Quá Lửa - Vũ Sấu Lâm Phong

Chương 27

Lục Cảnh Văn liếc nhìn chiếc ly rỗng, chậm rãi đưa tay ra.

Mục tiêu của anh là ly trà sữa Lâm Bắc Thạch vừa uống hai ngụm.

Lâm Bắc Thạch: ".........!"

Cậu nhanh tay lẹ mắt giật ly trà sữa lại, không để nó rơi vào tay Lục Cảnh Văn, miệng nói: "Cảnh, Cảnh Văn, ly này em uống rồi, em gọi ly khác nhé."

Tay Lục Cảnh Văn dừng lại giữa không trung.

Anh thu tay về, giọng điệu bình tĩnh: "Không cần."

Lâm Bắc Thạch lúc này không đoán được ý của Lục Cảnh Văn, cậu có chút lúng túng, chậm chạp đặt ly trà sữa lại bàn.

"Làm việc ở đây mệt không?" Giọng Lục Cảnh Văn vang lên.

Lâm Bắc Thạch im lặng một lúc, nói không mệt chắc chắn là giả, nhưng tình huống bây giờ...

Cậu lắc đầu, ra hiệu mình không mệt.

"Lương một tháng bao nhiêu?"

Lâm Bắc Thạch mân mê ngón tay, không hiểu sao lại thấy hơi căng thẳng: "Khoảng... ba nghìn tệ."

(~ 7 triệu VND)

Số tiền này còn chưa đủ mua nửa cái áo của Lục Cảnh Văn.

Lâm Bắc Thạch càng nói, giọng càng nhỏ, đầu gần như muốn rúc xuống gầm bàn, hoàn toàn không còn vẻ vênh váo, không chút che giấu khi lần đầu gặp Lục Cảnh Văn nói về mười vạn tệ.

Điều này là lẽ tự nhiên, dù sao lúc đó, bọn họ không có quá nhiều ràng buộc, cũng chưa ký hợp đồng kia, khi nói chuyện, bọn họ là bình đẳng, Lâm Bắc Thạch không sợ Lục Cảnh Văn.

Nhưng bây giờ khác rồi, mặc dù Lục Cảnh Văn không có ý lấn át, mà muốn giao tiếp bình đẳng, Lâm Bắc Thạch vẫn vô thức hạ thấp tư thế của mình.

Bởi vì cậu quá rõ ràng tình cảnh của mình.

Hiện tại cậu và những chú chim hoàng yến được nuôi trong các bộ phim truyền hình sến súa chẳng khác gì nhau. Chỉ là cậu may mắn hơn nhiều, Lục Cảnh Văn rõ ràng đạo lý hơn những tổng tài bá đạo, cưỡng ép, cướp đoạt trong phim truyền hình kia, một là không ép cậu lên giường làm tình, hai là không hạn chế tự do cá nhân, ba là cũng không bắt cậu làm những chuyện vớ vẩn, càng không giam cầm, ngược đãi...

Thậm chí cậu còn có quyền hủy hợp đồng.

Nhưng, Lâm Bắc Thạch hiện tại vẫn chưa muốn hủy hợp đồng nhanh như vậy, cậu rất thực tế, cậu muốn tiền.

Vậy nên, theo góc độ của cậu, hợp đồng gia hạn hàng tháng này, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Lục Cảnh Văn, muốn Lục Cảnh Văn không hủy hợp đồng, thì phải làm Lục Cảnh Văn vui vẻ.

Vì vậy trong lúc ở cùng nhau, Lâm Bắc Thạch luôn vô thức hạ thấp mình, thái độ lấy lòng, cậu ngoan ngoãn, nghe lời, Lục Cảnh Văn chỉ đông cậu tuyệt đối không dám đi tây, Lục Cảnh Văn nói gì thì là nấy.

Cho nên mặc dù cậu cần công việc này làm đường lui cho mình, nhưng nếu bây giờ Lục Cảnh Văn muốn Lâm Bắc Thạch từ bỏ công việc hiện tại, cậu cũng sẽ lập tức từ bỏ.

Ba nghìn tệ và hai mươi vạn tệ, cậu vẫn có thể phân biệt rõ ràng.

