Quá Lửa - Vũ Sấu Lâm Phong

Chương 19

Thấy Lâm Bắc Thạch ho đến như vậy, Lục Cảnh Văn vội vàng đưa tay vỗ lưng cho cậu thuận khí.

Bên kia, Lâm Bắc Thạch ho đến chảy cả nước mắt, cậu vội vàng uống một ngụm nước, một lúc sau mới dằn được cơn ho xuống.

Còn tay của Lục Cảnh Văn vẫn chưa dừng lại.

"Lục... Lục tổng..." Lâm Bắc Thạch thở hổn hển, nhỏ giọng nói, "Em giờ đỡ hơn nhiều rồi, có thể... có thể không cần vỗ nữa."

Lục Cảnh Văn: "..."

Anh lặng lẽ thu tay về, rồi ngồi lại vào ghế.

Một khoảng lặng khó diễn tả thành lời.

Rõ ràng hai người họ, như Andrew Mond đã nói, đã rơi vào cái bẫy "chủ nghĩa hình thức", việc ký kết hợp đồng yêu đương không có nghĩa là họ thực sự trở thành người yêu.

Hai người không quen biết nhau lại phải làm như thân thiết như một cặp tình nhân... thật sự rất khó khăn.

Nếu không thì Lâm Bắc Thạch cũng sẽ không chỉ vì một tiếng gọi thân mật mà ho đến long trời lở đất.

Cuối cùng, Lục Cảnh Văn là người phá vỡ sự im lặng.

"Tối nay em muốn ăn gì?" Lục Cảnh Văn hỏi, "Tôi đặt bây giờ, về đến nhà là có thể ăn luôn."

Nói rồi anh mở điện thoại, giả vờ như đang đặt đồ ăn, thực chất đã mở khung chat WeChat, gửi tin nhắn vào nhóm ba người anh lập với Andrew Mond và Phương Diên Đình.

Cả Andrew Mond và Phương Diên Đình đều đã từng yêu, mặc dù hiện tại họ đều độc thân, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm thực tế hơn anh, một người chưa từng yêu đương.

Lục Cảnh Văn quyết định khiêm tốn cầu cứu.

Lục: Phải làm sao, hình như tôi làm cậu ấy sợ rồi.

Nhìn thấy tin nhắn, mí mắt Andrew Mond giật giật liên hồi.

Bên kia, Phương Diên Đình trực tiếp trả lời một dấu chấm hỏi "?".

Andrew Mond cầm điện thoại lên gõ chữ: "Có phải cậu đã vượt quá giới hạn trong lời nói và hành động không?"

Lục Cảnh Văn suy nghĩ một chút về hành vi của mình, vừa rồi anh đã gọi tên Lâm Bắc Thạch, còn vỗ lưng cho cậu.

Lục: Tôi vừa rồi không gọi cả họ lẫn tên của cậu ấy, hình như làm cậu ấy sợ rồi.

Andrew Mond thấy tin nhắn, thở phào nhẹ nhõm.

May mà không phải hành động vượt quá giới hạn.

Bây giờ hai người chẳng khác gì người lạ, Lục Cảnh Văn, một người lạnh lùng nghiêm nghị, đột nhiên lại dịu dàng dùng cách xưng hô thân mật, quả thực dễ khiến người ta sợ hãi.

An: Lục, cậu đừng nghĩ đến việc phải ngay lập tức kéo gần khoảng cách với người ta, cậu phải từng bước một.

Phương: An nói đúng.

An: Cứ từ từ, cậu thay đổi đột ngột quá, cậu ấy chưa thích ứng được, bị cậu làm cho sợ là chuyện bình thường.

Phương: An nói đúng.

Lục Cảnh Văn bỗng nhiên sáng tỏ: Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi.

Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Thạch, lại nhẹ nhàng hỏi thêm lần nữa: "Có gì muốn ăn không?"

Lâm Bắc Thạch đặt cốc giấy trong tay trở lại tủ đầu giường: "Tôi gì cũng được, tùy Lục tổng."

Lục Cảnh Văn xoay xoay chiếc nhẫn trơn trên ngón trỏ, đổi cách hỏi: "Thích ăn ngọt hay ăn mặn?"

Lâm Bắc Thạch ngẩn người, theo bản năng trả lời: "Ăn mặn."

