Ps 143,7

Chương 70

Về đến nhà, ta đem hành lý chỉnh lý một chút, Tiểu Kiệt mua ho ta một cái điện thoại, nói như sẽ dễ liên lạc với ta.

Ta đột nhiên nhớ tới, phải viết mail cho Philip.

Viết mail, tắm rửa sạch sẽ, đang muốn đi ngủ một chút thì, điện thoại reo.

"Bảo bối, ngươi trở về có tốt không?" Là Philip.

"Ân, tốt." Ta nói.

"Vậy là tốt rồi, đi máy bay có mệt không?" Hắn hỏi.

"Có một chút, đang muốn đi ngủ." Ta ngáp một cái.

"Được rồi, vậy ngươi nhanh ngủ đi, ta đến Đài Loan sẽ liên lạc với ngươi." Hắn nói.

Cúp điện thoại, ta nằm trên giường, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại đã là buổi chiều.

Ta thấy điện thoại có một tin nhắn của Tiểu Kiệt, nói buổi tối muốn cùng bạn gái của hắn cùng nhau về nhà ăn.

Ta gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn khi nào thì về nhà, nói buổi tối ta sẽ nấu ăn chờ hai người trở về.

Lúc sau ta xuống siêu thị xuống lầu mua một chút đồ, ta phải nói, đồ ăn ở Đài Loan vừa tiện lợi lại rất tốt.

Xuất ngoại thực sự sẽ làm người ta biến thành đảm đang, trở về ta mới phát hiện, bản thân đã có biện pháp "Biến" ra 4 món ăn và 1 món canh dành cho 3 người ăn.

Ta lại nghĩ tới khoảng thời gian sống cùng lão sư.

Chúng ta luôn luôn cùng nhau ngồi bên bàn cơm, ăn những món ăn nàng nấu, bất quá trong bát của đối phương, luôn luôn đầy ắp những món ăn gắp cho đối phương.

Kia thật là một loại hạnh phúc khi quan tâm lẫn nhau.

"Hiện tại, ngươi sẽ cùng ai ăn cơm? Có người bên cạnh ngươi sao? Hay là ngươi chỉ có một mình?" Ta hỏi vấn đề không có người trả lời.

Không quá lâu, Tiểu Kiệt dẫn một cô gái vào nhà.

"Tỷ, chúng ta đã về." Hắn vừa vào cửa đã nói.

"Hảo, có thể ăn." Ta vừa bưng canh đi ra đi ra vừa nói.

"Oa! Ngươi xuất ngoại sẽ biến thành đảm đang như vậy, thật tốt." Hắn chảy nước miếng nhìn một bàn ăn trước mặt.

"Ngươi không giới thiệu một chút sao?" Ta nhìn cô gái có khuôn mặt thanh tú đứng bên cạnh nói.

"A, nàng là bạn gái của, Lam Hâm, Lam trong màu lam, Hâm trong hâm mộ." Hắn nói.

"Xin chào, ta là Lam Hâm, ta nghe Tiểu Kiệt nói rất nhiều chuyện về ngươi." Nàng cười nói, vươn tay tới bắt tay ta một chút.

"Ha ha, vậy sao, đến đây đi, vừa ăn vừa nói a." Ta bắt chuyện nói nàng ngồi xuống, giục mọi người ăn cơm.

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí thoải mái vui vẻ.

Ta biết nàng là học muội nhỏ hơn Tiểu Kiệt hai lớp, sau khi tốt nghiệp thì làm việc ở phòng cấp cứu.

"Sao lại chọn làm ở phòng cấp cứu?" Ta hiếu kỳ hỏi.

"Ta không có nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, chỉ cảm thấy đó là một khoa rất có tính thử thách." Nàng cười nói.

"Rất cực sao?" Ta hỏi nàng.

"Đôi khi, khi gặp phải vết thương lớn, hoặc là khi cần phẫu thuật gấp thì tương đối mệt." Tuy rằng nàng nói như vậy, nhưng ta nhìn thấy trong mắt nàng có sự nhiệt tình yêu thương đối với công tác.

"Thật đặc biệt, thảo nào Tiểu Kiệt sẽ thích ngươi." Ấn tượng của ta dành cho nàng rất tốt.

"Tỷ tỷ không có bạn trai sao?" Lam Hâm đột nhiên hỏi vấn đề này.

Ta thấy dáng tươi cười của Tiểu Kiệt cứng đờ, ta cũng sửng sốt một chút.

"Ta đã hỏi một vấn đề không nên hỏi sao?" Nàng thấy phản ứng của chúng ta, nói xin lỗi.

"Không có gì, chỉ là, it"s complicated." Ta nói.

"A, xin lỗi, ta không cẩn thận hỏi vấn đề không nên hỏi." Trên mặt của nàng tràn ngập xin lỗi.

"Không sao, chỉ là, đây là một chuyện rất dài, ngươi muốn nghe ta có thể nói cho ngươi nghe, bất quá ngươi phải có chuẩn bị tâm lý là được." Ta nhẹ nhàng cười.

