hướng ánh mắt sắc bén nhìn Lục Thần Hòa đang đứng sau cô: “Cậu ấy là ai?”.

“Cháu chào cô”, Lục Thần Hòa sải từng bước lớn về phía trước, đứng ngay bên cạnh Thị Y Thần, giọng điệu vô cùng cung kính: “Cháu họ Lục, tên đầy đủ là Lục Thần Hòa. Chữ Lục trong từ ‘lục địa’, chữ Thần trong từ ‘thần cư’, chữ Hòa trong từ ‘hòa hảo’. Là… bạn trai của Y Y”.

Hai chữ “bạn trai” vừa thốt ra khỏi miệng Lục Thần Hòa giống như quả bom nguyên tử phát nổ, tạo những đám khói hình nấm.

Thị Y Thần suýt chút nữa bị nghẹn chết, tròn xoe mắt, nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt mắng chửi anh: Đồ chết tiệt! Ai cho anh nói anh là bạn trai của tôi hả?

Dì cả của Thị Y Thần – bà Thị Quế Hoa vừa nghe vậy, lập tức hân hoan: “Hả? Thì ra là bạn trai của Y Y. Tướng mạo quả thực tuấn tú, lịch thiệp!”.

Hai hàng lông mày của bà Thị nhíu chặt lại, ánh mắt sắc bén đánh giá Lục Thần Hòa từ trên xuống dưới, tuyệt nhiên không vì nghe thấy chuyện con gái tìm được người yêu mà tỏ ra vui mừng hay hưng phấn, ngược lại bà còn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Thị Y Thần, “Họ Lục?”.

Thị Y Thần âm thầm cảm nhận được trán mình đang không ngừng túa mồ hôi, sống lưng cũng cứng ngắc. Ánh mắt này, giọng điệu này của mẫu thân đại nhân rõ ràng là vì vẫn còn nhớ như in cuộc điện thoại đó, vẫn còn nhớ chuyện cô từng nhắc tới việc anh là chồng chưa cưới của khách hàng.

Lục Thần Hòa khẽ nở nụ cười: “Thưa cô, lần trước lúc ở trong bệnh viện cháu đã nhận điện thoại của cô”.

Hai bàn tay Thị Y Thần cuộn chặt thành nắm đấm, chỉ muốn ném ngay Lục Thần Hòa ra ngoài, đúng là cái cần nói thì không nói, cái không cần nói thì lại cứ bô bô, cứ như thể sợ mẹ cô không nhớ ra chuyện trong bệnh viện vậy. Cô dùng hết sức giẫm một phát lên chân anh rồi đẩy anh sang một bên, sau đó trưng ra bộ mặt nịnh hót với mẹ: “Mẹ, mẹ và dì cả định đi đâu thế?”.

Nghe Y Thần hỏi vậy, bà Thị mới nhớ ra việc chính, bà nói: “Hôm nay lúc ra khỏi cửa khu nhà, không biết cái đứa quỷ quái thất đức nào ăn chuối xong còn vứt ngay vỏ ở bậc cầu thang, làm dì cả con chẳng may trượt ngã. Mẹ phải vội bắt xe đưa dì con tới bệnh viện, cậu tài xế đó lái đến ngã tư liền không dám đi tiếp vào đây vì sợ tắc đường”.

Dì cả lập tức lên tiếng: “Ôi trời, dì đã nói rồi, không sao đâu, mà mẹ con cứ căng thẳng quá, cứ làm như dì sắp tàn phế đến nơi vậy”.

Bà Thị nghe vậy nói: “Còn nói không sao? Ngã rồi còn không đứng dậy nổi. Chị nhìn xem chị đi lại còn chân thấp chân cao, khập khà khập khiễng thế kia, chẳng nhẽ phải ngã gãy xương mới gọi là ngã? Nếu như đến mức đó, thì coi như xong đời rồi”.

“Đúng vậy, đúng vậy, ngã như vậy không phải là chuyện nhỏ, mau mau đi bệnh viện thôi”, bệnh viện nhân dân ở ngay đằng sau, cách đó không xa. Thị Y Thần bực bội chuyện Lục Thần Hòa cứ đi theo mình nên hậm hực đi bộ từ nhà hàng vừa nãy đến đây, không ngờ đã đi được cả một quãng xa như vậy. Cô vừa định đưa tay ra dìu dì cả, thì Lục Thần Hòa đã nhanh hơn cô một bước, đỡ dì cả của cô đi mất.

