Lâm Bắc Thạch lẽo đẽo theo sau Lục Cảnh Văn, anh dẫn cậu vào một cửa hàng quần áo nam.
Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình tiếp đón họ.
Đến lúc này, Lâm Bắc Thạch mới biết Lục Cảnh Văn muốn làm gì.
Hóa ra là muốn mua quần áo.
Nghĩ vậy, Lâm Bắc Thạch nhìn quanh, định tìm chỗ ngồi chờ Lục Cảnh Văn.
Nhưng vừa quay người, cổ tay đã bị Lục Cảnh Văn nắm lấy.
Những ngón tay thon dài của Lục Cảnh Văn vòng quanh cổ tay cậu.
Lâm Bắc Thạch lập tức cứng đờ người, quay lại, bên tai vang lên giọng nói của Lục Cảnh Văn.
Lục Cảnh Văn lịch sự nói với nhân viên bán hàng: "Phiền cô giúp cậu ấy chọn vài bộ quần áo phù hợp."
"A?" Lâm Bắc Thạch ngẩn người, "Lục, Lục tổng..."
Không phải ngài muốn mua sao?Câu hỏi của cậu còn chưa kịp thốt ra, nhân viên bán hàng đã tươi cười rạng rỡ kéo cậu ra khỏi Lục Cảnh Văn.
"Vâng, thưa ngài," nhân viên bán hàng nhìn Lâm Bắc Thạch, "Anh đẹp trai thích phong cách nào ạ?"
"Anh dáng người cao ráo, rất hợp với những sản phẩm mới của cửa hàng chúng tôi..."
"Ờ..."
Lâm Bắc Thạch nhìn những bộ quần áo nam trước mặt, hoa cả mắt.
Những bộ quần áo này chắc hẳn rất đắt.
Bên kia, nhân viên bán hàng tưởng cậu không chọn được, liền lấy ra tất cả những mẫu mới nhất trong cửa hàng, để Lâm Bắc Thạch đi thử.
Lâm Bắc Thạch bất ngờ bị nhét đầy tay quần áo, rồi bị nhân viên đẩy vào phòng thay đồ.
Lâm Bắc Thạch dựa vào tường phòng thay đồ, lật xem nhãn mác của chiếc áo sơ mi kẻ caro trên tay, nhìn thấy giá ghi 5299 tệ.
Cậu nhắm mắt lại, mở điện thoại nhắn tin cho Lục Cảnh Văn: "Lục tổng, em không cần mua quần áo, em có đồ để mặc."
Lục Cảnh Văn ngồi trên ghế, điện thoại vang lên một tiếng
"ding dong", tin nhắn của Lâm Bắc Thạch hiện lên trước mắt anh.
Lâm Bắc Thạch sốt ruột chờ một phút, tin nhắn của Lục Cảnh Văn trả lời: "Em chỉ có ba bộ quần áo để thay, quá ít."
"Đủ dùng là được rồi mà."
Lục Cảnh Văn nhìn màn hình điện thoại thở dài, anh nhắn lại: "Bắc Thạch, em cứ thử xem sao, nếu không thích thì không mua."
Lời đã nói đến nước này, Lâm Bắc Thạch do dự một hồi, vẫn mặc thử bộ quần áo.
Khi cậu bước ra, mắt nhân viên bán hàng sáng rực, liên tục khen Lâm Bắc Thạch đẹp trai, Lâm Bắc Thạch lúng túng, luống cuống đón nhận những lời khen không ngớt của nhân viên.
Cậu ngước nhìn chiếc gương toàn thân phía trước, áo sơ mi kẻ caro và quần kaki màu trắng sữa đều rất rộng rãi thoải mái, cộng thêm mái tóc dài ngang vai được cậu buộc gọn một nửa ra sau đầu, tạo nên một vẻ ngoài mang hơi hướng thiếu niên Nhật Bản.
Trông cực kỳ đẹp trai, khiến những khách hàng đang chọn đồ xung quanh cũng liên tục nhìn về phía Lâm Bắc Thạch.
Lục Cảnh Văn lặng lẽ nhìn Lâm Bắc Thạch.
Bản thân Lâm Bắc Thạch đã rất đẹp trai, là kiểu đẹp rất trực quan, lại thêm dáng người cao ráo, cân đối, đúng là một "giá treo đồ" hoàn hảo, khoác bao tải lên người cũng đẹp.
