Qua Cửa

Chương 57

Lão Thành vội vàng la hét chạy tới giúp đỡ, Đậu Tầm ánh mắt hơi trầm xuống, rốt cuộc buông tay.

Từ Tây Lâm xấu hổ đến không dám quay đầu lại, chỉ huy Lão Thành ngà ngà khiêng Thái Kính say mèm lên xe, lúc này mới vò tóc mình, quay đầu lại hỏi Đậu Tầm đang im lặng: “Tôi tiễn cậu một đoạn hay cậu tự gọi xe?”

Đậu Tầm kẹp áo khoác, lui đến khoảng cách an toàn, dè dặt nói: “Sao cũng được.”

Từ Tây Lâm rớt cằm, không ngờ nhiều năm không gặp, Đậu Tầm lại học được “hiền hòa nhường bạn lưỡng nan để tôi”.

Từ Tây Lâm cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Muộn quá rồi, thôi để tôi đưa cậu về đi.”

Đậu Tầm tiên sinh “sao cũng được” vui vẻ đi theo.

Từ khi ra khỏi phòng thì tim Đậu Tầm cứ đập như điên, sau sự tiếp xúc bất ngờ, khát khao chạm vào Từ Tây Lâm chợt bị kích hoạt, hơn nữa mau chóng tăng vọt theo cấp số nhân.

Hắn nhìn tay Từ Tây Lâm đặt trên tay lái, muốn đặt tay mình lên, nhìn Từ Tây Lâm mệt mỏi dùng ngón tay xoa cổ mình, hắn cũng rất muốn làm thay.

Đậu Tầm còn muốn dùng mu bàn tay cọ mặt gã, muốn ấn sợi len xù lên ở đầu vai gã xuống, muốn vuốt ve dọc theo sống lưng hơi cong lên… Hắn thậm chí muốn chiếm lĩnh phòng tắm của Từ Tây Lâm, thay sữa tắm gã tự đổi lung tung về mùi quen thuộc ngày xưa.

Đậu Tầm cảm thấy không phải ảo giác của mình, Từ Tây Lâm đối với hắn không phải là không hề để ý.

Hai người đưa Thái Kính khóc sướt mướt và Lão Thành rên hừ hừ đến tiệm hoa Ông Ngoại, giật mình phát hiện, lộ tuyến vậy mà trùng khít với hôm đó tiện đường đưa Đậu Tầm về khách sạn.

Lần trước, giữa hai người như cách băng cứng, Từ Tây Lâm dọc đường ngẩn ngơ chẳng nói với hắn mấy câu.

Nhưng lúc này, lớp băng ấy đang nhanh chóng tan ra bằng tốc độ mắt thường thấy được, còn lại một lớp mỏng dính như giấy dán cửa sổ vậy.

Từ Tây Lâm nghiêng đầu nhìn Đậu Tầm: “Nãy có uống rượu à? Lạnh thì tăng điều hòa lên.”

Đậu Tầm “Ừm” một tiếng, mặt mày vẫn anh tuấn bức người, dưới ánh đèn mờ tối, đường nét có vẻ càng đẹp hơn. Nhìn từ góc độ của Từ Tây Lâm, hắn đang hơi nhíu mày, tựa hồ phiền lòng chuyện gì.

Từ Tây Lâm có rất nhiều câu hỏi chen lấn nhau muốn đâm thủng lớp băng mỏng kia, lại nhao nhao chùn bước trước nếp nhăn nhẹ trên trán hắn, đành phải tìm chuyện để nói: “Hôm nay vốn đã nhận lời rồi, mà cũng không thể đưa cậu đi coi nhà.”

Đậu Tầm kỳ thực đang rầu rĩ không biết phải làm sao mở miệng đề cập chuyện này, hắn rất muốn dày mặt hẹn Từ Tây Lâm ra ngoài một lần, kết quả là đang buồn ngủ thì đối phương đưa luôn cho cái gối.

Đậu Tầm phấn khởi: “Nếu không phiền…”

… Ngày mai cậu có thể đưa tôi đi một chuyến không?

Nhưng hắn còn chưa nói xong, di động của Từ Tây Lâm đã đổ chuông.

