Qua Cửa

Chương 71

“Sau đó mỗi ngày tôi đều có nỗi lo mới, thí dụ như mình qua tuổi tam tuần mà chưa làm được gì, vẫn là một kẻ chơi bời lêu lổng, nhắm mắt lại, không kể được thành tựu quá khứ, cũng không nhìn thấy tương lai có triển vọng gì.”

“Tôi thường hay vọng tưởng năm nay hoặc sang năm mình sẽ có cơ hội phất lên chỉ sau một đêm, hoặc vọng tưởng mọi thứ xung quanh là một giấc mộng dài điên đảo, tỉnh dậy thấy mình vẫn là gã trai nghèo mười sáu mười bảy tuổi. Tóm lại, có thể là hiện thực có rất nhiều chỗ không như ý.”

“Song trước mắt lo âu cũng xem là một loại bận rộn, vẫn tốt hơn là vô công rồi nghề. Tôi bây giờ do có rất nhiều nỗi lo, chỉ thỉnh thoảng đêm khuya người vắng mất ngủ, mới nhớ tới những việc đó – như là nam sinh bên cạnh kẹp thư của một cô bạn trong bản thảo làm lỡ việc người ta, hay thiếu niên hư hỏng gương mặt mơ hồ chặn trên đường về nhà lúc nửa đêm, và hộp sắt không, con dao bổ dưa hấu… Những việc này như kẹt giữa ‘ý thức’ và ‘tiềm thức’ của tôi, tôi thường xuyên cảm thấy mình đã quên chúng rồi, nhưng lại luôn như xương hóc trong họng vậy.”

Lúc này, Đậu Tầm nghe thấy tiếng mở cửa phòng, vội ném quyển sách in trong tay đi, ra cửa đón người.

Quyển sách in bằng giấy A4, tựa đề là “Kẻ khổ hạnh dơ bẩn”, tác giả là Thái Kính – nhân mùa thu vốn là mùa du lịch nở rộ, tiệm hoa Ông Ngoại đắt khách, kéo theo quyển truyện tự bỏ tiền in của Thái Kính cũng nổi tiếng, nhanh chóng có nhà xuất bản tìm đến, muốn xuất bản quyển truyện mới mang tính chất nửa tự truyện này.

Thái Kính trước khi nộp bản thảo in một quyển để chỉnh sửa, bị Đậu Tầm tiện tay mượn đi đọc trước.

Đến lúc này, Đậu Tầm là một người ngoài cuộc, mới từ những hàng chữ che che giấu giấu đó, mơ hồ hiểu được chân tướng vụ Thái Kính giết người năm xưa.

Hắn nhận đống vật dụng hàng ngày Từ Tây Lâm mua ở siêu thị, hỏi: “Bố trí cho gia đình ba mày ở đâu rồi?”

Từ Tây Lâm: “Sheraton phía Tây.”

Trịnh Thạc không biết dây nào bị chập, mà dẫn cả nhà về nước du lịch, ông ta sau này cưới một người đàn bà ngoại quốc, còn đẻ một con nhóc lai, nhóc con này là một người đẹp tương lai, dọc đường líu ríu luôn mồm khiến Từ Tây Lâm hơi đau đầu.

Gã nhân lúc Đậu Tầm xách đồ không rảnh tay, giở trò xấu xa, bất ngờ nhét bàn tay lạnh ngắt vào cổ áo Đậu Tầm: “Ủ tay cho ông xã em đi.”

Đậu Tầm quyết định hôm nay phải chấp nhặt với gã, ném mớ túi của siêu thị đã sắp xếp được một nửa lên bàn.

Từ Tây Lâm phát hiện không ổn, thấy khói chạy luôn, thét lên: “Đại vương em sai rồi!”

Đáng tiếc chưa kịp rút thì gã đã bị Đậu Tầm ôm ngang hông, giằng co đè trên sofa.

Đậu Tầm đè một gối lên hông gã, khuỷu tay chặn hai tay gã: “Mày muốn tao dùng chỗ nào ủ tay cho mày đây?”

Từ Tây Lâm: “…”

Đậu Tầm cười khẩy: “Thế nào? Mày lại muốn làm thẻ nữa hả?”

Từ Tây Lâm hồi nhỏ tương đối hoạt bát đã sớm đổi sở thích từ “chơi bóng” thành “xem bóng”, dần dần thành con người thành phố rỗi rãi thích nằm ở nhà, bình thường lượng hoạt động lớn nhất tham gia chính là đi đánh golf – trình tự cơ bản là xúc một xẻng cứt trước, sau đó cùng một đám đại gia bụng phệ “ba cao” đi bộ đến địa điểm xúc cứt tiếp theo, nắng gắt còn phải ngồi xe, sau một ngày nhiều nhất là đi bộ hơn một vạn bước, thế mà về nhà còn rên hừ hừ.

