Ps 143,7

Chương 74

"Thiệt hay giả vậy?" Philip từ trên ghế nhảy dựng lên hỏi.

Ta lại là mở to hai mắt nhìn nàng, ta không xác định được bản thân mới vừa nghe được cái gì.

"Hai người các ngươi làm gì kinh ngạc thành như vậy a? Phil con không phải nói con đều có thể tiếp thu sao? A Bội ngươi là bị làm sợ rồi sao?" Nàng còn có tâm tình nói giỡn.

"Ta... Vậy kia kia, nữ sinh kia đâu?" Philip ngồi xuống tiếp tục hỏi.

"A, các ngươi tiếp tục trò chuyện, ta đi WC một chút." Ta nói, này với ta mà nói giống như sét đánh vậy, ta cảm giác thân thể có chút chịu không nổi.

"Ngươi có sao không? Thân thể lại khó chịu sao?" Philip lo lắng đứng lên hỏi, tình trạng cơ thể của ta, hiện tại đại khái thì hắn rõ nhất.

"Ok, đầu có chút choáng váng, đại khái là do lệch múi giờ, ta đi rửa mặt là tốt rồi." Ta hướng hai người bọn họ cười cười, đi đến WC.

"Thân thể A Bội không sao?" Ta nghe được nàng đang hỏi Philip ở phía sau.

"Lúc trước con không biết, thế nhưng ở năm hai nàng bị một trận bệnh nặng, bác sĩ nói lúc trước hẳn là tình trạng thân thể của nàng không tốt, đều ráng chịu đựng, sau đó liền suy sụp..." Giọng nói của Philip theo ta đi hướng WC càng ngày càng nhỏ.

"Ngươi lại làm sao biết được, đó là bởi vì ngươi, kết quả tâm lực đều tiều tụy." Trong một giây khi ta đóng cửa lại, ta ngồi xuống sàn nhà WC, ôm đầu gối, cố gắng để bản thân không khóc ra.

Ta khóc, bởi vì ta tìm được nàng; ta khóc, bởi vì nàng nói ta là người ở trong lòng nàng; ta khóc, còn bởi vì nàng là mẹ của Philip.

"A Bội, ngươi có sao không? Có muốn mẹ đi vào với ngươi một chút không?" Qua một chút giọng nói lo lắng của Philip từ ngoài cửa truyền đến.

"Ta không sao, chỉ là mới vừa choáng một chút, ta lập tức đi ra." Ta liền đứng lên, lau mặt sạch sẽ đi ra ngoài.

"Ngươi... Lại bị trào ngược dạ dày sao?" Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của ta, hắn biết mỗi lần ta vậy như, sẽ đau đến chảy nước mắt.

"Có một chút, một chút nữa thì tốt rồi." Ta cho hắn một nụ cười miễn cưỡng.

Chúng ta cùng nhau trở lại bàn ăn, bọn họ đã thu dọn chén bát, lão sư đã gọt sẵn hoa quả để trên bàn.

"Ăn chút hoa quả đi." Hắn đỡ ta ngồi xuống, nhìn hoa quả trên bàn nói.

Ta gật đầu.

Lúc sau bọn họ trò chuyện cái gì, ta đã không có cách nào phản ứng, cuối cùng ta nói với bọn họ một tiếng, đi đến sô pha ngồi xuống.

Nội dung bọn họ đang nói, đại khái là Philip đang không ngừng truy hỏi chuyện về "hai người" ở trong lòng nàng, mà nàng luôn luôn tránh nặng tìm nhẹ trả lời.

"Vậy người thứ hai là nữ sao? Đi đâu rồi?" Những lời này ta nghe được rất rõ ràng, là bởi vì có liên quan tới ta.

"Mẹ ích kỷ buông tay nàng." Ta thấy không rõ lắm biểu tình của nàng, giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng phân lượng lại rất nặng.

"Mẹ buông tay nàng? Vì sao? Vậy nàng làm sao bây giờ? Nàng hiện tại ở đâu mẹ biết không?" Philip đối với quyết định của nàng, cũng cảm thấy không thể hiểu nổi giống như ta ngày đó.

"Hiện tại nghĩ lại, có lẽ lúc đó mẹ thực sự sai rồi, mẹ cho rằng cuối cùng mẹ chỉ cần cho nàng một đôi cánh, lúc đó nhiệm vụ của mẹ đã hoàn thành, mẹ có thể rời đi... Con biết không, khoảng cách 16 tuổi là một sự thật rất đáng sợ." Ta nhìn không rõ nàng có đang nhìn ta hay không.