Từ Tây Lâm không nghe máy, hỏi Đậu Tầm: “Cái gì?”

Đậu Tầm khoát tay, ý bảo gã lo việc mình trước. Mặt hắn hướng về phía trước, nhờ bóng mờ trên cửa kính thủy tinh, tham lam nhìn chằm chằm bóng ngược của Từ Tây Lâm trên đó.

Gọi điện thoại tới là Tống Liên Nguyên.

Tống Liên Nguyên hỏi: “Sao vẫn chưa về, bên đó còn có việc gì à? Định đặt vé ngày nào?”

“A, vốn định đi hôm nay,” Từ Tây Lâm đậu xe ở ngã tư chờ đèn đỏ, trong cảnh yên tĩnh nói, “Hôm nay có chút việc, đổi thành ngày mai, buổi tối đến.”

Đậu Tầm quay đầu đi, khuỷu tay chống cửa xe, chống cằm im lặng thở dài, sống lưng thẳng hơi sụp xuống, âm thầm cười khổ – may mà chưa kịp nói, nói rồi đại khái Từ Tây Lâm còn không tiện cự tuyệt, lại giống một yêu cầu quá đáng không biết điều.

Tống Liên Nguyên dặn dò vài câu, Từ Tây Lâm lơ đãng đáp, hòa vào dòng xe cộ đã thưa thớt hơn không ít.

Đậu Tầm thấy gã tắt điện thoại, mới hỏi: “Sao lúc này còn phải đi vùng khác?”

Từ Tây Lâm: “Không có, giục tôi về đón tết thôi.”

Chữ “về” này thoáng cái đâm trúng Đậu Tầm, trái tim vừa nãy nhảy nhót không thôi như bị một chậu bùn giội thẳng xuống níu lại, dần dần nhảy không còn vui nữa. Khoảng cách rõ ràng đã kéo gần thoáng cái lại xa như trời nam biển bắc, Đậu Tầm cố dằn sự không vui trong lòng, không nhịn được buồn bã hỏi: “Sao cả nhà mà cậu cũng bán?”

Mọi người đều không còn, một mình ở căn nhà rộng lớn trống rỗng như vậy làm gì, nuôi quỷ à?

Nhưng câu này không thích hợp nói ra lúc này, Từ Tây Lâm vừa nhắm mắt liền nhớ tới những ngày Đậu Tầm rời đi không một tin tức, và những ngày sớm chiều làm bạn với di ảnh bà ngoại.

“Quá khứ” thứ này hệt như khu bị địch chiếm, ba bước hai quả địa lôi, quá nhiều vấn đề lịch sử sót lại.

Từ Tây Lâm đành phải ra vẻ thoải mái nói: “Hồi đó giá nhà trong nước tăng như điên, tôi cảm thấy thị trường hơi nguy hiểm, nhà nhỏ một chút tính lưu động mạnh, khả năng chống rủi ro cũng tốt hơn – thêm nữa lúc ấy vừa vặn muốn nghỉ việc gây dựng sự nghiệp, ăn bữa hôm lo bữa mai, dù sao cũng phải có ít nguồn kinh tế, bèn đổi mấy căn nhà nhỏ cho thuê lấy tiền.”

Đậu Tầm nhất thời không nói được gì.

Một căn nhà chứa đựng bao nhiêu là hồi ức và tình cảm, có thể vứt bỏ vì ba chữ “tính lưu động” lạnh như băng sao?

Khóe miệng Đậu Tầm cứng lại, hắn bắt đầu hoài nghi sự thân mật chớp mắt ở trong phòng karaoke ban nãy đều là ảo giác.

Lúc này, Từ Tây Lâm lại hỏi: “Cậu không thể ăn tết trong khách sạn luôn chứ? Nếu không…”

Đậu Tầm thấp thỏm chờ mong câu tiếp theo của gã.

Câu “đến nhà tôi ở tạm đi” lên xuống đầu lưỡi Từ Tây Lâm mấy lần.

Nhưng đường đột là một mặt, mặt khác…. Từ Tây Lâm cảm thấy căn nhà như quán kỷ niệm kia tựa hồ cũng không thích hợp để giữ Đậu Tầm lại lắm, rốt cuộc vẫn nuốt xuống.

