Sau đó Từ Tây Lâm một mình mời Trịnh Thạc ăn cơm – đương nhiên, dù tệ thế nào thì Trịnh Thạc cũng không thể để gã móc tiền túi được – Từ Tây Lâm lý lẽ trình bày sự thật là mình không cần người giám hộ, thế rồi để thể hiện mình “thành thục đúng mực”, không có ý giận hờn oán trách, gã bịt mũi trao đổi cách liên lạc với Trịnh Thạc.
Tiếp đó Từ Tây Lâm vùi đầu vào núi sách bị lơ là đã lâu.
Việc ôn tập lớp 12 của Lục Trung tiến hành theo ba vòng, vòng thứ nhất là giáo viên các môn giảng một lần từng câu từ đầu đến cuối tất cả nội dung, là giai đoạn ôn tập quan trọng nhất, đặc biệt nhằm vào loại học sinh cầm tinh con chuột “rút chân là quên” như Từ Tây Lâm.
(Chuột bị mắc bẫy thoát ra hôm sau gặp bẫy vẫn tiếp tục thò chân vào, chẳng nhớ chuyện bị kẹp chân)Nhưng Từ Tây Lâm bận rộn xong việc nhà mình, lại chán chường một thời gian rất dài, thoắt cái mà thu qua đông tới, tuyết sắp rơi luôn rồi.
Đề ôn tập Từ Tây Lâm dồn lại không làm có thể chất đầy một cái thùng to một mét khối, nhất thời thật sự là muốn bù cũng chẳng biết phải bù từ đâu.
Cùng lúc đó, di chứng khi đắm chìm trong mớ phim tạp nham và sách truyện giải trí cũng đều hiển lộ ra.
Để đại chúng và dễ hiểu, lượng tin tức trong những tiểu thuyết đó đều rất ít, có thể xem lướt qua, lúc đọc Từ Tây Lâm cũng chẳng để ý mấy, lướt qua cảm thấy không hay, lập tức liền ném đi đổi quyển khác, nhưng đây kỳ thực là một thói quen rất hại đến sự chú ý.
Chờ gã định thần lại, mới phát hiện ngồi làm việc thời gian dài trở nên khó khăn lạ thường, đặc biệt là mấy cái điểm chính của mấy môn tự nhiên lằng nhà lằng nhằng và tiếng Anh khó đọc, Từ Tây Lâm cơ bản xem hai hàng là bực bội, chưa được non nửa đã bỏ sang một bên, lật đề tiếp theo… Thường là lật tới lật lui, lật hết cả bộ đề rồi, mà ngay cả một đề có thể xem hết cũng không có.
Võ công phế hết chưa nói, còn phải nối lại kinh mạch nữa chứ.
Song “Hắc ngọc đoạn tục cao” đâu phải dễ dùng.
(Hắc ngọc đoạn tục cao trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, dùng nối xương cốt)Từ Tây Lâm cứ ngồi một tẹo là ngứa ngáy muốn bay lên, hận không thể đụng một vòng hết mỗi một góc tường trên lầu dưới lầu, mà ý thức được hiệu suất của mình giảm xuống, thì càng tăng thêm nỗi lo âu này, chán chồng lên chán thành tuần hoàn ác tính.
Nhưng dù chán hơn, gã cũng không đứng dậy đi long nhong, bởi vì có một Đậu Tầm mắt tinh như gì ngồi ngay cạnh bên, một khi Từ Tây Lâm có động tĩnh lớn, dẫu chỉ là thở dài nặng nề, Đậu Tầm đều ngẩng đầu nhìn gã. Điều này luôn khiến Từ Tây Lâm nhớ tới dáng vẻ hắn khi chờ mình ở cửa toilet hôm ấy, mọi sự bảo vệ của người khác, tựa hồ đều đang nhắc nhở sự yếu đuối của bản thân gã.
Tụi nít ranh có lẽ sẵn lòng lấy “khốn nạn” làm vinh, nhưng không một thiếu niên nào chịu chấp nhận mình “yếu đuối”.
Dần dần, số thời gian không cách nào nhẫn nại đều biến thành cái giũa, như nạo xương trừ độc mà hung tợn mài đi sự xốc nổi trên người gã.
