Quá Hạn

Chương 13

(13)

*

Cuối năm Thường Vân Anh mới hoàn toàn khỏe lại, vừa có thể đi lại bà liền giục Vệ Mẫn gọi Ôn Từ đến nhà ăn cơm.

Vệ Mẫn viện đủ lý do để từ chối, ngày nào cậu cũng nghịch ngợm quả đào trong sân.

“Lần trước cô bé đến bệnh viện thăm bà, còn mang theo đồ, bà mời người ta đến ăn cơm có quá đáng không?”

Thấy Đỗ Khang đến, Thường Vân Anh lại nhắc đến chuyện này: “Tiểu Khang, sau này cháu giúp bà nói với bạn cháu một tiếng nhé.”

Đỗ Khang cũng không dám nhận lời, mắt liếc về phía Vệ Mẫn liền bị Thường Vân Anh vỗ một cái: “Bà đang nói chuyện với cháu, cháu nhìn nó làm gì?”

“Bà ơi, anh cháu không đồng ý, cháu đâu dám.”

Đỗ Khang cầu xin: “Bà vẫn nên nghe lời anh cháu đi.”

Thường Vân Anh lẩm bẩm: “Dù sao cũng là bạn học của các cháu, bà không quan tâm nữa.”

Đợi bà đi rồi, Đỗ Khang mới ngồi xổm trước mặt Vệ Mẫn: “Ôn Từ thật sự đến thăm bà à? Tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ không đến, không ngờ các cậu lại thân thiết như vậy.”

“Đừng nói lung tung, cậu ấy không liên quan gì đến tôi.”

Vệ Mẫn dùng giấy nhám mài cạnh quả đào: “Sau này cậu cũng bớt nói chuyện của tôi với người khác đi.”

“Cơ mà chuyện này đâu có trách tôi, cậu ấy hỏi cậu đi đâu, tôi không thể nói dối được đúng không?”

Thấy Vệ Mẫn nghiêm túc, Đỗ Khang giơ hai tay làm động tác đầu hàng: “Được được, cậu nói gì cũng đúng, sau này tôi không nói nữa.”

Vệ Mẫn tiếp tục mày mò quả đào trong tay, Đỗ Khang ngồi xổm nhìn một lúc, cậu ta thực sự tò mò: “Bà nói đúng, chỉ là ăn một bữa cơm, trước đây cũng không phải chưa từng đến, hơn nữa cậu ấy còn đến thăm bà, xét về tình lẫn lý đều không có vấn đề gì.”

Vệ Mẫn không ngẩng đầu nói: “Tôi đã kể với cậu ấy chuyện bố tôi đang ngồi tù.”

Đỗ Khang tròn mắt: “Cậu không có việc gì sao lại kể chuyện đó với người ta? Cậu còn bảo tôi bớt nói chuyện của cậu mà cậu đã tự phơi bày hết cả rồi.”

“Nói chuyện rồi nhắc đến thôi.”

“Nói chuyện gì mà lại nhắc đến chuyện đó!”

Đỗ Khang là một trong số ít bạn thân của Vệ Mẫn, cũng biết chuyện bố ngồi tù luôn là nỗi đau của cậu.

Ngay cả năm đó đánh nhau với Đỗ Nhất Bân cũng vì cậu ta không biết nghe từ đâu chuyện Vệ Kiến Dân ngồi tù nên đã chạy đến trước mặt Vệ Mẫn khoe khoang, kết quả bị hai anh em Vệ Mẫn đánh một trận, từ đó mới có hiềm khích.

“Chuyện này không phải bí mật, cậu ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết.”

Trên đời này không có bức tường nào không lộ gió, mặc dù hàng xóm trong khu phố đều có ý che giấu, nhưng người già rồi, luôn có những người mới sẽ biết.

Vệ Mẫn không muốn Ôn Từ nghe chuyện này từ miệng người khác, cậu chủ động nói ra, vừa là tự bộc bạch, vừa là thử lòng.

“Vậy Ôn Từ… có nói gì không?”

Sau khi im lặng một lúc, Đỗ Khang chỉ hỏi một câu này.

Thực ra cậu ta cũng đoán được Vệ Mẫn đang nghĩ gì, suốt mười mấy năm qua, mặc dù hàng xóm láng giềng không nói gì nhiều, nhưng người thực sự kết giao thân thiết với nhà họ Vệ rất ít.