Gã tự cho là thông minh đưa ra một chủ ý cùi bắp: “Nếu không thì đến chỗ Lão Thành đi, bên tiệm hoa có phòng trống, năm nay vừa vặn Thái Kính về, cũng đông vui.”

Thần sắc Đậu Tầm hoàn toàn lạnh đi, nhàn nhạt trả lời: “Nói sau đi, tôi có chỗ để đi rồi.”

Sau đó hai người không nói gì nữa, Từ Tây Lâm nhạy cảm phát hiện tâm trạng Đậu Tầm đột nhiên xấu đi, không dám tùy tiện mở miệng hỏi, đành phải vững vàng lái xe.

Trên đường, sự vui vẻ của Đậu Tầm không còn sót lại chút nào, cảm thấy sự chờ đợi của mình như là tâm lý mong chờ may mắn vậy.

Từng có người nói “tao sẽ không giận mày”, vậy mà cuối cùng vẫn chia tay.

Từng có người nói “căn nhà này vĩnh viễn để lại cho mày”, vậy mà vẫn biến thành một câu “nếu không thì đến chỗ Lão Thành đi”.

Và cả câu “về ăn tết”, hắn cũng không biết nhà Từ Tây Lâm hiện giờ ở nơi nào.

Đậu Tầm muốn yên lặng một chút, hờ hững mở miệng: “Cậu thả tôi ở ngã tư phía trước là được rồi, không cần đi tiếp, đằng đó không dễ quay đầu xe.”

Từ Tây Lâm im lặng đậu xe ven đường, vạt áo khoác của Đậu Tầm lướt qua bóng đêm mùa đông, hắn đi vào màn đêm lạnh lẽo mà không hề ngoảnh đầu lại. Từ Tây Lâm trong chớp mắt có một trực giác không cách nào tả rõ, giống như sau khi ngắn ngủi gặp lại, bóng lưng này đang báo trước cho cuộc viễn hành ly biệt lần tiếp theo.

Gã thình lình kéo cửa lao xuống xe: “Đậu Tầm!”

Đậu Tầm quay đầu lại nhìn gã.

Linh hồn Từ Tây Lâm chia làm đôi, nửa bên trái nghĩ: “Đừng như thế.”

Nửa bên phải nghĩ: “Mày nghe nó nói rồi đấy, đi hay ở đều được, lập lờ nước đôi như vậy, rất có thể mấy năm nay bên cạnh chưa có ai đâu?”

Sau đó bên trái lại đánh trả: “Mày quên câu ‘cả đời không qua lại’ nó nói trước khi đi rồi à? Ngần ấy năm không trở về lấy một lần, nó hận mày chết đi được! Đã từng nghe nói do yêu sinh hận, đã từng nghe nói do hận sinh yêu chưa? Mơ mộng cái gì thế!”

Bên phải suýt nữa bị một đòn giết chết.

Môi Từ Tây Lâm mấp máy nhẹ, không thể nói ra.

Đậu Tầm hơi nhướng mày, Từ Tây Lâm rất quen với biểu cảm này, đó là hắn hơi sốt ruột rồi.

Ai ngờ vào thời cơ không thỏa đáng như vậy, bên phải bị đánh bại của Từ Tây Lâm mới rồi chỉ giả chết, trong chớp mắt thừa cơ bò lên, giành nói trước.

Từ Tây Lâm buột miệng thốt ra: “Có thể coi con vẹt giúp tôi vài hôm không? Tôi phải quay về bên kia làm báo cáo hàng năm, đem nó theo gửi vận chuyển qua lại mất công lắm.”

Đậu Tầm trong một lúc chưa lên tiếng, Từ Tây Lâm nín thở đợi một hồi lâu như chờ đợi phán quyết, cảm thấy thời gian trở nên dài vô hạn, gã đang chuẩn bị lùi bước: “Nếu phiền…”

Đậu Tầm nói: “Được.”

Từ Tây Lâm thoáng ngây người, sau đó cả hai cơ hồ đồng thời mở miệng.