Từ Tây Lâm photo vở của bạn bè, bổ sung bài tập chuyên đề các môn khổ không để đâu cho hết, so đáp án đến sống không bằng chết, thành công từ “Thận Hư công tử” trở thành “Cương Thi nguyên soái”.
Mỗi sớm, trời còn chưa sáng thì gã đã uể oải bò dậy, cả nhà đều tắt đèn, chỉ mỗi phòng bếp dưới lầu có tí tẹo ánh sáng mờ nhạt, trong nồi là bữa sáng dì Đỗ dậy sớm chuẩn bị cho họ.
Có một lần, Từ Tây Lâm mới vừa đi một bước, đột nhiên liền chóng mặt buồn nôn, gã vịn lan can cầu thang, cảm thấy bậc thang bình thường nhảy hai ba bước là hết quả thực chẳng nhìn thấy cuối, giá mà tròn thành một cục trơn nhẵn để lăn xuống thì tốt.
Đột nhiên, có người đỡ lấy gã từ sau lưng, khóe môi bị chạm nhẹ, Từ Tây Lâm nghiêng đầu liền nhìn thấy Đậu Tầm, Đậu Tầm ôm hờ gã, giơ một cục kẹo đến trước miệng.
Đậu Tầm đứng quá sát, ánh mắt thấp hơn bình thường, vừa vặn tránh khỏi tầm nhìn của Từ Tây Lâm, dừng trên môi gã, Từ Tây Lâm ngửi thấy trên người hắn có mùi bạc hà mát lạnh, dường như là kem đánh răng mới đổi.
Cầu thang không bật đèn, lan can và vật trang trí đều chỉ còn lại hình dáng, riêng mình Đậu Tầm gần ngay trước mắt mặt mày thanh tú, như một bức tranh bóng rất đậm. Từ Tây Lâm không biết có phải là mình quá mệt hay không, mà bỗng hơi hồi hộp, mơ màng để Đậu Tầm đút kẹo vào miệng, vị giác ngủ say cả buổi chưa nếm được mùi vị gì.
“Tụt huyết áp à?” Đậu Tầm trộm lau mồ hôi trong bàn tay, thoáng cái sát rạt như vậy, kỳ thực hắn cũng rất căng thẳng, “Để… để tao dìu mày xuống.”
“…” Từ Tây Lâm dừng lại nghỉ ngơi đỡ hơn, liền ôm ngực nói, “Tao trúng độc đã sâu, chỉ sợ mạng không còn dài, mày nhất định phải giúp tao báo… thù…”
Đậu Tầm nghĩ thằng đầu đất này tạm thời chưa chết ngay được, thế là đỏ bừng tai hất gã ra, một mình xuống lầu.
Dì Đỗ về phòng ngủ tiếp, hai người cũng không mất công dọn mâm làm gì, tốc chiến tốc thắng đứng trong bếp giải quyết bữa sáng luôn.
Từ Tây Lâm phải chịu sự tra tấn của việc thức khuya dậy sớm không nhịn được nói với Đậu Tầm: “Trường mày xa quá, không thì về sau đừng chạy qua chạy lại nữa, cuối tuần rảnh thì về, bận mà muốn ăn món gì thì cứ gọi điện thoại, Chủ Nhật tao mang tới cho.”
Đậu Tầm ngậm quả trứng gà luộc, cắn một miếng hết nửa quả, má phồng lên, không rảnh nói chuyện, chỉ lắc đầu không giải thích gì.
Từ Tây Lâm ăn uống no nê, đầy máu sống lại cũng nhanh, cảm thấy hắn như vậy rất thú vị, đột nhiên giơ tay chọc bên má phồng lên của Đậu Tầm… Bao nhiêu năm qua, gã với con Đậu Đậu như nước với lửa, rất có thể là bởi vì chó quá hạ tiện, người quá gợi đòn.
Đậu Tầm phản ứng cũng nhanh, đè bàn tay tác quái kia lại.
Bàn tay hắn được lò sưởi trong nhà ủ một đêm, nóng hầm hập, trứng vẫn chưa nuốt, không mở miệng được, liền giữ nguyên tư thế quỷ dị cầm tay Từ Tây Lâm không buông.