Hai người yên lặng ngồi đối diện nhau, Lục Cảnh Văn mím môi không nói, ánh mắt áy náy dừng trên người Lâm Bắc Thạch.

Những gì Lâm Bắc Thạch có thể nghĩ đến, anh đại khái cũng có thể nghĩ đến.

Lục Cảnh Văn thật lòng cảm nhận được điều mà Andrew Mond nói "đầu đuôi lẫn lộn".

Anh xoay chiếc nhẫn trơn trên tay, trong lòng có chút buồn bực.

Là mình quá thiếu suy xét, Lục Cảnh Văn nghĩ.

Quyết định được đưa ra trong lúc nóng vội quả nhiên không đáng tin cậy, ít nhất là bây giờ, Lục Cảnh Văn cảm thấy quyết định lần này của mình thực sự không tốt.

Lâm Bắc Thạch không giống những người bạn giàu có đời thứ hai của mình, phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết và lạc quan, cậu nhạy cảm, tỉ mỉ, thiếu cảm giác an toàn, đối với mọi biến động xung quanh đều giữ thái độ cảnh giác cao độ, cho dù đưa ra là một thiện ý, cậu cũng phải cẩn thận, thăm dò nhiều lần, sau khi xác định vô hại, mới dám hai tay nhận lấy, cúi đầu cảm ơn.

Cậu là một người yếu đuối và mềm mỏng.

Nhưng cậu lại kiên cường, dùng vẻ ngoài vui vẻ hay cười để che giấu sự yếu đuối và bất an của mình, đối mặt với những đả kích mà mọi người và mọi việc xung quanh mang đến cho cậu. Vì cuộc sống, cậu có thể bất chấp thân thể đi múa cột, có thể vì người thân của mình mà từ bỏ tất cả tôn nghiêm để cầu xin người khác, thậm chí tự nguyện dâng hiến bản thân.

Cậu không quan tâm mình có bị thương tích đầy mình hay không, chỉ cần đạt được mục đích là được.

Cậu không dám tin tưởng bất kỳ ai, cậu chỉ dám tin tưởng chính mình.

Người như vậy, quá dễ bị tổn thương.

Vì vậy chỉ có thể từ từ tiếp cận, an ủi, tìm mọi cách để có được sự tin tưởng, để cậu tự mình dần dần mở lòng, làm quen với sự tồn tại của đối phương.

Tiến triển quá nhanh, quá nhiều thiện ý, sẽ chỉ khiến cậu càng thêm bất an.

Nghĩ đến đây, Lục Cảnh Văn càng cảm thấy áy náy.

Không nên nhanh như vậy.

Sự sơ suất của anh, khiến Lâm Bắc Thạch bây giờ vẫn ở đây, lo lắng bất an bôn ba cho tương lai của mình.

Nhưng việc cũng đã rồi, hối hận cũng vô dụng, Lục Cảnh Văn thu xếp lại tâm trạng, chi bằng nghĩ cách giải quyết.

Mất vài phút, Lục Cảnh Văn đại khái tìm ra một phương án giải quyết tương đối phù hợp.

Bên kia, Lâm Bắc Thạch có thể cảm nhận được ánh mắt Lục Cảnh Văn yên lặng dừng trên người mình, cậu bị nhìn đến mức như ngồi trên đống lửa.

Có lẽ Lục Cảnh Văn không thích người yêu của mình xuất đầu lộ diện nhiều? Lâm Bắc Thạch nghĩ, nhưng nhìn Lục Cảnh Văn cũng không giống người có tư tưởng cổ hủ?

Cậu căng thẳng suy nghĩ một hồi, khóe miệng mấp máy muốn nói gì đó để cứu vãn công việc của mình, nhưng nghĩ một hồi, cậu lại có chút nản lòng.

Lục Cảnh Văn đã bắt được này rồi, sao còn có thể cho phép cậu tiếp tục làm việc ở đây nữa?

Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, Lâm Bắc Thạch khó khăn mở miệng: "Nếu anh không muốn em làm việc này, em có thể..."

Hai chữ "nghỉ việc" còn chưa kịp thốt ra, giọng nói của Lục Cảnh Văn đã vang lên trước.

