Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước

Chương 526

Loạt xoạt... vụt vụt...

Một thân ảnh nhỏ bé, thon dài lao đi trong rừng cây với tốc độ cực nhanh. Đôi tai thi thoảng động đậy nghe ngóng động tĩnh ở xung quanh.

Mục tiêu được xác định là một con thỏ nhỏ đang liên tục chui rúc qua những bụi cây nhỏ để lẩn trốn.

Nhưng tất cả đều là vô nghĩa, khi con thỏ nhỏ vừa phóng mình chui ra khỏi một bụi cây, thì từ phía sau một đôi mắt nhạy bén đã chộp được khoảnh khắc này.

Ra tay cực nhanh, hai viên sỏi nhỏ được ném ra, một trước một sau gần như là đồng thời, tinh chuẩn đập trúng đầu của nó.

Viu... viu... Bộp... bộp... bịch...

Sau vài thanh âm khô khốc vang lên, khu rừng lại khôi phục về sự yên tĩnh vốn có.

Chỉ còn lại thân ảnh nhỏ bé kia di chuyển một cách từ từ, cực kỳ nhẹ nhàng, phát ra tiếng động gần như bằng không, tiến về phía con thỏ nhỏ đã sớm hôn mê, mất khả năng chạy trốn kia, đem nó xách lên và rời đi rất nhanh.

Tất cả những thứ này, đều không thoát khỏi được một đôi mắt lớn đang lặng lẽ chú ý quan sát ở gần đó.

“ Khả năng phi thạch rất không tệ, nếu đổi lại thành phi tiêu hẳn sẽ khiến cho địch nhân phải có chút đau đầu. Khả năng di chuyển cũng thật không tầm thường chút nào, nếu ta không chú ý lắng nghe đều khó có thể nghe ra được tiếng bước chậm của nó.”

“ Cũng là một viên ngọc thô, một hạt giống tốt, đáng giá được chú ý mài giũa!!”

Thu hồi ánh mắt, thân ảnh của hắn chợt lóe lên rồi biến mất tại nguyên chỗ, không biết đi đâu.

Chẳng mấy chốc trong khu rừng bắt đầu truyền đến mùi thịt thỏ nướng thơm phức.

Vừa gặm những miếng thịt thỏ béo ngậy, Lâm Phàm vừa mỉm cười thầm nhủ.

“ Đều quan sát ta thời gian lâu như vậy, tin tưởng biểu hiện của ta trong đoạn thời gian này đủ để làm các ngươi tin tưởng và hoàn toàn chấp nhận sự tồn tại của ta ở trong ngôi làng này đi...”

Thời gian như thoi đưa, hai năm thời gian thấm thoát qua đi, sự hiện diện của hắn đã sớm không xa lạ đối với người dân ở ngôi làng này.

Thậm chí hắn đã trở thành khách quen của quán mì huyền thoại trong ngôi làng này. Quán mì “Ichiraku Ramen”. Mùi vị đó quả nhiên dễ làm cho người ta yêu thích, ăn hoài mà không chán mà.

Có điều Lâm Phàm vẫn tự mình biết lấy, hắn vẫn chưa được coi là thành viên của ngôi làng này. ÍT nhất hắn cho rằng, cao tầng của ngôi làng vẫn cho là như vậy.

Khi mà hắn thi thoảng vẫn cảm giác được có người theo dõi mình.

Dù hiện tại không có thực lực và không xác thực được những điểm này, nhưng Lâm Phàm vẫn tin tưởng cảm giác của bản thân. Bởi đừng quên hắn đã từng là một siêu năng lực giả đỉnh cấp.

Tỉ như vừa rồi, cảm giác khó chịu khi bị người nhìn lén lại xuất hiện, nhưng hắn không thể xác định được đối phương ở đâu, là ai và có ác ý với mình hay không.

Nghĩ, Lâm Phàm không khỏi ngẩng đầu nhìn thiên không, thở dài.

