Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước

Chương 29

Ngày hôm sau, năm giờ sáng trong khu rừng, khi trời còn đang lờ mờ trong màn sương sớm dày đặc. Có hai bóng đen đã trước tiên thức dậy, cả hai đang truy đuổi nhau trong rừng, một ở trên cây một dưới mặt đất.

Hai bóng đen di chuyển rất nhanh, luồn lách qua các tán cây, bụi cỏ tiến về phía trước.

Hai thân ảnh đó không ai khác chính là Lâm Phàm và Seviper.

Qua suy nghĩ kĩ định hướng cho việc tập luyện của Seviper sau, Lâm Phàm quyết định chọn khi trời tờ mờ sáng dậy tập luyện, lấy thể dục buổi sáng để trước tiên rèn luyện thể lực cho Seviper.

Đặc biệt là khi trời còn mờ hơi sương, tầm nhìn còn hạn hẹp, ánh sáng trong rừng cây đã bắt đầu le lói và cũng là lúc những con thú săn mồi ban đêm đã quay trở về hang ổ này, là thời điểm cực kỳ thích hợp để an toàn tập luyện.

Như vậy dù cho Lâm Phàm và Seviper chạy vội có tạo ra động tĩnh lớn, nhưng vấn đề an toàn của hai vẫn được đảm bảo, bởi vì không làm kinh động đến những Pokemon có thực lực khủng bố.

Mà dù cho có làm kinh động đến bọn chúng, thì với lớp sương mù còn tại, hắn và Seviper vẫn có thể có trăm phương ngàn kế để tẩu thoát trước mặt đối phương.

Hơn nữa, với ánh sáng như vậy chỉ nhìn thấy những vật trong khoảng cách hai mét đổ lại này. Thì ngoài rèn luyện thể lực, cả hắn và Seviper còn được rèn luyện thêm một khả năng quan trọng phục vụ cho việc sinh tồn, đó là khả năng phản ứng và phản xạ.

Bởi với tốc độ cao di chuyển như thế, chướng ngại vật cùng những vật cản đột ngột xuất hiện trước mặt cản đường là điều không thể tránh khỏi!

Có thể là thân cây lớn, có thể là đá tảng, cũng có thể là những hố sâu nguy hiểm tiềm ẩn ở dưới chân do những con Pokemon tạo ra...

Chính vì thế, gặp được những chướng ngại vật này, trong khoảng thời gian ngắn đó cả hai đều phải làm ra phản ứng, để tránh đi chướng ngại vật. Đảm bảo an toàn, tránh bị thương.

Từ đó sẽ luyện dần cho hắn và Seviper khả năng phản ứng nhạy bén, phản xạ nhanh nhạy, ứng đối và xử lý nhanh khi đối mặt với những tình huống nguy hiểm và khả năng cảm nhận trước nguy cơ tiềm ẩn ở xung quanh...

Tất cả đều là vì sinh tồn mà chuẩn bị!

Còn Spinarak, trách nhiệm của nó cũng nặng nề không kém, khi nó đồng dạng phải cảm nhận và đoán biết trước vật thể ở cách xa hơn, phía trước Lâm Phàm và đợi sẵn từ trước để bắn tơ đúng vị trí đó, giúp Lâm Phàm di chuyển qua những cành cây xa.

Qua thời gian dài phối hợp với Lâm Phàm trong rừng, cộng thêm thường xuyên sống trong bóng tối nó, thì lượng ánh sáng ít ỏi không ảnh hưởng nhiều đến nó.



Spinarak chỉ cần cảm nhận không khí xung quanh và làm ra phản ứng chính xác là được. Đối với công việc này của Spinarak, Lâm Phàm là hoàn toàn yên tâm, khi mà đến nay nó vẫn đang làm vô cùng tốt...

Tập luyện hơn một tiếng đồng hồ!

Khi mặt trời đã ló dạng sau dãy núi, ánh nắng bắt đầu xua tan sương sớm và xuyên qua những tán lá cây, chiếu sáng cả khu rừng lúc.

Lâm Phàm và Seviper lúc này mới dừng lại việc chạy việt dã của mình!

Trong rừng mưa nhiệt đới và thời tiết không khí ẩm ướt thế này, dù chỉ là một tiếng di chuyển trong rừng như vậy cũng làm cơ thể nhỏ bé của cả hai nhận đủ dày vò và mệt mỏi.

"Quả thật không dễ dàng. "

Trở ngại của Lâm Phàm khi di chuyển trên cành cây là cành cây rất trơn, cần lực khống chế và lực bám víu nhiều hơn rất nhiều, để giữ cho thân hình không rơi xuống đất.

Mà khi chạy hắn còn mang theo ba lô chứa Larvitar, thế mà còn không tiêu hao thể lực và di chuyển khó khăn hơn gấp bội thì đó mới là lạ.