Ngược lại Đậu Tầm lúc nhỏ tương đối im lặng là người rất kiên nhẫn, thói quen đã hình thành sẽ giữ nguyên, thứ yêu thích cũng sẽ thích hoài. Hắn ngày xưa bị côn đồ chặn một lần ở cửa Trăng Khuyết, thần xui quỷ khiến bắt đầu rèn luyện ở quyền quán, ngần ấy năm qua vậy mà vẫn kiên trì, đến nay, trong phòng ngủ hãy còn treo hai bộ võ phục.

Võ nghệ không có đất dùng, chặn đường ăn cướp đâu phải dễ gặp như vậy, thế là bản lĩnh của Đậu Tầm đành dùng hết vào bắt nạt Từ Tây Lâm.

Lần nào Từ Tây Lâm cũng nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị “báo thù”, ngày hôm sau sẽ đi làm thẻ tập thể hình luôn, tiếc thay kẻ tầm thường khoái lập chí, bình quân một thẻ đi chưa được một lần – sau đó đều cho Đậu Tầm dùng làm kẹp sách.

Từ Tây Lâm: “Tiến sĩ Đậu, giữa người với người cần dựa vào thương lượng hữu hảo – gọi tắt là nói lý lẽ để giải quyết vấn đề, hở chút lại dùng bạo lực là hành vi vô cùng dã man.

Đậu Tầm rất chấp nhận mà gật đầu: “Mày nói có lý, nhưng tao dùng bạo lực với mày khi nào? Tao đó giờ toàn dùng nhục thể thôi mà.”

Từ Tây Lâm nghĩ nghĩ, giữa chừng không cẩn thận hiểu sai, vành tai thoắt cái ửng hồng.

Gã nhất thời nghẹn họng, kế đó ánh mắt nhìn lung tung dẫn đến phản ứng dây chuyền – Đậu Tầm bất hạnh hiểu sai theo gã.

Con vẹt ở bên cạnh léo nhéo học theo: “Dùng nhục thể!”

Từ Tây Lâm: “Cút!”

Đậu Tầm: “Cút!”

Vẹt hết sức tủi thân kêu to một tiếng.

Khi phòng ngủ cách vách vọng sang những âm thanh kỳ quái, con vẹt này thường rầm rì “Cung hỉ phát tài” để thêm can đảm – dù rằng với dung lượng não của nó đã không nhớ nổi vì sao phải hát bài này, thói quen đã hình thành không sửa được.

Lúc này, nhìn tư thế của hai người, nó bỗng nhiên phúc chí tâm linh, mở miệng nói luôn: “Cung hỉ…”

Đậu Tầm xấu hổ xuống khỏi người Từ Tây Lâm: “Sớm muộn tao cũng phải thịt nó!”

Từ Tây Lâm ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Đậu Tầm vỗ bụng gã một cái, thình lình hỏi: “Đúng rồi, La Băng từng viết thư tình cho mày hả?”

Từ Tây Lâm đang cười giữa chừng bất ngờ bị tra hỏi, hơi thở đang lên tức thì kẹt trong cổ, ho đến chết đi sống lại.

“Gì vậy… La Băng?” Gã bò dậy một cách khó khăn, “Lúc La Băng lấy chồng tiền mừng chẳng phải là của mày à?”

Đậu Tầm: “Tao nói là hồi trung học, có viết không?”

Từ Tây Lâm nhướng mày, giơ tay cọ cằm, khuỷu tay chống lên đầu gối, thuận miệng nói bừa: “Thiếu niên đẹp trai như tao, bọn con gái từng viết thư tình xếp thành hàng, ai mà nhớ nổi?”

Đậu Tầm không biết có phải gã đang đáp bừa lấy lệ hay không, có điều với ký ức rơi rụng của tên này, chỉ sợ thực sự có khả năng đã ném tình cảm thiếu niên ra sau đầu rồi, không vui hỏi: “Mày có thể nhớ được cái gì?”

Từ Tây Lâm không chút do dự đáp: “Mày.”

Đậu Tầm chớp mắt khựng lại, miệng ấp úng “tao” một lần, “mày” hai lần, sau cùng không thể thành câu, quẫn bách đến độ ngực bốc cháy lên, ngọn lửa co tròn trong ngực hắn, nóng đến mức tâm can tì vị quyện vào nhau.

Đại họa Từ Tây Lâm này!

May mà lúc này có điện thoại gọi đến, cứu vớt tiến sĩ Đậu đang đỏ bừng mặt.

Trịnh Thạc gọi đến cảm ơn Từ Tây Lâm.

