Quả Đào Trong Tâm

Chương 97


“Tư Hành, Tư Hành…” Nhan An An leo lên cổ anh, trong miệng một lần rồi lại một lần gọi tên anh.
Tư Hành đem cả người cô ôm lên, dùng ánh mắt thâm tình cô: “Anh đây.”
Nhan An An đem đầu nhỏ của mình từ tròng lồ ng ngực anh chui ra ngoài, cẩn thận đánh giá xem người trước mặt, lúc sau đã chắc chắn là anh, đôi tay lại nâng cằm Tư Hành lên, cắn nhẹ hai cái.
Trong bóng đêm tịch mịch, bước chân của Tư Hành nặng nề dẫm lên mặt đất, ngẩng nhiên cúi đầu lại nhìn thấy đôi môi anh đào đỏ mọng, đáy lòng lại xao động không thôi.
Lúc sau đem người mang về đến nhà, Tư Hành giúp cô thay đồ ngủ, còn không quên lấy khăn ấm giúp cô lau người.

Đêm nay Nhan An An rất không thành thật, khiến anh vô cùng ngạc nhiên nha.
Tư Hành đang định đến đến phòng tắm, đột nhiên Nhan An An bắt lấy tay anh, lẩm bẩm nói: “Tư Hành, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Mày đẹp cô nhíu lại, sắc mặt bất an, đầu ngón tay lại càng thêm dùng sức.
Khăn lông bị anh dùng một lực ném về phía phòng tắm, đôi tay kịp thời ôm chặt lấy cô, có như vậy Nhan An An mới không bị ngã lên giường.
Cô nhìn anh, hốc mắt đổ lên.
“Tư Hành, anh vì cái gì lại luôn đối xử với em tốt như vậy?”

Tư Hành nhéo nhéo khuôn mặt cô, biết rõ là cô không được tỉnh táo, nhưng vẫn sủng nịch cười nói: “Đồ ngốc, bởi vì em là Tư phu nhân nha, anh không đối xử tốt với em còn có thể đối xử tốt với ai hả?”
Nhan An An có chút vội vàng chất vấn nói: “Vậy anh không tức giận sao? Hôm nay Tả Nhiên cũng đã tức giận, nhưng anh một câu vẫn luôn không nói.

Em biết em không đúng.

Chính là em….

Tư Hành, em thề, chỉ có lần này, sẽ không còn lần sau khiến anh cùng em chịu ủy khuất.
Tư Hành bắt lấy bàn tay nhỏ lộn xộn của cô, trấn an nói: “Tả Nhiên nói không cần để trong lòng.”
“Em biết là cậu ta không phải cố ý, chính là…” Trong lòng Nhan An An vẫn luôn lộn xộn, cô cũng không biết chính mình rốt cuộc muốn nói cái gì, lại sợ chớp mắt một cái, sẽ không thấy Tư Hành đâu nữa.
Buổi sáng hôm sau.
Những tia nắng len lỏi vào trong khắp căn phòng, Nhan An An xoa xoa đôi mắt vẫn còn buổi ngủ của mình, nhìn thoáng qua mép giường không thấy ai, nhắm mắt hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
Nhan An An nhớ lại chuyện ngày hôm qua, huyệt thái dương liền thình thịch mà đau, “Uống nhiều qua, nghĩ không ra, tối hôm qua mình có nói cái gì hay khong?”
Giang Đại do dự một chút, khuôn mặt nhỏ lộ ra một tia hoảng loạn, “A, không có,, cái gì cậu cũng chưa nói.

An An, mình phải đi họp rồi, cậu có cái gì muốn biết, liền đi hỏi giáo sư Tư đi.”
Giang Đại khẩn trương mà kết thúc cuộc gọi.
Nhan An An thoáng nhìn qua ngoài cửa sổ, lười biếng từ trên giường bước xuống, thay sang một bộ quần áo sạch sẽ, vệ sinh cá nhân rồi mới đi xuống lầu.
Dì Phương liền nói cho cô biết: “Sáng sớm hôm nay ông chủ đã đi ra ngoài, trước khi ra ngoài còn cố ý dặn dò tôi chăm sóc cho phu nhân thật tôi, nói tối hôm qua cô uống rượu, kêu tôi làm cho cô một bát canh giải rượu.
Nhan An An thất thần mà “Ân” một tiếng, mí mắt phải đổi nhiên nhảy lên cực lợi hại.