Cô có chút kinh ngạc, chân tay cũng nhanh nhẹn gớm.

Tới bệnh viện nhân dân rồi, trong khu đại sảnh đón tiếp bệnh nhân đông nghịt người, nam nữ, già trẻ có đủ, tất cả các cửa lấy số nộp tiền đều có những hàng người dài ngoẵng đang chờ đợi.

Lục Thần Hòa đỡ Thị Quế Hoa ngồi xuống một chiếc ghế rồi nói với Thị Y Thần, “Mọi người ngồi ở đây đợi nhé, tôi đi xếp hàng lấy số”.

“Anh không có việc gì sao?” Thị Y Thần tỏ ra đề phòng. Tên này xem ra rất rảnh rỗi, từ lúc ở nhà hàng đi ra vẫn luôn theo sau cô, bây giờ lại đến nhiệt tình với người nhà của cô, rốt cuộc có ý gì?

Lục Thần Hòa khẽ rướn môi lên rồi nhẹ nhàng nói: “Thể hiện một chút, lấy việc giúp người làm niềm vui, cũng là bồi đắp nhân cách cho chính mình”.

Cô khinh bỉ lườm anh: “Có thể nhìn ra nhân cách của anh rất lâu, rất lâu rồi chưa được bồi đắp thêm chút nào.” Thôi mặc kệ đi, coi như cho anh cơ hội được tăng nhân cách một lần.

Lục Thần Hòa vừa đi, dì cả của cô liền bắt đầu lên tiếng khen ngợi: “Y Y, bạn trai của cháu xem ra rất ổn, đạo đức tướng mạo đều đủ cả”.

“Con người thì không tệ, nhưng nếu không phải hôm nay chúng ta vô tình gặp được, không biết nó còn định lén lút giấu giếm đến bao giờ?” Đôi mắt sắc bén như chim ưng của bà Thị nhìn chằm chằm vào cô như cây cảm ứng thăm dò vậy, “Cái cậu họ Lục kia thực sự là ‘bạn trai’ trong truyền thuyết của con đấy sao?”.

“Truyền thuyết gì ạ? Làm gì có truyền thuyết nào chứ”, Y Thần chớp chớp mắt, nhìn tứ tung bốn phía.

Bà Thị cũng không phải dạng vừa, bà tiếp tục nói: “Nếu đã không phải là anh chàng trong truyền thuyết kia, vậy thì chính là chồng chưa cưới của vị khách hàng mà lần trước con nhắc tới rồi?”.

Mấy từ “chồng chưa cưới của khách hàng” giống như tảng đá lớn đè thẳng xuống sống lưng cô. Tâm trạng lập tức trở lên nghiêm túc, cô thừa nhận: “Đương nhiên là bạn trai rồi ạ”.

Nếu như cô không chịu thừa nhận Lục Thần Hòa là bạn trai mình, thì nhất định sẽ bị mẹ hỏi cho ra ngô ra khoai, thôi thì cứ nhận đại trước đã, sau này có bị hỏi lại thì bịa ra lí do đã chia tay là xong. Đều tại cái tên Lục Thần Hòa kia, rõ ràng chỉ là người qua đường, tự dưng lại nhảy ra tự nhận là bạn trai, hại cô bây giờ đâm lao đành phải theo lao, thật không biết phải làm thế nào mới được. Đúng là gặp phải quỷ mà, hôm nay ra đường cô nhất định đã quên xem lịch cho nên mới thảm đến mức thế này.

“Nếu là bạn trai, sao lần trước con lại phải nói dối là chồng chưa cưới của khách hàng? Hay là con thật sự đã cướp bạn trai của người ta hả?” Lần này bà Thị dùng tư duy logic rõ ràng để suy đoán.

“Sao… sao có thể chứ?” Nhất thời chột dạ, giọng Y Thần lắp ba lắp bắp, “Khi… khi… khi đó quan hệ của bọn con vẫn còn chưa được xác định, cho nên con mới phải nói dối mẹ như vậy. Có điều việc anh ấy bị bệnh là thật, đêm hôm đó con quả thực đã đưa anh ấy đến bệnh viện”.

