Từ đó về sau, Đậu Tầm mỗi ngày đều chờ Từ Tây Lâm đi học.
Quần chúng cả lớp trước sau giật mình hai lần.
Lần thứ nhất là từ sau kỳ thi tháng, vị trí “Trạng nguyên” mà Hoàng đế lớp họ thay phiên làm liền trở thành lãnh địa cá nhân của con trâu nào đó, bất kể thi lớn thi bé, trâu ta luôn một thớt rẽ bụi, bóng lưng thôi khỏi cần phải nói – đến móng còn chẳng thấy nữa là.
Từ đó Đậu Tầm có thêm một biệt danh, gọi là “Đậu tiên nhi”… Đương nhiên, sau đó gọi thời gian dài, kính xưng này dần dần bị bẻ cong thành “Đậu hạm nhi”, đây là chuyện về sau.
(Tiên và hạm đọc gần giống nhau, hạm nhi là nhân bánh, đậu hạm nhi là nhân đậu)Lần thứ hai, là biết được Đậu đại tiên đang ở nhà Từ Tây Lâm.
Mọi người nhao nhao bày tỏ sự tán dương cao độ với Mặt Dày thần công vũ nội vô địch của Từ Tây Lâm – loại hoa cao lãnh như Đậu tiên nhi cũng có thể bị gã hái!
Đặc biệt là gã còn chẳng rõ mình đã hái như thế nào.
Ngay cả Ngô Đào nghe nói, cũng chua chát biểu đạt sự bội phục với Từ Tây Lâm.
Mới đầu, Từ Tây Lâm rất nở mặt nở mày vì việc này, sau đó gã nhanh chóng phát hiện ra là mặt mày này hơi nặng nề.
Đầu tiên là không ngủ nướng được nữa.
Một ngày nọ, phu nhân Từ Tiến tình cờ do sự cố mà đi muộn phát hiện, trò Đậu Tầm mỗi sáng sớm đều lấy một quyển sổ nhỏ ra nghe viết tin tức quốc tế bằng tiếng anh, viết xong một bài liền ngoan ngoãn đi giúp dì Đỗ tưới hoa. Chờ hắn nghe viết xong một bài dài, lại tưới hoa hết một lượt, tên Từ Tây Lâm kia mới sấp ngửa lăn xuống lầu.
Từ Tiến tức khắc nổi trận lôi đình, lôi bí thư Từ đi mắng một trận: “Mày lười chảy thây, mẹ cũng chẳng thèm cạo nhớt, nhưng mày để người ta chờ hơn nửa tiếng có được không? Đến gái hạng sang với bồ dự bị cũng chẳng chờ được thời gian dài như vậy!”
Từ Tây Lâm khổ mà không thể nói ra, kỳ thực gã đã sớm bảo Đậu Tầm, buổi sáng nếu dậy sớm thì cứ đi trước đi, khỏi cần chờ gã làm gì, nhưng Đậu Tầm về mặt này đặc biệt dính người, nhất định muốn chờ, như thế cũng có thể trách gã?
Thế là hôm sau phu nhân Từ Tiến liền đặt ra gia quy: nhà ăn thời gian vào bàn bữa sáng muộn nhất là sáu giờ bốn mươi lăm phút, dậy muộn cho nhịn luôn.
Lại còn ở trường, Từ Tây Lâm tự dưng thành người đại diện của Đậu đại tiên.
Từ sáng đến tối phụ trách tiếp nhận các lời mời đến từ bát phương.
“Ông mượn vở vật lý của Đậu Tầm giúp tôi được không?”
Đây là Thái Kính, Từ Tây Lâm đành phải nhẫn nhục đi mượn.
“Báo bảng kỳ này có thể kêu Đậu tiên nhi chép một đoạn ngắn giúp tôi không?”
Đây là Dư Y Nhiên, Từ Tây Lâm sợ bị cào nát mặt, cũng chỉ đành nghe theo phân phó.
“Tiểu Lâm Tử Tiểu Lâm Tử,” Lão Thành ra vẻ thần bí chạy tới, “Giúp tao mượn tôn chưởng của Đậu tiên nhi dùng một chút đi, tao muốn xem tay tiên trưởng có gì khác với phàm nhân chúng ta.”
Từ Tây Lâm: “Cút!”
“Đoàn trưởng Từ, giúp tôi hỏi nhật ký tuần của Đậu tiên nhi đi.”
“Câu cuối cùng của đề thứ tư trong sách vàng toán học hôm nay sao Đậu tiên nhi làm không giống với đáp án của tụi bay? Tiểu Lâm Tử mày mau đi hỏi thử xem.”