Không ai muốn con cái mình kết bạn với con trai của một kẻ bắt cóc.

Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.

Máu mủ không thể cắt đứt.

“Không nói gì cả.”

Vệ Mẫn không nhớ rõ ngày đó mình đã nói bao nhiêu, dạo đó cậu bận rộn chăm sóc Thường Vân Anh, mấy ngày đêm chỉ ngủ chưa đầy mười tiếng, người mệt mỏi lơ mơ.

Nghe cô nhắc đến bố mẹ, Vệ Mẫn có một lúc ngơ ngác, sau đó thấy cô căng thẳng, tim cậu dần trùng xuống.

Chuyện phải đến vẫn đến.

Vệ Mẫn không biết cô đã nghe được bao nhiêu nên cậu đã nói hết ra, mang tâm trạng chấp nhận tất cả, kể xong lại có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Trái tim không còn trôi nổi, cảm giác mệt mỏi như thủy triều dâng lên bao quanh cậu, cậu coi đó là lần cuối cùng để bản thân dựa vào vai cô.

Cứ như vậy đi.

Đẩy cậu ra, tất cả kết thúc.

Nhưng cô không làm thế.

Sau đó, có lẽ vì thực sự mệt mỏi, cậu chìm vào giấc ngủ. Hôm đó trời nắng đẹp, trong cơn mơ màng cậu nhớ lại mùa hè lần đầu gặp cô.

Ngày khai giảng trường Trung học số Tám.

Vệ Mẫn đến muộn, dưới cái nắng gắt buổi trưa cậu đi qua các dãy phòng học.

Nơi báo danh ở tầng hai của tòa nhà giáo dục chính trị, thủ tục báo danh cho học sinh mới trường Trung học số Tám đơn giản, có Đỗ Khang dẫn đường nên không gặp nhiều khó khăn.

“Để tôi xem.”

Đỗ Khang giành lấy thẻ học sinh vừa được đóng dấu của Vệ Mẫn, cậu ta búng ngón tay vào bức ảnh trên đó: “Chậc, cùng là ảnh thẻ mà sao của cậu nhìn bảnh bao, còn của tôi lại giống phạm nhân thế này.”

“Chưa từng thấy ai chê bai mình để khen người khác như vậy.”

Vệ Mẫn cười nhếch miệng, cậu liếc thấy gì đó, ban đầu không để ý. Khi nhận lại thẻ học sinh từ tay Đỗ Khang, cậu bỗng nhớ ra điều gì, sau đó quay đầu nhìn lại.

Dưới bàn dài ở cửa có một thẻ học sinh đang nằm.

Mặt sau hướng lên, trên đó còn có nửa dấu chân, đoán chừng trước đó đông người nên ai đó đã vô tình đá vào góc này.

Vệ Mẫn cúi xuống nhặt lên, cậu lau bụi ở mặt sau rồi mở ra xem.

Một bức ảnh thẻ có dấu trường Trung học số Tám hiện ra trước mắt.

Một khuôn mặt rất trắng và sạch sẽ.

Đôi mắt trong veo, đen nhánh rõ ràng.

Bên dưới là hai dòng chữ viết tay.

Tên: Ôn Từ

Lớp: Lớp 10-1

“Học sinh giỏi đây.” Đỗ Khang liếc mắt nói.

“Cái gì?”

Vệ Mẫn đóng thẻ học sinh lại rồi đưa cho giáo viên phụ trách.

“Cậu không nhìn bảng phân lớp à?”

Đỗ Khang khoác vai cậu đi ra.

“Lớp 10-1 là lớp chọn của lớp chọn đấy.”

“Vậy à.”

Vệ Mẫn không để ý lắm, cậu bước ra khỏi nơi báo danh thì bỗng một bóng người chạy tới, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt đen láy.

So với bức ảnh càng sống động hơn.

Cô và cậu lướt qua nhau.

Mái tóc dài bay theo gió, gió mang hương thơm nhẹ của hoa sơn chi.

Vệ Mẫn không quay đầu lại, bóng dáng ấy chạy xa dần rồi biến mất trong tầm mắt.

