Quá Hạn

Chương 34

(34)

*

Mùa hè năm ba đại học, Ôn Từ vì ôn thi cao học nên đã ở lại trường, chỉ đến cuối tháng tám mới về thành phố An khoảng một tuần.

Việc ôn thi cao học là đã quyết định từ trước, nhưng ba cô bạn cùng phòng rất ngạc nhiên khi cô dự định tiếp tục ở lại Thượng Hải. Trong ba năm này người trải qua nhiều mối tình nhất là Vương Mộc Mộc nói trước: “Bảy năm gặp ít xa nhiều, cậu biết đó là thử thách lớn đến mức nào đối với tình cảm không?”

Trước đây Vương Mộc Mộc có một anh bạn trai học ở trường khác trong quận, một tuần gặp ba bốn lần cũng không đủ, mong muốn lúc nào cũng dính lấy nhau.

Sau này chia tay cũng vì chàng trai thực tập năm tư, chủ đề trò chuyện giảm hẳn.

Anh ta không hiểu nỗi buồn của Vương Mộc Mộc ở trường, Vương Mộc Mộc cũng không hiểu nỗi khổ trong công việc của anh ta, mỗi lần gặp đều cãi vã, tình cảm càng cãi càng ít.

Họ hỏi Ôn Từ không lo lắng sao?

Ôn Từ nhất thời không trả lời được, cô chưa từng nghĩ khoảng cách sẽ trở thành vấn đề giữa cô và Vệ Mẫn. Sau đó khi về thành phố An, cô còn nói chuyện này với Vệ Mẫn.

“Anh không thấy thời gian chúng ta bên nhau ít hơn rất nhiều so với thời gian chúng ta không gặp nhau sao?”

Cô đếm trên đầu ngón tay: “Hình như gộp lại cũng không đến một năm trọn vẹn.”

“Thật sự ít như vậy sao?”

Vệ Mẫn đẩy con chuột và bàn phím ra xa rồi kéo cô ngồi vào lòng: “Em đang lo lắng gì à?”

“Em không lo lắng, chỉ là nghĩ đến thời kỳ yêu đương nồng nhiệt của chúng ta đã qua đi như vậy, có chút thiệt thòi.”

“Đã qua rồi sao?”

Vệ Mẫn nắm tay cô, anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay: “Sao anh cảm thấy mình vẫn đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt nhỉ.”

Ôn Từ cười rộ lên, cô ôm lấy mặt anh rồi xoa xoa: “Anh bây giờ sao lại khéo nói thế này, có phải giấu em đọc sách tám trăm câu tình yêu nói cho con gái không.”

“Anh cần phải đọc loại sách đó sao?”

Vệ Mẫn nắm tay cô đặt lên vị trí trái tim mình: “Anh nói thật đấy, dù hiện tại thời gian ở bên nhau rất ít, nhưng chúng ta còn có tương lai dài lắm mà?”

Dưới lòng bàn tay, nhịp đập của trái tim vô cùng rõ ràng.

Giống như chỉ cần cô dùng chút lực thì có thể xuyên qua lớp da mỏng manh đó, chạm đến trái tim nóng bỏng của anh.

Đầu ngón tay Ôn Từ nhẹ run, cô nhìn chằm chằm vào anh, dần dần, như thể nhịp tim của cô cũng hòa vào cùng một nhịp với anh.

Cô không nghĩ linh tinh nữa, ngược lại bắt đầu làm nũng: “Vậy lỡ em gặp người tốt hơn anh ở Thượng Hải, anh sẽ làm gì?”

Giọng Vệ Mẫn có chút nhẹ nhàng: “Anh sẽ không ngăn cản em tìm người tốt hơn.”

Anh nói rất tự nhiên, như thể từ lâu đã chuẩn bị tinh thần cho khả năng này. Ôn Từ không ngờ rằng dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh vẫn có suy nghĩ như thế, lập tức tâm trạng tốt biến mất, cô bóp cổ anh đe dọa: “Cho anh một cơ hội trả lời lại.”

Vệ Mẫn ngửa đầu vừa ho khan vừa cười: “Lừa em thôi.”

Anh móc vào sợi dây đỏ trên cổ tay cô: “Em không thể bỏ rơi anh được, nếu em bỏ rơi anh, anh sẽ…”

“Anh sẽ làm gì?”

“Anh sẽ trói em lại, tìm một nơi không ai tìm thấy, nhốt em cả đời.”

Vệ Mẫn nói: “Cả đời này anh chỉ quấn lấy em thôi.”