“Đại hội thể dục thể thao đi diễu hành thiếu một người cầm cờ, phải là nam và cao, tốt nhất là chưa có việc gì, lớp ta còn ai? Lão Từ, mày đi nói một tiếng với Đậu Tầm đi!”
Mấy việc như thế không phải là ít… A, còn có một cô nàng lớp bên nhờ gã đưa thư tình cho Đậu Tầm nữa chứ.
Thư tình Đậu Tầm chẳng buồn mở ra, vo tròn ném luôn vào thùng rác trong góc, thẳng thắn cho Từ Tây Lâm biết quan điểm của mình: “Có một số người IQ sinh ra đã chẳng bằng ai, chỉ có một tẹo như vậy, còn phân phối khắp nơi, chẳng trách lần nào thi cũng xơi trứng ngỗng.”
… Mặc dù hắn hình như đang nói cô nàng viết thư tình, nhưng Từ Tây Lâm luôn cảm thấy hắn chỉ chó mắng mèo.
Sau khi ở chung một thời gian, lớp da thần bí khó lường trên người Đậu Tầm dần dần bong ra, Từ Tây Lâm phát hiện Đậu đại tiên này thật sự đặc biệt “giỏi” tán dóc.
Việc hằng ngày của hai người sau khi về nhà chính là: Ăn xong cơm tối, Từ Tây Lâm ôm bài thi môn sinh vào phòng Đậu Tầm – lần này gã thi đặc biệt thê thảm, tổng điểm một trăm, cả lớp trung bình tám mươi ba điểm, mà gã được mỗi bảy mươi chín, bị giáo viên môn sinh chỉ đích danh phê bình, còn tiện thể đi mách Thơm Bảy Dặm.
Từ Tây Lâm quen thuộc lục cặp Đậu Tầm sửa bài thi, lật đến trang mình muốn tìm, bắt đầu đối chiếu sửa chữa các bài sai.
Đậu Tầm thò đầu dòm thử, nói: “Bộ đề này… mày làm lúc chuẩn bị bài à?”
Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng Từ Tây Lâm đã bước đầu quen với phong cách nói chuyện của hắn, rộng lượng không thèm chấp.
Gã không lên tiếng, Đậu Tầm vẫn chẳng buông tha mà truy kích: “Đề này tao từng thấy trên quyển ghi chép đề sai của mày rồi…”
Từ Tây Lâm không thèm ngẩng đầu lên nói: “Thế thì có gì không bình thường?”
“… Hai lần.” Đậu Tầm chậm rì rì nói nốt nửa câu sau, “Thêm lần này nữa là ba, quyển tập đề sai của mày thật thích hợp để luyện chữ.”
Từ Tây Lâm: “…”
Gã lục được một hộp kẹo cao su trong túi của Đậu Tầm, lấy ra hai cục, coi kẹo như Đậu Tầm mà nhai, nghĩ bụng: “Bây giờ câm miệng thì tao không đánh mày.”
Song không như mong đợi.
Đậu Tầm rề rà nhiều chuyện: “Đề kiểu này cũng có thể sai ba lần liền, nếu mày là động vật họ chó, với trí khôn như vậy chắc rạp xiếc cũng chẳng vào nổi đâu.”
Từ Tây Lâm chửi thầm: “Bà mẹ mày!”
Gã ném bút, quay đầu đi, đóng liền hai cánh cửa, kêu cái rầm.
Đậu Tầm bị cơn gió khi cửa đóng hất vào mặt, lúc này mới muộn màng phát hiện ra là có thể Từ Tây Lâm đã giận rồi.
Hắn hơi luống cuống ngồi tại chỗ một lúc, sau đó lặng lẽ đứng dậy, đi hai vòng trước cửa phòng đóng chặt của Từ Tây Lâm. Con Đậu Đậu hí hửng chạy lên lầu hai, ngửi một vòng bàn chân hắn, Đậu Tầm liền lấy một miếng khô bò trong túi đút cho nó.
Thấy Đậu Đậu vẫy đuôi thành cái quạt máy, Đậu Tầm tìm được một chút linh cảm, quay về phòng cầm cả bịch chà bông chưa bóc, thô lỗ treo lên tay nắm cửa phòng ngủ của Từ Tây Lâm.
Hai mươi phút sau, Từ Tây Lâm vừa mở cửa, thì bịch chà bông bự chảng hơn ba cân rơi bịch xuống ngón chân lòi ra.
Từ Tây Lâm nén lại tiếng “Á”, đau muốn chết mà vịn cửa, bụng nghĩ: “Tao phải bất cộng đái thiên với thằng chó Đậu Tầm này!”
