Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết

Chương 35

Triệu Phong còn chưa kịp thoát khỏi ngạc nhiên khi thấy nhiệm vụ này, thì đầu óc hắn đã quay cuồng. Tiếp theo đó hắn bất tỉnh, hơi thở trở nên đều đều như những người đang chìm sâu vào giấc mộng.

Trong lúc Triệu Phong đang ở thế giới khác, khoảng nửa đêm, nhà của hắn nghênh đón ba vị khách không mời.

Sau khi bẻ khóa cổng và khóa cửa, ba người có tướng mạo hung ác này thảnh thơi đi thẳng vào nhà hắn, không chút che giấu, cũng không hề e ngại gì.

Trong đám ba người, người dẫn đầu cao chừng 1 mét 7, cơ bắp cuồn cuộn, hai cánh tay có xăm hình rồng bốn chân. Hai tên đàn em của hắn cũng đều là những kẻ xăm mình. Một tên râu ria xồm xoàm đứng bên phải, cao gần 1 mét 8, khá gầy, cả cánh tay trái xăm những hình thù kỳ dị. Một tên khác đứng bên trái có vẻ ngoài hung dữ với vết sẹo nhỏ dưới miệng, hai cánh tay và cái cổ bị che bởi những hình xăm chi chít. Ba tên này mặc đồ khá phổ thông, dù màu sắc đồ khác nhau, nhưng lại cùng một kiểu phối đồ: một chiếc áo ba lỗ cùng một cái quần thể dục, một đôi giày.

Khi đã vào trong nhà rồi, tên mặt có vết sẹo khép cửa lại. Có vẻ tên này có địa vị thấp nhất trong đám bọn họ.

Trong bóng tối của ngôi nhà, ba tên lần lượt mở đèn pin lên.

Đi xung quanh một khoảng thời gian, nhìn trong nhà không có bao nhiêu món đồ giá trị, lại không tìm được cái gì khác, nhân lúc ba người tập trung lại, tên mặt có vết sẹo rụt rè hỏi:

- Đại ca, chúng ta đi nhầm hả?

- Đi nhầm cái đầu mày, đại ca làm việc có khi nào nhầm lẫn không? – Tên râu xồm xoàm chửi nhỏ.

- Nhưng nhà này không có gì đáng tiền, chỉ có một cái tủ lạnh, một cái máy giặt, một cái tivi! – Tên mặt có vết sẹo phàn nàn.

- Câm miệng! – Tên đại ca gầm lên, chẳng sợ người bên ngoài hay chủ nhân căn nhà nghe thấy. – Mày biết cái gì. – Hắn nói tiếp. – Mục tiêu là do anh trên đưa ra, tài liệu tao cũng đã nhìn kỹ, cũng tìm hiểu kỹ trước khi đến đây, sai là sai thế nào được.

- Thế nhưng mà đại ca... – Tên đàn em mặt có vết sẹo nhỏ giọng, giọng nói tràn đầy uất ức.

- Mày biết cái gì. – Tên đại ca lại lặp lại câu nói cũ. – Cha mẹ thằng nhóc này là những nhà huấn luyện pokemon, tài sản của họ chắc hẳn không ít.

- Đại ca, không phải đại ca nói chúng ta không bao giờ đụng đến huấn luyện gia sao? – Vừa nghe tên đại ca nhắc đến nhà huấn luyện pokemon, như nhớ lại kí ức gì kinh khủng, tên đàn em mặt có vết sẹo run rẩy toàn thân, giọng nói của hắn mang theo đầy sự sợ hãi.

- Đại ca, chuyện này là sao? –Tên râu ria xồm xoàm cũng lên tiếng chất vấn.

- Câm họng! Chúng mày biết cái gì! – Tên đại ca dường như không kiên nhẫn, quát lên, tiếng quát rất chói tai. – Cha mẹ nó là huấn luyện gia không giả, nhưng cha mẹ nó mất cách đây 6-7 năm rồi. Tài sản họ có chắc chắn sẽ để lại cho thằng nhóc này. Trong ngày thường, thằng nhóc này khá tiết kiệm, qua nhiều năm như vậy, hẳn là số tài sản ấy vẫn còn nhiều.

- Đại ca, cha mẹ nó mất lâu như vậy, vì sao đến giờ anh trên mới để chúng ta đến? – Tên mặt có vết sẹo tỏ ra không hiểu, đưa tay phải sờ sờ cái đầu, lên tiếng hỏi. Nghe tin cha mẹ Triệu Phong đã chết, tên này không còn lo sợ gì nữa, trái lại, y phấn khởi hơn rất nhiều.