"A tốt, Tô Tiểu Kiệt, ngươi đi thu dọn rửa chén, chúng ta muốn women"s talk." Nàng quay đầu nói với Tiểu Kiệt, lôi kéo tay của ta đi ra phòng khách.

Ta nở nụ cười, ta thích nữ hài này, tin tưởng Tiểu Kiệt cùng một chỗ với nàng, nhất định rất hạnh phúc.

Chúng ta ngồi ở sô pha, nàng ôm gối, giống như một tiểu hài tử chờ nghe truyện xưa nhìn ta.

"Ngươi rất khả ái." Ta không khỏi bật cười.

"Đều không phải a, cảm giác chuyện của tỷ tỷ nhất định rất đặc sắc, cho nên phải chuẩn bị cho tốt để nghe chuyện a." Nàng ngây thơ nói.

"Ngươi như vậy ta thật khó tưởng tượng ra hình ảnh của ngươi khi làm việc trong phòng cấp cứu." Ta thành thật nói.

"Ai nha, cái đó không quan trọng, hết giờ làm, đương nhiên phải để những thứ đó ở lại bệnh viện a." Nàng cười nói.

Ta cười, bắt đầu nói cho nàng nghe về cuộc đời ta, chuyện cùng nàng.

Ta chưa bao giờ biết, hóa ra chuyện xảy ra trong 10 năm, phải nói tới hơn hai giờ.

Chờ khi nói xong thì, Tiểu Kiệt đã ở trong phòng làm chuyện của bản thân.

"Trời ạ, tỷ tỷ chuyện của ngươi thật là...thật hay! Thế nhưng cũng thật buốn." Nàng nghe xong nhìn ta nói.

"Ha ha, cho nên mới phải về Đài Loan, xem xem có phải thật sự là kết cục buồn hay không a." Ta nói.

"Cho nên, ngươi trở về là muốn tìm lão sư sao?" Nàng hỏi rất trực tiếp.

"Ân, ta là trở về tìm nàng." Ta gật đầu.

"Ta cũng thật muốn ngồi thử xe Porsche, ha ha!" Nàng nói như một tiểu hài tử.

"Ha ha! Nếu như ta tìm được nàng, sẽ để cho ngươi ngồi thử." Ta cười nói.

"Hảo, ngươi hứa rồi!" Nàng cư nhiên vươn tay ngoắc tay với ta.

Chúng ta cùng nhau cười to, nữ hài này thực sự rất khả ái.

"A được rồi! Ta nhớ rõ năm ta mới vừa tốt nghiệp, hai năm trước, một buổi tối có tiếp nhận một bệnh nhân đi đua xe Porsche bị tai nạn, là một nữ sinh, vai bị thủy tinh đâm vào, vết thương thật lớn, may mà những chỗ khác không có việc gì. Khi đó ta còn bị dọa sợ, muốn nói sao lại có nữ sinh đua xe đến như vậy? Hiện tại nghe ngươi nói, hình như thực sự là có thể." Khi chúng ta cười xong, nàng nói những điều này.

"Vậy sao? Sau đó bênh nhân kia thế nào?" Ta hỏi.

"Sau đó, vết thương ở vai phải khâu đến 20 mũi, thế nhưng thanh thủy tinh đâm rất sâu, may mà nghỉ ngơi vài ngày thì được về nhà. Bất quá nàng rất kiên cường, cũng không có rơi nước mắt hoặc kêu đau, nằm viện cũng chỉ có một mình..." Nàng nhớ lại tình huống trước đây nói.

"Bệnh nhân kia, ngươi có nhớ tên của người đó không?" Không biết sao, ta đột nhiên nghĩ tới lão sư, kiên cường giống nhau, quật cường giống nhau.

"Ta quên rồi, nhưng ta có thể trở lại giúp ngươi xem một chút, qua hai ngày gọi Tiểu Kiệt nói với ngươi." Nàng sảng khoái nói.

"A... Thế nhưng như vậy không phải là tiết lộ thông tin cá nhân của người khác sao? Là phạm pháp..." Ta nói.

"A, ta chưa từng nghĩ vậy... Nhưng ngươi không muốn biết sao?" Nàng mang theo ánh mắt chờ mong hỏi.

"Ta nghĩ a, chỉ là, không muốn khiến ngươi gặp phiền phức." Ta nói với nàng.

"A, ta sẽ rất cẩn thận, ngươi yên tâm đi." Nàng vỗ vỗ vai ta.

"Như vậy a..." Ta vẫn là có chút lo lắng.

"Được rồi, cứ như vậy đi, ta có chuyện muốn nói với Tô Tiểu Kiệt." Nàng nhảy xuống sô pha, hào hứng đi tìm Tiểu Kiệt.

Ta tưởng tượng trong đầu một bức tranh gia đình, nếu có một ngày bọn họ kết hôn.

Ta nghĩ, bọn họ rất xứng đôi.
Bình Luận (0)
Comment