Thích ăn mặn, Lục Cảnh Văn ghi chú lại trong sổ ghi nhớ.

"Canh thích uống thanh đạm hay đậm đà?"

"Thanh đạm."

Lục Cảnh Văn lại ghi vào sổ ghi nhớ, thích uống canh thanh đạm.

"Thịt đỏ và thịt trắng," Lục Cảnh Văn tiếp tục hỏi, "Em thích loại nào hơn?"

(*Thịt đỏ có nguồn gốc từ động vật có vú như bò, lợn, hươu và thỏ, trong khi thịt trắng có nguồn gốc từ gia cầm như gà, gà tây hoặc vịt.)

Thái độ của anh giống như đang làm một bản báo cáo điều tra nghiêm túc, khiến Lâm Bắc Thạch có cảm giác kỳ lạ như đang ở trong phòng họp chứ không phải ở bệnh viện.

Lâm Bắc Thạch ấp úng một chút, trả lời: "Em không rõ lắm, chắc là đều thích."

Trong túi cậu chẳng có mấy đồng, đến chợ cũng chẳng băn khoăn xem nên mua loại thịt nào, cứ cái nào rẻ thì mua cái đó.

"Vậy em thấy khẩu vị của mình nhạt hay đậm?"

"Cái gì cũng ăn được."

Lâm Bắc Thạch từ từ suy nghĩ xem bình thường mình ăn gì, cuối cùng phát hiện ra mình rất dễ nuôi, cái gì cũng ăn được.

Dù sao chỉ cần no bụng là được, cậu không quan tâm mình ăn gì.

"Lục tổng, ngài cứ tùy ý đặt đi." Lâm Bắc Thạch nghĩ vậy, chậm rãi nói với Lục Cảnh Văn, "Ngài không cần để ý em thích ăn gì, em cái gì cũng ăn được."

Đầu ngón tay Lục Cảnh Văn khẽ động, mím chặt môi.

Cái gì cũng ăn được không phải vì không kén chọn, mà là vì không có sự lựa chọn.

Anh ngẩng lên nhìn Lâm Bắc Thạch một cách nghiêm túc, khiến Lâm Bắc Thạch có chút chột dạ.

"Vậy tôi đặt luôn nhé." Lục Cảnh Văn nói.

Lâm Bắc Thạch nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu đồng ý.

Chai thuốc cuối cùng truyền xong thì trời đã tối, lúc này Lâm Bắc Thạch cũng đã hết sốt, cậu không cần phải ở lại bệnh viện qua đêm, nếu ngày mai lại sốt thì mới cần quay lại truyền nước.

Lục Cảnh Văn đưa Lâm Bắc Thạch về nhà. Xe chạy được nửa đường, anh thấy Lâm Bắc Thạch đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Đèn xanh bật sáng, Lục Cảnh Văn cố gắng khởi động xe thật êm, nhưng do quán tính, Lâm Bắc Thạch vẫn bị xô người về phía trước, đầu đập vào cửa kính xe, phát ra một tiếng động thanh thúy.

"Cốp—"

Lâm Bắc Thạch giật mình tỉnh giấc, ôm đầu nhìn cửa kính một lúc, rồi rụt người vào trong ghế, khoanh tay lại, tiếp tục lim dim.

Lục Cảnh Văn nhìn Lâm Bắc Thạch dưới ánh đèn đường mờ ảo, thấy trên đầu cậu xuất hiện một vệt đỏ.

Trông ngốc nghếch thật.

Về đến Lư Nam, đồ ăn cũng đã tới. Vì Lâm Bắc Thạch đang ốm, Lục Cảnh Văn đã đặt đồ ăn ở một nhà hàng Quảng Đông, toàn là món thanh đạm, không hề có chút dầu ớt nào.

Vừa ngồi xuống, Lục Cảnh Văn liền múc cho Lâm Bắc Thạch nửa bát canh.

Lâm Bắc Thạch dè dặt nhận lấy bát canh.

Sau đó, Lục Cảnh Văn phát hiện Lâm Bắc Thạch chỉ uống bát canh đó, rồi ăn thêm vài miếng cơm.

Lục Cảnh Văn bỗng nhớ đến con mèo tam thể mà anh đã nhặt được hồi còn nhỏ.