- Mày biết cái gì! Cha mẹ nó chết, nhưng cha mẹ nó còn có một người bạn thân là huấn luyện gia. Người này còn sống, anh trên cũng không dám đụng tới một sợi lông của nó, nói chi là chúng ta. – Tên đại ca giải thích.

- Ý đại ca là gã người bạn của cha mẹ nó vừa chết? – Tên râu ria bắt được ý chính, tiếp lời.

- Ừ, anh trên nhận được tin gã đó đã mất cách đây một tháng. Bởi thế nên anh trên mới ra lệnh cho chúng ta đi lấy tài sản cha mẹ thằng nhóc để lại. Hai tuần trước tao để chúng mày nhìn chăm chú nó, điều tra cuộc sống của nó là vì ngày hôm nay.

- Không hổ là đại ca! – Tên mặt có vết sẹo giơ ngón tay cái lên, giọng nịnh bợ.

- Được rồi, mày không cần phải nịnh. – Tên đại ca xua tay, sau đó mới hỏi. – Chúng mày kiểm tra hết căn nhà chưa? Có phát hiện gì không?

- Đại ca, trừ phòng ngủ chưa xem xét qua, cả nhà này không có gì cả. – Tên râu ria báo cáo.

- Đại ca, em cũng đã kiểm tra rất kĩ, không phát hiện chỗ nào đặc biệt. – Vừa nói, tên mặt có vết sẹo đưa cái bánh bao trên tay trái lên, cắn một miếng.

Tên đại ca có chút khó chịu nhìn về phía tên đàn em đang ăn bánh bao, chửi rủa:

- Ăn ăn ăn, mày chỉ biết có ăn thôi. Cả ngày ăn chơi còn chưa đủ hả, ban đêm làm việc không chịu khó nghiêm túc vào đi.

- Nhưng mà đại ca, em đã rất nghiêm túc rồi. – Tên mặt có vết sẹo vừa nhai vừa nói với giọng oan ức.

- Câm miệng! Nếu không phải tin tưởng vào khả năng của mày, tao đã tống cổ mày đi, làm gì giờ này mày có thể ở đây mà hễ chút là nhảy vào mồm tao! – Tức giận với thái độ của tên mặt có vết sẹo, tên đại ca gầm lên.

- Mày nhìn thằng râu xồm mà học hỏi, ít ra nó còn biết điều! – Tên đại ca đưa tay trái chỉ về phía tên râu ria, hét lên.

- Nhưng mà đại ca, chúng ta là... – Tên mặt có vết sẹo oan ức nói.

Không đợi tên mặt có vết sẹo nói hết câu, tên đại ca gầm lên:

- Ngậm miệng! Mày còn nói nữa, tao vả chết mẹ mày! Thằng khốn!

Nhìn thấy tên mặt có vết sẹo vứt cái bánh bao trên tay đi, cúi đầu im lặng, lửa giận trong lòng tên đại ca dần vơi bớt. Cả ba tên cứ đứng trong không khí im lặng pha chút xấu hổ này khoảng một phút.

Khi lửa giận gần như tiêu tan, tên đại ca suy tư một chút, rồi ra lệnh:

- Đi, đi vào trong phòng ngủ, nhìn xem nó giấu đồ có giá trị ở đâu.

Cả ba tên trộm hung tợn, khuôn mặt dữ dằn tiến đến phòng ngủ đã khóa trái ở bên trong. Tên râu ria thức thời tiến lên, đưa đèn pin vào mồm ngậm, tay phải đưa vào túi, lấy ra một thanh thép nhỏ, đút vào trong ổ khóa của tay cầm cửa. Sau một lúc loay hoay, khóa trên cánh cửa bị phá, tên này dùng tay vặn một cái, cánh cửa mở ra.

Lúc cửa mở, tên râu ria lập tức bước vào, hai tên còn lại liền theo sau. Vừa vào phòng, tên râu ria tiến tới màn cửa, kéo màn lại. Tên mặt có vết sẹo đi tiến tới công tắt đèn, mở đèn lên khi màn đã được kéo lại, sau đó đóng cửa lại, đứng canh ngay ở cửa. Tên đại ca với khuôn mặt hầm hầm leo lên giường, tát một cái thật mạnh vào mặt Triệu Phong.

