Ngồi trước bốt điện thoại liên lạc về tới gia đình, không hiểu sao Kaitou cảm giác có hơi chút hồi hộp.
Đã thật lâu rồi cậu chưa gặp mặt bọn họ, không biết ba mẹ mình có sao không, có nghỉ ngơi đủ không, liệu họ có quá lo lắng khi mình biến mất không, kể cả đứa em trai nhỏ của cậu nữa.
Bây giờ chắc Kei hẳn đã tiến vào cuộc lữ hành của riêng mình rồi, nghe từng hồi chuông kết nối Kaitou trầm mặc nhìn màn hình.
Khoảng chừng vài giây sau đấy, đầu bên kia chậm rãi bắt máy, người nghe điện thoại là cha của cậu, Kaitou Daze.
Ông ấy có vẻ già hơn chục tuổi so với lần trước cậu gặp mặt, cũng không phải nói là thật sự già, chỉ là bầu không khí quanh ông có vẻ hơi ảm đảm.
“Cho hỏi, ai đấy?” Cha cậu đang tập trung vào quyển sổ trên tay mình, không quá quan tâm tới cuộc gọi video cho lắm.
Từ giọng nói của ông, Kaitou có thể cảm nhận một nỗi buồn man mác, cậu đang tính vui vẻ cười tươi nói lời chào hỏi sau nhiều năm gặp mặt, đột nhiên những mọi thứ bị nghẹn lại họng.
Kaitou không biết phải nói gì, chỉ có thể thốt lên một từ
“Cha!”
Nhưng cũng chính một từ đó làm cho Daze ngơ ngác ngước đầu lên, từ cuốn sổ nhỏ trong tay mình khó tin nhìn vào gương mặt bên trong màn hình.
Đây chắc chắn không phải cuộc gọi đến từ đứa con trai út nhà ông, như vậy thì…
“…Izu..mi?”
“..Là con sao..?”
Từ bên trong màn hình hiện lên khuôn mặt của Kaitou, ba năm trôi qua, diện mạo của cậu cũng trưởng thành hơn, mái tóc dài tới bên vai được buộc lên.
Hơn nữa, bên cạnh Kaitou còn có người đồng bạn quen thuộc, Lous.
Chỉ khác duy nhất một điều, đó chính là Kaitou không còn ngồi trên xe lăn, mà là đang đứng đấy nói chuyện với cha mình.
“Vâng!” Kaitou gật đầu như liều thuốc an thần cho cha của mình.
Đã rất lâu rồi bọn họ mới gặp mặt, ba năm không phải quãng thời gian dài, nhưng nó cũng không ngắn.
Ba năm không hề biết một chút tin tức về con trai mình, Daze và Hinoe thật sự rất lo lắng cho người con trai cả nhà mình.
Tưởng như đã mất rồi được lại, cha cậu thật nhiều điều muốn hỏi nhưng đều bị nghẹn lại, hai cha con cứ thế nhìn nhau
Mất một lúc sau cha cậu mới bắt đầu tâm sự bình thường, ông ấy gọi mẹ cậu, Hinoe Saki đang trong giờ làm việc về nhà.
Kể cả con Arcanine thân thuộc cũng nhận ra được cậu chủ nhỏ nhà mình.
Chỉ riêng duy nhất Kei là không thấy, hẳn là thằng bé cũng đã bắt đầu lữ hành.
Bọn họ quan tâm hỏi nhau rất nhiều điều, không chỉ cha mẹ quan tâm đến Kaitou, cậu cũng quan tâm đến gia đình mình ba năm qua trôi đi như thế nào.
Và rồi về việc hai năm trước, Kei đã mang theo Charmeleon bắt đầu lữ hành, con thằn lằn lửa nhỏ cũng đã tiến hóa.
Bây giờ nó đã trở thành Charizard chững chạc bảo vệ cho Kei.
Kei từng tham gia hai lần giải đấu liên minh thường niên ở Indigo địa khu và Kalos địa khu.
Đứa em trai này của cậu cũng không có đáng sợ như người anh mình, Kaitou bởi vì mang theo hệ thống nên đã sớm bước đi xa xa khỏi con đường thông thường.
Còn Kei thì vẫn đi theo lộ trình cũ, bắt đầu từ những pokemon nhỏ yếu, dần dần trưởng thành và mạnh mẽ qua các trận đấu.
Lần đầu tiên tham dự đại hội liên minh, Kei vất vả lọt vào top 32, lần thứ hai là vào top 16, tuy vậy, đứa nhỏ vẫn rất tự hào về thành quả của mình.
Chỉ cần cho cậu thêm thời gian, Kei vẫn có thể tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn và chững chạc hơn.