"Bắc Thạch, đi học đi."

Câu nói này như tiếng sấm bên tai.

Vẻ mặt Lâm Bắc Thạch thoáng chốc trống rỗng, bỗng nhiên mất tiếng, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Văn, vai khẽ run lên.

Đi học?

Đi học ở đâu? Học cái gì?

Đây là điều Lâm Bắc Thạch chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Thậm chí lúc này nghe thấy, Lâm Bắc Thạch gần như cảm thấy một sự phi lý đến mức nực cười.

Cậu bây giờ, còn có thể đi học sao?

"Vì công việc, tôi đã từng đến Trường Trung học Phổ thông Đường Khê khảo sát," Lục Cảnh Văn dang hai tay ra, một động tác rất chân thành, anh cố gắng không để mình trông quá áp đảo, giọng nói rất ôn hòa, "Tôi đã nhìn thấy tên em trên bảng vàng học sinh xuất sắc của trường."

Anh nhớ rõ điểm số của Lâm Bắc Thạch: "Đó là điểm bài thi thử cuối cùng của em năm lớp 12, tổng cộng là 610 điểm."

Lâm Bắc Thạch ngây người nhìn Lục Cảnh Văn, đôi mắt phủ một lớp nước, càng thêm u ám.

"Còn Đại học Y khoa Dung Thành, chuyên ngành Y học lâm sàng, năm em thi đại học, điểm chuẩn đầu vào thấp nhất là 628 điểm."

Mắt Lâm Bắc Thạch đỏ hoe, tay bắt đầu run rẩy, cậu thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ tại sao Lục Cảnh Văn lại biết chuyên ngành cậu đăng ký là Y học lâm sàng.

"Nói cách khác, năm em thi đại học, ít nhất đã đạt 628 điểm."

"Với thành tích như vậy," Lục Cảnh Văn nhìn Lâm Bắc Thạch, ánh mắt dừng lại trên bàn tay nứt nẻ của cậu, "Nếu em thuận lợi vào ngành này, lúc này, em sẽ có một cuộc sống đại học đáng nhớ, em sẽ cùng các bạn học thực tập tại bệnh viện dưới sự hướng dẫn của giáo sư, đôi khi bị mắng cho te tua, đôi khi được khen làm tốt, chứ không phải ở đây."

"Cho nên, đi học đi."

Đi học, như vậy dù sau này thi vào đâu, cậu cũng sẽ có một cuộc sống khác, sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ có bằng tốt nghiệp đại học, tìm việc làm cũng dễ dàng hơn so với hiện tại chỉ có bằng tốt nghiệp trung học.

Nghe vậy, Lâm Bắc Thạch thở hổn hển, ho khan vài tiếng, cậu run run đưa tay lấy ly trà sữa, hút một hơi thật mạnh, vị trà sữa ngọt ngào đậm đà tràn đầy khoang miệng, nhưng cậu lại cảm thấy rất đắng.

Cậu nhớ lại ngày mình đi lấy giấy báo nhập học, hôm đó trời nắng, xung quanh nóng đến mức dựng tóc gáy, cậu lên xe buýt đến trường Trung học Phổ thông huyện, đến văn phòng lấy giấy báo nhập học được gửi qua bưu điện.

Cậu ngồi dưới bồn cây trong khuôn viên trường mở giấy báo nhập học, ánh nắng xuyên qua tán lá xanh mướt, chiếu xuống người cậu.

Sách giáo khoa cấp ba môn Chính trị viết: "Tiền đồ luôn tươi sáng, chỉ có con đường là khúc khuỷu."

Cậu đã từng nghĩ, mình sẽ có một tương lai tươi sáng.

Khóe mắt ươn ướt, cậu cố gắng chớp mắt, kìm nén nước mắt.

"... Giấy báo nhập học đã, đã hết hạn rồi, Dung Thành, em nhớ các trường trung học ở Dung Thành cũng không nhận học sinh ôn thi lại," giọng Lâm Bắc Thạch nhỏ dần, "Hơn nữa, nếu em đi học, em gái..."

Lâm Gia Lâm phải làm sao đây.