- Dậy! Dậy mày! – Vừa tát, tên đại ca vừa lớn tiếng kêu lên.

Tát xong một cái, nhìn thấy Triệu Phong vẫn bất tỉnh nhân sự, tên đại ca đưa ngón trỏ tay phải lên mũi Triệu Phong. Nhận ra từng luồng hơi thở cứ đều đều thổi vào ngón tay, tên đại ca thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

- Dậy! Dậy mày! – Biết Triệu Phong không có vấn đề gì, tên đại ca lại vứt thêm một cái tát mạnh.

Nhìn thấy Triệu Phong vẫn không tỉnh lại, tên đại ca có chút phát cáu:

- Mẹ nó! Thằng này bị sao vậy?

Nghe tiếng giận của đại ca, tên râu ria đang đứng nhìn bước tới gần, hỏi:

- Đại ca, nó còn sống chứ?

- Ừ, nó vẫn còn thở đều đều, nhưng chẳng hiểu sao nó không tỉnh lại.

- Phải chăng là nó đang giả vờ ngủ say?

- Mày cho là nó biết chúng ta vào nhà nó, nên giờ nó giả vờ sao?

- Có khả năng này.

- Ừ, vậy mày làm nó tỉnh lại đi, tao đi hút điếu thuốc.

Tên đại ca để lại câu này, rồi đi tới bên cạnh cửa sổ, mở màn che. Tiếp theo hắn mở cửa sổ ra, đưa tay lấy ra hộp thuốc trong túi, rút ra một điếu thuốc, rồi dùng bật lửa châm lửa.

Trong khi tên đại ca hút một hơi thuốc, tên râu ria đã bắt đầu công việc. Y tát mạnh, nhéo vào những vị trí mẫn cảm của Triệu Phong. Làm được một lúc, song nhìn thấy Triệu Phong vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, tên râu ria gọi:

- Đại ca, thằng nhóc này dường như bị hôn mê rồi.

- Ờ, thế ra nó không phải giả vờ à? – Tên đại ca vứt điếu thuốc còn hút dang dở ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại hỏi.

- Vâng đại ca, nó hôn mê thật.

- Ừm... – Tên đại ca đáp lại một tiếng miễn cưỡng, sau đó suy nghĩ một lúc, rồi ra lệnh. – Thằng sẹo, đi lấy cái máy ảnh tới đây. Thằng râu xồm lột đồ thằng nhóc ra.

Nghe được lệnh của tên đại ca, hai tên đàn em liền biết gã định làm gì. Đây không phải là lần đầu tiên bọn chúng làm như thế, vậy nên bọn chúng rất nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ do tên đại ca phân phát.

Ước chừng 10 phút sau, Triệu Phong với thân thể trần truồng nằm trên giường, phía bên kia, trong tay tên đại ca là một cái máy ảnh. Tên đại ca vứt nhẹ cái máy ảnh lên giường, bảo:

- Chụp đi, đủ mọi tư thế, đủ mọi loại cận cảnh.

Tên râu ria leo lên giường, nhặt cái máy ảnh lên, đưa tay bấm bấm, kiểm tra chiếc máy ảnh. Phía đối diện, tên mặt có vết sẹo nhìn thân hình trắng bóc của một đứa trẻ vị thành niên, dằn lại nội tâm thèm khát, hỏi dò:

- Đại ca, chúng ta có cần...

- Câm miệng! – Liếc nhìn tên mặt có vết sẹo, nhìn khuôn mặt đỏ đầy hưng phấn của tên đàn em này, tên đại ca làm sao không biết tên đàn em mình muốn làm gì.

- Chúng mày chỉ việc làm việc. Chỉ việc làm việc, hiểu không? Tao không muốn có thêm rắc rối như lần ở nhà con nhỏ Duyên kia, hiểu không? Mày mà còn gây thêm rắc rối cho tao, tao cho người thiến mày! – Tên đại ca tức giận nhìn tên mặt có vết sẹo, giọng rét căm căm.

- Vâng, đại ca. – Tên mặt có vết sẹo nhìn thấy tên đại ca tức giận, sự hưng phấn trong cơ thể như lửa bị nước lạnh giội vào, lập tức tắt hẳn.

Tách, tách, tách...

Trong một ban đêm yên tĩnh, từng âm thanh nhỏ bé vang lên.
Bình Luận (0)
Comment