Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước

Chương 541

Di chuyển không một tiếng động, như một cơn gió lướt tới, đối phương đã tiếp cận Lâm Phàm.

Theo tiếng gió phán đoán chuyển động, Lâm Phàm biết đối phương là từ bên trái của hắn công kích qua.

Dù sao với đại đa số người thì bên trái luôn là bên yếu hơn.

Tốc độ quá nhanh khiến Lâm Phàm chỉ kịp hai tay nắm kunai, đưa lên thủ trước người.

" Keng... oành..."

Thành công đón đỡ trúng đường công kích của đối phương, tuy không bị đoản kiếm của đối phương gây thương tổn, nhưng lực lượng mà cánh tay đối phương truyền đến lại đem Lâm Phàm hất văng ra xa, thân thể hắn đụng vỡ bức tường gỗ ở cạnh bên.

Có điều thương tổn cỡ này đối với thân thể của Lâm Phàm gần như là bằng không.

Dù không nhận thương tổn, nhưng Lâm Phàm cũng không dại mà bò dậy, thay vào đó hắn nằm im bất động, thậm chí còn phối hợp rên hừ hừ như bị thương nặng bộ dạng.

Hắn muốn lừa đối phương, để đối phương chủ quan tiến lại gần xem xét, sau đó tiến hành phản sát.

Quả nhiên, thấy một kích đánh cho Lâm Phàm "trọng thương", bóng đen lập tức buông lỏng cảnh giác, bằng chứng là đối phương đã không tận lực áp chế tiếng bước chân và đang bước nhẹ tới gần vị trí của hắn.

Nhưng trời không chiều lòng người!

Đúng lúc này tiếng Itachi từ bên ngoài nói vọng vào hỏi thăm, cùng với tiếng bước chân chạy lại, bởi Itachi nghe được thanh âm không thích hợp phát ra từ trong phòng. Dường như Lâm Phàm ở bên trong cùng người đánh nhau.

" Xảy ra chuyện gì sao Lâm Phàm, có cần tớ tới trợ giúp hay không?"

Lâm Phàm thầm hô không ổn.

Quả nhiên!

Nghe thấy tiếng Itachi tiến lại đây, trong phòng tiếng bước chân lập tức biến mất. Hắc ảnh hiển nhiên là cẩn thận ẩn núp chờ Itachi tự chui đầu vào giọ.

Đối phương quá mạnh, Itachi tiến đến cũng là nạp mạng mà thôi.

Thấy tình thế không ổn, Lâm Phàm rất nhanh quyết định. " Mẹ, dù sao cũng phải chết, ta chết ngươi cũng đừng nghĩ ngày tháng sau này qua được tốt đẹp. Dù sao Itachi cũng là thiếu tộc trưởng của tộc Uchiha. Hừ hừ!"

Đọc đến đây nhiều người sẽ nghĩ Lâm Phàm quyết định nằm im bất động, cho Itachi tiến đến nạp mạng, sau đó tên này chắc chắn sẽ bị gia tộc Uchiha đuổi giết.

Nhưng không! Là người chúng tôi không làm thế.

Lâm Phàm vùng dậy, phần lớn tinh thần tiếp tục cảnh giác xung quanh, miệng thì hô to.

" Itachi chạy mau! Bên trong có sát thủ rất mạnh muốn giết ta, mau đi gọi người tới..."

Có điều nói được một nửa thì ngừng, bởi cửa phòng đã bị mở toang.

Ánh trăng lờ mờ từ bên ngoài truyền vào, nhưng vẫn thấy được trong góc tối đứng một thân ảnh đang cầm trên tay một thanh kunai sắc lẹm.

Itachi rõ ràng ngây người một chút khi thấy cảnh tượng trong phòng, kèm theo lời nói của Lâm Phàm.

Hắn ngây người nhưng sát thủ không ngây người, đặc biệt là nghe được Itachi tên. Mục tiêu lập tức được ưu tiên thành Itachi khi Lâm Phàm thực lực theo vừa rồi giao thủ cho sát thủ biết là hắn chạy không thoát.

" Mẹ kiếp!"