Đậu Tầm: “Thế ngày mai tôi đến chỗ cậu lấy.”

Từ Tây Lâm: “Ngày mai trước khi đi tôi mang đến cho cậu.”

Đậu Tầm: “…”

Hắn hít một hơi thật sâu, dùng hết toàn lực thuyết phục mình đừng gây sự, cố gắng dằn một bụng cay độc, chua chát nở nụ cười: “Sao thế, nhà cậu cất giấu bảo bối gì, mà phải cẩn thận như vậy?”

Sau đó, hắn không đợi Từ Tây Lâm bịa lý do, đã nói luôn: “Vậy cậu đem tới chỗ Lão Thành đi, chỗ tôi đang ở có thể không cho nuôi chim đâu.”

Nói xong, Đậu Tầm nhanh chóng gật đầu chào gã, đoạn sải bước đi như chạy trốn.

Hôm sau lúc Đậu Tầm đến tiệm hoa “Ông Ngoại”, con vẹt đã ở đó rồi, Từ Tây Lâm thì chưa sáng đã ra sân bay.

“Nó ấy hả, bận khỏi nói luôn,” Lão Thành cẩn thận thêm nước cho con chim tổ tông trong lồng sắt, “Lúc nào gọi điện thoại nó cũng đang ở công ty, một ngày làm hai mươi bốn tiếng, một tuần làm bảy ngày. Năm đó đi học nếu nó chăm chỉ như vậy, không chừng hai ông hiện tại cũng là bạn học rồi… Ê, Đậu tiên nhi, yêu nghiệt này hầu hạ thế nào đây, sao tôi cảm thấy nó hơi có ý kiến với tôi vậy?”

Khả năng là trước khi đến Từ Tây Lâm đã dặn dò, con vẹt không có động tác chủ động tấn công, nó cúi đầu đứng trên cái giá trong lồng, cao quý lãnh diễm cúi đầu dòm lom lom Lão Thành, nhìn kỹ thì thấy dường như còn hơi khinh bỉ.

“Chim trống, không thích nam.” Đậu Tầm thử thò tay vào, con vẹt hiển nhiên đã không còn nhớ hắn, như gặp đại địch mà xù lông lên, cúi đầu muốn mổ hắn, Đậu Tầm đành phải rút tay về, “Xem đi, đối với tôi cũng rất có ý kiến.”

Lão Thành quay đầu lại, thấy Thái Kính còn đang chăm hoa ở sân trước, bấy giờ mới cẩn thận hạ giọng nói với Đậu Tầm: “Hai ông… chuyện đó… chuyện đó…”

Đậu Tầm: “Chia tay, rất nhiều năm rồi.”

“À,” Lão Thành gật đầu, lát sau lại không được tự nhiên nói, “Những việc này người ngoài tụi tôi không thể nói gì được, kỳ thực… bây giờ thấy cũng chẳng có gì, nước ngoài cũng có thể kết hôn, còn mang đậm phong cách Tây – Ông thử với người khác chưa?”

Đậu Tầm im lặng lắc đầu.

Mấy năm nay, có rất nhiều người ngỏ lời với hắn, đa số là nữ, sau đó khả năng là vì hắn mãi chẳng có bạn gái, bị người có ý nhận ra, trong đội ngũ này cũng bắt đầu có đàn ông.

Nhưng bọn họ chẳng ai là Từ Tây Lâm.

Có một số người cả đời đại khái chỉ có thể tại niên kỷ đặc biệt, hoàn cảnh đặc biệt, cùng người đặc biệt nảy sinh tình cảm khắc cốt ghi tâm một lần, thương gân động cốt, khiến những người đến sau đều thành thiếu gấm chắp vải thô.

Lý trí biết, cũng không nhất định là người kia tốt đến mức không ai sánh bằng, đại khái là qua thời thiếu niên, áp lực cuộc sống và dã tâm cũng ùn ùn kéo đến, tầm nhìn ngày càng hẹp, thứ nhìn thấy ngày càng nhiều, chẳng còn sức liều chết liều sống cầu một phần tình cảm nữa.

Huống chi với hắn mà nói, Từ Tây Lâm quả thật là một người khiến người ta “tằng kinh thương hải(1)”.