“ Đều đã hai năm thời gian, thực lực của ta đều chậm rãi không tiến. Haizz, bao giờ ta mới có thể tìm về sức mạnh của bản thân đây...”

“ Nơi này đã qua hai năm thời gian, không biết ở thế giới Pokemon đã qua đi bao lâu, các nữ nhân của ta có khỏe không, có tưởng nhớ ta hay không?”

Vô số câu hỏi, vô số hoài niệm lại hiện lên trong đầu, Lâm Phàm muốn ngừng mà không ngừng được. Điều này khiến vẻ mặt của hắn có đôi chút u sầu.

Tất cả cảm xúc một lần nữa được hòa vào tiếng thở dài thăm thẳm.

...

“ Lại là một đứa trẻ có nhiều cố sự. Ài, thế đạo hiện tại càng ngày càng nhiều những đứa trẻ đáng thương.”

Qua một viên thủy tinh cầu, người đứng đầu ngôi làng, Hokage đệ tam Sarutobi đang quan sát toàn bộ ngôi làng.

Khi ánh mắt của hắn hướng đến chỗ những đứa trẻ lang thang, tứ tán khắp nơi trong ngôi làng của mình, đệ tam không khỏi cảm thán.

“ Đại nhân, nếu không chúng ta mở thêm một khóa học ninja cho bọn nhóc đi, dù sao từ khóa học của con trai ta cũng đã qua hai, ba năm thời gian. Đào tạo cho đám nhóc một chút kỹ năng cơ bản, ít nhất sẽ gia tăng khả năng sinh tồn của bọn nhỏ.”

“ Dù không đem chúng đào tạo được thành một ninja thực thụ, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đáng giá để chúng ta đi làm rồi.”

“ Hơn nữa ở trong đó biết đâu chúng ta sẽ tìm được những hạt giống tốt, đáng giá đi bồi dưỡng.”

Ở phía sau đệ tam Hokage, một tên nam tử với mái tóc bạc đặc trưng đưa ra ý kiến.

Không phải là trợ thủ đắc lực hiện tại của Hokage đệ tam, Hatake Sakumo thì còn có thể là ai.

Đối với ý kiến này, đệ tam không hề phản đối và cũng không hề có lý do để phản đối, bởi làm như vậy thật sự rất tốt.

Nó có thể giải quyết được tình trạng trước mắt. Tối thiểu cũng cho đám nhóc ban ngày có một nơi để ở lại, không phải là cả ngày lang thang phiêu bạt khắp nơi trong làng như vậy.

Suy ngẫm một hồi, đệ tam nói.

“ Quả thật là có chút lâu! Đám ninja trong làng cũng thật lâu chưa được thay một đợt máu mới. Hơn nữa thế đạo hiện tại khiến ta càng ngày càng cảm thấy bất an.”

“ Từ khi sư phụ của ta tạ thế sau, thế lực khắp nơi lại bắt đầu rục rịch. Sợ rằng chẳng được bao lâu chiến tranh sẽ lại bộc phát. Như vậy xem ra chúng ta là tình thế bắt buộc à!”

“ Đã vậy thì cứ theo ý ngươi mà làm đi, chuyện này ta sẽ thông báo cho toàn bộ dân chúng trong làng. Ngộ nhỡ đến khi những điều ta lo lắng xảy ra, thì có thêm một phần thực lực sẽ giảm bớt được một phần thương đau cho ngôi làng...”

“ Còn những đứa trẻ đó, nếu chúng nguyện ý thì cũng đem chúng góp vào danh sách đi. Dù sao đều là hài tử lưu lạc đến làng của chúng ta, được chúng ta thu lưu, mà hài tử đó mà, cũng có thể coi là phần tử của làng.”