Lúc mới về nhà, con mèo cũng như vậy, rất sợ người, nhát gan, dù đã chuẩn bị cho nó một cái ổ sang trọng nhưng nó cũng không dám nằm vào, cũng không dám chạy lung tung trong nhà, ngay cả sofa cũng không dám lên, chỉ dám nằm cuộn tròn bên chân Lục Cảnh Văn. Nếu Lục Cảnh Văn không ở nhà, nó sẽ chạy đến một góc nhỏ trong nhà, nằm im thin một chỗ, không dám đi đâu cả.

Sau khi được nuôi dạy quen, nó mới mạnh dạn hơn, dám đùa nghịch trước mặt Lục Cảnh Văn.

Lục Cảnh Văn nhìn Lâm Bắc Thạch uống canh, thầm thở dài trong lòng. Anh lấy một đôi đũa mới, gắp thức ăn vào bát cho Lâm Bắc Thạch.

Lâm Bắc Thạch ngẩn người một lúc, rồi nói: "Cảm... Cảm ơn Lục tổng."

"Vẫn... Vẫn là để em tự gắp," Lâm Bắc Thạch run run đưa đũa ra, "Ngài không cần phải bận tâm đến em."

Lục Cảnh Văn nghe lời đặt đũa xuống, muốn xem Lâm Bắc Thạch thích món nào hơn.

Nhưng Lâm Bắc Thạch chỉ gắp đĩa rau cải xào tỏi ngay trước mặt mình.

Lục Cảnh Văn nhìn cậu gắp đĩa rau xanh mướt kia mà nhức cả mắt, cuối cùng vẫn cầm đũa lên, bất chấp sự ngăn cản của Lâm Bắc Thạch, bắt đầu gắp thức ăn cho cậu.

Sau đó, suốt bữa ăn, Lục Cảnh Văn gắp gì, Lâm Bắc Thạch ăn nấy. Trong các món ăn có một đĩa thịt bò xào cần tây. Lục Cảnh Văn gắp cho Lâm Bắc Thạch một đũa, Lâm Bắc Thạch cắn một miếng cần tây, nét mặt cứng lại trong giây lát, rồi lại thản nhiên nuốt hết xuống.

Lục Cảnh Văn tinh ý nhận ra điều đó.

Cậu ấy không thích ăn cần tây, Lục Cảnh Văn thầm nghĩ, lát nữa phải ghi vào sổ ghi nhớ.

Sau đó, anh không gắp món này cho Lâm Bắc Thạch nữa.

Bữa cơm này Lâm Bắc Thạch ăn có chút khổ sở. Cậu thực sự không quen được người khác chăm sóc như vậy, huống chi người đó lại là Lục Cảnh Văn – kim chủ lớn của cậu.

Kim chủ chẳng phải là người được chăm sóc sao?

Sao lại đi chăm sóc người khác?

Nhưng cũng chính vì Lục Cảnh Văn là kim chủ lớn của cậu, nên cậu không dám bỏ qua thức ăn mà Lục Cảnh Văn gắp cho.

Tuy nhiên, đây lại là bữa ăn thịnh soạn và no nê nhất của cậu trong hai năm qua.

Ăn tối xong không lâu, Lâm Bắc Thạch vệ sinh cá nhân xong, suy nghĩ một hồi, rồi đứng trước mặt Lục Cảnh Văn báo cáo: "... Lục tổng, em đi nghỉ trước."

"Ừ, đi đi," Lục Cảnh Văn nói với giọng dịu dàng, "Chúc ngủ ngon..."

Anh dừng lại một chút, rồi nghiêm túc nói: "Chúc ngủ ngon, Bắc Thạch."

Lâm Bắc Thạch cả người cứng đờ, sau khi hoàn hồn lại gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Lục tổng, ngài cũng ngủ sớm."

Nói xong, cậu vội vàng chuồn mất.

Không biết có phải vì bị ốm mà bị ảo giác không, Lâm Bắc Thạch nghe thấy phía sau mình vang lên một tiếng cười khẽ.

Cậu không dám quay đầu lại, trở về phòng, cuộn tròn trên giường.

Bên ngoài, nụ cười trên mặt Lục Cảnh Văn vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Anh đứng dậy, chuẩn bị quay về thư phòng để xem hết số tài liệu còn lại của ngày hôm nay.

Trong phòng, Lâm Bắc Thạch loay hoay với điện thoại, đăng nhập vào tài khoản WeChat cũ của mình.

