Quả Đào Trong Tâm

Chương 33


Ngày hôm sau Tả Nhiên cùng Hàn Triết liền đặt chuyến bay sớm nhất từ Tam Á trở về.

Thực chất Hàn Triết còn bận đi công tác ở nước ngoài, nhưng là vì sinh nhật của Tư Hành, nên cố ý xin nghỉ.

Tả Nhiên thì đã trang trí cho buổi tiệc đâu vào đấy, kết qua Tư Hành gọi một cuộc điện thoại nói không đi.

Bọn họ hỏi vì cái gì, Tư Hành chỉ nói ba chữ.

“Thực xin lỗi.


Tả Nhiên phun trào nói: “Này thực không giống phong cách của anh, Tư Hành có khi nào mà đi xin lỗi nha.

Cậu nói, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Hàn Triết trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, “Đừng nói bừa.


Tả Nhiên từ trước đến nay nói điều tốt thì không linh, nhưng hễ nói điều xấu thì lập tức thành sự thật, đầu Hàn Triết tự nhiên mà cảm thấy đâu.

Hai người trở lại quán bar, giám đốc liền nói.

“Tư tiên sinh tối hôm qua ngồi một mình ở trên lầu, ngày hôm sau buổi sáng liền rời đi.


Giám đốc: “Không có, tối hôm qua Tư tiên sinh cái gì cũng chưa đụng.


Tả Nhiên cùng Hàn Triết hai người liếc mặt nhau một cái trong mắt lo lắng không cần nói cũng biết.


Ba ngày sau, Nhan An An lại gọi cho Tư Hành một lần nữa.


Nhìn thấy Tư Hành nhận điện thoại, Nhan An An mở miệng liền hồi hỏi anh.

“Anh đang ở đâu?”, thanh âm Nhan An An khàn khàn, ngày đó mắc mưa, buổi tối liền bắt đầu cảm mạo mà phát sốt.

Bởi vì Nham Tiềm ênh, lại thêm Tư Hành đột nhiên biết mất, cô hai ngày nay cơ hồi mỗi ngày ngủ đến mơ thấy ác mộng, buổi tối lại có cảm giác toàn thân mình lạnh căm căm.

Lực đạo Tư Hành nắm điện thoại dần tăng lên, nghe được âm thanh của Nhan An An, hai ngày nay anh vẫn luôn tận lực mà khắc chế cảm xúc đang quay cuồng của bản thân.

Triệu Hinh Nhiên lúc này đi đến bên cạnh anh, gọi anh một tiếng: “Giáo sư Tư, cuộc họp sắp bắt đầu, chúng ta cùng nhau đi thôi.


Tư Hành lên tiếng, sau đó đối với người trong điện thoại mà nói: “Tôi cùng em nói chuyện sau.


Sau đó anh liền đi.

Ba ngày trước, Tư Hành nhận được cuộc điện thoại cự tuyệt của Nhan An An, ngay sáng hôm sau liền trở về trường học, đáp ứng hiệu trưởng đi tham gia hội giao lưu sinh vật học.

Lúc này đây hội giao lưu chính là giúp sinh viên vừa học tập vừa đưa ra ý kiến cho bản thân, nhiệm vụ chính mỗi ngày là nghe giảng từ giáo sư ở trường đại học, sau khi nghe xong một ít chuyên gia cùng giảng viên ở các trường đại học tổng kết lại nội dung và đưa ra một vài ý kiến.

Chính xác là mỗi trường đại học sẽ đề cử hai giáo sư đi cùng, lúc trước Tư Hành vẫn luôn không đáp ứng với hiệu trưởng.

Ngày đó anh đột nhiên chủ động muốn đi, làm cho hiệu trưởng cùng Triệu Hinh Nhiên hai người cao hứng không nhẹ.

Phòng họp, một vị giáo sư ở trường đại học khác hỏi Tư Hành.

“Giáo sư Tư, cậu đối với nội dung hôm nay có ý kiến gì không?”
Trong đầu Tư Hành lúc này đều là một câu kia của Nhan An An, người khác hỏi anh, anh đều không có nghe thấy.

Triệu Hinh Nhiên ở bên đẩy đẩy anh, “Giáo sư Tư, Lưu giáo sư gọi anh đó.


Tư Hành hồi phục lại tinh thần, mọi người đều có chút không thể mà tưởng tượng được nhìn anh.

Mấy ngày nay ở chung, năng lực của Tư Hành đều làm mọi người ở đay tâm phục khẩu phục, bình thường thái độ vô cùng chuyên nghiệp.

Trạng thái ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Vị Lưu giáo sư kia cũng không có ý làm anh khó xử, thấy tâm trạng anh không đúng, liền đổi qua hỏi người khác.

Nửa giờ sau hội nghị kết thúc, Tư Hành vẫn đang trong trạng thái bất thường.