“Vậy thì còn được.”

Ôn Từ tựa vào lòng anh, đầu cọ cọ vào cổ anh: “Thực ra em cũng chỉ đùa thôi.”

“Gì cơ?”

“Sẽ không có ai nữa.”

Cô nhắm mắt lại, nghe nhịp tim của anh rồi thì thầm: “Sẽ không có ai tốt hơn anh nữa.”

“Trùng hợp thật.”

Vệ Mẫn cọ cằm vào đầu cô nói: “Anh cũng vậy.”

Ôn Từ nói: “Chả trách chúng ta sinh ra là một cặp.”

Anh đồng tình: “Đúng thế.”

Hai người nhìn nhau cười.

Dù hiện tại không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng họ vẫn tràn đầy mong đợi về tương lai có nhau.

Sau khi khai giảng, Ôn Từ toàn tâm toàn ý bận rộn ôn thi. Liễuu Huệ biết cô áp lực lớn, vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh đã cùng Ôn Viễn Chi lái xe đến Thượng Hải thăm cô.

Cả nhà đi chơi ở một thị trấn gần đó trong hai ngày, buổi tối Ôn Từ gọi điện cho Vệ Mẫn trong khách sạn, bị Liễu Huệ vô tình nghe thấy.

Ôn Từ chỉ nói vài câu với Vệ Mẫn rồi cúp máy, Liễu Huệ nhìn cô một cái, bà hỏi: “Là con bảo cậu ấy thỉnh thoảng đến nhà mình à?”

Ôn Từ lập tức phủ nhận: “Không, lúc đầu con cũng không biết, có một lần bố kể thì con mới biết.”

Liễu Huệ nghe xong cũng không nói gì, Ôn Từ hiện tại không đoán được ý nghĩ của mẹ. Sau đó khi về nhà, cô còn hỏi Vệ Mẫn có đến nhà không.

Vệ Mẫn nói: “Những ngày này anh chưa đến, anh nghĩ họ sẽ ở Thượng Hải nhiều ngày với em, đợi qua lễ rồi anh mới đến.”

“Vậy khi anh đến thì nói cho em biết nhé.”

“Sao thế?”

Lúc đó Vệ Mẫn vẫn đang ăn cơm với khách hàng, anh tưởng có chuyện gì nên vội nói: “Anh xong việc với khách sẽ đến xem ngay.”

“Không cần, không có chuyện gì, em chỉ nói vậy thôi.”

Ôn Từ nói: “Anh lo việc của mình trước đi, em cũng đi ôn tập đây.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Vệ Mẫn đứng đó để tản bớt hơi men. Trong lòng cảm thấy có chuyện gì đó, sau khi ăn xong tiễn khách liền trực tiếp đến nhà Ôn Từ.

Khi anh đến đã là hơn ba giờ chiều, bảo vệ ở cổng khu tuy quen mặt anh nhưng theo quy định vẫn phải cho anh đăng ký.

Nhưng hôm đó bảo vệ không yêu cầu anh đăng ký, còn nói sau này không cần đăng ký nữa, là thầy Ôn đặc biệt dặn dò.

Lo lắng trong lòng Vệ Mẫn giảm bớt, anh móc hộp thuốc lá ra rồi đưa cho bảo vệ một điếu: “Cảm ơn anh, thầy Ôn hôm nay có ở nhà không?”

“Chắc là ở nhà, tôi chưa thấy xe ông ấy ra ngoài.”

Vệ Mẫn trò chuyện với bảo vệ thêm vài câu rồi vào khu, nhưng khi lên lầu, anh gõ cửa lại không ai trả lời, đợi mười mấy phút cũng không thấy ai mở cửa.

Vệ Mẫn cảm thấy kỳ lạ, nhưng may trước đó đã lưu số của Ôn Viễn Chi, anh đứng trước cửa gọi điện thoại cho ông.

Qua một lớp cửa gỗ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong nhà.

Vệ Mẫn vừa gọi điện vừa gõ cửa: “Chú ơi chú có ở nhà không?”

Trong nhà vẫn không có ai trả lời.

Vệ Mẫn xuống lầu, anh đến phòng bảo vệ hỏi lại lần nữa. Sau khi chắc chắn Ôn Viễn Chi không ra ngoài, anh lo lắng vô cùng, không dám chần chừ, lại gọi điện cho Liễu Huệ.