Nghe lời cha mẹ nói, thằng bé vẫn luôn lấy cậu làm hình tượng để hướng tới, thậm chí còn nuôi một con Ralts giống đực, nhằm bồi dưỡng để trở thành Gallade giống anh mình.
Xong sau cùng trong một lần chiến đấu kịch liệt, con pokemon này vì bảo vệ Kei mà trước hết tiến hóa, không sử dụng Dawn Stone và trở thành Gardevoir.
Còn có rất nhiều rất nhiều điều mà bọn họ muốn tâm sự, đến cuối Kaitou nói rằng sẽ trở về nhà để gặp bọn họ rồi mới cúp máy.
“Tạm biệt” Kaitou nói đến khô cổ họng, mặc dù cậu đang mệt, nhưng trong lòng Kaitou lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Vừa mới kết thúc cuộc điện thoại với cha mẹ, ngay sau đấy có một cuộc điện thoại khác gọi đến, là từ Drasna bà nội
“Kaitou… con ổn chứ?”
“Vâng, con ổn, chúng ta vẫn còn lời hứa chiến đấu với nhau mà” Kaitou cười cười nói.
Sau khi nói chuyện với gia đình, cảm xúc của cậu đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, Drasna bà nội thấy vậy cũng yên lòng phần nào.
Bây giờ bà ấy đang có công việc của liên minh Kalos, không thể lập tức quay trở về gặp Kaitou được.
Hai người hàn huyên một chút, hẹn ngày gặp lại tái đấu, sau đấy Kaitou mới đứng dậy đi về phía căn phòng của mình.
Tắm rửa, nghỉ ngơi, đi dạo quanh thị trấn xung quanh, lúc này Kaitou mới để ý đây là Sandgem thị trấn tại Sinnoh địa khu, quê nhà của Dawn.
Cậu mua một vài bộ quần áo mới, đi vào nhà hàng ăn bữa cơm tối, rồi dạo quanh thị trấn Sandgem.
Nơi này tương đối yên bình, mang một phong cách khác biệt hoàn toàn so với quê nhà của cậu.
Các pokemon của cậu ở chỗ Y tá Joy đã khôi phục khỏe mạnh, riêng Zorua không thể đem vào chữa trị được Blissey đặc cách chăm sóc riêng.
Tiếp đó, Kaitou liên lạc với Sycamore giáo sư, bên cạnh ông có Alain đang hỗ trợ giúp đỡ bên cạnh.
Bọn họ ít nhiều đều có chút gì đó khác khác, thời gian thật sự có thể làm thay đổi rất nhiều thứ.
Sycamore hỏi về thời gian ba năm này của cậu, Kaitou không có nói về Distortion World, chỉ kêu là bị lạc tới một nơi xa lạ.
Cậu mang các hình thái pokemon và tư liệu ghi chép được ở bên trong thế giới đảo ngược gửi lại cho giáo sư.
“Phải rồi, Kaitou, ngươi không có pokemon cần gửi tới chăm sóc sao?” Sycamore giáo sư nghi hoặc hỏi, thời gian lâu như vậy, từ khi bắt đầu lữ hành, Kaitou chưa từng gửi về một pokemon nào ở chỗ ông.
“Ta cũng không có thu phục thêm pokemon, dù sao thời gian dài gắn bó, cũng không nỡ rời xa, xin lỗi giáo sư rồi” Kaitou cười cười giải thích.
Hiện tại Kaitou có mười cái pokemon, bình thường một huấn luyện gia chỉ được mang theo sáu con pokemon để có đủ tinh lực huấn luyện.
Nhưng Kaitou có khá nhiều pokemon không cần phải tập trung nhìn chằm chằm bọn nó, thậm chí Blissey và Glaceon cũng đều có thể tự mình huấn luyện.
Yveltal ở trong hình thái Zorua thì không cần phải nói, Lous và Lucario đầy đủ trưởng thành, Tyranitar chững chạc không kém, Salamence, Talonflame, Greninja, Glaceon bọn nó đều vô cùng thân thiết với Kaitou.
Slowking thì có mục đích đi khám phá thế giới bên ngoài, gửi nó cho Sycamore tiến sĩ càng không được.
Blissey thì đóng vai trò làm pokemon điều dưỡng, nó càng không cần phải huấn luyện gì nhiều.
Cho nên cuối cùng, Kaitou vẫn không gửi bất cứ pokemon nào về chỗ Sycamore, cậu trôi qua một ngày tại Sandgem thị trấn, sau đấy cũng không ở lại lâu, ngày hôm sau liền rời đi.
Cậu muốn về lại Kalos địa khu, gặp lại gia đình mình, còn chuyện sau đó thì tính sau.