"Sự thật rất đáng sợ? Vì sao?" Philip mang theo nghi hoặc hỏi nàng.

"Con trai, chúng ta cách nhau 19 tuổi, con nghĩ xem?" Nàng hỏi lại Philip.

Philip gật đầu, biểu thị đã hiểu.

"Thế nhưng, nếu như mẹ đã lựa chọn cùng nàng cùng một chỗ, đại biểu nhất định có nguyên nhân khiến cho mẹ không để ý đến khoảng cách 16 tuổi đó, mẹ lại như vậy tùy tiện vứt bỏ người ta, bản thân sẽ không khổ sở sao?" Philip hỏi rất trực tiếp.

"Đúng vậy, hiện tại nghĩ lại, ngay lúc đó mẹ so với cô gái kém 16 tuổi còn ngốc hơn, thầm nghĩ nếu như không có mẹ, nàng có thể càng kiệt xuất, càng ưu tú, nhưng quên rằng, một ngày khi nàng bắt đầu bay lên, sẽ như đứa ngốc quên nghỉ ngơi, không biết chiếu cố bản thân..." Trong giọng nói của nàng trong giọng nói mang theo hối hận.

"Vậy tìm nàng trở về a, nếu như nàng cũng vẫn yêu mẹ." Philip nói, nhưng hắn làm sao biết, mẹ của hắn và hắn là yêu cùng một người.

"Rất nhiều chuyện, đều không phải đơn giản như con nghĩ.... Nhiều năm như vậy, vật đổi sao dời, rất nhiều người, không phải nói tìm là có thể tìm trở về..." Ta biết lo lắng của nàng, hiện tại đã không phải chuyện tuổi tác, mà là người con trai ở trước mặt nàng.

"Mẹ đã thử sao? Mẹ, trước đây là mẹ nói với con không thể từ bỏ khi chưa làm thử!" Giọng nói của Philip mang theo kích động.

"Nhưng nếu như, bên cạnh nàng đã có một người khác?" Nàng hỏi lại Philip.

"Nếu như trong lòng nàng thực sự còn có mẹ, nàng lại thế nào sẽ không tha thứ cho mẹ?" Philip nhìn nàng nói.

"Vậy người đã luôn bên cạnh chăm sóc nàng phải làm sao bây giờ?" Nàng hỏi vấn đề này khiến Philip thoáng cái không biết nên trả lời thế nào.

"Cái này giống như, có một ngày người trong lòng A Bội xuất hiện trước mặt con, nói với A Bội hắn còn yêu nàng, con nghĩ con sẽ như thế nào? A Bội lại nghĩ như thế nào?" Nàng hỏi vấn đề rất rõ ràng, ta nghĩ không chỉ là nói cho Philip nghe, mà cũng là nói cho ta nghe.

"Con..." Ta hiểu sự khó sử của hắn, cũng hiểu sự khó sử của nàng.

"Con còn có thể lý trí như đang nói chuyện với mẹ bây giờ sao? Còn có thể lý trí nói hai người bọn họ vẫn đang yêu nhau, bản thân hẳn là phải chúc phúc sao? Nếu như con có thể, con nguyện ý, như vậy, A Bội nên làm như thế nào? Nàng thực sự cũng có thể nghĩa vô phản cố bỏ lại con sao? Con trai, đây là một bài tập rất khó giải quyết." Nàng dường như đã nhìn thấu sự tình nói.

"Nhưng.... Mẹ không đi tìm nàng, làm thế nào biết được bên canh nàng có ai khác hay không?" Philip tiếp tục truy hỏi.

Từ xa, ta thấy trên mặt nàng xuất hiện mỉm cười.

"Mẹ biết, bởi vì nàng rất ưu tú, nhất định sẽ có người tranh nhau chiếu cố nàng; nàng cũng rất thông minh, hẳn là biết rõ bản thân ngây ngốc chờ đợi một người lớn hơn nàng 16 tuổi, là không có ý nghĩa..." Nàng nói xong, liếc mắt nhìn ta.

Ta nghĩ, nàng đến tột cùng là dùng bao nhiêu sức lực, mới có thể tại trước mặt hai người chúng ta, hời hợt nói đến đây.

"Làm ơn, mẹ, tại sao mẹ có thể nghỉ như vậy a? Có người còn đối với chuyện tình yêu rất tỉnh táo sao?" Philip hỏi một vấn đề rất thú vị.

Nàng lăng lăng nhìn hắn, không nói gì.

Ta đột nhiên nghĩ bản thân không cách nào tiếp tục ở chỗ này, mỗi câu của hai người bọn họ, đều làm ta mệt mỏi quá.