Nhưng Liễu Huệ mãi không bắt máy, anh sợ Ôn Viễn Chi một mình ở nhà có chuyện gì liền nói với bảo vệ: “Làm phiền anh lên lầu cùng tôi một chuyến được không?”

“Không vấn đề gì.”

Bảo vệ nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của anh, còn tiện tay mang theo dụng cụ mở khóa.

Khi lên đến lầu, Vệ Mẫn lại gọi một lần nữa vào điện thoại di động và điện thoại nhà của Ôn Viễn Chi, nhưng chỉ nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, không có ai trả lời.

Anh liên tục đập vào cánh cửa, tiếng đập vang lên đến người đang ngủ cũng phải nghe thấy, nhưng trong nhà vẫn im lặng, không một chút động tĩnh.

Vừa lúc đó Liễu Huệ gọi lại, Vệ Mẫn kể tình hình bên này, bà liền nói: “Đừng cúp máy, bảo bảo vệ mở cửa ngay.”

Vệ Mẫn nói với bảo vệ: “Mở cửa đi.”

“Được được!”

Bảo vệ là người lanh lẹ, chỉ vài động tác đã mở cửa. Vệ Mẫn vào nhà liền nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, anh vội vàng chạy vào.

Ôn Viễn Chi nằm trên sàn không động đậy, trên sàn là một vũng nước, nổi lên màu đỏ nhạt.

“Chú!”

Vệ Mẫn nhớ ra điện thoại vẫn chưa cúp, anh vội nói: “Cô ơi, chú ngã rồi, hình như có chỗ nào đó bị chảy máu, bây giờ đã bất tỉnh!”

“Cô sẽ ngay lập tức cho xe cứu thương đến.”

Liễu Huệ điềm tĩnh nói: “Vệ Mẫn, cháu nghe cô nói, kiểm tra mạch của chú, nếu tim ngừng đập, cháu hãy thực hiện hô hấp nhân tạo. Ở dưới bàn trà trong phòng khách có một hộp y tế khẩn cấp, nếu tim đập lại nhưng chảy máu nhiều thì cháu hãy giúp chú cầm máu tạm thời. Nhớ nhé, xử lý ngay tại chỗ, đừng di chuyển cơ thể của chú.”

“Vâng, cháu biết rồi.”

Vệ Mẫn đặt điện thoại sang một bên rồi làm theo chỉ dẫn từ xa của Liễu Huệ từng bước một.

Bảo vệ cũng vội vã đi gọi người.

Nhanh chóng, các bác sĩ sống cùng khu đến trước xe cứu thương, kiểm tra và xử lý tình trạng của Ôn Viễn Chi.

Vệ Mẫn cầm điện thoại lên, toàn thân như vừa từ dưới nước lên, anh tựa vào tủ bên cạnh, cúi đầu nói: “Cô ơi, có bác sĩ đến rồi, cô yên tâm, chú sẽ không sao đâu.”

“Được.”

Trong điện thoại im lặng một lúc, Liễu Huệ mới lại lên tiếng, nhưng giọng đã không còn bình tĩnh như trước, mang theo vài phần nghẹn ngào: “Cảm ơn cháu.”

Vệ Mẫn nói không có gì, anh an ủi vài câu, đến khi xe cứu thương đến mới cúp điện thoại.

Anh đi cùng xe cứu thương đến bệnh viện, Ôn Viễn Chi được đưa thẳng vào phòng cấp cứu, mãi đến tối mới chuyển vào phòng theo dõi.

Phòng theo dõi cần có người túc trực 24 giờ, tối đó Liễu Huệ còn một ca phẫu thuật không thể đổi người, cuối cùng Vệ Mẫn ở lại.

Liễu Huệ nhìn anh, muốn nói lại thôi.

Vệ Mẫn an ủi: “Cô đừng lo, cháu cũng không lấy chuyện này để xin công, cứ coi như cháu là hộ lý được thuê là được ạ.”

“Cô không có ý đó.”

Liễu Huệ thở dài bất đắc dĩ: “Thôi, đêm nay nhờ cháu vậy, sau ca phẫu thuật cô sẽ qua xem.”

Vệ Mẫn gật đầu, tiễn bà ra ngoài, rồi quay lại nhìn Ôn Viễn Chi nằm trên giường bệnh, vết thương ở trán gần phía thái dương bên phải.

Có lẽ là khi ngã đã va vào bồn rửa, chấn động não cộng thêm mất máu nhiều, tình trạng không quá nghiêm trọng nhưng cũng không lạc quan.