Đậu Tầm có vẻ không muốn tán gẫu đề tài này với người ngoài lắm, hỏi Lão Thành: “Từ Tây Lâm có dặn chú ý cái gì không?”

“À, có!” Lão Thành định thần lại, “Nó bỏ lại một bao đồ to, chắc là thức ăn cho chim, để tôi xem…”

Từ Tây Lâm để lại một cái bao cao nửa mét, bên trong chỉ có một ít thức ăn cho chim cùng nhu yếu phẩm như vụn gỗ, còn lại đều là đồ chơi của điện hạ chim, hoành tráng nhất là một món đồ chơi gặm cắn to đùng, có thể treo lên, sặc sỡ lắm màu, dưới buộc đầy các quả cầu và chuông, nom còn bảnh hơn đồ chơi của tụi con nít bình thường.

Đậu Tầm: “…”

“Thật vô nhân tính mà!” Lão Thành cầm lấy một dụng cụ tìm thức ăn giúp phát triển trí tuệ, có thể bỏ thức ăn vào, để chim tự nghĩ cách lấy ra từ các đường hình dạng khác nhau, hắn thử nhét ngón tay vào, kết quả là bị kẹt… Khả năng là thứ đồ chơi này hơi ngoài tầm IQ của hắn. Lão Thành vuốt ngực cảm khái, “Giám đốc Từ về điểm này thật có thiên phú, nuôi cái gì cũng có thể nuôi thành tổ tông.”

Nói xong, hắn lấy dụng cụ kiếm thức ăn ra ghẹo vẹt, ánh mắt con vẹt giống như càng khinh thường hơn, nó thò đầu khỏi lồng sắt, chậm rãi cho mỏ vào lỗ lớn nhất, ngậm đi một hạt dẻ – con chim kia vậy mà làm mẫu cho hắn cách chơi thứ này.

Tinh thần Lão Thành bị một lần tổn thương.

“Đừng nhốt nó hoài, dễ trầm cảm.” Đậu Tầm vừa nói vừa mở lồng sắt, muốn ôm con vẹt ra.

Lão Thành: “Chờ…”

Chỉ thấy con chim kia tuy không chủ động tấn công, cũng tuyệt đối không chịu để “người lạ” tiếp cận, nó thoạt đầu cảnh giác né một chút, phát hiện quay lại không được, liền quay đầu nhắm ngay tay Đậu Tầm mà mổ một phát.

Miệng chim vô tình, tay Đậu Tầm lập tức chảy máu, Lão Thành “Oa” một tiếng, kinh động cả Thái Kính bên ngoài.

“Suỵt, không sao.” Đậu Tầm đau đến mức khóe mắt hơi nhăn lại, nhưng không rút tay về, cẩn thận dịu dàng ôm con vẹt ra, nhẹ nhàng vuốt ve lông nó, “Lúc mới mua về nó cũng mổ tôi không ít.”

Chỉ là khi đó nó còn nhỏ, mổ chưa đau như thế này.

Có lẽ cảm giác được hắn không có ác ý, con vẹt dần dần thu lại phòng ngự căng thẳng, đáp xuống giá, vẫn hơi phòng bị nhìn Đậu Tầm, thấy hắn khăng khăng tới gần, cũng sẽ ra vẻ muốn cắn, nhưng chỉ uy hiếp một chút, không nặng nữa.

Lão Thành đi kiểm tra sổ sách, bận bịu nửa ngày trở về, thấy Đậu Tầm hao nửa ngày với con vẹt đã được cho phép ngồi bên cạnh nó.

Lão Thành tâm tình phức tạp thoáng nhìn bàn tay thê thảm của Đậu Tầm, cảm thấy hắn đang tự tìm ngược đãi.

Đậu Tầm bị mổ lại rất vui.

“Vẫn chưa cho sờ,” Hắn nói, “Nhưng đã hơi quen tôi rồi.”

Trong khi nói chuyện, con vẹt ngoạm quả cầu chơi chợt nghĩ ngợi một chút, chọn quả xấu xí nhất chia cho Đậu Tầm.

Từng ấy năm qua đi, người thành người lạ, chim tự tay nuôi lớn cũng chẳng nhận ra hắn.

