Quá Lửa - Vũ Sấu Lâm Phong

Chương 12

"Nói gì vậy chứ!"

Lâm Bắc Thạch nổi gân xanh trên trán, hốc mắt đỏ ngầu đáng sợ. Cậu bế thốc Lâm Gia Lâm lên, loạng choạng chạy ra ngoài.

Lâm Gia Lâm nằm úp trên vai cậu, nước mắt và máu hòa lẫn thấm ướt vai áo Lâm Bắc Thạch.

Máu tràn vào khí quản, cô bé nói năng khó khăn, giọng ngày càng yếu ớt: "Anh... em không muốn liên lụy... không muốn liên lụy anh nữa..."

Hàm răng Lâm Bắc Thạch run lên cầm cập: "Đừng nói nữa, em gái... đừng nói nữa... giữ sức, chúng ta đến bệnh viện, sẽ nhanh khỏi thôi..."

Nhưng Lâm Gia Lâm đã nhắm mắt.

Cô bé không còn nghe thấy giọng anh trai nữa.

Ca cấp cứu kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, hai tờ giấy báo bệnh tình nguy kịch được đưa ra. Lâm Bắc Thạch đứng trước cửa phòng cấp cứu, lần lượt ký hai lần vào giấy báo, vết máu thấm trên vai áo cũng đã khô lại.

Cậu đứng đó, dáng vẻ tiều tụy, cuối cùng cũng đợi được bác sĩ điều trị.

Bác sĩ nói với cậu rằng tình trạng của Lâm Gia Lâm đã chuyển biến xấu, xuất huyết nghiêm trọng, bệnh bạch cầu đã xâm nhập vào xương, kèm theo nhiễm trùng phổi. Sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, Lâm Gia Lâm sẽ được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt để tiếp tục điều trị và sẵn sàng cho việc cấp cứu bất cứ lúc nào. Thêm vào đó, tình trạng hiện tại của Lâm Gia Lâm rất bất ổn, tính mạng có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào. Nếu trong thời gian này tìm được tủy phù hợp, cần phải tiến hành ghép tủy càng sớm càng tốt.

Ông dặn Lâm Bắc Thạch chuẩn bị tiền.

Chi phí điều trị tại phòng ICU của Bệnh viện Đại học Y Dung Thành được tính theo giờ. Bệnh tình của Lâm Gia Lâm phức tạp, chi phí điều trị rất cao, mỗi ngày tốn hơn mười nghìn tệ. Nếu không đủ tiền, rất khó để tiếp tục điều trị.

Hơn nữa, nếu tình trạng phổi của cô bé xấu đi, có thể phải dùng đến ECMO (tim phổi nhân tạo). Chi phí vận hành thiết bị này cực kỳ đắt đỏ.

Ghép tủy và điều trị phục hồi sau này cũng là một khoản chi phí khổng lồ.

Tất cả những chi phí này cộng lại là một con số mà một mình Lâm Bắc Thạch tuyệt đối không thể gánh vác nổi.

Lâm Bắc Thạch loạng choạng bước xuống tòa nhà bệnh viện, đến trạm xe buýt trước cổng bệnh viện ngồi xuống. Cậu im lặng nhìn về phía trước, bên kia đường là Đại học Y khoa Dung Thành, rất nhiều sinh viên cười nói rôm rả ra vào cổng trường, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.

Họ cũng trạc tuổi Lâm Bắc Thạch, đều là những người trẻ tuổi ngoài hai mươi.

Lâm Bắc Thạch nhìn họ, ánh mắt vô hồn, trong đầu toàn là lời nói của bác sĩ.

Có một khoảnh khắc, Lâm Bắc Thạch thậm chí đã nghĩ hay là thôi không chữa nữa, chi phí cao như vậy, cộng dồn lại lên đến hàng trăm nghìn thậm chí gần một triệu tệ, bản thân cậu căn bản không thể chi trả nổi khoản tiền điều trị khổng lồ như thế.

Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị cậu dập tắt ngay lập tức.

Cậu giơ tay tát mạnh vào mặt mình một cái.

Lâm Gia Lâm chỉ còn lại mình cậu là anh trai, nếu ngay cả cậu cũng bỏ rơi cô bé, thì còn ai có thể cứu cô bé đây?

Sao cậu có thể nghĩ như vậy chứ?

Không biết qua bao lâu, Lâm Bắc Thạch cuối cùng cũng hoàn hồn. Cậu nuốt khan, lấy điện thoại di động ra khỏi túi.

Cậu gọi điện cho Hứa Hướng Tiền.

"Anh Hứa," điện thoại vừa thông, Lâm Bắc Thạch gọi Hứa Hướng Tiền, giọng khàn đặc, "Em muốn... mượn anh một ít tiền..."

