Ps 143,7

Chương 57

"A Bội, chiều mai ngươi có rảnh không?" Một ngày nọ Joan hỏi ta.

"Có, ta chỉ có một cuộc hẹn vào buổi sáng thôi." Ta nói.

"Vậy ngươi có thể đến sân bay đón một học đệ không? Hắn từ California tới." Nàng hỏi ta.

"California?" ta có chút nghi hoặc.

"Ân, hắn nói hắn là ABT, ba mẹ đều cũng là người Đài Loan có hai quốc tịch, từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, thế nhưng cao trung, đại học, khi làm nghiên cứu đều có tham gia đội lưu sinh viên hoặc hội bạn học Đài Loan, cảm giác rất chủ động." Nàng nói cho ta biết.

"A hảo, ta sẽ gọi Alisha đi theo ta." Ta đáp ứng nàng.

"Đây là ảnh chụp của hắn, hắn tên là Hình Vũ, tên tiếng Anh là Philip, hắn nói bốn giờ chiều máy bay sẽ hạ cánh." Joan đưa cho ta một tập tư liệu.

Ta nhận lấy, đại khái lật xem một chút, sau đó nhét vào ghế phó lái, lái xe về nhà.

Trưa hôm sau, ta và Alisha cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó ở nhà nàng xem TV một chút, đại khái hai giờ ba mươi chiều, chúng ta xuất phát đi sân bay.

"Chậc chậc, còn rất đẹp trai." Alisha cầm lấy tư liệu ta nhét ở bên ghế, lật xem một chút rồi nói.

"Vậy sao, là mẫu người của ngươi sao?" Ta hỏi nàng.

"Wow một nhân tài nha, 23 tuổi đã học tới PhD, nhưng còn có hai bằng master." Nàng tiếp tục xem.

"A, vậy thật sự rất ưu tú a." Ta gật đầu nói.

"Xem ra gặp phải người so được với ngươi rồi." Dáng tươi cười của Alisha rất muốn ăn đòn.

"Rất rõ ràng là ta thua a, ta 26 mới học PhD, cũng chỉ có một bằng master." Ta tức giận nói.

"Ai nha, ngươi thật là..." Ta biết nàng muốn nói cái gì, nhưng ta không muốn phụ họa.

"Ngươi tốt nhất nên nghĩ xem làm thế nào để tim ta hắn, lát nữa ngươi đi tìm hắn." Ta làm quyết định.

"A, được rồi..." Nàng không cam tâm tình nguyện đáp ứng.

Ta thấy nàng không nói chuyện, ta cũng tự bản thân lái xe, không nói thêm cái gì.

"Ngươi còn nhớ nàng sao?" Qua một hồi lâu, nàng đột nhiên mở miệng.

"Có đôi khi, làm sao vậy?" Ta nhìn phía trước trả lời nàng.

"Ngươi biết không? Có thể nói như vậy, ngươi sẽ nghĩ ta đang nói giúp cho nàng, thế nhưng chỉ cần thấy xe của ngươi, ta sẽ nghĩ, nàng rất yêu ngươi." Nàng nói.

"Vì sao nói như vậy?" Ta hỏi nàng.

"Ta nhớ rõ khi đó nàng cùng ta thảo luận muốn mua xe cho ngươi, nàng nghiên cứu rất lâu, làm thật nhiều so sánh, tìm hiểu mới quyết định. Nàng còn cười nói với ta, nàng mua xe cho bản than cũng chưa từng quan tâm như vậy." Nàng vừa hồi tưởng vừa nói.

"Ngươi biết ở Đài Loan nàng lái xe gì không?" Ta cười hỏi nàng.

Nàng lắc đầu.

"Xe của nàng là Porsche 911." Ta mang theo dáng tươi cười nói, cảm giác lái xe 911, đến bây giờ ta còn nhớ phi thường rõ ràng.

"Thiệt hay giả?! Ngươi đang nói giỡn phải không?" Nàng kêu to.

"Ta lừa ngươi làm chi, khi ta mới vừa học lái xe thì, lần đầu tiên lái chính là chiếc 911 của nàng!" Ta nói cho nàng.

"Trời ạ! Tô A Bội! Nhân sinh của ngươi cũng thật quá ly kì!" Câu nói của nàng khiến ta không khỏi bật cười.

"Ta cũng nghĩ vậy...." Ta mang theo bất đắc dĩ nói.

"Cho nên ý của nàng là, nàng mua 911 chỉ là nghĩ mua thì mua?" Nàng đột nhiên đem trọng tâm câu chuyện kéo lại.

"Nguyên nhân nàng mua 911, đích xác khiến nàng cho nàng mua không chút do dự..." Ta nghĩ đến những lời nàng nói với ta khi đó.

"Thế nhưng nàng mua xe cho ngươi, thực sự nghiên cứu rất lâu. Hơn nữa ngươi hẳn cũng biết Audi không tiện nghi..." Nàng nói.

Ta gật đầu, sau đó đem chuyện cãi nhau lúc mua xe xong nói cho nàng.

"Có lẽ là bởi vì lần kia, cho nên khiến cho nàng thực sự quyết định phải rời đi ta." Ta mang theo bất đắc dĩ nói.

"Là ngươi đột nhiên trưởng thành, làm nàng lo lắng." Nàng gật đầu.

"Ai, hiện tại nói những lời này cũng vo ích, người vẫn là đi rồi." Ta nói ra kết luận.

"Ta nghĩ ngươi thực sự rất kiên cường, nói bình tĩnh lại thì bình tĩnh lại." Nàng nhìn chằm chằm ta nói.

"Bởi vì không có lý do gì cũng không có thời gian tiếp tục mềm yếu." Ta không mang theo cảm tình nói.