Phát ra một tiếng chửi thề, Lâm Phàm đã trước tên sát thủ một bước lao về phía cửa, ngay khi Itachi mở cửa, vì hắn sớm đoán được tình huống này sẽ xảy ra.

Dù sao đẹp trai, tài năng, tư duy đỉnh cao, nhãn quan chiến thuật tốt là những phẩm chất mà hắn có được. ( Không như một ông thầy nào đó không có được tất cả những thứ trên.)

Do đó trong đầu Lâm Phàm đã sớm suy diễn ra các tình huống có thể xảy ra khi Itachi bước vào, đồng thời là suy diễn ra cách ứng đối cho những tình huống đó.

Tỉ như hiện tại hắn cũng làm theo một trong các cách đó.

.....

Dưới ánh trăng yếu ớt từ bên ngoài rọi vào, Itachi thấy hắc ảnh kia động, sát khí đem hắn khóa chặt, mũi kiếm hướng về phía vị trí tim của hắn đâm tới.

Nhưng có một đạo hắc ảnh còn nhanh hơn, lao tới trước, đứng chắn trước mặt Itachi.

Một dòng nước ấm vẩy lên mặt Itachi, nhưng hắn không cảm nhận được một chút độ ấm, bởi toàn thân hắn đột nhiên lạnh toát, hai mắt chừng lớn và lồng ngực như bị thứ gì đè lên đến khó thở.

Trong đầu Itachi, hình ảnh của cảnh tượng vừa mới diễn ra đang được tua đi tua lại không ngừng.

Dù tất cả chỉ xảy ra trong chưa đầy một giây ngắn ngủi, nhưng đem lại trùng kích cho tâm trí của Itachi lại cực kỳ mãnh liệt. Mãnh liệt nhất từ khi Itachi sinh ra đến giờ.

Ngay lúc này hắn đã lý giải được cảm giác của việc mất đi một người quan trọng với bản thân là như thế nào.

Cũng vì thế mà con ngươi màu đen kịt của Itachi đột nhiên chuyển thành màu đỏ rực như máu, đồng thời nó như đang xoay tròn và bên trong xuất hiện hai dấu phẩy nhỏ màu đen xếp thẳng hàng và nằm dọc con ngươi.

Itachi thức tỉnh sharingan! Hơn nữa ngay lần đầu thức tỉnh đã là song câu ngọc!

Nhưng Itachi không hề vui sướng vì điều đó, thậm chí là không hề để ý đến điều đó, có chỉ là sự thống khổ tràn ngập tâm trí hắn.

Bởi hắn cho rằng đã mất đi người bạn thân nhất của mình.

Nhưng không!

Đối với Itachi thế giới biến chậm, nhưng Lâm Phàm thế giới lại gấp gáp và diễn ra nhanh hơn nhiều.

Thế Itachi cản một kiếm, Lâm Phàm phải dùng cả thân thể đi đỡ lấy. Kiếm đâm tới, Lâm Phàm ý đồ đem kiếm đánh văng ra, nhưng sát thủ lực lớn, thành ra hắn chỉ làm kiếm chệch hướng.

Đây cũng là trong dự đoán, cho nên Lâm Phàm liền đem thân thể ra cản kiếm. Bị đâm cũng đã nằm trong dự tính xấu nhất, cho nên Lâm Phàm liền né tránh đi chỗ yếu hại.

Thành ra hắn chỉ bị đâm xuyên dưới xương quai xanh vị trí, nơi không tim không phổi.

Dẫu vậy nhưng thân thể bị đâm xuyên vẫn là thật. Đau đớn cực độ truyền tới đại não cũng là có, nhưng Lâm Phàm nhịn đau không hề hừ nhẹ chứ đừng nói là kêu ra tiếng.

Đúng lúc này, trong đầu hắn lại một lớp bong bóng bị phá vỡ nhưng Lâm Phàm không rảnh đi để ý.

Vì phía trước sát thủ vẫn tiếp tục ép tới.

Điều này khiến Lâm Phàm phải ném đi hai thanh kunai, hắn dùng tay trần đem lưỡi kiếm bắt lại, để tránh sát thủ vung kiếm đem thân thể hắn chẻ đôi hoặc đem vai hắn xé rách.