Từ Tây Lâm: “Ha ha ha tao sai rồi.”
Gã vừa nói vừa toan rút tay về, nhưng Đậu Tầm không biết uống lộn thuốc gì mà nắm càng chặt hơn, Từ Tây Lâm rút tay không ra, nhiệt độ từ cơ thể ấy lại như lây nhiễm, dưới ánh đèn lờ mờ trong căn bếp nhỏ, nó thốc vào mặt, Từ Tây Lâm cười hết nổi, nhận thấy sự mờ ám khó mà tả được.
May mà Đậu Tầm mau chóng định thần lại, buông phắt tay như điện giật, hắn không dám nhìn mặt Từ Tây Lâm, ngậm một cái bánh mì, cắm đầu chạy một mạch: “Tao đi đón xe.”
Từ Tây Lâm ở đằng sau dặn dò: “Tối đừng về, mày tính ném tiền nhà trọ qua cửa sổ à?”
Đậu Tầm không lên tiếng, xách ba lô đi – tối hôm ấy trời đổ một trận tuyết đầu đông to hiếm thấy, Đậu Tầm vẫn quay về không quản ngại mưa gió.
Hắn thật là cố chấp, chuyện đã nghiêm túc, dù đụng tường cũng không quay đầu lại.
Trong khi Từ Tây Lâm còn đang vắt giò lên cổ đuổi theo tiến độ, cuộc thi cuối kỳ đã không hề thương xót đến đúng hạn.
Giữa kỳ Từ Tây Lâm xếp thứ tư, cuối kỳ bỗng chốc rơi xuống hai mươi ba – xếp hạng trong khối càng khỏi cần nói, cơ bản đã ở tít ngoài ngàn dặm.
Kết quả này đối với Thơm Bảy Dặm, có thể nói là “trong dự kiến, ngoài tình lý”, cô cầm phiếu điểm ở trong văn phòng thở dài thở ngắn cả buổi, lần lượt hẹn nói chuyện với các giáo viên bộ môn, rầu vô cùng, hận không thể nửa đêm canh ba mơ thấy Từ Tiến hòng mách tội.
Từ Tây Lâm không hề để lộ sự tồn tại của Trịnh Thạc, bà ngoại gã thì đã cao tuổi, Thơm Bảy Dặm cũng không tiện bắt bà lóc cóc đến trường, cô suy tới tính lui, thật sự chẳng còn cách chi, đành phải giẫm đôi giày cao gót bay về lớp, đi hẹn gặp Từ Tây Lâm.
Học sinh Lục Trung lên lớp 12, cơ bản cũng chẳng còn riêng tư gì để nói.
Mỗi lần thi xong, phiếu điểm và xếp hạng cả khối đều lập tức dán lên, bảng vinh dự và cột sỉ nhục liếc qua là thấy ngay. Nhiều khi giáo viên sợ có ai không nhìn thấy, còn tự mình đọc một lượt.
Lão Thành chưa kịp than thở nghỉ đông chỉ có mười ba ngày, vô tình liếc thấy xếp hạng của Từ Tây Lâm, nhất thời còn tưởng mình hoa mắt nhìn lầm, vội vàng dụi mắt thật mạnh.
Thình lình bị đụng nhẹ một phát, Lão Thành cúi đầu, thấy La Băng vội vã đi qua mình.
La Băng rảo bước chạy đến trước mặt Từ Tây Lâm, da mặt cô xưa nay rất mỏng, với nam sinh khác còn khó có thể chậm rãi mà nói, vừa thấy Từ Tây Lâm ngẩng đầu thì lập tức đỏ bừng mặt.
Từ Tây Lâm sau khi khôi phục lại khỏi trạng thái dở chết dở sống, cũng chậm rãi tìm về thái độ với ai cũng tốt lúc đầu, rất đỗi ôn hòa cười hỏi: “Lớp trưởng có việc gì à?”
La Băng trộm nhìn gã một cái, âm thầm lấy hết dũng khí, nhưng cô vừa mở miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng, thì đã có người đến phá rối.