Đẹp trai như vậy, Lục Cảnh Văn nghĩ,
nên mặc nhiều quần áo đẹp một chút.Vì vậy, anh nói với nhân viên bán hàng: "Lấy cho cậu ấy thêm một bộ khác."
Bộ thứ hai là áo polo trắng kết hợp với quần jean ống rộng, khi Lâm Bắc Thạch thay xong, trông cậu rất ngoan ngoãn, giống như một học sinh cấp ba mười sáu, mười bảy tuổi.
Lâm Bắc Thạch ngây người nhìn mình trong gương, mân mê góc áo.
Giá mà vẫn còn là học sinh cấp ba thì tốt biết mấy.
Tổng cộng cậu đã thay năm bộ quần áo, những bộ quần áo này đều rất đẹp, Lâm Bắc Thạch thật ra đều rất thích.
Nhưng mà quá đắt, Lâm Bắc Thạch nghĩ,
đợi sau này có tiền, mình có thể lên Pinduoduo mua đồ tương tự.(拼多多 - sàn thương mại điện tử của Trung Quốc)Cậu trở lại phòng thay đồ, thay lại bộ quần áo trắng đen quen thuộc của mình. Khi bước ra, cậu thấy Lục Cảnh Văn đang trò chuyện với nhân viên bán hàng.
Tiếng bước chân khe khẽ khiến Lục Cảnh Văn quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Thạch.
Anh hỏi: "Em có ưng cái nào không?"
Lâm Bắc Thạch kiên quyết lắc đầu: "Dạ không ạ."
Đôi mắt nâu sẫm của Lục Cảnh Văn lặng lẽ nhìn Lâm Bắc Thạch.
Lâm Bắc Thạch quay mặt đi, cúi đầu nhìn sàn nhà, như thể đang nghiên cứu xem tại sao sàn nhà lại sáng bóng đến vậy.
Một lúc sau, Lục Cảnh Văn nói: "Nếu không có thì chúng ta đi thôi."
Lâm Bắc Thạch thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rất nhanh cậu nhận ra mình đã vội mừng, Lục Cảnh Văn lại dẫn cậu vào vài cửa hàng quần áo và giày dép, thử hết bộ này đến bộ khác.
Lâm Bắc Thạch nhìn giá tiền của những bộ quần áo đó mà chỉ thấy đầu óc ong ong, mỗi lần đều nói mình không thích, hy vọng có thể dập tắt ý định mua những bộ quần áo này của Lục Cảnh Văn.
Sau khoảng một tiếng rưỡi dạo quanh, hai người tay không, vai kề vai bước ra khỏi trung tâm thương mại, thong thả dọc theo con phố đi bộ về Lư Nam.
Người đi đường lướt qua họ, thỉnh thoảng có thể thấy những cặp tình nhân nép vào nhau, cười nói rôm rả.
Còn họ, với tư cách là "người yêu", lại chẳng hề thân mật như những cặp đôi trẻ đó.
Họ luôn giữ khoảng cách một bờ vai, người trước người sau đi trên đường. Ánh đèn đủ màu sắc chiếu xuống, hòa quyện bóng của họ làm một.
Khi về đến Lư Nam đã là chín giờ rưỡi tối. Đến trước cửa nhà, Lâm Bắc Thạch nhìn thấy những túi mua hàng được xếp ngay ngắn trước cửa, liền dừng bước.
Logo trên túi mua hàng chính là của những cửa hàng họ vừa ghé qua.
"Lục, Lục tổng," Lâm Bắc Thạch vô tình cắn phải lưỡi mình, đau đến suýt bật khóc, "Anh... sao anh lại..."
Cậu kinh ngạc đến mức quên cả dùng kính ngữ.
Sao vẫn mua về vậy!
"Em mặc lên rất đẹp, hơn nữa tôi cũng không mua nhiều," Lục Cảnh Văn nói, "Chỉ tám bộ quần áo, ba đôi giày thôi."
Trái tim Lâm Bắc Thạch đang rỉ máu: "Trả lại đi, đắt quá ạ."
Lục Cảnh Văn trả lời bằng giọng điệu ôn hòa: "Không trả được nữa, nhãn mác đã cắt rồi."
Lâm Bắc Thạch nghẹn lời, không nói nên lời.
Lúc này hoàn toàn không thể từ chối, chỉ có thể chấp nhận.