“Nếu không phải hôm nay mẹ và dì con bắt gặp ở đây, con định khi nào mới đưa cậu ta về gặp mẹ và bố con? Lúc trước là ai ở trước mặt cả nhà vỗ ngực bảo đảm sẽ mang bạn trai về nhà, mẹ thấy chắc con quên rồi.” Nhận được thông tin chính xác, bà Thị đương nhiên phải tranh thủ răn cho cô một bài.

“Thì cũng mới bắt đầu thôi mẹ. Vẫn còn chưa biết thế nào đã đưa người ta về nhà, ngộ nhỡ sau này không hợp thì phải làm sao ạ?”

Cô ấn huyệt thái dương, tự thán phục khả năng nói dối như thần của mình, câu nào là thật, câu nào là giả ngay bản thân cô cũng sắp không phân biệt nổi nữa rồi.

“Cái gì mà vừa mới bắt đầu, từ lần mẹ nhận được cuộc điện thoại đó đến nay cũng đã hơn ba tháng rồi. Con nên biết mẹ và bố từ lúc quen biết đến yêu đương rồi kết hôn, tổng cộng chỉ mất đúng bốn tháng thôi đấy.”

“Đó là thời đại của mẹ, thời kì bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy đã qua rồi. Thôi được rồi, được rồi, con biết mà, con sẽ cố gắng đưa anh ấy về nhà để giới thiệu chính thức cho cả nhà làm quen trước Trung thu”, Y Thần cố làm rối lên để đánh trống lảng, ít nhất cứ qua được hôm nay đã rồi tính tiếp.

Dì cả thấy vậy liền chen vào: “Còn đợi đến Trung thu làm gì chứ, đương nhiên là nên thuận theo tự nhiên, chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, hay hôm nay luôn đi”.

“Ôi dì cả, dì xem chúng con như thời cổ đại thấy thuận mắt là lập tức dẫn về nhà sao ạ? Không được không được, hôm nay anh ấy còn có việc, lát nữa phải đi rồi. Con không nói chuyện với hai người nữa, con đi xem anh ấy lấy số đến đâu rồi”, nói rồi, Y Thần lướt đi như một làn khói, tới ngay chỗ xếp hàng.

Tục ngữ có câu: Một người phụ nữ bằng năm trăm con vịt trời. Mấy người phụ nữ lớn tuổi nhà họ Thị bọn họ tuyệt đối phải là “một người hơn cả nghìn con vịt”. Cũng may người bị thương hôm nay là dì cả, nếu đổi lại là dì út bị thương, cô thực sự không biết phải làm cách nào để chống đỡ.

Lục Thần Hòa trông nổi bật như hạc giữa bầy gà, mặc dù anh đang đứng hòa mình trong đám đông xếp hàng, nhưng Thị Y Thần chỉ cần nhìn lướt qua đã thấy. Cô đi đến bên cạnh anh, thở hổn hển: “Anh có biết không, vừa rồi anh nói lung tung, suýt nữa hại chết tôi đấy”.

Anh ném cho cô một ánh mắt mù mờ không hiểu.

Y Thần nghiến răng nói: “Anh trở thành bạn trai của tôi từ khi nào hả? Tôi thừa nhận anh là bạn trai của tôi lúc nào? Tôi xin anh đấy, đừng có rảnh rỗi quá lại chạy lung tung nhận là bạn trai của người ta có được không? Anh có biết hành vi thiếu trách nhiệm này của mình sẽ mang lại rắc rối lớn thế nào cho tôi không?”.

Lục Thần Hòa không đồng tình nói: “Vậy sao? Tôi cho rằng lần trước ở nhà hàng xoay, hai chúng ta đã đạt được thỏa thuận chung rồi chứ”.

“Ai đạt được thỏa thuận chung với anh?” Rõ ràng là một mình anh ấm đầu mà… lần trước ở nhà hàng, chẳng qua là để né tránh Cao Minh Dương nên cô mới để mặc anh làm như vậy.

“Ok, lát nữa tôi sẽ đi giải thích với bác gái, tôi không phải là bạn trai của cô, chỉ là một trong những khách hàng của cô mà thôi. Bởi thông cảm cho việc cô gần ba mươi mà vẫn chưa có bạn trai, không ngừng lao vào những cuộc xem mặt, nên mới động lòng trắc ẩn mà giúp đỡ, nói dối là bạn trai của cô cũng chỉ là một cách để an ủi người nhà cô mà thôi. Không biết bác gái nghe xong thì sẽ suy nghĩ như thế nào?” Lục Thần Hòa nhún vai rồi làm ra vẻ như vừa trút được gánh nặng.