Trong phòng bệnh còn một bệnh nhân khác, người nhà ngồi bên cạnh lặng lẽ khóc. Vệ Mẫn mò khắp người nhưng không tìm thấy một tờ giấy nào.

Đang định ra ngoài thì thấy đối phương tự lấy từ túi ra một cuộn giấy ăn nhỏ, anh lại ngồi xuống, ánh mắt dừng ở máy điện tim đầu giường, ngây người một lúc.

Cho đến khi điện thoại trong túi kêu lên, Vệ Mẫn mới tỉnh lại.

Thấy Ôn Từ gọi, anh đứng dậy vào nhà vệ sinh, sau đó khép cửa lại nhưng để hở một khe vừa đủ nhìn thấy giường bệnh của Ôn Viễn Chi.

Ôn Từ không gọi được cho bố mẹ, thấy lạ nên mới gọi cho Vệ Mẫn, anh nghe xong bèn nói: “Chắc họ đang bận, em đừng lo quá, người lớn chẳng lẽ lại có chuyện gì sao?”

“Chính vì người lớn rồi mà đột nhiên không liên lạc được mới khiến người ta lo lắng.”

Ôn Từ thở dài: “Không biết làm sao mà chiều nay em cứ bồn chồn không yên.”

Vệ Mẫn nhìn ra cửa nói: “Có phải em áp lực quá không?”

“Cũng có thể, vốn định nói chuyện với bố, ông ấy không biết làm gì, cả buổi cũng không nghe điện thoại.”

“Chắc chú đang ngủ, em xem giờ mấy rồi.”

Vệ Mẫn nói: “Mai anh sẽ qua xem, em đừng lo lắng quá.”

“Ừm, anh xong việc chưa?”

Vệ Mẫn vốn định trò chuyện với cô thêm chút nữa, lại sợ nói lâu bị cô phát hiện điều gì, đành nói chưa xong. Ôn Từ cũng không để ý nhiều, còn dặn anh nghỉ sớm.

Sau khi cúp điện thoại, Vệ Mẫn lại quay lại ngồi bên giường bệnh.

Liễu Huệ đến nửa đêm mới ra khỏi phòng phẫu thuật, đến nơi mới nhớ ra chuyện, bà nhỏ giọng hỏi: “Ôn Từ có gọi cho cháu không?”

Vệ Mẫn gật đầu: “Nhưng cháu không nói chuyện của chú.”

“Không nói là đúng, còn hơn hai tháng nữa là thi, đừng để nó lo lắng thêm.”

Liễu Huệ nói xong, không nhịn được thở dài.

Con cái không ở bên, cha mẹ luôn chỉ báo tin vui, không báo tin buồn, vì biết nước xa không cứu được lửa gần, nói ra chỉ thêm lo lắng.

Vệ Mẫn hiểu lòng bà, cũng thuận theo mà giấu diếm. Thời gian Ôn Viễn Chi chưa xuất viện, đều là anh ở bệnh viện giúp chăm sóc.

Mỗi lần Ôn Từ hỏi thăm, Vệ Mẫn đều nói mọi chuyện ổn, xong lại đùa với Ôn Viễn Chi: “Nếu sau này bị phát hiện, chú nhất định phải giúp cháu nói đỡ đấy.”

Ôn Viễn Chi cười: “Nhất định, nhất định.”

Người ta nói lâu ngày nằm viện, con cái cũng khó mà hiếu thảo mãi, vậy mà Vệ Mẫn chăm sóc suốt nửa tháng không một lời oán thán, hộ lý mà Liễu Huệ thuê cũng không chu đáo bằng anh.

Ban đầu hộ lý không biết, thấy anh gọi Ôn Viễn Chi là chú, còn tưởng là cháu, có lần nói chuyện phiếm còn khen anh, nói chưa thấy cháu nào làm được như vậy.

Ôn Viễn Chi xua tay: “Đó không phải cháu tôi.”

Hộ lý “à” một tiếng, nhất thời không hiểu.

Vệ Mẫn ở bên đổ nước chia thuốc, mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng rất căng thẳng, mấy lần cầm nhầm thuốc.

Ôn Viễn Chi đập bàn: “Cháu định để chú uống thuốc ba ngày một lần à?”

Vệ Mẫn cúi đầu nhìn, suýt nữa đỏ mặt, rồi anh nghe Ôn Viễn Chi nói: “Cháu tôi là người đến thăm tôi mấy ngày trước, còn đây là bạn trai của con gái tôi, con rể tương lai của tôi.”

Anh ngẩng đầu nhìn Ôn Viễn Chi, không nói gì.

