Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết

Chương 38

Thời gian đến trường hôm nay trở thành một quãng thời gian tra tấn. Triệu Phong không chỉ phải đối mặt với những ánh mắt của người bạn học, hắn còn phải đối mặt với ánh mắt dò xét của các giáo viên.

Trong số các giáo viên ấy, cô giáo dạy Văn, người đồng ý giúp đỡ hắn thu phục con Weedle, đã hủy việc giúp đỡ này. Nếu như trước đó không có được một quả trứng pokemon, việc hủy bỏ này chắc chắn là vết chấm hết cho cuộc đời nhà huấn luyện của Triệu Phong.

Không dừng lại tại đó, sự việc đi đến đỉnh điểm khi hiệu trưởng gọi Triệu Phong lên phòng, đích thân đình chỉ ba tháng học đối với hắn. Việc đình chỉ ba tháng học ở thời điểm còn hai tháng nữa là phải thi học kì 1, Triệu Phong coi như bị ở lại lớp. Việc này ngoài dự liệu của Triệu Phong, hắn không tưởng tượng được người phía sau bọn trộm cướp vì gây áp lực cho hắn, đã vận dụng mối quan hệ của mình, không từ thủ đoạn như vậy. Có lẽ đây là đòn hiểm ác mà bọn họ đã chuẩn bị ở phía sau.

Triệu Phong không cam tâm, nhưng hắn không thể làm gì khác được. Hắn nào có sức phản kháng? Liên Bang cực kỳ bao che cho viên chức. Viên chức của Liên Bang đều là con cháu người quen của họ, họ làm sao không bao che cho được? Triệu Phong không thể phản kháng, vì nếu phản kháng, hắn đối mặt không chỉ là bọn trộm cướp, hay vài vị viên chức đứng sau bọn trộm cướp, mà là phải đối mặt với cả chính phủ Liên Bang. Lấy trứng chọi đá là vô nghĩa, phí công phí sức, tự mình hại mình.

Một cảm giác bất lực xuất hiện trong lòng Triệu Phong. Ở giờ phút này, đã tới nước này, hắn phải thỏa hiệp sao? Nhịn một bước trời cao biển rộng, đó là khi người ta phải nhịn để bảo vệ cái người ta còn bảo vệ được. Riêng Triệu Phong, hắn còn cái gì để bảo vệ? Chuyện ngày hôm nay chưa đủ nhục nhã sao?

Trường học là con đường ngắn nhất giúp con người vươn tới thành công. Đó không có nghĩa là nếu không trải qua trường lớp, con người ta không thể thành công. Nghỉ học thì thế nào, nghỉ học không phải là sự kết thúc.

Tình huống ngày hôm nay không phải là tình huống Hàn Tín nhẫn nhịn chui qua háng người khác, tính chất hai bên không hề giống nhau. Triệu Phong đã nghĩ thông suốt, hắn quyết định không thỏa hiệp, tiếp tục đi theo quyết định mà hắn đã chọn. Không phải hắn ngớ ngẩn, không phải hắn không biết lấy lui làm tiến, không phải hắn không biết nhẫn nhịn. Bây giờ, đơn giản là không cần phải nhẫn nhịn, đơn giản là người chết ta sống. Nếu như lúc này thỏa hiệp, Triệu Phong hắn khác nào trả giá để chuốc lấy sự nhục nhã ngày hôm nay?

Mang tâm hồn đầy rẫy vết thương, Triệu Phong lầm lũi cưỡi xe về nhà khi tan trường. Ngay khi về tới nhà, Triệu Phong thuê người làm thêm ổ khóa ở bên trong các cánh cửa. Trong suốt thời gian những người thợ thi công, Triệu Phong cố tỏ ra bình thản, nhưng lại tránh đi việc đối diện với những ánh mắt có biểu cảm không thích hợp kia.

Sau khi những người thợ hoàn thành công việc, Triệu Phong thanh toán tiền cho họ. Chờ họ rời khỏi, hắn khóa cửa lại. Từ ngày hôm nay, trừ khi có người dùng bạo lực phá cửa, nếu không, không ai có thể vào được bên trong mà không có sự đồng ý của Triệu Phong.

Triệu Phong khóa xong cửa nhà, hắn vào phòng ngủ, đóng cửa sổ, khóa cửa phòng lại, rồi nằm dài lên trên giường. Triệu Phong co người lại, nức nở từng tiếng nghẹn ngào đầy uất ức.

