Làng Lá lúc này bao trùm trong một bầu không khí u buồn. Bởi sau cuộc chiến tranh này có quá nhiều shinobi nằm xuống.
Không là thân nhân cũng là chiến hữu chết đi, cho nên đi lại trên đường người phần lớn mặc đồ đen, tất cả được an táng theo đúng nghi thức, do đó nơi người ta gặp được nhiều người nhất trong làng thời điểm này không phải những con phố mà là nghĩa trang của làng.
Lâm Phàm cùng Itachi trở về và một lần nữa cả hai được đưa đến trường học để tiếp tục công việc học tập ở học viện...
Trong lớp có những gương mặt quen thuộc, có những gương mặt xa lạ với cả hai. Hiển nhiên là lớp thiếu hụt thành viên cho nên mới được bù vào cho đủ số.
Vẫn không thay đổi thói quen, Lâm Phàm tiến về vị trí cũ của mình lúc này đã bị một tên nhóc lạ mặt chiếm được.
Không nói một lời, Lâm Phàm chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn đối phương, một lúc sau, tên nhóc cảm thụ được trên người Lâm Phàm tản mạn ra khi thế, lập tức sợ hãi và tự động nhường chỗ cho hắn.
Gục đầu xuống bàn chuẩn bị làm một giấc thì bên cạnh hắn vang lên tiếng xin nhường chỗ của Itachi. So với hắn thì Itachi nhã nhặn và lịch sự hơn nhiều.
Ngẩng đầu, Lâm Phàm có chút kỳ quái nhìn Itachi, đáp lại hắn là nụ cười mỉm của đối phương, sau đó quay lên phía bục giảng, bởi lúc này ông thầy đã bước vào lớp và bắt đầu "bài thuyết trình".
" Không lẽ cùng nhau bồi hồi qua một đoạn sinh tử trên chiến trường khiến cho tên này coi ta trở thành người bạn đặc biệt đối với hắn."
" Hay chỉ là trong lớp không quen thân với ai và chỉ có ta có đôi chút thân cận nên mới quyết định ngồi cùng sao?"
" Được rồi! Để học xong thử một chút xem ta với hắn quen thân đến mức độ nào."
Cách để những tiết học trôi qua nhanh nhất chính là ngủ quả không sai.
Khi báo hiệu hết giờ vang lên cũng là lúc Lâm Phàm đúng giờ thức dậy. Hoạt động một chút gân cốt Lâm Phàm đã thấy Itachi đi ra cửa lớp học, hắn lập tức đuổi theo.
" Ôi ôi Itachi! Chờ một chút!"
" Có chuyện gì sao Lâm Phàm?" Lần đầu Lâm Phàm gọi hắn như vậy khiến Itachi có chút kỳ quái quay đầu nhìn hắn.
Lâm Phàm không để ý nhiều như vậy, hắn thoải mái chạy lại, ôm vai bá cổ Itachi đem đối phương vừa kéo đi vừa nói.
" Ta nói ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Vội về nhà ăn cơm sao?"
" Đúng vậy, mẹ mình giờ này hẳn là đang chờ cơm ở nhà rồi!" Itachi liếc nhìn cánh tay ôm vai mình của Lâm Phàm sau đó thành thật trả lời.
Đồng thời trong lòng Itachi lúc này dâng lên một chút cảm xúc là lạ cùng khó hiểu.
" Thế mà cũng bị ta đoán trúng, xem ra chúng ta thật sự là có duyên. Nếu đã dạng này chi bằng đừng về vội, chúng ta ra ngoài ăn một bữa để chúc mừng dạng này duyên phận."
" Trên chiến trường kề vai chiến đấu lâu như vậy, không là bạn thân thì cũng là đồng đội, hôm nay ta chủ trì mời ngươi đi ăn mì một bữa. Như thế nào?"
" Nhưng là..."
" Ài ài! Nhưng là cái gì! Cơm mẹ ngươi nấu hôm nào ngươi chả được ăn, thi thoảng ta mới có hứng mời ngươi một bữa ngươi còn từ chối thì ra thể thống gì. Đi, ta biết một quán mì rất ngon, hôm nay để ta giới thiệu cho ngươi."
Vừa nói Lâm Phàm vừa kéo Itachi đến quán mì mà người trong làng này ai cũng biết. Itachi cũng không ngoại lệ.
Còn Itachi thì ngơ ngác xem Lâm Phàm gọi liền hai bát mì. Trong đầu hắn lúc này thật có chút hỗn tạp, bởi đây là lần đầu tiên Itachi được người mời nhiệt tình như vậy.