" Còn không đi..."

Thấy giằng co vài hơi thở rồi mà đằng sau vẫn yên tĩnh, không hề có tiếng bước chân, biểu thị Itachi còn chưa đi, Lâm Phàm gấp, nhịn đau, gằn giọng nói.

Vẫn không có động tĩnh, Lâm Phàm chửi thầm.

" Không lẽ gặp heo đồng đội, không lẽ ta liền chết oan chết uổng, thù cũng không có người giúp báo sao?"

" Này thì đẩy, ta cho ngươi đẩy!"

Bị tên này dùng kiếm đẩy dần về phía sau, đau đớn, Lâm Phàm cục. Sinh tử trước mắt hắn liền không một chút giữ lại, có gì tung ra hết cái đó.

Cánh tay phải giơ lên, bạch quang đem toàn bộ cánh tay bao phủ sáng chói trong đêm. Lâm Phàm dùng nó vì đao, chặt ngang xuống thân kiếm.

Nếu không phải sải tay không đủ dài, không với tới sát thủ, hắn đã đánh thẳng đòn này vào đầu hoặc vào tay của đối phương, để đối phương tự động buông kiếm.

Nhưng không thể nên hắn chỉ có thể chặt mạnh vào thân kiếm, đem kiếm làm gẫy.

Không biết tại sao, lúc này đối phương đột nhiên buông ra thân kiếm sau đó lùi về phía sau.

Lâm Phàm không biết nhưng hắn cũng không đi quản hành động kỳ quái của đối phương. Thay vào đó hắn đi quản Itachi.

Bạch quang còn đang bảo phủ tay phải, khiến sức mạnh tăng gấp bội, nhờ đó Lâm Phàm dễ dàng đem Itachi ném bay ra ngoài tiểu viện.

Vừa ném hắn vừa gào to.

" Mẹ kiếp! Bảo ngươi chạy ngươi không chạy... Để ta giúp ngươi tránh đi một kiếp này...Nhớ ơn thì mau đi gọi người đến báo thù cho ta..."

Nhưng vừa bị ném ra người vậy mà lại bật tường nhảy vào.

Itachi vẻ mặt nghiêm túc chạy trở về, ánh mắt quyết tuyệt khi đã làm ra chiến tử dự định.

Chạy đến Lâm Phàm bên người, cả hai không nói một lời, chỉ liếc nhau trong tích tắc.

" Haiz!" Lâm Phàm thở dài vì thù này không có ai báo, hôm nay hắn hẳn là chết oan ở đây.

" Hà!" Itachi thở phào vì Lâm Phàm còn sống, hôm nay ít nhất hắn có cơ hội vãn hồi một chút gì đó.

Rồi cả hai cùng đưa mắt vào trong phòng, biểu thị nghiêm túc như lâm đại địch của đại địch.

Nhưng đột nhiên cả hai mặt nghệt ra và đều có chút nhìn ngốc, khi lúc này trong phòng không hề có một bóng người.

Có điều chỉ duy trì biểu cảm này trong tích tắc, chỉ tích tắc sau, Lâm Phàm đã đem kiếm cắm trên người rút ra, rồi cầm nó trong tay, tựa lưng vào lưng Itachi, cùng nhau cảnh giới xung quanh như trên chiến trường trước kia, khi cả hai đã kề vai chiến đấu.

Đợi mãi, đợi mãi, không biết qua bao lâu, Lâm Phàm do mất máu quá nhiều nên trước tiên hôn mê đầu óc và ngã gục...

Ngã gục trước đó, Lâm Phàm còn nghe thấy tiếng Itachi liên tục gọi tên mình, thanh âm có mùi vị của sự lo lắng.

Đợi tỉnh lại lần nữa, Lâm Phàm ngửi được mùi thuốc sát trùng. Khỏi đoán, điều đầu tiên hắn nhận ra là hắn chưa hết, sau đó mới là hắn đang nằm ở trong bệnh viện.

" Ha! Còn sống liền tốt!"
Bình Luận (0)
Comment