"Mượn tiền?" Hứa Hướng Tiền nhạy bén nhận ra điều gì đó, "Cậu... Gia Lâm xảy ra chuyện gì rồi?!"

"Bệnh tình chuyển biến xấu, em ấy đang ở ICU," đôi mắt xám của Lâm Bắc Thạch chớp động, "Em... em không trả nổi..."

Không trả nổi chi phí điều trị cao ngất ngưởng đó.

"Chi phí điều trị cần bao nhiêu?" Hứa Hướng Tiền hỏi.

"Bốn mươi vạn... năm mươi vạn?" Lâm Bắc Thạch nói giọng khàn khàn, "Em cũng không biết nữa."

Đầu dây bên kia, Hứa Hướng Tiền cũng im lặng.

Con số khổng lồ như vậy, số tiền trong tay hắn cũng chỉ như muối bỏ bể.

Sau khi gọi điện cho Hứa Hướng Tiền, Lâm Bắc Thạch lại lần lượt nhắn tin cho một vài người bạn quen biết, cuối cùng gọi điện cho quản lý trung tâm dịch vụ gia đình, hy vọng được ứng trước lương.

Cậu mất cả đêm, cuối cùng cũng gom góp được ba vạn tệ, số tiền này chỉ đủ chi trả cho hai ngày điều trị.

Sáng hôm sau, cậu đến bệnh viện từ sớm, dưới sự hướng dẫn và giúp đỡ của y tá, thay bộ đồ vô trùng rồi vào phòng chăm sóc đặc biệt nơi Lâm Gia Lâm đang nằm.

Lâm Gia Lâm cắm đầy ống trên người, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không chút huyết sắc, gần như một người chết. Bên cạnh, đủ loại máy móc kêu bíp bíp, đang duy trì sự sống cho cô bé.

Cô bé nhắm mắt, vẫn chưa tỉnh lại.

Lâm Bắc Thạch ngồi bên giường cô một lúc, nhẹ nhàng chạm vào tay cô bé.

Tay Lâm Gia Lâm lạnh ngắt, dường như không còn chút hơi ấm.

"Xin lỗi em," Lâm Bắc Thạch khẽ nói, "Xin lỗi em."

Hai ngày tiếp theo, Lâm Bắc Thạch trước tiên đi trả phòng trọ dưới tầng hầm, lấy lại tiền đặt cọc ở chỗ chủ nhà. Vì chưa đến cuối tháng, lại thấy cậu đáng thương nên chủ nhà cho cậu tiếp tục ở đến hết tháng.

Tiếp đó, cậu bán hết tất cả những gì có thể bán được trong căn phòng.

Nhưng trong căn phòng tồi tàn ấy, thật sự cũng chẳng có gì đáng giá, bán hết tất cả cũng chỉ được vài trăm tệ.

Công việc ở trung tâm dịch vụ gia đình cậu vẫn phải làm, vì vậy ban ngày cậu cố gắng nhận thêm việc, ban đêm thì đi làm thêm, đồng thời tìm mọi cách để vay tiền.

Nhưng, dù cậu có cố gắng đến mấy, số tiền kiếm được so với chi phí điều trị cũng chỉ như muối bỏ bể, chẳng thấm vào đâu.

Hai đêm đi làm thêm, Lâm Bắc Thạch dựa vào tường nghỉ ngơi, giơ tay lau đi lớp bụi bám trên mặt.

Cậu mở điện thoại, vào ứng dụng của bệnh viện, số tiền trên hóa đơn viện phí đã lên tới hơn mười lăm nghìn tệ.

Lâm Bắc Thạch nhắm mắt lại, trong thẻ ngân hàng của cậu đã không còn một đồng nào.

Cậu vô lực trượt người xuống, dựa vào tường, khóe mắt đỏ hoe, đôi môi khô nứt vì lâu ngày không uống nước khẽ run lên.

Phải làm sao đây? Lâm Bắc Thạch nghĩ, vay nặng lãi? Bán thận?

Đều không phải là những cách hay, vay nặng lãi rủi ro quá cao, cậu cũng lo lắng sẽ có người đến bệnh viện gây phiền phức cho Gia Lâm. Còn bán thận... đều là những cơ sở chui thực hiện phẫu thuật cắt bỏ thận... chỉ cần sơ sẩy một chút là cậu sẽ chết trên bàn mổ, vậy Gia Lâm phải làm sao?

Vậy còn cách nào khác không?

Khoan đã...

Lâm Bắc Thạch đột nhiên đứng dậy, cậu vội vã chạy về phòng trọ, lục tung đống đồ trong những thùng giấy suốt mười mấy phút, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình cần.

Đó là hơn chục tấm danh thiếp.

Lâm Bắc Thạch cười chua chát, may mà chưa vứt đi.