May mắn là cậu vẫn nhớ mật khẩu, nên có thể đăng nhập trực tiếp.

Vừa vào WeChat chưa được bao lâu, điện thoại đã kêu lên vài tiếng. Đó là tin nhắn của Hứa Hướng Tiền.

Hứa Hướng Tiền: Em đi đâu rồi?!

Hứa Hướng Tiền: Gọi điện thoại mãi không được, Hiểu Lệ nói em cũng không đến trung tâm dịch vụ gia đình. Tối nay anh đến nhà em, chủ nhà nói em đã chuyển đi rồi.

Hứa Hướng Tiền: Lâm Bắc Thạch, trả lời tin nhắn của anh ngay!

Hứa Hướng Tiền: Em mà không trả lời, tụi anh sẽ đến đồn cảnh sát báo án đấy!

Lâm Bắc Thạch nhìn những dòng tin nhắn này, thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt hơi đỏ lên.

Cậu vội vàng gõ chữ trả lời Hứa Hướng Tiền.

"Em không sao."

Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy một phút, cuộc gọi thoại đã được gọi đến. Lâm Bắc Thạch run tay, nhấn nút nghe máy.

"A lô!" Giọng nói của Hứa Hướng Tiền vang lên, "Lâm Bắc Thạch, là em phải không!"

"Là em," Lâm Bắc Thạch che miệng ho khan hai tiếng, "Khụ... em không sao, anh Hứa, không cần báo cảnh sát, bây giờ em ổn mà."

Hứa Hướng Tiền thở dài ở đầu dây bên kia: "Biết em không sao là tốt rồi. Hôm qua gọi điện thoại cho em không được, anh còn tưởng em làm chuyện dại dột gì rồi."

"Haiz," Lâm Bắc Thạch nhớ lại dòng nước hồ lạnh lẽo, không khỏi rùng mình một cái, nhưng miệng vẫn cười trừ, nói, "Sao em lại làm chuyện dại dột được? Sống chết có số, em còn muốn cố gắng thêm vài năm nữa."

Nghe vậy, Hứa Hướng Tiền thở phào nhẹ nhõm: "Em nghĩ vậy là tốt rồi."

Lâm Bắc Thạch cười một tiếng, rồi lại ho khan.

"Em bị ốm à? Bây giờ em đang ở đâu?" Hứa Hướng Tiền hỏi, "Anh và Hiểu Lệ đến thăm em."

"Em..." Lâm Bắc Thạch ngừng lại vài giây, "Chỗ em ở rất xa, anh và chị Lệ đừng đến, làm phiền hai người lắm."

Hứa Hướng Tiền vẫn kiên quyết muốn đến thăm. Hắn và Lâm Bắc Thạch là bạn bè hai năm, cũng khá hiểu Lâm Bắc Thạch, hắn lo lắng Lâm Bắc Thạch cứng đầu, lại còn cố tỏ ra mạnh mẽ.

Lâm Bắc Thạch phải nói hết lời, cuối cùng mới khiến Hứa Hướng Tiền từ bỏ ý định đến thăm mình.

"Vậy em giữ gìn sức khỏe," Hứa Hướng Tiền nói, "Có chuyện gì thì đừng giữ trong lòng nhé."

"Ừ," Lâm Bắc Thạch đáp, "Yên tâm, em sẽ tự chăm sóc bản thân."

Cúp điện thoại xong đã chín giờ, Lâm Bắc Thạch xuống giường, sắp xếp lại đồ đạc của Lâm Gia Lâm, đặt ở khoảng trống bên cạnh tủ đầu giường. Còn chiếc túi vải của mình thì cậu không động đến, đồ đạc của cậu bên trong cũng không lấy ra.

Căn phòng trông rất sạch sẽ, không một hạt bụi, chiếc túi vải đặt ở đây trông thật lạc lõng. Đồ đạc bên trong nếu lấy ra thì càng không phù hợp với nơi này. Lâm Bắc Thạch cảm thấy nếu lấy ra sẽ làm xáo trộn nơi này.

Cậu suy nghĩ rất lâu, đắn đo một hồi, rồi đặt chiếc túi vải của mình vào một góc khuất trong phòng.

Làm xong tất cả, cậu cẩn thận lên giường, đắp chăn.
Bình Luận (0)
Comment