" Trên chiến trường hắn không phải là bộ dạng này mà."
Miên man suy nghĩ khiến những dòng suy nghĩ tiêu cực trong đầu Itachi cũng biến mất trong lúc này.
Cho đến khi mì ra, Lâm Phàm đã bắt đầu sì sụp ăn thì Itachi vẫn ngồi ngơ ngác nhìn bát mì nóng hổi đang bốc khói nghi ngút kia.
Chỉ đến khi bị Lâm Phàm huých một phát Itachi mới tỉnh hồn lại, sau đó bắt đầu động đũa.
Rất nhanh giải quyết xong bát mì của mình, Lâm Phàm hào hứng gọi thêm hai bát nữa.
Quay qua Itachi từ tốn ăn còn chưa được một nửa bát.
Cảm nhận được Lâm Phàm ánh mắt, Itachi ngẩng lên nói.
" Tớ ăn một bát là đủ rồi, xong còn phải về ăn cơm..."
Lâm Phàm cười " Yên tâm, ngươi cứ chậm rãi ăn, không vội. Còn chuyện cơm mà, tính sau đi."
Hai tô mì rất nhanh được bê ra, Lâm Phàm không khách khí đem chúng đều đặt trước mặt mình, sau đó bắt đầu sì sụp hút.
Rất nhanh lại hai tô mì bị vét sạch, phía bên kia, Itachi vẫn còn đang chậm rãi thưởng thức hương vị mì ở đây.
Đừng nói là thật ngon!
Thấy vậy Lâm Phàm liền vỗ nhẹ vai hắn, nghĩa chính ngôn từ nói.
" Công đoạn chủ trì của ta đã xong, còn phần chủ chi liền đến phiên ngươi phụ trách. Dù sao cũng là bạn bè, ta cũng không thể dành hết cái tốt về mình. Từ từ ăn... đói thì gọi thêm tô nữa... Ta về trước nhà còn có việc..."
Nói đến câu thứ hai thì chân của Lâm Phàm đã ở ngoài cửa quán. Đến câu cuối cùng thì thanh âm hắn đã ở xa truyền lại vào tai Itachi.
Nhìn phương hướng Lâm Phàm biến mất, Itachi đã ngơ ngác nay còn ngơ ngác hơn. Bởi ngoài mì ra thì hắn còn đang phải tiêu hóa những lời Lâm Phàm vừa nói.
" Không phải nói mời ta ăn mì sao? Sao đến khâu tính tiền lại nhường ta? Hơn nữa ta với hắn từ lúc nào thì trở thành bạn bè rồi?... Tại sao mì trong bát lại biến vị và trở nên không ngon như ban đầu đâu?"
Ichiraku mặt cũng đen lại khi chứng kiến độ vô sỉ của Lâm Phàm. Nhưng người đều đi hắn cũng không viết nói gì cho phải.
Sau cùng nhìn ngơ ngác Itachi, hắn đành đợi Itachi thanh toán tiền mì lúc khuyên bảo Itachi thiếu dao du với loại người vô liêm sỉ này.
.....
Phòng của Hokage.
Lúc này Uchiha Fugaku đang có mặt ở đây, ngồi phía đối diện là Hokage đệ tam.
" Hokage đại nhân, đây là danh sách thống kê những shinobi chiến tử của gia tộc ta trong trận chiến lần này. Còn đây là danh sách liệt kê chiến tích của gia tộc cùng tên những thành viên có thành tích tiêu biểu và biểu hiện không tệ trong cuộc chiến."
Nộp lên hai bản danh sách, Uchiha Fugaku đứng đó chờ đợi Hokage đệ tam xét duyệt.
Trong danh sách phần lớn cài tên đều là Uchiha tộc nhân.
Cũng dễ hiểu thôi, bọn họ đều là những kẻ có thực lực vượt trội hơn so với ninja bình thường, hơn nữa chỉ huy còn là Uchiha tộc trưởng, cho nên lập công nhiều hơn cũng là điều dễ hiểu.
Nhìn một lượt danh sách, ánh mắt của đệ tam đột nhiên dừng lại ở hai cái tên đặt cạnh nhau.
" Uchiha Itachi - Lâm Phàm! Hạ gục hạ nhẫn: 115 tên; Hạ gục trung nhẫn: 27 trên. Ừm!"
Thấy được báo cáo này, đệ tam không khỏi rút mạnh một hơi thuốc, sau đó từ từ phun ra. Trên mặt dù không có biến hóa, nhưng trong lòng đã bị khiếp sợ đến khó có thể hình dung.