Thằng chó Đậu Tầm kia nghe thấy âm thanh rón rén đi ra, tay cầm bài thi của Từ Tây Lâm, lúng ta lúng túng nói: “Đều sửa cho mày rồi đây.”
Từ Tây Lâm nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Đậu Tầm đưa bài thi đến dưới mũi gã, bên trên viết những dòng chữ nhỏ nắn nót cẩn thận. Đậu Tầm người không bằng chữ, người là mèo ghét chó chê không ai ưa, nhưng chữ viết cực kỳ đẹp mắt, chỗ trống còn chép nguyên văn trích dẫn trong sách giáo khoa, ghi cả số trang luôn.
Từ Tây Lâm luôn cảm thấy sau lưng Đậu Tầm có một cái đuôi to căng thẳng dựng lên, thế là đột nhiên nguôi giận, quyết định tha thứ cho hắn.
Hai người hòa nhau xong, đại khái có thể bình yên ở cạnh nhau hơn hai mươi phút, liền lại bắt đầu có người tông cửa.
Với việc này, cả nhà đã từ giật mình tập thể “tiến hóa” đến thấy lạ mà không lạ.
Đầu xuân ngắn ngủi, chớp mắt đã sắp đến mùng một tháng Năm.
Ngày đó vừa vặn nhà trường tổ chức khám sức khỏe tập thể. Lão Thành ngực bự tới tám mươi centimet, khinh hết phân nửa nữ sinh trong lớp, đi khắp nơi khoe khoang, bị mấy cô nàng gầy gò đuổi vắt giò lên cổ trốn chui trốn nhủi trong đại sảnh kiểm tra sức khỏe.
Từ Tây Lâm đã lấy máu, đang đi một vòng thò đầu dòm khắp nơi, thấy ngoại trừ bác sĩ cá biệt dùng con dấu, còn lại rất nhiều đều là đơn giản ký một chữ. Gã liền giản đơn kiểm tra mục cần con dấu, sau đó gian manh tìm một góc, bịa các số liệu khác, dựa theo chữ ký của đám bạn đã kiểm tra xong mà ngoáy bừa mấy cái tên, nhanh chóng hoàn thành tờ giấy khám sức khỏe trong khi người khác còn đang xếp hàng.
Đậu Tầm: “Mày đang làm gì thế?”
Từ Tây Lâm còn chưa kịp trả lời, liền nghe đằng xa truyền đến một tiếng huýt sáo, Ngô Đào nhanh tay hơn đã nộp kết quả luôn rồi.
“Có gì mà kiểm tra? Tiết kiệm thời gian, ra ngoài chơi.” Từ Tây Lâm phất tay với Ngô Đào, nhanh chóng nói với Đậu Tầm, “Học theo mẹ tao, lúc công ty kiểm tra sức khỏe, mẹ tao luôn thừa cơ trốn đi spa làm tóc – mày có đi không?”
“Đi spa?” Đậu Tầm nghiêm túc lắc đầu, “Tao không đi đâu.”
Từ Tây Lâm suýt nữa ngã ngửa: “Ai đi spa chứ! Tụi tao muốn ra tiệm net chơi CS.”
Đậu Tầm chần chừ nhướng một bên mày, với hắn thì ra tiệm net chơi game chẳng cao cấp gì hơn đi spa, nghe đều vớ vẩn cả.
Từ Tây Lâm: “Chẳng lẽ mày chưa bao giờ ra tiệm net?”
Đậu Tầm khó mà hiểu nổi: “Không phải mày có máy tính riêng à?”
“Đâu thể giống nhau?” Thấy Lão Thành cũng thoát khỏi tụi con gái đuổi giết, nộp giấy khám sức khỏe, Từ Tây Lâm nhảy vọt lên, “Tao đi đây, mày rốt cuộc có đi không?”
Đậu Tầm suy tư một giây đồng hồ, rồi cúi đầu nhanh chóng điền hết tờ giấy khám sức khỏe của mình, cũng đi theo.
Hắn vừa đi vừa tự xét lại mình, cảm thấy mình sắp hoàn toàn bị mấy đứa này làm hư rồi. Nhưng hiếm khi “hư” một lần cũng rất mới lạ, bởi vì với Đậu Tầm mà nói, trước kia muốn “hư” cũng chẳng ai chịu lôi kéo, ngay đến hút thuốc cũng là hắn tự học thành tài.
Nhưng hôm nay, hắn rốt cuộc vẫn hư không thành, hai người đang tính đi nộp giấy khám sức khỏe, thình lình trong đám đông vang lên tiếng xôn xao.