Trong lòng cậu ngổn ngang trăm mối.
Chưa từng có ai mua cho cậu nhiều quần áo giày dép như vậy, ngay cả bản thân cậu cũng chưa từng.
Bên kia, Lục Cảnh Văn không biết Lâm Bắc Thạch đang nghĩ gì, anh mở cửa, xách mấy túi mua hàng vào trong.
Lâm Bắc Thạch cũng hết cách, đành cam chịu đi theo Lục Cảnh Văn vào nhà. Lục Cảnh Văn mở cửa phòng ngủ phụ, mang số quần áo đó vào.
Phòng ngủ phụ mà Lâm Bắc Thạch ở cũng có một phòng để đồ, ngay cạnh phòng tắm.
Bên trong phòng để đồ cũng có vài tủ quần áo và giá treo bằng kim loại. Lục Cảnh Văn lấy quần áo ra treo lên giá, quay đầu lại nói với Lâm Bắc Thạch: "Em cũng mang quần áo cũ của mình treo vào đây đi, tiện hơn."
Lâm Bắc Thạch: "..."
Cậu đứng tại chỗ, mân mê đuôi tóc, rồi lặng lẽ quay người lại lấy quần áo và giày dép vốn để trong túi vải dệt ra, đặt lên giá treo quần áo và giá để giày.
Ánh mắt Lục Cảnh Văn dừng trên người Lâm Bắc Thạch, rồi lại lặng lẽ chuyển sang nhìn chiếc túi vải dệt.
Chiếc túi vải dệt cuối cùng cũng xẹp xuống.
Lục Cảnh Văn hài lòng.
Anh treo bộ quần áo cuối cùng lên, nói với Lâm Bắc Thạch: "Thứ Bảy tuần sau chúng ta lại đến bệnh viện một chuyến, để kiểm tra sức khỏe cho em."
Nghe vậy, Lâm Bắc Thạch lập tức hiểu ra, xem ra kim chủ vẫn rất có ý thức về an toàn cá nhân.
Chắc vẫn là kiểm tra các bệnh về thể chất, đặc biệt là bệnh truyền nhiễm, Lâm Bắc Thạch nghĩ, mặc dù trước đây cậu đã từng kiểm tra vài lần vì phải nằm viện, nhưng vẫn chưa đủ toàn diện.
Vì vậy, Lâm Bắc Thạch rất hiểu: "Dạ, Lục tổng."
Trước khi đến thứ Bảy, Lâm Bắc Thạch đã tìm được một công việc.
Làm nhân viên phục vụ tại một quán trà sữa gần trường trung học cơ sở số 2 thành phố Dung Thành.
Cậu vẫn mặc áo phông trắng và quần đen của mình. Trong giờ làm việc phải đội mũ, búi tóc nhỏ của cậu chỉ có thể thò ra từ lỗ nhỏ phía sau mũ lưỡi trai, lộn xộn thành một búi, những sợi tóc vụn còn lại rơi xuống hai bên má.
Vì Lâm Bắc Thạch quá đẹp trai, quán trà sữa vốn dĩ vắng khách vào dịp hè này bỗng trở nên đông đúc, rất nhiều nam thanh nữ tú tuổi teen xếp hàng dài để mua trà sữa.
Chủ quán vì thế mà cười toe toét, vỗ vai Lâm Bắc Thạch nói: "Quả nhiên đẹp trai có khác!!! Tiểu Lâm cố gắng lên! Tôi tăng lương cho cậu!!!"
Nghe vậy, Lâm Bắc Thạch theo thói quen cong khóe mắt, cười tủm tỉm trả lời chủ quán: "Được ạ."
Chủ quán lập tức như chuột bị cắt đuôi, cười gượng rồi chuồn mất.
Cậu làm việc bốn ngày, đến sáng thứ Bảy thì xin nghỉ, chủ quán đau lòng cho cậu nghỉ, dặn cậu về sớm.
Lục Cảnh Văn đưa cậu đến bệnh viện Hòa Tâm.
Lâm Bắc Thạch sau khi rút máu xong, liền được sắp xếp đi chụp X-quang ngực phổi và siêu âm.
Dưới sự sắp xếp của Lục Cảnh Văn, Lâm Bắc Thạch luôn có y tá đi cùng, thuận buồm xuôi gió, thậm chí không cần phải xếp hàng.