Ôn Viễn Chi cũng nhìn anh: “Chẳng lẽ chú nói sai à?”

Mắt Vệ Mẫn nóng lên, anh lắc đầu, không nói nên lời.

“Cháu đúng là, chú nói cháu chia thuốc không đúng thôi, sao lại khóc?”

Ôn Viễn Chi đặt thuốc thừa vào lọ, ông cười nói: “Để lại là được rồi.”

Vệ Mẫn ậm ừ, giấu đi nghẹn ngào trong giọng nói, anh sợ mắt quá đỏ nên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, mây tan sương tản, ánh mặt trời rực rỡ.

Đó là một ngày hiếm hoi trời trong xanh.



Ôn Viễn Chi mãi đến tháng mười một mới xuất viện.

Vết thương bên trán của ông không sâu, nhưng mùa đông vết thương lành chậm, kéo dài rất lâu mới tróc vảy, để lại một vết sẹo rõ ràng.

Người lớn tuổi, khả năng tái tạo da kém. Ôn Viễn Chi bôi nhiều thuốc giảm sẹo nhưng không thể hoàn toàn xóa đi vết sẹo đó.

Sau này, Ôn Từ về thành phố An vào dịp Tết Âm lịch, vừa nhìn đã thấy có gì đó không ổn: “Bố, sao bố lại đội mũ trong nhà?”

Ôn Viễn Chi theo bản năng sờ trán: “Lớn tuổi rồi, sợ lạnh.”

“Vậy sao?”

Ôn Từ tiến lại gần, thấy sự lẩn tránh của Ôn Viễn Chi, rồi phát hiện tóc ông cắt ngắn rõ rệt, cô lập tức nghiêm túc: “Bố có chuyện gì giấu con đúng không?”

Liễu Huệ ngồi bên cạnh nói: “Em đã nói là vô ích rồi.”

Ôn Từ nhìn họ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cũng không có gì lớn.”

Ôn Viễn Chi tháo mũ xuống, để lộ vết sẹo bên trán: “Bố trước đây tắm bị ngã, không may va vào đầu, để lại vết sẹo sợ con sợ.”

Ôn Từ vừa nhìn thấy vết sẹo, mắt đã đỏ lên. Dù Ôn Viễn Chi nói thế nào, cô vẫn không ngừng khóc.

Cô chạm tay vào: “Có đau không bố?”

“Lâu rồi không đau, bố lớn thế này rồi, sao còn sợ đau.”

Ôn Viễn Chi an ủi: “Không muốn nói với con là sợ con không về kịp lại lo lắng, chẳng phải gây thêm phiền phức sao?”

“Con là con của bố mẹ, chuyện của bố mẹ sao gọi là phiền phức được?”

Ôn Viễn Chi cười than: “Đều qua rồi.”

Thời gian đã qua rồi.

Nhưng khi Ôn Từ nhìn thấy ngày càng nhiều nếp nhăn trên mặt họ, nhìn thấy những sợi tóc bạc, lòng cô vẫn đau.

Cha mẹ còn, đời còn nơi để về.

Đó là lần đầu tiên cô hối hận về quyết định đi xa, thậm chí còn nghĩ hay không học lên thạc sĩ nữa, dù sao sau này cũng phải trở về.

Sớm hay muộn, có lẽ cũng không khác biệt.

“Sao lại không khác biệt?”

Liễu Huệ nói: “Con luôn muốn thi vào đài tỉnh, mà đài tỉnh mỗi năm chỉ tuyển sinh viên tốt nghiệp đại học chiếm 1%, lại cần có kinh nghiệm du học, con chỉ có bằng đại học trong nước sao có thể cạnh tranh?”

Ôn Từ không ngờ Liễu Huệ đã tìm hiểu, nhất thời ngẩn người.

Liễu Huệ nhận ra mình nói gì, bà lại nghiêm mặt: “Đã tự quyết định thì đừng hối hận, bố mẹ là bố mẹ con, không phải gánh nặng của con, con chỉ cần chịu trách nhiệm với cuộc đời mình, chuyện sau này bố mẹ có cần con chăm sóc hay không thì đó cũng là chuyện sau này, ít nhất bây giờ, mẹ và bố con vẫn có thể chịu trách nhiệm với mỗi lựa chọn của mình, không cần con lo lắng gì.”

Ôn Từ biết Liễu Huệ ngoài miệng cứng rắn nhưng lòng dạ mềm mỏng, cũng không vạch trần, cô nói nhỏ: “Con biết rồi, con cũng sẽ chịu trách nhiệm với mỗi lựa chọn trong cuộc đời mình.”

