Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước

Chương 490

Tốn thời gian tìm kiếm mà chẳng thấy một bóng người, Lâm Phàm lại một lần nữa quyết định để Celebi một mình sử dụng < Teleport > rồi!

Đến lúc này Lâm Phàm vẫn còn chưa ý thức được rằng, hành động < Teleport > một cách lỗ mãng, đến những địa điểm không được biết trước, là có bao nhiêu nguy hiểm.

Như trường hợp trước đó, khi hắn < Teleport > đến dạng này một nơi hoang vắng, với một con R.Gyarados có thực lực Quán quân viên mãn, hơn nữa còn là một con biến dị Pokemon.

Nếu không có thực lực, chắc chắn kẻ phơi thây ngoài đại dương sẽ không phải là con kia R.Gyarados, mà chính là bản thân hắn.

Đó là còn chưa tính đến trường hợp, < Teleport > có thể đụng trúng ngay hang ổ hoặc địa bàn của Thần thú cấp bậc loại này kinh khủng tồn tại...

Hàng năm không biết đã có bao nhiêu người phải trả giá đắt về hành động lỗ mãng này.

Cũng may là điều đó không có xảy ra với Lâm Phàm! Lần nữa bay ra từ đường hầm không gian, Celebi rốt cuộc mang hắn đến được với nơi có người sinh sống.

Hỏi ra thì hắn mới biết, mình đã chính thức đặt chân đến Kanto địa khu phạm vi lãnh thổ!

Không khó để Lâm Phàm hỏi được địa điểm hiện tại và xác định được đại khái phương hướng và vị trí của thành phố Pewter.

Bởi nơi này chính là quê hương của Brock, anh chàng da đen mê gái đã từng cùng Satoshi đi qua đoạn lữ hành đầu tiên. Đồng thời hiện tại cũng là quán chủ của đạo quán nơi đây, đạo quán Boulder chuyên về Pokemon hệ Rock, ở thành phố này.

- - - - - - - - -

Đến thành phố Pewter, Lâm Phàm lập tức hướng phía bắc phương hướng của thành phố này tiếp tục phi hành, tìm kiếm.

Cả một vùng rừng rộng lớn, với liên miên sơn mạch dài đến chân trời, nhưng cũng không làm khó được Lâm Phàm.

Lấy tốc độ phi hành của Pokemon và khả năng tìm kiếm của hắn ở hiện tại. Chưa đầy hai ngày thời gian, Lâm Phàm đã thấy được thứ mình muốn thấy!

Đó là một gốc đại thụ che trời, mọc ở giữa một thung lũng vô cùng lớn, nơi có những vách đá nhọn nhô lên, bao quanh bộ rễ cây khổng lồ, như một vòng bảo hộ. Tách biệt nó với thế giới bên ngoài, giống như một ốc đảo giữa rừng già vậy!

Quanh tán cây khổng lồ nối thẳng đến mây xanh kia, với sự xuất hiện của những đám mây trắng, tạo cho người cảm giác như tiên khí vờn quanh. Cảnh tượng cực kỳ giống với bóng mờ hư ảnh mà khi P.Torterra đột phá lúc, Lâm Phàm gặp được.

Chỉ là kích thước kia to gấp không biết bao nhiêu lần gốc đại thụ xuất hiện quanh thân P.Torterra lúc đó.

Nhất làm người ta chú ý là khi cây thế giới dưới ánh nắng ban ngày lại càng trở nên lộng lẫy hơn, ảo diệu hơn, nhờ những điểm sáng li ti phát ra rực rỡ quang mang, do những cục linh thạch phản chiếu ánh sáng tạo thành cảnh tượng.



Từ đó làm cho cây thế giới trở nên càng thêm thần thánh trong mắt người nhìn!

Đứng dưới gốc cây, Lâm Phàm mới có thể cảm nhận được rõ ràng nhất sự đồ sộ và hùng vĩ của của nó... “ Quả thật không hổ danh là cây thế giới!”

Về đến nơi đây, nhận được hô hào triệu hoán cực độ mãnh liệt, P.Torterra tự động từ trong bóng Poke chui ra.

Thân thể đồ sộ của P.Torterra vừa xuất hiện ở một bên, Lâm Phàm lập tức cảm giác được không gian xung quanh truyền tới vui vẻ bầu không khí.

Ngay khi nó vừa mới ra tới, những sợi rễ cây màu xanh biếc từ thế giới thụ cây non ở trên lưng P.Torterra đã lập tức vươn ra, chui thẳng vào đất, tiếp nối với những sợi rễ khổng lồ của thế giới thụ, tiến hành trao đổi tin tức...

Đứng ở một bên, nhìn P.Torterra cùng thế giới thụ chìm trong im lặng phương thức trao đổi. Nhàm chán, Celebi cùng Victini hai tiểu gia hỏa bắt đầu bày trò nghịch ngợm và tự hành bay đi, thăm thú xung quanh cảnh vật...

Lâm Phàm cũng bắt đầu không đứng yên nổi và đi loanh quanh dò xét.

Bởi ở nơi đây có một thứ làm hắn chú ý, đó là những cục linh thạch có màu xanh như ngọc, đối với thế giới thụ là một cục đá nhỏ bé, nhưng đối với hắn là to lớn, nhô ra từ khắp nơi trên mặt đất lẫn thân cây kia.