Thơm Bảy Dặm gõ cửa sổ sau: “Từ Tây Lâm, đi theo cô.”
Từ Tây Lâm biết Thơm Bảy Dặm sẽ không bỏ qua cho mình, sớm có chuẩn bị tâm lý, gật đầu nói với La Băng: “Tôi đi nghe thẩm vấn đây, bái bai, nghỉ lễ vui vẻ nha.”
Nói xong gã chạy vút đi như một làn khói. Còn lại một mình La Băng đứng đó, vẻ mặt không rõ ràng, rốt cuộc vẫn nặng nề tâm sự mà đi.
Cô rất muốn tìm cơ hội nói mấy câu với Từ Tây Lâm, suốt một học kỳ, cô đã trộm khóc vì gã mấy lần, viết bảy tám lá thư cho gã, sợ gã cẩu thả không biết là ai viết, đôi khi còn cố ý ám chỉ thân phận bản thân, thế nhưng chưa từng nhận được hồi âm.
Nếu chỉ là không hồi âm thì thôi, La Băng cũng có thể từ bỏ.
Nhưng vấn đề là, mỗi lần cô viết thư xong, một tuần sau liền nhận được một gói nhỏ cũng chỉ dán tem không dấu bưu điện trong thùng thư, bên trong là các loại quà linh tinh, khi thì một bịch kẹo, khi thì một cây bút, thậm chí có một dạo cô lười dùng giấy nháp, tính nháp lên mặt trái đề thi, tuần sau liền nhận được một quyển giấy trắng “B5”.
La Băng vẫn luôn muốn hỏi rõ Từ Tây Lâm có ý gì, nhưng gã lúc nào cũng bận bịu, chưa cho cô cơ hội.
Cô đi rồi quay về, Thái Kính từ đầu đến cuối chỉ cắm cúi dọn dẹp đồ đạc của mình, chào cũng chẳng chào, lãnh đạm vô cùng.
Cho đến khi cô chạy xa rồi, Thái Kính mới kiềm chế mà ngẩng đầu nhìn bóng lưng La Băng bọc kín như quả bóng một cái.
Bạn học trong lớp nhanh chóng đi hết, Thái Kính lấy một phong thư trong hộc bàn mình, lần này La Băng gấp lá thư thành hình trái tim, bên trong là nét chữ thanh tú quen thuộc, ngòi bút có mùi – Thái Kính biết cô dùng cây bút nào, bởi vì cây đó là do cậu ta mua.
Dạo trước Từ Tây Lâm liên tục như trên mây, đề và sách luyện tập để lên bàn gã đều do bạn bè xung quanh sắp xếp cho – chủ yếu là Thái Kính.
Mà thư của La Băng cũng kẹp trong đó.
Số thư ấy một phong Từ Tây Lâm cũng chưa nhìn thấy, đều bị Thái Kính sau khi mở ra cẩn thận ép phẳng, rồi trân trọng cất đi.
Cậu ta biết mình làm vậy là hơi biến thái, nhưng bắt đầu từ khoảng thời gian Từ Tây Lâm không tới trường, Thái Kính như ma xui quỷ khiến giấu phong thư thứ nhất, việc này liền giống như thành nghiện vậy, dừng không được.
Thái Kính không dám hồi âm thay Từ Tây Lâm, sau mỗi lần nhận được thư của La Băng, chỉ có thể tỉ mỉ chọn mấy vật linh tinh vừa rẻ vừa thực dụng cho cô.
Cậu ta thậm chí đã nghĩ được một lý do cho mình – dù sao Từ Tây Lâm cũng sẽ không hồi âm, mà nhà gã xảy ra chuyện như vậy, có lẽ cũng không hi vọng bị ai quấy rầy.
Cậu ta mỗi ngày dùng lý do này thôi miên mình một lần, dần dà, vậy mà lại thật sự hơi tin, còn tìm được từ đây niềm vui bí ẩn gần như dâng hiến vậy.
Cậu ta cảm thấy mình như một thánh nhân đứng ngoài quan sát, không cầu báo đáp cũng chẳng để lại tên mà im lặng bảo vệ hai người.