Ps 143,7

Chương 1

là sinh viên của khoa Tâm Lý, bây giờ đang học năm thứ năm, phải học đến năm năm là vì ở năm nhất môn tiếng Anh của ta bị vướng lại, mà sau đó ta lại đem việc "bổ sung" quên mất không còn bóng dáng, cứ như vậy, ta bây giờ phải mất thêm một năm để bổ sung tiếng Anh năm nhất.

Lớp tiếng Anh năm nhất của trường đại học này nổi tiếng khó đăng ký, thật không biết là do tiếng Anh quá khó hay là do công việc sau này đòi hỏi dùng tiếng Anh, mà nghe nói mỗi lớp tiếng Anh đều có các "bô lão" rải rác từ năm nhất cho tới năm tư đăng ký, hơn nữa mỗi lớp tiếng Anh đều rất đông, muốn đăng ký cũng không phải dễ.

Trước tình hình như vậy, ta đành phải đăng ký vào tất cả các lớp tiếng Anh, trong lòng âm thầm cầu khẩn chỉ cần tùy tiện cho ta vào một lớp là được rồi.

Rất may mắn, ta được xếp vào một lớp tiếng Anh, lớp của lão sư Thạch Bình, lúc có kết quả đăng ký, ta lập tức tới "Khoa ngoại ngữ", muốn biết lão sư là người như thế nào.

Cẩn thận đọc bảng thông báo một hồi, cũng biết được chút ít thông tin về nàng, sinh viên đều nói lớp của nàng rất phong phú, người cũng tốt, nhưng rất nghiêm khắc, trong lớp học tuyệt đối phải chú ý, là một lão sư nghiêm túc. Nhìn những điều này, ta cư nhiên bắt đầu chờ mong lớp tiếng Anh.

Nói đến việc môn tiếng Anh ở năm nhất của ta bị vướng lại, này hoàn toàn không đúng chút nào a! Ta không phải là người kém tiếng Anh, thi tiếng Anh tốt xấu cũng đạt 85 điểm, vậy vì sao ta bị vướng lại?

Bởi vì ở năm nhất, ta đăng ký nhầm một lão sư rất "máy móc", không chỉ mỗi ngày lên lớp đều phải điểm danh, hơn nữa nội dung dạy rất khô khan, buồn chán đến làm người ta buồn ngủ...Ai! Mà ta lúc đó còn trẻ tuối hết sức lông bông, lại lựa chọn phương thức chống đối ngu ngốc nhất ─ cúp tiết. Chắc chắn những ngươi lựa chọn cách này, ngoại trừ bị đánh rớt, cũng không có kết cục khác. Kết quả là, tiếng Anh của ta đạt 58 điểm và bị vướng lại.

Nói chung, hiện tại nghĩ những điều này cũng vô dụng, ta chỉ chờ mong lớp tiếng Anh sắp tới.

Quả nhiên, Thạch Bình lão sư rất tận tâm, hai ngày sau khi có kết quả đăng ký, ta nhận được e-mail của nàng, nàng muốn sinh viên cho nàng biết tên tiếng Anh của bản thân, còn hỏi mọi người mong muốn học những gì. Đối với nội dung học, ta không có ý kiến gì quá lớn, chỉ cần để ta thuận lợi tốt nghiệp là tốt rồi, cho nên ta chỉ trả lời tên tiếng Anh của ta ─ Patricia, Tô Vận Huyền.

Ngày đầu tiên đi học, ta đến muộn, lại còn quên mang mắt kính, thực sự rất tệ.

Len lén vào lớp từ cửa sau, may mắn lão sư vừa mới bắt đầu điểm danh.

Giọng nói của nàng rất êm tai, nhưng ta không thấy rõ lắm dung nhan của nàng, bất quá hẳn là một mỹ nhân, từ giọng nói của nàng ta đoán như vậy.

Ta xem giáo trình nàng phát, đích thật là một lão sư rất nghiêm túc, giảng giải rất tỉ mỉ, giáo trình cũng rất có trật tự, ta phát hiện ta rất thích phương thức dạy học của nàng, hay là vì hài lòng giọng nói của nàng nhỉ?

Đây là lần đầu tiên ta nghĩ giờ học trôi qua rất nhanh, lão sư canh thời gian cũng rất khá, không sai biệt lắm ngay lúc tan học, nàng đem toàn bộ trọng điểm trong giáo trình đều nói xong.

"Hôm nay lớp học đến đây, có chuyện gì các bạn có thể tới tìm ta thảo luận, nội dung trong giáo trình hẳn là rất rõ ràng, có chuyện gì có thể đến phòng nghiên cứu hỏi ta, hoặc dùng e-mail, ta nhất định sẽ trả lời." Lão sư đứng trên bục giảng nói.

Tan học, sinh viên nối đuôi nhau rời khỏi lớp, cũng có một số sinh viên đến cạnh bục giảng cùng lão sư nói chuyện, ta thuộc nhóm sinh viên rời khỏi lớp.

Đây là buổi học tiếng Anh đầu tiên của ta, ta đối với nàng không có ấn tượng quá sâu, mà nàng đối ta, hẳn là cũng không có ấn tượng. Ta là nghĩ như vậy.

Bất quá sau này ta mới biết, ta sai rồi.
Bình Luận (0)
Comment