Cô nói bóng gió: “Dù là sự nghiệp hay gia đình, con đều sẽ kiên trì.”

Liễu Huệ không đổi sắc mặt: “Đó là chuyện của con.”

Ôn Từ càng thấy kỳ lạ, cô nghĩ Liễu Huệ sẽ nói những lời phản đối như trước đây, nhưng Liễu Huệ không cho cô cơ hội hỏi thêm, bà đứng dậy vào bếp.

Cô lại nhìn Ôn Viễn Chi.

“Mẹ con không cho nói chuyện bố nằm viện, bố đoán Vệ Mẫn cũng không nói gì với con.”

Ôn Viễn Chi nói: “Trước đây cậu ấy thường xuyên đến nhà, lần này cũng là cậu ấy phát hiện không ổn kịp thời đưa bố vào viện, thời gian bố nằm viện, cũng là cậu ấy ở bệnh viện giúp đỡ, lâu ngày mới hiểu lòng người, bố mẹ đâu phải là người sắt đá, nhưng bố nói thẳng, nếu sau này cậu ta không thành đạt, bố mẹ vẫn sẽ không đồng ý con lấy cậu ta.”

Ôn Từ không ngờ chỉ trong một năm, Vệ Mẫn đã làm được đến mức này. Cô đỏ mắt nói cảm ơn bố, rồi chạy vào bếp ôm lấy Liễu Huệ: “Cảm ơn mẹ.”

Liễu Huệ giả vờ khó chịu: “Aiya, đừng làm phiền mẹ nấu cơm.”

Cô cười buông tay, nói một câu không ăn cơm ở nhà rồi chạy ra ngoài, Liễu Huệ chưa kịp hỏi câu nào.

Ôn Viễn Chi lắc đầu cười: “Đúng là con gái lớn không giữ được.”

Liễu Huệ nói: “Cũng do ông chiều nó.”

Hai vợ chồng một câu qua lại, rồi cùng cười.



Ôn Từ từ nhà đi ra, trực tiếp gọi xe đến công ty của Vệ Mẫn.

Trường học của họ học kỳ đầu năm tư đã có thể đi thực tập, Dương Khang nhờ phúc lợi tuyển dụng để đóng dấu thực tập cho người khác, đã mở rộng công ty từ năm người lên mười người.

Vệ Mẫn thuê một văn phòng rẻ nhất gần trường, phòng nhỏ hẹp đầy bàn ghế, cũng đầy nhiệt huyết và lý tưởng của tuổi trẻ.

Khi Ôn Từ đến, công ty chỉ có Vệ Mẫn và Dương Khang. Hai người là trụ cột của công ty, bình thường gần như ở lại công ty.

Thấy cô vào, Dương Khang đùa: “Ồ, lãnh đạo đến kiểm tra hay thị sát công việc?”

Ôn Từ nhìn Vệ Mẫn, anh lười biếng ngồi sau bàn, môi nở nụ cười, dường như không có ý định giúp cô giải vây.

Cô cũng nói luôn: “Kiểm tra anh ấy, thị sát công việc của anh.”

“Chậc, người độc thân không có lối thoát mà.”

Dương Khang đứng dậy: “Được rồi, hai người nói chuyện đi, tôi cũng phải về ăn tối.”

Ôn Từ hỏi: “Không ở lại ăn cùng à?”

“Cùng hai người ăn gì?”

Dương Khang cầm chìa khóa và điện thoại: “Thức ăn cho chó đủ cho tôi ăn ba ngày ba đêm rồi.”

“…”

Dương Khang vừa đi, văn phòng lại im lặng, Vệ Mẫn đứng dậy hỏi: “Sao giờ em qua đây? Không phải nói tối ăn ở nhà sao?”

Anh đi đến trước mặt Ôn Từ, kéo cô ngồi lại bên bàn làm việc, tay ôm eo cô, cằm tựa lên vai, hơi thở phả vào cổ: “Sao không nói gì?”

Ôn Từ quay đầu nhìn anh: “Vệ Mẫn.”

“Ừ?”

“Cảm ơn anh.”

Anh bất ngờ cười, ngả người ra sau: “Sao tự nhiên cảm ơn anh?”

“Cảm ơn anh đã chăm sóc bố em.”

Mặc dù Ôn Viễn Chi nói nhẹ nhàng không để ý, nhưng Ôn Từ biết rõ, tình huống lúc đó chắc chắn không đơn giản như ông nói.

