Chủ nhật, Lục Cảnh Văn không có nhà.
Buổi chiều, Lâm Bắc Thạch ở nhà học bù. Lục Cảnh Văn đã thuê cho cậu bốn gia sư, lần lượt phụ đạo Toán, Lý, Hóa và Anh - những môn học mà Lâm Bắc Thạch còn yếu.
Chiều nay là buổi học Toán. Làm xong một đề, Lâm Bắc Thạch hồi hộp ngồi đối diện gia sư, chờ thầy chấm bài.
Gia sư là giáo viên cấp cao của trường Nhị Trung Dung Thành. Chấm xong, thầy khen Lâm Bắc Thạch tiến bộ rất nhiều.
"112 điểm, cao hơn lần trước 13 điểm," thầy chỉ vào số điểm, nói, "Những điểm cơ bản em đều nắm được rồi, phải tiếp tục giữ vững, nền tảng vững chắc mới có thể tiếp tục chinh phục những bài toán khó."
Buổi học kéo dài ba tiếng, từ hai giờ chiều đến năm giờ.
Thầy vừa đi chưa được hai mươi phút thì cửa mở.
Lục Cảnh Văn xách theo mấy túi giấy bước vào.
Lâm Bắc Thạch vừa quay đầu lại thì Lục Cảnh Văn đã đưa túi giấy cho cậu: "Thử xem."
"Có ba bộ, xem bộ nào em thích thì mặc bộ đó."
Lâm Bắc Thạch liếc mắt nhìn, nhận ra bên trong là ba bộ vest và ba đôi giày. Cậu ngẩn người, rồi mới nhớ ra tối nay phải đi dự tiệc từ thiện cùng Lục Cảnh Văn.
Làm bài tập Toán nhiều quá, đầu óc Lâm Bắc Thạch như bị đình trệ, quên mất chuyện này.
Tiệc từ thiện là một sự kiện trang trọng, đương nhiên phải mặc vest.
Cậu vội vàng nhận lấy túi giấy: "Vậy... vậy em đi thử."
Lâm Bắc Thạch cầm túi vest vào phòng.
Cậu lần lượt lấy vest ra. Ba bộ đều khác nhau. Lâm Bắc Thạch không hiểu biết nhiều về những thứ này, chỉ miễn cưỡng nhận ra một bộ là áo đuôi tôm. Hai bộ còn lại, một bộ màu xanh đen một hàng cúc, một bộ màu đen hai hàng cúc.
Lấy vest ra, cậu thấy trong một túi còn có thứ khác, vội vàng lấy ra.
Nhìn kỹ một lúc, Lâm Bắc Thạch phân biệt được hai chiếc khuy măng sét, hai kẹp áo sơ mi và một dây đeo quần.
Lâm Bắc Thạch so sánh ba bộ vest, cuối cùng chọn bộ vest xanh đen một hàng cúc an toàn nhất.
Cậu cởi quần áo của mình ra, lấy chiếc áo sơ mi trắng mặc vào trước, cài cúc đến tận cổ. Sau đó, cậu cầm khuy măng sét, chuẩn bị đeo vào.
Nhưng một mình đeo không tiện, Lâm Bắc Thạch lại không quen với những thứ này, loay hoay mãi mà không xong, chỉ cảm thấy thứ này còn khó hơn cả đôi giày cao gót buộc dây mà cậu từng đi.
Cậu tháo khuy măng sét chưa đeo xong ra, lại không dám để lung tung sợ khó tìm, bèn quấn nó hai vòng quanh cổ tay, cầm điện thoại lên tìm kiếm trên mạng cách đeo khuy măng sét nhanh chóng.
Lúc này, có tiếng gõ cửa nhẹ. Lâm Bắc Thạch giật mình, theo bản năng nói "Mời vào".
Cửa "cạch" một tiếng mở ra. Lâm Bắc Thạch bỗng nhận ra mình chỉ mặc mỗi quần lót, tay run lên, vô tình chạm vào màn hình điện thoại, lập tức có tiếng phát ra.