Đúng vào lúc này, một trận bão cát đột nhiên kéo đến, đánh gãy động tác của Lâm Phàm.

Mặt đất ù ù rung chuyển như có một chiếc máy khoan ở trong lòng đất đang đào đến vị trí của hắn vậy.

Còn chưa chờ Lâm Phàm làm ra phản ứng, một cỗ máy đã phá đất mà ra, lao lên không trung như một con quay, sau đó ngừng chuyển động, vững vàng rơi xuống mặt đất.

Lâm Phàm trong lúc này cũng đã kịp thời thấy rõ bộ dạng của đối phương! Với thân hình giống một con robot, được tạo thành từ những tảng đá liên kết lại, Lâm Phàm lập tức nhận ra kẻ đến là ai.

“ Regirock!!”

Sự xuất hiện của con Pokemon được xem là thần thú này, tuy có chút bất ngờ nhưng lại không thể khiến Lâm Phàm sợ hãi.

Bởi ngoài tự tin về thực lực bản thân, thì lý do chính khiến hắn như vậy là vì đối phương ngoài đứng đó và phát ra thanh âm của máy móc, là hoàn toàn không có ý công kích hắn...

Regirock vừa xuất hiện, lập tức làm ra kêu gọi, để rồi không lâu lắm, từ một hốc cây u tối ở phía xa, đột nhiên phát ra đồng dạng thanh âm “ re gi.. re gi..” của máy móc đến đáp lời.

Sau đó trước mắt Lâm Phàm hiện ra thêm hai con Pokemon với thân thể như robot, gần giống với Regirock. Một con có màu xanh trắng của băng đá, một con có đen bạc của sắt thép tạo thành thân thể.

“ Regice! Registeel! Bọn chúng hội tụ ở nơi đây để làm gì?”

Khi Lâm Phàm còn đang thắc mắc và kì quái về sự xuất hiện của bộ ba thần thú này ở nơi đây, thì phía bên kia P.Torterra vẻ mặt đã bắt đầu nghiêm túc và sẵn sàng bước vào chiến đấu tư thái.

Liếc mắt thấy được tràng cảnh P.Torterra chuẩn bị đối chiến với ba con thần thú này, Lâm Phàm không khỏi thầm nghĩ.

“ Đây là thử thách mà thế giới thụ giao cho P.Torterra, để nó phải vượt qua để đạt được Thần cấp sức mạnh sao? Hay chỉ là ban đầu thử thách để có được tư cách tiến nhập đến tầng tiếp theo của thân cây, tìm kiếm sức mạnh???”

Nhưng dù là thế nào đi nữa, thì hiện tại P.Torterra đều phải làm một việc, đó là đánh bại ba tên thủ hộ thần mà thế giới thụ cử ra này, thì mới có thể nhìn thấy kết quả.

Có điều chiến đấu cấp bậc này nổ ra sau, Lâm Phàm lại cảm thấy như là một trò đùa.

Khi mà mấy con Pokemon ra chiêu đều là vô cùng hời hợt, như sợ cây đổ cỏ đau hay gì á! Để rồi cứ thế, chiến đấu lấy hời hợt kết quả mà kết thúc. ( hời hợt đến mức tác cũng chẳng buồn tả lại.)

Ba con thần Regi này thì là hoàn toàn lưu thủ, không vì gì khác, chỉ vì trên lưng của P.Torterra mang theo thế giới thụ cây non. Lấy thủ hộ thế giới thụ mà sinh, chúng làm sao có thể tổn thương được chính linh vật mà mình thủ hộ.

Nói một cách dễ hiểu, trong mắt chúng P.Torterra như một vị tiểu thiếu gia và phận làm tôi tớ chúng, dù được phép nhưng cũng không dám ra tay quá nặng đi tổn thương P.Torterra.

Còn bản tính vốn hiền lành P.Torterra là thật sự sợ làm tổn thương cảnh vật nơi đây! Đặc biệt là cây này thế giới thụ trước mặt nó, bởi nơi này cho nó cảm giác cực kỳ thân quen.

Trong khi thế giới thụ sừng sững đứng ở nơi đó cho P.Torterra tung hết đại chiêu đánh vào nó, chưa chắc P.Torterra đã có thể tổn thương được nó.

Chính vì có như vậy tính tình mà P.Torterra có thể triệt để nhận được sự tán thành của thế giới thụ.

Cũng trong chính khoảnh khắc đó, Lâm Phàm cảm nhận được rõ ràng vui mừng và đồng tình chi ý bao trùm không gian nơi đây. Làm cho hắn có cảm giác mơ hồ rằng thế giới thụ đang vui mừng như khi gặp được chân truyền đệ tử vậy.

Để rồi không chút chậm trễ, dưới sự dẫn dắt của bộ ba thần Regi, P.Torterra được dẫn đi, tiến nhập vào vùng cốt lõi của thế giới thụ.

Theo chân P.Torterra, dần dần một phiến thiên địa khác cũng theo đó mà được mở ra trước mắt Lâm Phàm...
Bình Luận (0)
Comment