Cô cảm thấy sống mũi hơi cay: “Không có anh, em cũng không biết bây giờ sẽ ra sao.”

“Không cần cảm ơn anh, nói thật ra thì cũng là nhờ công của em.”

Vệ Mẫn vừa nói vừa bóp nhẹ eo cô: “Còn nhớ cuộc gọi Quốc khánh em gọi cho anh không? Em hỏi anh gần đây có đến nhà em không.”

Ôn Từ gật đầu.

Vệ Mẫn nói: “Ngày hôm đó, sau khi nói chuyện với em, anh cứ cảm thấy như em có chuyện gì đó nên tiện đường ghé qua.”

Ôn Từ lau nước mắt, hít một hơi sâu nói: “Thật sự không có chuyện gì đâu, là mẹ em hỏi em có phải em bảo anh thường xuyên đến nhà em không, em nói không phải, bà cũng không nói tin hay không, em có chút lo lắng bà sẽ không cho anh đến nữa.”

“Vậy nên, thực ra là em đã cứu bố em.”

Vệ Mẫn nâng tay vuốt v e mặt cô: “Anh chỉ là tình cờ đi qua thôi.”

Nghe anh nói vậy, Ôn Từ vẫn cảm thấy may mắn và sợ hãi: “May mà anh đã đến.”

Vệ Mẫn cười nhẹ: “Chúng ta sẽ nói về vấn đề này cả chiều sao? Dù anh có đến hay không, nếu có thể chọn, anh vẫn mong bác trai không gặp chuyện như vậy.”

Ôn Từ tất nhiên cũng mong bố mẹ bình an vô sự, nhưng giờ cô ở xa, họ luôn chỉ báo tin vui không báo tin buồn.

Cô nghĩ đến đây, không kìm được nước mắt.

Vệ Mẫn để cô giải tỏa cảm xúc một lúc mới nói: “Nếu còn khóc nữa, Vạn Lý Trường Thành sẽ sụp mất.”

Ôn Từ vừa khóc vừa cười: “Anh đâu có bị chôn dưới Trường Thành.”

“Vậy thì anh đi chôn thử xem em có khóc đổ không?”

“Anh bị thần kinh à.”

Ôn Từ cúi đầu, tức giận lau nước mắt lên áo thun của anh: “Em không phải là Mạnh Khương Nữ, không có ý chí lớn đến thế.”

“Vậy nếu anh thật sự không còn nữa… Ưm.”

Ôn Từ bịt miệng anh lại, hung dữ nói: “Không cho phép anh nói bậy.”

Anh vô tội chớp mắt, hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô rồi nắm lấy cổ tay cô xoa xoa nói: “Được, không nói nữa.”

Ôn Từ cũng không rút tay lại.

Vệ Mẫn nhìn cô vài giây, đột nhiên kéo cổ tay cô xuống, ngửa đầu hôn lên, nụ hôn nhẹ nhàng dò xét.

Ôn Từ không tránh, ngược lại còn chủ động tiến lên. Anh đổi tay, giữ chặt sau gáy cô, ngón tay xoa nhẹ sau tai.

Nụ hôn trở nên sâu hơn.

Trong ngày đông tĩnh mịch, ánh sáng và bóng tối len lỏi, tiếng thở gấp gáp vang lên trong căn phòng chật hẹp.

Ôn Từ cảm thấy anh quá mãnh liệt, cô ngửa đầu tránh nhưng lại bị anh cắn vào mạch đập, cô không kìm được phát ra một âm thanh khiến cô đỏ mặt.

Vệ Mẫn từ cổ hôn lên, cuối cùng cắn nhẹ môi cô, như một đoạn kết hoàn hảo cho bản hòa tấu cao trào này.

Khi kết thúc nụ hôn, trán họ tựa vào nhau, hơi thở gấp gáp quấn lấy, dư vị còn đọng lại, Vệ Mẫn nâng tay cài lại cúc áo bị anh mở ra.

Ôn Từ đỏ bừng tai nhưng vẫn phải nói: “Anh cài sai rồi.”

“Ừ?” Vệ Mẫn thấp giọng, giọng nói đặc biệt quyến rũ.

Cô mím mô rồi đẩy tay anh ra, sau đó tự mình cài lại, anh nhìn cô với ánh mắt dần trở nên nóng bỏng. Ôn Từ giả vờ không thấy, sau khi cài xong cô định đứng lên rời đi, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay, kéo chặt vào lòng.