Đậu Tầm vừa sắp xếp túi siêu thị ban nãy bị ném qua một bên, vừa nghe thấy Từ Tây Lâm khách sáo nói với bên kia: “Ừm… sáng mai bọn tôi đi, nếu ngài muốn đi cùng, đến lúc đó tôi đi đón ngài một chuyến… Không có, không phiền đâu, cảm ơn ngài.”

Mai là ngày giỗ của phu nhân Từ Tiến.

Hơn một năm trước, Đậu Tầm lén bắt xe theo Từ Tây Lâm lẻn vào nghĩa địa, lúng túng thăm bà ngoại.

Hiện tại, hắn cuối cùng đã có thể quang minh chính đại ngồi cạnh Từ Tây Lâm, nhân lúc gã dừng xe đi mua hoa, còn có thể thay gã tiếp chuyện gia đình Trịnh Thạc.

Trịnh Thạc chú trọng hơn Đậu Tuấn Lương rất nhiều, đặc biệt thay quần áo để đến nghĩa địa, thái độ với Đậu Tầm rất khách sáo, cũng tự mình mua một lẵng hoa: “Để tỏ lòng.”

Đứa con gái lai không biết nói tiếng Trung Quốc, đu tay mẹ xoay vòng vòng tại chỗ, tò mò nhìn hoa cúc bốc hơi lạnh.

Trịnh Thạc nhấc lẵng hoa lên, không cho nó bứt: “Có nghĩ đến về sau không con cái thì sống như thế nào chưa?”

“Anh Tống nói sau này đẻ thêm hai đứa sẽ cho chúng cháu nuôi, chị dâu không nói gì, nhưng Từ Tây Lâm không đồng ý.” Đậu Tầm dẫn gia đình Trịnh Thạc vào nghĩa địa, “Chắc là do con người khác không dễ nuôi?”

Kỳ thực Từ Tây Lâm vốn nói là “Nhà có con mèo với con chim là tao chịu đủ rồi, thêm một đứa nhãi con chắc tao chết quá”.

“Hơn nữa thời đại cũng khác, cuộc sống gia tộc kiểu cũ về sau sẽ rất khó tái hiện.” Đậu Tầm quay đầu lại nhìn cô bé do người đàn bà nước ngoài dẫn, nở nụ cười với nó, “Con cái lớn lên luôn độc lập rời đi, đến lúc đó vẫn còn lại hai người nhìn nhau, có con hay không kết quả đều thế, khác biệt là quá trình, nhưng mà hai người ở bên nhau, mặc dù không làm được việc này, đâu phải không có việc khác, chú nói đúng không?”

Trịnh Thạc vậy mà không thể phản bác.

Năm người nán lại trước mộ Từ Tiến một lát, dàn hàng đứng bên nhau, trông khá kỳ. Trịnh Thạc năm lần bảy lượt muốn mở miệng, rốt cuộc vẫn không biết phải nói gì – lúc Từ Tiến còn sống ông ta cũng chẳng nói được nữa là khi bà đã mất nhiều năm, sau cùng chỉ đặt một lẵng hoa, lại đến chỗ bà ngoại vái một cái, đã tỏ lòng xong, cũng liền cáo biệt ra về.

Nhìn bóng lưng gia đình ba người kia, Từ Tây Lâm mới giật mình nhớ ra: “Có phải là tao có một con em tương lai rất có thể thành đại mỹ nhân… còn là ruột không?”

Không thể trách gã phản ứng chậm chạp, là do gã rất khó nhập Trịnh Thạc vào vai người nhà mình, con gái ông ta cũng tương tự như “con nhà người quen”, phải rất lâu mới có thể nhận ra quan hệ máu mủ.

Đậu Tầm không hé môi một tiếng mà lau một lần bia mộ của Từ Tiến, ngồi xổm xuống đất, lại vẩy nước lên hai giỏ hoa, hỏi gã: “Còn gì muốn nói không?”

Từ Tây Lâm im lặng lắc đầu, thứ chứa trong lòng người sống đã quá đầy, cũng không cần phàn nàn với người đã khuất.

Đậu Tầm kéo tay gã một cách tự nhiên: “Thế bọn cháu đi đây dì ạ.”

Chân Từ Tây Lâm đóng đinh xuống đất, không chịu nhúc nhích.

Đậu Tầm thoạt tiên mù tịt quay đầu lại nhìn gã, giây lát sau tự dưng đã hiểu ánh mắt gã.

Đậu Tầm lại quay đầu, nghiêm túc nói một lần nữa: “Mẹ, bọn con đi đây.”

Bức ảnh Từ Tiến trên bia mộ nhìn hắn cười đầy ẩn ý.
Bình Luận (0)
Comment