Đậu Tầm nhìn chằm chằm con vẹt, trong lòng thoải mái hẳn – nhưng không hề gì, chim có thể một lần nữa quen thân, cùng lắm thì chảy thêm ít máu, người cũng có thể theo đuổi lần nữa, cùng lắm thì đi thêm một chút.

Lão Thành đang định nói thì di động reo, cúi đầu xem thấy Từ Tây Lâm gửi Weixin, không đầu không đuôi hỏi: “Thế nào? Ông rốt cuộc có hỏi giúp tôi chưa?”

Lão Thành âm thầm thở dài, tuyệt đối không ngờ đến một ngày kia mình cũng có thể làm nghề dẫn mối – lúc còn đi học cũng chẳng có chuyện hài như vậy tìm tới hắn.

Từ Tây Lâm đã đến chỗ Tống Liên Nguyên, mới đến đã nhớ nhà vô cùng, vừa không bỏ được “con trai” xuống, vừa không bỏ được Đậu Tầm xuống, chỉ hận không thể đến văn phòng chính báo cáo công tác ngay buổi chiều, rồi ngày hôm sau đi luôn, Cao Lam nói mà gã cũng nghe câu được câu không.

“Chị đang nói chuyện nghiêm túc với chú,” Cao Lam nói, “Rất nhiều người nài nỉ chị giới thiệu đó, chú rốt cuộc thích kiểu người nào đây?”

Từ Tây Lâm mới gửi tin nhắn cho Lão Thành, đang đứng ngồi không yên chờ hồi âm, lơ đãng đáp: “Đặc biệt thông minh đặc biệt xinh đẹp.”

Cao Lam truy hỏi: “Tính nết thì sao? Tính cách thì sao? Ôi trời, sao đàn ông các chú nông cạn thế?”

Tống Liên Nguyên nhìn không nổi, lại không tiện nói rõ với Cao Lam. Ông anh này về điểm này rất đáng tin – bí mật của người khác tuyệt đối không ra từ miệng hắn, bà xã cũng không tiết lộ. Hắn tới kéo Cao Lam đi: “Em được rồi đấy, lúc mẹ nó còn sống cũng không quản lắm như vậy, thằng nhóc này lớn thế rồi chẳng lẽ không biết tự tìm, còn cần em giới thiệu cho? Tiểu Lâm ra ngoài mua ít rau đi, chúng ta làm sủi cảo.”

Từ Tây Lâm chậm nửa nhịp nói: “À.”

Cao Lam: “Cần hẹ.”

Tống Liên Nguyên: “Cần hồi hương.”

Nói xong hai người nhìn nhau một cái, hai miệng một lời.

Tống Liên Nguyên: “Nghe chị dâu mày.”

Cao Lam: “Nghe anh chú.”

Đúng lúc này, di động của Từ Tây Lâm rung nhẹ, “hồi hương” với “hẹ” gì đó đều bị tiếng rung này hất văng xa tít tắp, Từ Tây Lâm ngón tay hơi run rẩy mở tin nhắn của Lão Thành.

Lão Thành nói: “Tôi hỏi rồi, nó nói chưa có, ông có hi vọng, mau mau trở về đi.”

Nhất thời, một luồng sấm sét đao to búa lớn nổ tung vạn dặm u ám, trời xanh không mây, bốn biển êm đềm, một chiếc cầu vồng chạy dài từ huyệt thái dương tới lòng bàn chân Từ Tây Lâm.

Gã như Phạm Tiến trúng cử ngẩng phắt đầu lên, trước ánh nhìn chăm chú của Tống Liên Nguyên và Cao Lam đang không rõ nguyên do, khuôn mặt gặp ai cũng cười có vẻ đặc biệt nghiêm túc: “Có chắc chưa, rốt cuộc mua hẹ hương gì đây?”

Tằng kinh thương hải nan vi thủy là câu thơ trong bài Ly tứ của Nguyên Chẩn, mình rất thích bài này cơ mà chẳng biết phải dịch nghĩa sao nữa, các bạn google để tìm hiểu thêm nhé.
Bình Luận (0)
Comment