Cách một bức tường có tiếng vọng ra: “Thầy ơi, thầy có thấy ai nhặt được thẻ học sinh của em không? Em tên là Ôn Từ, lớp 10-1.”

“Ôn Từ? Vừa có người nhặt được, em xem có phải không.”

“Đúng là của em rồi, cảm ơn thầy ạ.”

Buổi lễ khai giảng hôm đó được tổ chức vào lúc bảy giờ tối. Vệ Mẫn không phải là học sinh nội trú, nên cậu và Đỗ Khang đã ngủ một giấc trọn vẹn trong phòng ký túc xá của bạn cùng lớp. Trong lúc mơ màng, cậu dường như ngửi thấy một mùi hương hoa thoang thoảng.

Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Vệ Mẫn mở mắt, cậu nhìn thấy bộ đồ quân sự treo bên cạnh giường rồi ngồi dậy hỏi: “Mùi gì vậy?”

“Gì cơ?”

Đỗ Khang ngửi quanh một vòng.

“Có mùi gì đâu.”

Vệ Mẫn vén bộ đồ quân sự của cậu ta lên, một mùi hương sơn chi lượn lờ trong không khí.

“Mấy giờ rồi?”

“Sáu rưỡi, cậu dậy đúng lúc lắm, thầy chủ nhiệm gọi chúng ta tập trung ở lớp trước.”

Vệ Mẫn đáp lại rồi lại nằm xuống, hương hoa sơn chi vẫn quẩn quanh, mãi mà không tan.

Lạ thật.

Giờ đã không còn là mùa hoa sơn chi nữa, sao lại có mùi hương này ở khắp nơi nhỉ.

“Đừng nằm nữa.”

Đỗ Khang cởi áo rồi thay bộ đồ quân sự.

“Cậu cũng thay đồ đi, lát nữa lễ khai giảng kết thúc, các huấn luyện viên sẽ dẫn chúng ta đi huấn luyện.”

“…Ừ.”

Học sinh lớp 10 được xếp theo thứ tự lớp, lớp 10-18 ở tầng một, là nơi đông đúc nhất. Sau khi điểm danh, chủ nhiệm lớp bảo lớp trưởng tạm thời dẫn các bạn vào hội trường.

Sau khi vào hội trường, Vệ Mẫn tự mình tìm một góc ngồi, vị trí của lớp 10-18 vốn đã khuất. Cậu ngồi xuống đây thì lát nữa có lén ra ngoài cũng không ai để ý.

“Sao không ngồi lên phía trên? Ở đây không có quạt, nóng chết đi được.”

Đỗ Khang vừa càu nhàu vừa ngồi xuống theo.

Buổi lễ khai giảng không lớn lắm, đầu tiên là bài phát biểu của hiệu trưởng, tiếp theo là lời dặn dò của huấn luyện viên, cuối cùng là bài diễn văn của đại diện học sinh.

Vệ Mẫn nghe mà buồn ngủ, không khí trong không gian nửa kín lưu thông chậm chạp, mùi mồ hôi, mùi nước giặt, mùi phấn rẻ tiền.

Hormone và sự non nớt của tuổi dậy thì gặp gỡ nhau.

“Chào mọi người.”

Giọng nói đột ngột xuất hiện như một dòng suối trong veo trong thung lũng, nhẹ nhàng chảy qua, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Vệ Mẫn choàng tỉnh, từ dưới vành mũ, cậu ngước nhìn lên bục diễn thuyết.

Dưới ánh đèn, cô gái mặc một chiếc váy trắng, như bông hoa sơn chi đầu hạ, như ánh trăng sáng ngời.

Không nhuốm bụi trần.

“Em là Ôn Từ, học sinh lớp 10-1.”



Ngày đó Ôn Từ đã nói gì tiếp theo, Vệ Mẫn không còn nhớ rõ.

Cậu chỉ nhớ giữa bài diễn văn, tiếng sấm vang rền giữa mùa hè, mưa lớn bất ngờ đổ xuống, hội trường ồn ào, tiếng nói trong trẻo của cô xen lẫn tiếng mưa rơi tí tách.

Vệ Mẫn dường như đứng giữa cơn mưa lớn, bị ướt đẫm. Cậu ngẩng đầu không thấy mây đen mà chỉ thấy ánh trăng sáng ngời, dường như có thể chạm vào.
Bình Luận (0)
Comment