Ai đó đã nói không cần nghe miệng lưỡi thế gian, thế nhưng làm sao có thể không nghe, khi mỗi lời mỗi chữ của họ đều truyền đến tai hắn, đều đâm thủng trái tim hắn, đều để lại những vết thương khó lành? Ai bị đâm chảy máu, vết thương mãi không lành lại có thể làm như không có gì? Không ai có thể! Thánh nhân cũng không được! Những người nói lời triết lý, nghe có vẻ hay, thực tế lại toàn là vớ vẩn, toàn là những kẻ dối mình gạt người.

Chuyện ngày hôm nay sai ở ai đã không còn quan trọng. Bởi vì nước đã vung vãi ra rồi thì không thể hốt lại. Con người ai không từng trải qua đau khổ, ai không từng mắc phải sai lầm. Con người ta ai không cần trải qua đau khổ, ai không cần nhìn nhận sai lầm để trưởng thành hơn? Biết là vậy, nhưng khi sự đau khổ ấy lớn đến mức con người ta không thể tiếp thu được, nó như một cú sốc mạnh giáng vào cuộc đời họ, khiến tính tình của họ thay đổi. Có thể Triệu Phong không nhận ra, nhưng hắn đang thay đổi.

Từ vị thế của một người qua đường, quan sát nhân sinh muôn màu, không xem trên thế giới này còn có gì quá quan trọng, Triệu Phong nhận ra suy nghĩ của hắn quá ngây thơ. Triệu Phong hắn không gây sự với người khác, người khác sẽ không gây sự với hắn sao? Triệu Phong không làm hại ai, người ta sẽ không làm hại hắn sao? Triệu Phong cảm nhận được sự quan trọng của tiền tài và quyền lực. Nếu như hắn có đủ quyền, đủ tiền, ai dám đụng tới hắn? Nếu như hắn có đủ quyền, đủ tiền, chuyện ngày hôm này làm gì có thể xảy ra? Để tương lai hắn có thể trả lại mối thù này, để tương lai hắn sẽ không còn gặp phải trường hợp tệ hại tương tự, hắn nhất định phải mạnh mẽ vùng lên. Ít nhất, hắn phải có đủ sức bảo vệ mình. Ít nhất, hắn nhất định phải đạt tới độ cao mà không ai có thể làm hại hắn khi không nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng sẽ xảy ra.

Từ vị thế muốn lẳng lặng đứng nhìn thế giới này đi đến hồi kết, Triệu Phong quyết định phải đứng dậy, làm tất cả những gì mình có thể làm để báo đáp “ân tình” hắn nhận được.

Nghĩ là thế, nhưng muốn vượt qua nỗi đau đớn này đâu có dễ dàng. Dù nhìn rõ mục tiêu bản thân phải làm, biết mình phải nhanh chóng bắt tay vào làm, song Triệu Phong không nhấc người lên nổi. Hắn như một con sói cô độc đang lặng lẽ liếm láp vết thương to lớn.

Triệu Phong có lẽ cần thêm thời gian.

...

Không có cái lạnh giá của nửa tháng trước, sáng sớm hôm nay trở nên ấm áp hơn nhiều. Triệu Phong nhìn màn đêm u tối, hắn men theo đường lớn, dựa vào ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng và những bó đuốc trên đường, đi ra khỏi làng Cổ Xưa.

Triệu Phong không đi quá xa làng. Hắn không định bắt đầu đi săn quái vật, hắn chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh.

Đốt đuốc, rồi đi bộ khoảng 5 phút, Triệu Phong tìm được một bãi cỏ thấp vắng vẻ. Triệu Phong dập tắt đuốc, nằm lên bãi cỏ, ngẩng mặt nhìn những vì sao treo trên trời cao.

Thế giới Diablo không giống với thế giới Pokemon, bầu trời sao của thế giới Diablo rõ ràng hơn nhiều. Đang nằm, nhưng Triệu Phong cảm thấy chúng cách hắn quá gần, chỉ cần đưa tay lên là hắn có thể chạm vào. Biết đó chỉ là ảo giác, Triệu Phong vẫn cứ đưa tay phải lên. Khi không chạm được vì sao nào, hắn nở một nụ cười tự giễu, rồi rút tay lại, đặt lên trên mặt cỏ như ban đầu.