"Xin lỗi, các ngươi chậm rãi trò chuyện, ta hơi mệt, muốn về trước." Ta đi tới chỗ bọn họ, vỗ vai Philip, nhìn nàng nói.

"Ta đi cùng ngươi. Ta đưa ngươi về, nếu không ta sẽ lo lắng." Hắn đứng lên.

"Tiểu quỷ, những lời này hẳn là mẹ nói, con làm sao đưa người ta về nhà? Mẹ đưa hai người các ngươi về." Nàng đứng lên, ngẩng đầu nhìn Philip cao 185 cm.

Chúng ta cùng nhau đi tới ga ra.

"Mẹ, sao mẹ vẫn còn lái 911 a? Đã đến tuổi này rồi." Philip đối với việc lão sư lái 911 tựa hồ rất có ý kiến.

Nàng chỉ là nhàn nhạt cười, sau đó dẫn chúng ta lên xe.

"Ta ngồi phía sau." Ta nói, ngồi vào vị trí ghế sau mà trước đó ta chưa từng ngồi.

Một giây sau khi lên xe, ta lập tức biết này không phải chiếc xe trước đây, là một chiếc xe khác.

Không nên hỏi vì sao ta biết, dù sao ta đã từng rất quen thuộc với chiếc xe 911 kia.

"Này là chiếc xe trước kia sao?" Sau khi lên xe Philip hỏi.

"Đổi rồi, chiếc xe trước kia bị tai nạn hư rồi." Lão sư nói lời này cảm giác như chỉ là tai nạn xe đạp.

"Cái gì?! Mẹ xảy ra tai nạn xe cộ? Còn làm hư một chiếc Porsche? Mẹ đã làm gì vậy?" Philip kêu to hỏi, nếu như không có hắn ở đây, ta nghĩ người có phản ứng này là ta.

"Có một lần không cẩn thận lái xe quá nhanh, sau đó khi quẹo thì tông phải dảy phân cách." Nàng hời hợt nói.

Nhưng ta biết, có thể đụng hỏng Porsche, nhất định không phải đơn giản như vậy.

"Con hỏi mẹ, mẹ thân yêu, mẹ lại đi đua xe, đúng không?" Phương thức đặt câu hỏi của Philip khiến ta rất muốn cười.

"Ai nha, đều là quá khứ." Lão sư pha trò muốn cho qua chuyện.

"Mẹ ~~~~ xin mẹ, hảo hảo chiếu cố bản thân, mẹ phải nghiêm phạt bản thân không được làm như thế a, mẹ nếu như xảy ra chuyện gì con làm sao bây giờ? Cô gái trong lòng mẹ phải làm sao bây giờ? Mẹ rất ích kỷ." Philip cư nhiên bắt đầu giáo huấn lão sư.

"Đúng đúng đúng, Dr. Phil nói đều đúng, mẹ biết sai rồi." Lão sư cũng rất phối hợp diễn trò.

"A được rồi, A Bội nhà ngươi ở đâu, ta quên hỏi." Philip đột nhiên nghĩ đến.

"Đúng rồi, ta là phải chạy đến đâu a." Nàng cũng đột nhiên nghĩ đến, có lẽ là quá quen thuộc, nàng rất tự nhiên chạy trên con đường trước đây.

Ta nói địa chỉ, ta phát hiện nàng dừng một chút, là bởi vì nghe được địa chỉ không quen sao? Ta không biết.

"Ngươi ngủ một chút, khi nào tới sẽ gọi ngươi." Philip quay đầu lại nói.

Ta gật đầu, dựa vào lưng ghế, nhưng thế nào cũng ngủ không được.

Không lâu sau thì đến nhà của ta.

Philip theo ta xuống xe, nhưng lần này ta không có để cho hắn nắm tay của ta, hắn đưa ta đến cửa nhà, đúng lúc Tiểu Kiệt vừa trở về.

"Tỷ ngươi đã về, hắn là?" Tiểu Kiệt nhìn hắn hỏi.

"Philip." Ta nói.

"Thật sao, cảm ơn ngươi khi ở Mỹ đã chiếu cố tỷ tỷ của ta, ta là Tô Vĩ Kiệt, gọi Tiểu Kiệt là được rồi." Hai người bọn họ bắt tay nhau.

"Không có, phải cảm ơn nàng để cho ta có cơ hội chiếu cố nàng. Thân thể nàng không quá thoải mái, để cho nàng nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi trước." Hắn nói xong, xoay người đi đến bên xe.

Ta tin rằng Tiểu Kiệt cũngthấy được chiếc 911.
Bình Luận (0)
Comment