Cậu lần lượt gọi cho từng người, có vài người đã không còn nhớ cậu, vừa bắt máy đã cúp điện thoại. Đến khi gọi cho Vương Phụng Lai, đầu dây bên kia cuối cùng cũng dừng lại vì cái tên của cậu.

"Vương tổng," Lâm Bắc Thạch gượng cười, "Ngài còn cần người bầu bạn không?"

"Ồ," giọng nói nhờn nhợt của Vương Phụng Lai truyền đến, "Bây giờ mới nghĩ thông à?"

Gã ta cười ác ý: "Nhưng mà tôi đây không còn thiếu người nữa rồi, cậu nói xem phải làm sao bây giờ?"

Lâm Bắc Thạch siết chặt điện thoại: "Ngài muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó."

Đầu dây bên kia, Vương Phụng Lai cười ha hả, như thể đã đạt được mục đích: "Được, vậy ngày mai đến Sky tìm tôi, để tôi xem cậu có bao nhiêu thành ý."

Nói xong liền cúp máy, Lâm Bắc Thạch thở phào nhẹ nhõm, quỳ sụp xuống đất. Sau đó, cậu gắng gượng đứng dậy, hai tay vẫn run không ngừng.

Hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cậu.

Mùa hè ở Dung Thành, mặt trời lên rất nhanh, chưa đến năm rưỡi sáng, trời đã tờ mờ sáng, hơn bảy giờ thì ánh nắng đã chiếu vào những tòa nhà cao tầng.

Hôm nay Lục Cảnh Văn không đến công ty mà lái xe đến bệnh viện Hòa Tâm.

Bệnh viện Hòa Tâm là một bệnh viện tư nhân do tập đoàn Hồng Mậu đầu tư, nơi đây có khoa tâm lý tốt nhất Dung Thành, mỗi tháng Lục Cảnh Văn đều đến đây để tư vấn tâm lý định kỳ.

Bác sĩ tâm lý ban đầu của anh là một người Hoa ở nước ngoài, mang chút dòng máu lai, có mái tóc nâu xoăn, tên là Andrew Mond. Nhưng sau đó, hai người đã trở thành bạn bè, nên việc tư vấn tâm lý của anh được giao cho một bác sĩ khác trong khoa.

Andrew Mond trở thành đồng hồ báo thức, mỗi tháng đều gọi điện giục anh đến gặp bác sĩ.

Buổi tư vấn tâm lý kéo dài nửa tiếng nhanh chóng kết thúc.

Lục Cảnh Văn đẩy cửa bước ra.

"Cảm thấy thế nào?" Andrew Mond đang đợi bên ngoài hỏi.

"Không có gì thay đổi," Lục Cảnh Văn trả lời ngắn gọn, "Có lẽ tôi vẫn cần thêm thời gian."

Andrew Mond thở dài.

"Lục, tôi nghĩ có lẽ cậu nên bắt đầu một mối quan hệ thân mật mới, sâu sắc hơn. Gia đình hiện tại và những người bạn vẫn chưa cho cậu đủ sức mạnh để bước ra khỏi bóng tối. Phát triển một mối quan hệ mới," Andrew Mond nói, "sẽ có tác dụng giúp cậu thoát khỏi việc tự phủ nhận, thoát khỏi ám ảnh, chấp nhận bản thân. Cậu không thể mãi chìm đắm trong cơn ác mộng, bài xích sự tồn tại của các mối quan hệ thân mật được."

Lục Cảnh Văn nhìn Andrew Mond, mỉm cười trêu chọc: "Đây là lời khuyên của một bác sĩ tâm lý sao?"

"Tất nhiên là không," Andrew Mond xòe tay, "Đây là lời khuyên của tôi với tư cách là một người bạn."

Lục Cảnh Văn khẽ gật đầu: "Nếu có cơ hội, tôi sẽ thử."

Andrew Mond thở dài, với tính cách và cường độ công việc của Lục Cảnh Văn... cơ hội sao? Trừ khi từ trên trời rơi xuống.Thà Lục Cảnh Văn đi yêu đương với công việc, nghe còn dễ tin hơn là bảo anh yêu ai đó... e rằng anh cả đời cũng khó mà phát triển được một mối quan hệ thân thiết lành mạnh, bình thường.

Anh ta đã đưa ra ý kiến này từ khi Lục Cảnh Văn 25 tuổi, nhưng cũng chẳng thấy Lục Cảnh Văn thực sự có được một mối quan hệ khắn khít lành mạnh, bình thường nào.

Andrew Mond cau mày, lo lắng cho sức khỏe tâm lý của bạn mình.

Rời khỏi phòng khám, Lục Cảnh Văn đến công ty. Sau khi tham gia một vài cuộc họp, anh nhận được tin nhắn của Phương Diên Đình.