Triệu Hinh Nhiên với gương mặt tươi cười xinh đẹp mà đi đến bên cạnh anh, “Giáo sư Tư, tôi nghe Lưu giáo sư nói trường bọn họ nhà ăn làm đồ khá ngon, không bằng hôm nay chúng ta cùng nhau đi ăn thử xem sao?”
Tư Hành lạnh nhạt nói: “Đừng đi theo tôi.


Tư Hành trở về khách sạn, mở di động ra, bên trong có mấy chục cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc, đều là do Nhan An An còn có Hàn Triết và Tả Nhiên gửi tới.

Anh trước gọi cho Tả Nhiên, vừa ấn nút gọi đi, liền nghe thấy được tiếng của Tả Nhiên gào rít lên.

“Anh mấy ngày nay đi đâu? Vì cái gì điện thoại cũng không liên lạc được?”
Tư Hành nhàn nhạt nói: “Trường học mời tôi đi tham gia một cái hội giao lưu.



Tả Nhiền tính tình không giống ngày thường, phá lệ cho chút lạnh lùng: “Đi một cái hội giao lưu ngay cả di động cũng không thể khởi động sao?”
Trên mặt Tư Hành thanh lãnh mà đột nhiên trầm xuống.

Di động tắt máy là anh cố ý, bởi vì nghĩ đến một câu “Có việc” thực bình tĩnh của An An, liền một câu giải thích đều không có như vậy liền không đi Tam Á.

Anh vẫn luôn ảo tưởng, có lẽ chỉ là ảo giác của mình.

Ở trong lòng An An, anh kỳ thật trước này đều không có một góc nào.

Thấy đối phương biến thành người câm, Tả Nhiên tức giận nói: “Chị dâu nhỏ hai ngày nay bị cảm.


Tư Hành “Ừ” một tiếng, tại thời điểm nghe điện thoại của cô liền đã nhận ra.

“Còn có chuyện muốn nói cho anh, nguyên nhân chị dâu nhỏ không đến Tam Á là bởi vì ba của chị dâu nhỏ nằm viện, chuyện vẫn là do hai vị trợ lý trong phòng vẽ nói cho tôi biết.

Anh trở về, tốt nhất nên cùng chị dâu nhỏ giải thích một chút, cô ấy hai ngày này tâm tình có vẻ không tốt lắm.


Tả Nhiên nói xong, Tư Hành lặng ngay tại chỗ.

Anh chau mày, trong mắt cảm xúc quay cuồng.

Đột nhiên Nhan An An lại gọi tới.

“Anh ở chỗ nào?”
Tư Hành cứng đờ mà trả lời: “Đại học C.


“Ừm, tôi đã biết.


Không có chút dư thừa nào, Nhan An An lập tức kết thúc cuộc gọi.

Hiệu trưởng đương nhiên không đồng ý, hơn nữa không chút lưu tình mà đem anh chỉ trích một trận.

Tư Hành chính mình cũng biết làm như vậy là không hay, nhưng anh thật sự không muốn bỏ mặc An An ngay lúc này.

Buổi chiều còn có một tiết nữa, Tư Hành nghe nhưng lại thất thần, Triệu Hinh Nhiên hỏi anh có phải hay không nơi nào trong cơ thể không thoải mái, anh cũng không để ý đến.


Lúc sau, Tư Hành tính toán đặt vé máy bay sớm nhất, ngày mai buổi sáng lại quay lại đây.

Ngày mai cũng chỉ có một cuộc hội nghị, hơn nữa là vào buổi chiều, hẳn là tới kịp.

Sau đó Tư Hành cất bước rời đi.

Mới vừa đi tới cửa, di động anh liền vang lên.

Anh click mở máy liền thấy, một dãy số lạ, theo bản năng nghĩ là cuộc gọi điện thoại quấy rối.

Nhan An An sắp vội muốn chết, thế nhưng cô lại quên điện thoại!
Trên người cô không có mang tiền, ra cửa gấp quá di độn liền quên mất, nếu là Tư Hành không để ý tới cô, thì cô có quay trở về cũng không được.

Cô đứng ở cửa gấp đến độ xoay vòng vòng, bảo vệ thấy cô có bộ dáng yếu đuối đáng thương, hỏi cô một câu.

“Cô gái, cô muốn tìm ai?”
Nhan An An lên tiếng: “Tư Hành, giáo sư Tư? Đại thúc người biết sao?”
“Giáo sư Tư? Là tới tham gia hội giao lưu đó sao?”
Nhan An An vội vàng gật đầu.

Bảo vệ nói: “Vậy cô ở đây chờ một lát, bọn họ hẳn là sẽ mau ra đây, đợi lát nữa cô nhìn xem.


Vì thế, Tư Hành từ cổng trường ra đến đây, liền nhìn thấy Nhan An An mặc một cái váy đơn bạc, đặc biệt đáng thương mà ngồi trong phòng an ninh.

Vừa thấy anh ra tới, Nhan An An bỗng nhanh chóng đứng lên.

Hai người nhìn mặt nhau trong giây lát, Tư Hành đột nhiên bước nhanh đến mặt cô, đem người ôm vào trong ngực.

.

Bình Luận (0)
Comment