Phải biết Uchiha Itachi còn chưa tốt nghiệp học viện, hơn nữa tuổi còn nhỏ như vậy. Đây thực sự là thiên tài trong thiên tài!
Khiếp sợ rất nhanh qua đi, lý trí phân tích vấn đề, đệ tam liền thoải mái trong lòng, bởi hành động đem thành tích của Itachi khai báo ra này của Fugaku chứng minh hắn không có tư tàng.
Thay vào đó là muốn đẩy Itachi hướng về phía làng, hiệu lực cho làng.
" Đây là Fugaku đang thể hiện sự trung thành của gia tộc Uchiha đối với làng sao? Hay hắn còn mục đích gì khác... Nhưng dù mục đích là gì đi nữa thì thiên tài như Itachi cũng đáng giá được dốc sức tài bồi."
" Hơn nữa như Itachi dạng này thiên tài, thường có chính kiến riêng, đã thế một khi trưởng thành thực lực còn mạnh đến đáng sợ, cho nên rất khó khống chế... Tất cả còn cần dựa vào thời gian theo dõi và hỏi rõ Itachi bản ý."
Vấn đề của Itachi đệ tam rất nhanh suy nghĩ thấu đáo. Nhưng còn một cái tên khác khiến hắn phải tiếp tục suy nghĩ, đó chính là Lâm Phàm.
Đệ tam trí nhớ vẫn luôn là rất tốt, hắn còn nhớ rõ Lâm Phàm.
Một tên nhóc như từ trên trời rơi xuống xuất hiện trong làng, không rõ lai lịch. Dạng này cá nhân tình cảm với làng Lá thường thường là bằng không.
Hơn nữa còn bị làng " tuyệt tình" phái ra chiến trường chịu chết, đối với làng, tình cảm chỉ sợ là số âm, thậm chí là căm ghét.
Nhưng thật bất ngờ khi đối phương lại là thiên tài trong thiên tài. Điều này có thể thấy được qua việc cao ngạo như Fugaku lại đặt tên nhóc ngang hàng với con trai của mình.
Càng tệ hơn là dạng này thiên tài lại bị Uchiha gia tộc trước tiên khai quật ra. Bởi trước đó Lâm Phàm biểu hiện ở trong làng chỉ có đôi chút đặc biệt mà thôi.
Như vậy mục đích của Fugaku lại là gì đây?
Phải biết dạng này tiểu thiên tài, không hề có căn cơ ràng buộc, độc lai độc vãng là rất dễ lôi kéo để gia tộc sử dụng. Vậy mà hắn lại cam tâm đẩy cho làng.
" Phù... bồi dưỡng thì bồi dưỡng đi, cùng lắm thì tiếp tục theo dõi đối phương, sau đó tùy thái độ cùng biểu hiện với làng mà cho ra hỗ trợ nhiều ít là được."
Nhả ra một hơi khói, đệ tam rất nhanh làm ra quyết định. Sau đó chắp bút viết ra một bản danh sách khen thưởng Uchiha gia tộc, rồi đưa cho Uchiha Fugaku đi lĩnh lấy và phân phát.
Dù đệ tam không tỏ thái độ gì về bản danh sách, nhưng nhìn bản khen thưởng phong phú trình độ, Uchiha Fugaku vẫn là tự biết, nhờ việc thêm vào một số chi tiết nhỏ, hắn đã đạt được một chút tín nhiệm từ đệ tam Hokage cho gia tộc.
Nhưng Uchiha Fugaku trong lòng vẫn tồn tại một chút cảm giác không thoải mái, bởi hành động này không khác gì hắn đem con trai mình đẩy vào hố lửa!!!
Đột nhiên hắn cảm giác chỉ có một đứa con trai là không đủ dùng. Đặc biệt là hoàn cảnh của Itachi sẽ theo quyết định của hắn, của gia tộc mà trở nên càng ngày càng nguy hiểm.
Do đó, để đề phòng bất chắc, về đến nhà, Fugaku lập tức hóa thân thành anh nông dân chăm chỉ và Mikoto vợ hắn liền biến thành một mảnh ruộng màu mỡ.
Nhờ công sức của hai vợ chồng hàng đêm mà không lâu sau trên mảnh đất hoang, một hạt giống đã nảy mầm thành công.
Mục đích không mấy thuần khiết, nhưng quá trình thực hiện lại phi thường vui vẻ.
" P/s: Rất dễ gây nghiện, anh em độc thân đừng thử."