Ôn Từ bất đắc dĩ nhìn anh: “Làm gì vậy?”

Vệ Mẫn tiến lại gần, nhìn thấy dấu vết đỏ trên cổ cô, anh cúi đầu hôn nhẹ, từ từ ghé sát tai cô, thì thầm: “Lần sau muốn nhìn thì tự em cởi ra.”

Cởi gì chứ?

Ôn Từ ngẩn ra một giây, chợt nhận ra ý nghĩa trong lời nói của anh, lập tức giơ tay bóp loạn khuôn mặt anh: “Đồ bi3n thái!”

Vệ Mẫn cười trầm, ngực rung lên, dưới sự “tấn công” của cô, cũng không dám nói thêm lời nào, anh nắm lấy tay cô hỏi: “Em cứ thế chạy ra đây, bố mẹ em không ý kiến gì sao?”

Ôn Từ như phòng ngừa kẻ xấu, vừa cài cúc áo khoác, vừa nói về thái độ của bố mẹ: “Mẹ em hình như không phản đối chúng ta nhiều như trước nữa.”

Vệ Mẫn nhìn cô vài giây, tay đột nhiên đưa tới, lại bị cô đập mạnh trở lại: “Làm gì vậy!”

“Anh làm gì được chứ?”

Vệ Mẫn cười khổ: “Em không thấy cúc áo em cài sai rồi à?”

Ôn Từ cúi đầu nhìn: “…”

Vệ Mẫn tháo ra giúp cô, rồi từng cái từng cái cài lại, sau đó mới tiếp lời: “Anh biết.”

“Biết gì cơ?”

“Thái độ của bố mẹ em.”

Vệ Mẫn nhìn cô nghiêm túc: “Em mới nói xong mà đã quên ngay rồi.”

“Anh tin em đánh anh không!”

Ôn Từ giơ nắm đấm lên trước mặt anh, đối diện với đôi mắt đen láy của anh, lòng cô đột nhiên lặng xuống: “Vệ Mẫn.”

“Ừ?”

Ôn Từ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Khi nào anh sẽ đến cưới em?”

“Sớm thôi.”

Vệ Mẫn nhìn cô rồi đột nhiên nói: “Đi, anh đưa em đến một nơi.”

“Bây giờ á?”

“Ừ.”

Khi họ rời khỏi công ty thì trời đã gần tối.

Ôn Từ ngồi ở hàng ghế sau của taxi, nhìn xe chạy qua từng con phố, khung cảnh sầm uất và ánh đèn lấp lánh phản chiếu vào mắt cô.

Cô nắm tay Vệ Mẫn: “Anh định đưa em đi đâu vậy?”

“Đến nơi em sẽ biết.”

Vệ Mẫn im lặng suốt chặng đường, anh cùng cô ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cho đến khi xe dừng lại mới nói: “Đến rồi.”

Ôn Từ nhìn ra ngoài, thấy chỉ có những bãi đất trống hoang vu và vài tòa nhà đang xây dở dang.

Cô theo Vệ Mẫn đi lên một khu đất cao, tầm nhìn chỉ thấy vài ngọn đèn lác đác từ xa, gió lạnh rít lên.

Trước mắt là một vùng hoang vắng.

“Khu đất này đã bỏ trống nhiều năm rồi, vài năm trước có một nhà đầu tư muốn xây dựng khách sạn ở đây nhưng do vấn đề vốn nên dự án bị bỏ dở. Sau đó, khi tuyến giao thông của thành phố An phát triển, khu đất này bị tách ra, trở thành một vùng hoang không có giá trị khai thác. Bọn anh đang cố gắng giành quyền phát triển khu đất này.”

Vệ Mẫn nhìn Ôn Từ, trong mắt có cả tham vọng lẫn tình yêu: “Em chỉ cần tiến bước, anh sẽ xây dựng một vương quốc cho em ở đây.”

Sống mũi Ôn Từ bỗng cay xè, cảm xúc dâng trào như thủy triều bao trùm lấy cô, trước mắt cô dường như không còn là vùng đất hoang nữa.

Cô như đã nhìn thấy trước vương quốc mà Vệ Mẫn xây dựng cho mình, còn anh thì đứng ở nơi cao nhất của vương quốc, thành kính nói yêu cô.

Tiếng gió làm mờ giọng nói của anh, nhưng không làm mờ đi tình yêu của anh.

“Anh sẽ không tay trắng đến cưới em.”
Bình Luận (0)
Comment