Cô tính toán đi lên lầu sẽ gọi cho Tư Hành một cuộc điện thoại, vừa mới đổ chuông, liền nghe thấy được tiếng chuông của điện thoại vang lên trong phòng.

Ở phía sau chiếc gối của Tư Hành liền thấy chiếc điện thoại của anh vang lên không ngừng.
Nhan An An có chút bực bội mà nhìn điện thoại kia cầm lên rồi lại buông xuống.

Nghĩ nghĩ một chút, lại không biết nên làm gì, cuối cùng cô lại nhốt mình trong phòng vẽ ở lầu hai.
Tại một nhà hàng trang trọng lại an tĩnh.
Uyển Thanh đợi Tư Hành, nhìn thấy Tư Hành đi vào, anh ta chủ động rót cho đối phương một ly trà, gương mặt tươi cười chào đón nói: “Giáo sư Tư, chúng ta lại gặp nhau.”
Tư Hành không có biểu tình gì nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Uyển Thanh ngừng động tác, đem ly trà đặt trước mặt Tư Hành.
Tư hành quét mắt liếc nhìn anh ta một cái, không nhận lấy, Uyển Thanh có chút xấu hổ buông tay khỏi ly trà.
“Giáo sư Tư, anh thầy mau sẽ từ chức ở trường đại học T, cái giá lớn như vậy thật cũng không sao ư?” Trên gương mặt ôn hòa mang theo một tia cười trào phúng trắng trợn.
Tư Hành không kiên nhẫn, “Cậu tìm tôi chính là muốn nói chuyện nào?” Anh đứng dậy, xoay người muốn rời đi.
Uyển Thanh lại càng gia tăng thêm ngữ khí, “Về chuyện của An An, anh thật sự không muốn nghe thêm sao?”
Ngữ khí Tư Hành lãnh đạm lại kiên định: “Chuyện của quá khứ tôi không truy cứu, sau này cô ấy có tôi che chở, về sau cũng sẽ không có ai dám làm cho An An chịu ủy khuất.”
Uyển Thanh đứng lên vỗ tay, cười nói: “Vậy anh lại nhẫn tâm nhìn An An vĩnh viễn bị cái tội danh sao chép tác phẩm đeo ở trên người, ở trong giới họa sĩ không có cơ hội mà ngẩng đầu, mở một phòng vẽ dạy học cũng không được.


Anh làm sao có thể che chở cho cô ấy, An An sẽ cảm thấy vui vẻ sao?”
Tư Hành dừng bước chân lại, sống lưng thẳng tắp, một lát sau, anh quay đầu, tiếp tục ngồi ở trước mặt Tư Hành.
Uyển Thanh sợ anh sẽ rời đi, lần này không đi vòng quanh nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: “Giáo sư Tư, trong khoảng thời gian này chắc tốn không ít tâm tư.

Nếu như anh cùng Tả thiếu gia có quan hệ tốt như vậy, anh ta cũng có tiền như vậy.

Vậy, anh chỉ cần cho tôi 3000 vạn, tôi liền thừa nhận cái việc sao chép kia là tôi làm, là tôi sao chép tác phẩm của An An.”
Uyển Thanh nói xong điều kiện của chính mình, thấy Tư Hành vẫn trầm mặc, anh tiếp tục bổ sung nói: “Giáo sư Tư, so sánh 3000 vạn với sự nghiệp cả đời của An An, cái nào nặng cái nào nhẹ, anh hẳn rất rõ.

Dù sao các người cũng là nhằm vào tôi, ít nhất cho tôi một khoản tiên, cũng có thể giúp tôi có một cuộc sống tốt, này không tính là quá mức đi?”
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, Uyển Thanh cũng không mở miệng nữa, cũng cho đủ thời gian để Tư Hành suy nghĩ..


Bình Luận (0)
Comment