Giữa một bầu trời rộng lớn, giữa một bầu trời mênh mông vô ngần, giữa một bầu trời không có điểm cuối, Triệu Phong thấy mình nhỏ bé làm sao. Triệu Phong cảm thấy mình quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức hắn không biết phải nói thế nào cho phù hợp tình cảnh lúc này. Có chút xúc động, hắn tự hỏi vì sao vừa mới sinh ra hắn lại nhỏ bé như vậy, hắn ước gì lúc sinh ra hắn to lớn như bầu trời sao kia.

Dần dần, bầu trời sao mang lại cho Triệu Phong những cảm giác mơ hồ. Hắn không hiểu rốt cuộc hắn sinh ra là để làm gì, nhân loại nhỏ bé sinh ra vì mục đích gì.

Triệu Phong nhìn bầu trời sao một cách chăm chú. Hắn nhìn những ánh sáng rực rỡ, tươi đẹp không sao tả xiết kia. Hắn nhìn những ngôi sao lấp lánh treo trong màn đen vô bờ bến kia. Càng nhìn, Triệu Phong càng thấy hụt hẫng, mơ màng.

Việc nhìn bầu trời sao trong đêm tối không phải việc gì lạ thường với Triệu Phong. Đây là thói quen của Triệu Phong, mỗi khi gặp chuyện buồn, hắn đều nhìn bầu trời sao trong đêm tối như thế. Ngày xưa, khi hắn còn nhỏ, đại khái chừng 7-8 tuổi, có một lần bố hắn dẫn hắn đi trong đêm tối tĩnh mịch. Triệu Phong không nhớ rõ lý do vì sao bố hắn dẫn hắn đi trong đêm, hắn chỉ nhớ ngày đó phải đi trong một rừng cây tăm tối. Một đứa bé 7-8 tuổi như hắn từng nghe bố mẹ kể nhiều về ma quỷ, nên nhìn khung cảnh là một màu đen, thậm chí ở những cành lá rậm rạp là một màu đen nhánh, Triệu Phong cực kỳ sợ hãi. Cứ mỗi lần nhìn về những màu đen nhánh kia, hắn vô thức nuốt một ngụm nước miếng, tâm lý run rẩy không ngừng. Cũng may là khi đó bố hắn dẫn hắn đi trên con đường nhỏ, dưới ánh trăng đêm, hắn còn nhìn thấy những ánh sáng vàng dịu nhẹ trên đám cỏ dưới chân. Đi qua cánh rừng đen, bố hắn dẫn hắn đi tới một bờ sông, nơi có một dải cát dài. Bước đi trên cát, nơi không có cây cối to lớn che khuất, tầm nhìn của Triệu Phong trống trải rất nhiều. Lần ấy, lần đầu tiên Triệu Phong nhìn thấy một bầu trời sao rộng lớn. Hắn bị bầu trời sao hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn trở nên ưa thích nó lúc nào không hay. Thế nhưng ánh ảm về ma quỷ cứ đeo bám Triệu Phong, làm hắn không dám tiến ra đêm tối âm u, nhìn bầu trời sao rực rỡ mỗi ngày. Chỉ khi nào hắn đau buồn, hắn mới có dũng khí đi tìm người bạn này của mình.

Bầu trời đêm đầy sao hấp dẫn toàn bộ tinh thần Triệu Phong. Nó không có sức mạnh thần kỳ nào, nhưng lạ thay, Triệu Phong lại cảm thấy vết thương trong tâm hồn được xoa dịu, cảm thấy những suy nghĩ tiêu cực dần hòa tan, cảm thấy bản thân dần trở nên bình tĩnh vô cùng.

Triệu Phong nhìn bầu trời sao, bầu trời sao nhìn hắn. Hai bên không nói bất cứ lời nói nào, nhưng Triệu Phong lại có cảm giác rằng bầu trời sao rất thấu hiểu mình. Triệu Phong không biết tại sao hắn có cảm giác đó, hắn không thể giải thích được. Có thể hắn đang thôi miên chính mình, có thể hắn đang tự an ủi bản thân.

Thời gian yên ả trôi qua. Không biết qua bao lâu, từ chân trời, những vệt ráng cam đầu tiên vắt ngang bầu trời xuất hiện, mặt trời cũng dần ló dạng, màn đêm u tối biến mất vô tung vô ảnh.

Triệu Phong nhìn khung cảnh thay đổi, hắn đứng dậy, khẽ mỉm cười.

Dẫu có đau thương, dẫu có lâm vào cảnh khốn khó, cuộc sống này vẫn phải tiếp tục. Như bầu trời đêm kia, chợt tan biến, nhưng không phải là tan biến mãi mãi.
Bình Luận (0)
Comment