Phương Diên Đình sợ anh quên mất buổi họp lớp, đã gửi ba tin nhắn nhắc nhở anh tối nay nhớ đến Sky tham dự buổi họp lớp cấp ba.

Lục Cảnh Văn trả lời một chữ "Được".

Đến bảy giờ tối, anh đến Sky đúng giờ.

Họ đã đặt một phòng riêng. Khi Lục Cảnh Văn đến, hầu hết mọi người đã có mặt. Phương Diên Đình vẫy tay gọi anh lại, hai người cụng ly.

Các bạn học lần lượt đến đông đủ, không ít người dẫn theo người nhà. Mọi người bắt đầu trêu chọc những người độc thân, Lục Cảnh Văn là người đầu tiên bị nhiều bạn học trêu ghẹo, đã gần ba mươi rồi mà vẫn chưa tìm được nửa kia của mình.

Lục Cảnh Văn cười hòa nhã, chỉ nói: "Có lẽ là tôi vẫn chưa đủ tốt, nên chưa tìm được người ấy."

Cả nhóm người cười phá lên.

Lớp trưởng giơ tay muốn vỗ vai Lục Cảnh Văn, nhưng bị anh khéo léo tránh né. Phương Diên Đình ở bên cạnh nhanh mắt nhanh tay, lập tức kéo lớp trưởng đang định vỗ vai lần nữa đi chỗ khác.

Lớp trưởng vừa bị kéo đi vừa nói: "Nói gì vậy, tuy cậu chuyển trường sớm, nhưng cậu là người thành công nhất trong số chúng ta, chỉ cần cậu ngoắc tay là có người theo, cần gì phải độc thân bao nhiêu năm như vậy."

"Haiz," Phương Diên Đình giải thích cho Lục Cảnh Văn, "Lớp trưởng à, với tiêu chuẩn cao ngất ngưởng của cậu ấy, trừ khi ông trời cho rơi xuống một người hoàn hảo, nếu không cậu ấy sẽ độc thân cả đời đấy."

"Cậu ấy nên đến chùa cầu nguyện, để Nguyệt Lão se duyên cho."

"Nào..." Phương Diên Đình giơ ly rượu, "Lớp trưởng, tôi cụng ly với cậu!"

Tiếng cụng ly vang lên, nhưng đột nhiên từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng nước đổ ào ào, kèm theo tiếng đồ vật rơi loảng xoảng.

Mọi người trong phòng im lặng trong giây lát, lớp trưởng đứng dậy: "Tôi đi xem sao."

Một lúc sau anh ta quay lại: "Hình như phòng bên cạnh đang chơi trò té nước? Không có chuyện gì, người bị té đã xuống lầu rồi."

Mọi người mới yên tâm, tiếp tục buổi họp lớp.

Buổi họp lớp kéo dài khoảng hai tiếng mới kết thúc. Khi ra khỏi phòng, Lục Cảnh Văn theo thói quen nhìn về phía sàn nhảy một lúc.

Trên sàn nhảy đang có màn biểu diễn múa cột. Lục Cảnh Văn nhìn kỹ một lúc, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc.

Có lẽ hôm nay cậu ấy không đến biểu diễn, Lục Cảnh Văn nghĩ.

Vì đã uống rượu, Lục Cảnh Văn gọi tài xế lái xe hộ. Chiếc xe từ từ chạy về phía khu chung cư Lư Nam.

Lục Cảnh Văn nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế phụ. Không biết bao lâu sau, tài xế đột nhiên chửi thề: "Mẹ kiếp, ai vậy? Thần kinh à!!!"

Tiếng phanh xe chói tai vang lên cùng lúc với tiếng chửi thề. Lục Cảnh Văn lao người về phía trước, đột ngột mở mắt. Dây an toàn giữ chặt phần thân trên của anh, kéo anh trở lại ghế ngồi. Ánh mắt anh nhìn về phía trước, ánh đèn pha rực rỡ chiếu vào một bóng người quen thuộc vô cùng.

Người dưới ánh đèn xe như từ trên trời rơi xuống, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, môi nhợt nhạt, tóc ướt sũng dính vào mặt và xương quai xanh, nước nhỏ giọt xuống. Chiếc áo sơ mi trên người cũng ướt đẫm, dính chặt vào thân hình gầy gò.

Cả người cậu lảo đảo, như sắp ngã xuống, lại mang một vẻ đẹp lay động lòng người, như đóa hoa đã nở rộ đến cực điểm, sắp tàn úa.

Đó chính là Lâm Bắc Thạch, người mà anh không thấy trên sàn nhảy.

Trái tim Lục Cảnh Văn thắt lại, lỡ mất một nhịp.
Bình Luận (0)
Comment