Từ Tây Lâm: “Chuyện gì thế?”
Một nam sinh chạy tới: “Hình như là có đứa té xỉu!”
Từ Tây Lâm: “Cái gì? Lớp nào?”
“Lớp 1!”
“Hả?” Từ Tây Lâm lập tức bỏ luôn CS, nhét giấy khám sức khỏe vào tay Đậu Tầm rồi chạy qua đó.
Đã có học sinh gọi bác sĩ và giáo viên tới, Từ Tây Lâm gạt đám đông ra: “Ai thế?”
Phía trước có người quay đầu lại: “Thái Kính, khả năng là vì khám sức khỏe chưa ăn sáng, nên bị tụt huyết áp – ai giúp một tay đi.”
Từ Tây Lâm vội chui vào đám đông, cùng một thầy của phòng y tế đỡ Thái Kính dậy, bọn Lão Thành ban nãy đã chuẩn bị chuồn đi cũng lũ lượt trở về.
Đậu Tầm cầm hai tờ giấy khám sức khỏe làm giả, chẳng có việc gì, đành im lặng đi theo.
“Học sinh bây giờ có chuyện gì vậy?” Thầy y tế nói, “Nam sinh cũng bày đặt giảm cân à?”
Lão Thành và Từ Tây Lâm nhìn nhau một cái – do năm ba phải tự học thêm sáng và tối, tụi học sinh ngoài giờ học trên cơ bản sẽ bị rút bớt chỉ còn lại thời gian ăn ngủ, ngay cả thứ Bảy cũng phải tự học nửa ngày. Thái Kính muốn sớm kiếm sinh hoạt phí cho năm ba, hiện tại mỗi tuần chỉ có tối thứ Năm là cậu ta không đi làm, mỗi tối sau khi tan ca còn phải học đến sau nửa đêm, áp lực kinh tế và áp lực học tập đều có thể đè chết người.
Dư Y Nhiên xin một thỏi chocolate từ đám nữ sinh, cho Thái Kính ăn với nước ấm, thầy y tế ở bên cạnh trông chừng, để cậu ta nằm một lúc trước.
Game online không chơi được, Lão Thành ở bên cạnh đưa ra chủ ý tệ lậu: “Hay là chúng ta cũng tổ chức quyên tiền một lần đi?”
Từ Tây Lâm: “Lão Thái quýnh lên đấy.”
Lão Thành: “Thế phải làm sao?”
Từ Tây Lâm nghĩ một chút: “Hay là… hay là về sau mỗi tuần tao trực giúp nó một buổi tối.”
“Làm nhân viên phục vụ à?” Lão Thành hơi sửng sốt, sau đó mau chóng định thần lại, tiếp lời, “Tao cũng một ngày.”
“Tụi tao bình thường phải huấn luyện,” Ngô Đào nói, “Nhưng Chủ Nhật chắc là được.”
“Mẹ tôi tối thứ Sáu đi trực,” Dư Y Nhiên nói, “Thứ Sáu tôi đi được.”
Nói xong, ánh mắt cô dừng ở Đậu Tầm một chút, muốn nói gì đó, song lại nuốt xuống – mặc dù do mối quan hệ với Từ Tây Lâm, Đậu Tầm thỉnh thoảng sẽ đi cùng họ, nhưng vẫn chẳng hòa đồng, trừ Từ Tây Lâm ra, hắn cơ bản không thích để ý tới những người khác lắm, đặc biệt là còn rất không hợp với Ngô Đào.
“Đậu Tầm thì đừng đi,” Từ Tây Lâm nói, “Năm nay nó phải thi đại học.”
Mọi người lần đầu nghe tin tức này cùng “Wao” một tiếng, nhao nhao dùng ánh mắt như đi thắp hương mà chiêm ngưỡng Đậu đại tiên.
Trong lòng Đậu Tầm bỗng hơi mất tự nhiên, hắn từng gấp rút muốn thi đại học xong rồi xa chạy cao bay, chỉ hận không thể rút ngắn hết mức học kỳ cuối cùng, nhưng lúc này tự dưng lại không muốn thi nữa. Hắn tự khó chịu với chính mình một lúc, rồi mở miệng: “Thi không tốt còn có thể quay về tiếp tục học cấp ba, không sao.”
“Nhổ ngay nhổ ngay,” Từ Tây Lâm nói, “Sao lại đi trù mình thi không tốt, mau nhổ một phát cho hết xui đi.”
Đậu Tầm: “…”
Hắn tự dưng hiểu được tâm tình của Từ Tây Lâm bình thường khi tông cửa bỏ đi trước mặt hắn.