Trẻ con mà, nhớ nhớ, quên quên. Đợi chúng lớn lên tin tưởng chúng sẽ coi nơi đây là nhà của chúng, mà không phải là một nơi đã sớm không tồn tại trong tâm trí non nớt kia.

.......

“ Ichiraku đại thúc cho ta một suất mì Ramen.”

Xách trên tay một đôi cá diếc, Lâm Phàm đưa cho người đàn ông có thân hình mập ú, vẻ mặt hiền từ luôn mỉm cười trước mặt.

Cả hai đã quá quen thuộc, chủ quán mì ramen nổi tiếng kia một tay nhận cá một tay bắt đầu nấu mì.

“ Mau ngồi đi đã Lâm Phàm. Ngươi đứa nhỏ này, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, tại sao không thường xuyên đến? Đều ba ngày rồi mới chịu quay trở lại ăn một bữa mì.”

“ Ta không phải là sợ đại thúc ngươi ăn ngán cá mà, cho nên vẫn là như vậy thì tốt rồi.”

Rất nhanh một tô mì được Ichiraku chuẩn bị tốt và đưa ra trước mặt Lâm Phàm, sau một lời mời theo phong cách Nhật Bản, trong căn tiệm nhỏ lập tức vang lên những tiếng sì sụp.

Một vài vị khách nhân vào quán, một vài người thì ăn xong đứng dậy ra về. Người đến người đi không ảnh hưởng được đến việc Lâm Phàm đem tô mì giải quyết.

Nhưng một lúc sau, những câu chuyện trên trời dưới đất được tuôn ra từ miệng họ lại khiến Lâm Phàm thả chậm tốc độ khua đũa.

“ Chuyện trước đó ngươi nói là thật sao? Về việc trẻ em bình dân đều có thể tiến đến trường học ninja.”

“ Hoàn toàn là sự thật, hôm nay chính Hokage đại nhân đã thông báo trước toàn thể dân làng. Dù ta không được tận tai nghe thấy, nhưng phần lớn dân làng đều xác nhận có chuyện này.”

“ Như vậy thì thật quá tốt. Trước kia chỉ có bồi dưỡng tinh anh nhóm. Giờ đây trẻ em bình dân như đám nhóc nhà ta đều có hy vọng. Ha ha thật sự là quá tốt rồi... Không được ta phải mau chóng trở về thúc dục đám nhóc chuẩn bị tinh thần mới được.”

Nói xong, mặc kệ bát mì còn đang ăn dở, tên nam tử kia lập tức ba chân bốn cẳng rời đi.

“ Ây cần gì chứ, dù sao Hokage đại nhân cũng không hề nói có kỳ thi sát hạch để có thể vào trường, chỉ nói trong quá trình học sẽ đào thải dần. Tức nghĩa là toàn thu. Vậy còn chuẩn bị cái rắm...”

Thấy đối phương có vẻ biết nhiều, Lâm Phàm liền thuận miệng hỏi.

“ Vị đại thúc này, không biết thời gian báo danh và nhập học được thông báo vào ngày nào?”

“ Nghe nói liền là vào ngày kia, dù sao cũng không có sự tình gì phải chuẩn bị. Sao ngươi cũng muốn nhập học. Không phải ta coi thường ngươi, nhưng nhìn bộ dạng của ngươi, tuổi tác,... hẳn là còn kém xa.

Hơn nữa còn phải học tập trung cùng những con em của những đại gia tộc trong làng, chỉ sợ ngươi rất nhanh sẽ bị đào thải ra chứ...”

Mặc cho đối phương ngồi đó lải nhải, dù không biết đối phương là có ý tốt hay là ý xấu khi nói ra những lời đó. Nhưng Lâm Phàm thật không quá quan tâm.

Dù sao cũng chỉ là một kẻ lạ mặt mà thôi, không dao động được ý chí của hắn.

“ Trường học sao? Cũng là một nơi thú vị. Đã là miễn phí, vậy thì tới đi...”
Bình Luận (0)
Comment