“Anh muốn chết à! Lại dám đi nói lung tung như vậy! Cẩn thận tôi…”, cô dứ dứ nắm đấm. Nếu không phải vì ở đây quá đông người, thì cô nhất định sẽ giáng cú đấm này xuống khuôn mặt đáng ghét kia của anh.

Lục Thần Hòa nhếch khóe môi, cười cợt nhìn cô rồi bất ngờ đưa bàn tay to lớn ra bao trọn lấy bàn tay đang cuộn thành nắm đấm của cô.

Nhiệt độ ấm nóng từ mu bàn tay trong phút chốc truyền thẳng tới trái tim cô, nơi sâu thẳm nhất tựa như bị thứ gì đó gõ nhẹ xuống, cảm giác tê dại lan tỏa khắp người. Ánh đèn sáng rực rọi xuống, đôi mắt đen hẹp dài của Lục Thần Hòa càng trở nên sâu hút.

Y Thần nhanh chóng rụt tay lại, hàng lông mi dài cong vút hoảng loạn cụp xuống. Trái tim vẫn đập thình thịch liên hồi, cô không thể không thừa nhận, cho dù có là chế nhạo, thì nụ cười của anh vẫn luôn tao nhã, mê hoặc như vậy.

Hàng người xếp hàng đã tiến lên được phía trước khá nhiều, vừa hay đến lượt Lục Thần Hòa.

Y Thần định thần lại, cướp lời nói: “Bao nhiêu vậy? Để tôi trả”.

Lục Thần Hòa đưa thẻ ngân hàng cho thu ngân, liếc xéo Thị Y Thần một cái, vẻ mặt nghiêm nghị, “Cô gái à, xin cô đấy, đừng có tranh việc trả tiền vào lúc này có được không?”.

Cô xúc động cảm kích nói: “Được rồi, lúc khác tôi nhất định trả lại cho anh”.

Lục Thần Hòa không buồn đếm xỉa đến cô, sau khi kí tên liền nhận lại thẻ ngân hàng và hóa đơn, vừa định rời đi liền bị Y Thần gọi giật lại.

Lục Thần Hòa nhìn cô có phần khó hiểu.

Y Thần chần chừ một lúc rồi mới nói: “Chuyện vừa nãy anh tự xưng là bạn trai của tôi, tôi tạm thời quân tử không chấp tiểu nhân, không tính toán với anh nữa, nhưng mà… lát nữa nếu mẹ và dì cả tôi muốn cảm ơn sự giúp đỡ của anh, muốn mời anh về nhà tôi ăn cơm hôm nay hay đại loại như thế, thì anh nhất định phải từ chối đấy, không được đồng ý, biết chưa hả?”.

Bờ môi mỏng của anh vẽ thành một đường cong đẹp mắt, ánh mắt đượm ý cười, coi như không hề nghe thấy những gì cô vừa nói, đi thẳng đến chỗ hai vị phụ huynh đang ngồi.

“Này, tôi còn chưa nói xong…”, cô không ngờ anh hoàn toàn không buồn để ý đến mình. Lúc cô định thần lại thì Lục Thần Hòa đã đi xa rồi, đành nhanh chân đi theo, chỉ ngại vì có mẹ và dì cả ở đây nên cô không dám nói gì nhiều.

Đến phòng khám, bác sỹ cẩn thận kiểm tra sức khỏe cho Thị Quế Hoa, nhanh chóng kê một đơn thuốc rồi đẩy sang cho Lục Thần Hòa, “Đi nộp tiền, sau đó đưa bệnh nhân lên tầng có số ghi trên hóa đơn, chụp X-quang hai vị trí thắt lưng và mông”.

Thị Y Thần nóng lòng nhìn bác sỹ, còn đang băn khoăn tại sao bác sỹ không đưa phiếu nộp tiền cho mình, mà trực tiếp đẩy cho Lục Thần Hòa chứ? Có nhìn thế nào trông anh cũng không hề giống với người nhà họ Thị mà. Cô đành phải ngậm ngùi đi theo Lục Thần Hòa đến quầy thu tiền, rồi lại lẽo đẽo đi cùng dì cả đến phòng chụp X-quang.
Bình Luận (0)
Comment