"Không hổ là học tâm lý, có thể đem tâm tình của bản thân quản tốt như vậy." Nàng nói, ta nghe ta có ý châm chọc.

Ta cười khổ, không có trả lời.

"Ngươi, sẽ đi về tìm nàng sao?" Nàng lại hỏi.

"Sẽ, chờ khi ta học xong." Ta gật đầu nói.

"Sao ngươi lại chắc chắn nàng sẽ ở Đài Loan?" Câu hỏi của nàng ta đều không phải không nghĩ tới.

"Không chắc chắn, nhưng, sẽ có thể có đầu mối. Ta hiện nay còn không có nghĩ đến việc kia, thầm nghĩ nhanh chóng học cho xong." Ta trả lời nàng.

"Ân, cố gắng lên." Nàng nói.

Ta gật đầu.

Không lâu sau, chúng ta tới sân bay, ta để Alisha xuống xe, để nàng đi tìm học đệ, ta lái xe đi một vòng.

Alisha không hổ là "Đại vương tìm người" trong nhóm chúng ta, chỉ chốc lát sau đã tìm được người.

Philip đem hành lý bỏ vào cốp xe, hai người cùng lên xe.

"Học tỷ hảo, ta là Philip, ngươi có thể gọi Phil là được rồi." Hắn chủ động tự giới thiệu.

"Gọi A Bội là được rồi." Ta đối với hành động khách sáo cười cười.

"A Bội học tỷ thật tốt." Hắn đột nhiên nói ra một câu như vậy.

"Học đệ, miệng không cần ngọt như vậy, ta sẽ phụ trách đem ngươi an toàn đưa đến trường học." Ta đối với lời ca ngợi của hắn, không có cảm ơn, còn có chút chán ghét.

Trên đường đi, đều là Alisha cùng hắn nói chuyện, ta chuyên tâm lái xe.

Bất quá ta cũng không nghe bọn họ nói cái gì, hẳn là không phải chuyện gì quan trọng.

Hơn một tiếng đồng hồ, chúng ta về tới trường học.

Ta đem bọn họ đưa tới mơi chào đón người mới trước, sau đó tùy tiện tìm một lý do, về nhà một chút.

Ta phải thừa nhận, vừa rồi ở trên xe vấn đề Alisha hỏi khiến lòng ta lại một lần nữa không cách nào bình tĩnh, ta cần một mình yên lặng một chút.

Về đến nhà, ta cố lấy dũng khí đem thư nàng viết lại lấy ra xem một lần nữa, lần này ta mới phát hiện, phía sau nơi bình thường nàng hay viết "P.S.143", lại nhiều hơn một ký tự "7". Trước đây ta sao lại không có phát hiện?

"P.S.143" biến thành "P.S.143,7", số "7" kia là có ý gì? Ta nhìn chằm chằm ký tự kia thật lâu, nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, mãi cho đến ta nhận được điên thoại của Joan.

Ta cất kỹ thư, mang theo nghi hoặc về số "7" kia đi ra ngoài.

Ta đậu tốt xe, mở cửa xuống xe, ngẩng đầu nhìn thấy Philip đi tới trước mặt.

"Hi! Học tỷ." Hắn vẫy tay bắt chuyện với ta.

"Hi! Sao lại ra ngoài?" Ta lễ phép cùng hắn trò chuyện.

"Muốn đi ra hít thở một chút, bên trong quá nóng náo quá loạn, ta không quen." Hắn nói.

"Vậy sao. Ta đây vào trước." Ta cười cười nói.

"Chờ một chút, ta vào cùng ngươi!" Hắn đột nhiên đuổi theo.

Khi ta đi vào hội trường đón người mới, ngẩng đầu nhìn đến băng rôn trên bảng đen, ta đột nhiên hiểu rõ số "7" kia là có ý gì.

Joan bọn họ dùng chỉ kim sắc cùng ngân sắc kết thành "We are family HERE and FOREVER!!" Chữ cuối cùng, forever, vừa đúng bảy kí tự, kia hẳn là kí tự "7" nàng thêm vào!

"Ngươi là muốn nói vĩnh viễn với ta sao?" Ta nhìn ánh đèn phản chiếu, những ký tự lòe lòe chiếu sáng, thì thào tự nói.

"Cái gì?" Philip cúi đầu hỏi ta. May mắn xung quanh âm nhạc bao che giúp ta.

"Không có gì." Ta lắc đầu, không để ý tới phản ứng của hắn, tự bắt đầu đi tìm kiếm Joan và Alisha.

Không quá khó, ta ở trong đám người tìm được Alisha.

Nàng lôi kéo ta lam quen mấy người học đệ muội mới tới, cũng có bạn học, nhưng rất nhanh, ta đã bị âm nhạc đinh tai nhức óc làm cho chịu không nổi.

"Ở đây ồn quá, ta phải đi về." Ta hô lớn ở bên tai nàng.

"Ngươi vừa mới đến mà? Sao lại muốn đi?" Chúng ta thực sự cần la lên mới có thể nghe được đối phương nói cái gì.

"Dù sao ta cũng đến rồi. Khi nào về thì gọi cho ta." Ta nói xong, xoay người muốn rời đi.

"Tối nay ta đi tìm ngươi, ta có việc muốn nói với ngươi." Nàng nắm tay ta, cố sức nói to.

"Được, ta biết rồi." Ta nói xong, tại cố gắng một phen, rốt cục ra khỏi đó.

Đi ra thì thấy Philip đang đứng ở một bên nghe điện thoại, ta gật đầu với hắn, tự mình lái xe rời đi.
Bình Luận (0)
Comment