"Chỉ cần em muốn, họ sẽ nhận thôi." Lục Cảnh Văn nói với giọng ôn hòa, trong đầu đã bắt đầu tìm kiếm trường học.

Lâm Bắc Thạch mím môi, hơi thở có chút gấp gáp.

Anh nói với Lâm Bắc Thạch: "Tôi biết em có một số vấn đề và nỗi lo, tôi cũng biết, em có lẽ không tin tưởng lời tôi nói."

"Sáng mai, tôi sẽ mời một luật sư đến công chứng, lập một thỏa thuận tặng cho tài sản riêng."

"Số tiền cụ thể, chúng ta có thể thương lượng sau khi xác định."

"Sau đó, chúng ta cùng nhau đi xem trường, đến tháng 9 khai giảng, em có thể đến trường."

Nghe vậy, vẻ mặt trống rỗng của Lâm Bắc Thạch rạn nứt, nhìn Lục Cảnh Văn với vẻ mặt kinh ngạc.

Còn Lục Cảnh Văn nói rất nghiêm túc, anh thậm chí đã mở điện thoại, bắt đầu liên hệ với bộ phận pháp vụ của công ty.

Nếu Tôn Nam Đào ở đây, chắc hẳn sẽ dùng ánh mắt khó tin nhìn Lục tổng nhà mình, và nghi ngờ Lục tổng nhà mình có phải bị cửa kẹp đầu không.

Lục tổng không sợ mất cả chì lẫn chài sao??

Mặc dù Lục tổng không thiếu tiền, nhưng cái này có hơi điên rồ.

Nếu là Andrew Mond, hẳn anh ta sẽ phải nghi ngờ người bạn luôn trầm ổn, điềm tĩnh của mình có phải đã biến thành não yêu đường hay không: Chuyện còn chưa đâu vào đâu, cậu đang làm cái gì vậy?!

"Không, không... Lục tổng," Lâm Bắc Thạch cũng cảm thấy khó tin, xưng hô buột miệng khiến cậu suýt cắn phải lưỡi mình, cậu ngập ngừng khó diễn tả, rồi cứ thế nói tiếp, "... Em, em..."

Cậu "em" nửa ngày cũng chẳng ra được câu nào nên hồn.

Nói gì được đây, Lâm Bắc Thạch nghĩ, nói Lục Cảnh Văn không cần phải làm vậy sao?

Nhưng câu này làm sao nói ra được.

Bản thân đang thiếu tiền, cách làm của Lục Cảnh Văn chẳng phải chính là điều mình mong muốn sao, thỏa thuận tặng cho có hiệu lực pháp luật, đến lúc đó số tiền này sẽ hoàn toàn thuộc về mình, cũng không cần lo lắng sau khi chấm dứt hợp đồng sẽ bị yêu cầu trả lại tiền.

Một người giàu như Lục Cảnh Văn, mất một ít tiền cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.

Vừa nghĩ như vậy, Lâm Bắc Thạch lập tức cảm thấy tội lỗi và xấu hổ vì suy nghĩ của mình.

Trong những ngày qua, ít nhất về mặt hành vi, Lục Cảnh Văn đối xử tốt với mình, vậy mà mình lại chỉ muốn tính toán tiền của anh.

Thật là, Lâm Bắc Thạch nghĩ.

Quá hèn hạ.

Nghĩ đến đây, môi Lâm Bắc Thạch run rẩy, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời, hốc mắt đỏ như sắp nhỏ máu, lại cúi đầu không dám nhìn Lục Cảnh Văn. Ngực cậu phập phồng, những ngón tay xoắn lấy vạt áo, vò nát góc áo.

Còn Lục Cảnh Văn yên lặng chờ đợi câu trả lời của cậu, nhưng lại chẳng nghe thấy gì.

"Vậy cứ quyết định vậy đi." Một lúc sau, Lục Cảnh Văn lên tiếng.

Anh không cho Lâm Bắc Thạch cơ hội từ chối.

- --

Lily: Anh Lục chap này za trưởng nhưng tui yêu ảnh <3 cho em bé đi học thuiii.
Bình Luận (0)
Comment