Khi Lục Cảnh Văn đang ngồi yên lặng bên ngoài phòng chờ siêu âm, Andrew Mond tiến lại gần và ngồi xuống cạnh anh.
"Lục, người mà cậu ký hợp đồng "từ trên trời rơi xuống" đâu rồi?" Andrew Mond hỏi.
"Đang kiểm tra," Lục Cảnh Văn trả lời, "Sao cậu lại đến đây?"
"Ừm, sáng nay tôi không có lịch tư vấn," Andrew Mond nói, "Nghe nói cậu đưa người ấy đến đây, nên muốn đến xem là nhân vật nào mà khiến cậu chỉ gặp ba lần đã quyết định ký hợp đồng."
Vừa dứt lời, Lâm Bắc Thạch bước ra khỏi phòng siêu âm.
Andrew Mond rõ ràng là sững người trong giây lát.
Lâm Bắc Thạch nhìn người đàn ông tóc nâu mắt xanh đẹp trai trước mặt, rồi quay sang Lục Cảnh Văn: "Lục tổng, vị này là...?"
"Cậu ấy tên là Andrew Mond," Lục Cảnh Văn nói, "Là bạn của tôi."
Nói xong, anh dừng lại một chút, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Andrew Mond, đây là bạn trai của tôi, Lâm Bắc Thạch."
Ba chữ "bạn trai" suýt chút nữa khiến Lâm Bắc Thạch giật nảy mình.
Cậu hít thở nhẹ nhàng để trấn tĩnh bản thân. Hai tay xoắn chặt vào nhau sau lưng, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn Andrew Mond, yết hầu lên xuống, gượng gạo nở một nụ cười: "Chào anh, Andrew Mond."
Andrew Mond nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy đưa tay ra: "Chào cậu, Lâm."
Lâm Bắc Thạch đưa bàn tay hơi ướt đẫm mồ hôi ra nắm lấy ngón tay của Andrew.
Đây là bạn của Lục Cảnh Văn, nhất định phải giữ vững phong độ, không thể để anh ấy mất mặt! Lâm Bắc Thạch nghĩ.
Họ bắt tay nhẹ nhàng, Andrew Mond còn nhanh chóng buông tay hơn cả Lâm Bắc Thạch, miệng hỏi han theo phép lịch sự: "Lâm, tiếp theo cậu cần kiểm tra gì?"
"Chụp CT." Lâm Bắc Thạch đáp.
"Vậy thì đi nhanh đi," Andrew Mond nở nụ cười nghề nghiệp khi đối diện với bệnh nhân, "Kiểm tra xong anh mời cậu và Lục đi ăn."
Lâm Bắc Thạch liếc nhìn Lục Cảnh Văn, thấy anh không có ý kiến gì, mới gật đầu lia lịa, vội vàng đi theo y tá, bóng lưng vội vã lộ rõ vẻ bối rối.
Bên kia, Andrew Mond cũng thở phào nhẹ nhõm: "Lục, tôi hiểu tại sao cậu chỉ gặp ba lần đã ký hợp đồng với người ta rồi."
Andrew Mond cảm thán: "Rất xinh đẹp!"
"Nhưng mà, Lục này," Andrew nói, "Cậu ấy trông có vẻ rất kín đáo và thiếu cảm giác an toàn."
Lục Cảnh Văn cụp mắt xuống, quả thật là như vậy.
"Hơn nữa, cậu ấy hình như cũng không thân thiết với cậu lắm," Andrew Mond tiếc nuối nói, "Cậu ấy gọi cậu là Lục tổng, đây là cách xưng hô rất xa cách, trong mối quan hệ thân mật không ai gọi như vậy, trừ khi là... tình thú."
"Hai người không giống người yêu," Andrew Mond có chút đau đầu, "Giống quan hệ cấp trên - cấp dưới hơn."
"Vì vậy, Lục, dựa theo những gì tôi biết về cậu và cậu ấy, nếu hai người thực sự muốn phát triển mối quan hệ này..."
Lục Cảnh Văn nhìn về hướng Lâm Bắc Thạch rời đi, bên tai vang lên tiếng thở dài của Andrew.
"Đây sẽ là một hành trình rất dài."
—
Lily: Các bước khi nhặt nuôi bé mèo Lâm được anh Lục áp dụng đầy đủ. Cho ăn, mua đồ cho, khám sức khoẻ, tập cho bé mèo dần quen nhà cửa.