Còn với Seviper phải đối mặt là mặt đất ẩm ướt, có đầy rẫy những bãi bùn lầy, có vũng nước lớn, rất dễ làm hụt đà và trơn trượt khỏi đường đi!

Với điều kiện tự nhiên khắc nghiệt như vậy, yêu cầu lực khống chế đương nhiên là rất lớn, hơn nữa còn phải kiểm soát được tốc độ của bản thân, vân vân và vân vân...

Có thể nói sau buổi đầu tập luyện Lâm Phàm và Seviper mình đầy thương tích. Nhưng không vì vậy mà Lâm Phàm sẽ dừng lại chế độ luyện tập này

Vì hắn biết và luôn tự nhắc nhở mình " Không có thành công nào mà không có sự hi sinh, không có chuyện không làm mà hưởng trong thế giới tự nhiên này!" Và trong mắt của Seviper, Lâm Phàm cũng thấy được quyết tâm không bỏ cuộc.

“ Tốt lắm Seviper, Spinarak cùng cố gắng lên!”

Seviper đáp lại Lâm Phàm bằng tiếng “xì...xì..” quen thuộc, còn Spinarak thì không quan tâm!

Bởi con nhện nhỏ này đang mải mê kẹp lấy viên Toxic Orb, để hút năng lượng Poison tràn ra từ đó, bù đắp vào lượng năng lượng đã tiêu hao của nó, sau thời gian tập luyện buổi sáng này.

Xử lí qua vết thương cho mình và cho Seviper, Lâm Phàm bắt đầu đi tìm kiếm mục tiêu luyện tập tiếp theo cho Seviper. Đó là một khối đá nhọn lên ở gần ao nước nơi Shiny Magikarp tập luyện.

Chờ cho Seviper khôi phục tương đối, đến tầm chín giờ sáng, khi mặt trời đã nhô cao, Lâm Phàm gọi Seviper qua vị trí tập luyện để hướng dẫn và dạy cho nó phương pháp tập luyện Iron Tail chiêu thức.

Lâm Phàm chỉ dạy cho Seviper cái cách mà Satoshi đã dùng để dạy cho Pikachu.

“ Seviper dùng đuôi công kích khối đá này, cố gắng cảm nhận lực phát ra từ đuôi, hội tụ lực vào đuôi của ngươi, cảm nhận nó, bao giờ ngươi có thể dùng đuôi đập vỡ khối đá này xem như thành công.”

Nói như vậy vì Lâm Phàm biết, chỉ có Iron Tail mới có khả năng đánh vỡ khối đá to như vậy. Chứ còn bình thường thân thể sức mạnh, là khó, cực khó. Cứ nhìn Shiny Magikarp liền biết, đất đá ở thế giới này là khó phá như thế nào...

Nhưng hắn sẽ không nói cho Seviper mà hắn muốn để nó tự cảm nhận tự lĩnh ngộ chiêu thức, như thế mới có thể để sức mạnh của Seviper khi tung ra chiêu này đạt đến uy lực tối đa.

Sau đó ở khu vực này thi thoảng sẽ vang lên những tiếng “ oành... oành..”, của cơ thể Seviper va đập vào đá với lực rất mạnh. Có khi nghỉ một thời gian, rồi âm thanh tương tự như vậy lại tiếp tục vang lên liên hồi...

Xa xa Lâm Phàm nhìn Seviper chăm chỉ luyện tập, dù không có hắn ở đó đốc thúc, Lâm Phàm tỏ ra rất hài lòng về tính tự giác của nó! Có một Pokemon có ý chí vươn lên như vậy cũng là điều đáng được tự hào.

Chỉ có những Pokemon như vậy mới kích phát hết được tiềm lực của bản thân, đó cũng là những kẻ đáng giá để Lâm Phàm bồi dưỡng.

Luyện tập đến khoảng mười một, mười hai giờ trưa, khi mà mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

Sau hai tiếng đồng hồ tập luyện, Lâm Phàm chỉ đạo cho Seviper dừng lại không nó cũng không có ý định dừng lại. Vì buổi chiều còn có một buổi luyện tập nữa, nên hắn cần nó giữ sức, không cần quá sức mà làm như vậy...

Cho Seviper ăn vào hai ống mật ong, lấy đó làm khen thưởng cho cố gắng của nó, Lâm Phàm bắt đầu lấy ra thuốc trị thương bôi vào những nơi trầy da tróc vẩy ở đuôi cho Seviper, có nơi còn chảy máu.

“ Nghỉ ngơi và khôi phục đi buổi chiều chúng ta còn một buổi luyện tập nữa. ”

Sau đó Lâm Phàm cũng giải quyết bữa trưa của mình rồi nghỉ ngơi để buổi chiều luyện tập cùng Seviper...
Bình Luận (0)
Comment