"Khuy măng sét và vòng da bên trong áo sơ mi có tác dụng cố định và trang trí, tiếp theo, chúng tôi sẽ hướng dẫn các bạn cách đeo khuy măng sét đúng cách..."
Giọng nói từ video vang lên. Lâm Bắc Thạch chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần lót, khuy măng sét bằng da đeo trên cổ tay, đôi chân dài thẳng tắp lộ ra, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Lục Cảnh Văn rõ ràng bị cảnh tượng này làm cho sững sờ, tay đặt trên tay nắm cửa quên cả buông xuống.
Ánh mắt anh dừng lại trên người Lâm Bắc Thạch một thoáng, rồi nhanh chóng dời đi.
"Đem cho em vài chiếc cà vạt và khuy cài áo."
Lục Cảnh Văn hơi cụp mắt, rất lịch sự không nhìn Lâm Bắc Thạch, anh giơ hộp cà vạt và khuy cài áo đựng trong túi nilon trên tay lên: "Lát nữa thử xem cái nào phù hợp."
Lâm Bắc Thạch cứng đờ gật đầu: "Cảm ơn... cảm ơn anh."
Vừa nói, cậu vừa vội vàng kéo chăn trên giường, cuộn chặt lấy nửa thân dưới, sau đó cười gượng gạo nhưng vẫn giữ lễ phép với Lục Cảnh Văn.
Lục Cảnh Văn lúc này mới ngẩng lên, bước đến gần Lâm Bắc Thạch, đặt cà vạt và khuy cài áo bên cạnh cậu.
Điện thoại vẫn đang thao thao bất tuyệt hướng dẫn cách đeo khuy măng sét. Lâm Bắc Thạch đau đầu tắt video đi, cúi gằm mặt chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Thật quá mất mặt!
Lục Cảnh Văn nhìn Lâm Bắc Thạch vẻ mặt hổ thẹn muốn chết, trong mắt thoáng hiện ý cười khó nhận ra.
"Không sao, đưa tay ra," Lục Cảnh Văn nhặt chiếc băng tay còn lại trên giường, "Tôi giúp em đeo."
Lâm Bắc Thạch do dự một chút, rồi quyết tâm đưa tay ra.
Lục Cảnh Văn thành thạo đeo băng tay cho Lâm Bắc Thạch, chưa đầy hai phút đã chỉnh tề xong. Sau đó, anh nhìn chiếc chăn mỏng trên người Lâm Bắc Thạch.
"Kéo chăn ra một chút," Lục Cảnh Văn nói, "Tôi giúp em cài kẹp áo sơ mi."
Lâm Bắc Thạch cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, gần như sắp bốc cháy.
"Không cần đâu, không cần đâu ạ," Cậu lặp lại hai lần, lại vì sợ hãi mà dùng kính ngữ, đôi mắt xám run lên, "Em tự tìm hiểu cách cài là được rồi, không làm phiền ngài, thật sự không làm phiền ngài!"
"Không phiền," Lục Cảnh Văn nói, "Một lát là xong, rất nhanh thôi."
Vừa nói, Lục Cảnh Văn cúi đầu nhìn Lâm Bắc Thạch đang ngồi trên giường. Ánh mắt chạm nhau, họ im lặng nhìn nhau một lúc, không lâu sau, Lâm Bắc Thạch chịu thua, chậm rãi vén chăn lên.
Chỉ là cài kẹp áo sơ mi thôi, rất nhanh mà, Lâm Bắc Thạch tự an ủi mình.
Lục Cảnh Văn cầm một chiếc kẹp áo sơ mi, nửa quỳ xuống bên chân Lâm Bắc Thạch.
Anh hơi cúi người, áo sơ mi và áo ghi lê bó sát, phác họa đường nét cơ thể đầy sức mạnh và vẻ đẹp của anh. Lâm Bắc Thạch cúi đầu nhìn anh, có thể thấy mái tóc đen nhánh của anh, cùng đường nét khuôn mặt vô cùng điển trai.
Tư thế này trông gần như đang cúi đầu xưng thần.
Sau đó, Lâm Bắc Thạch rùng mình, Lục Cảnh Văn đưa tay nắm lấy bắp chân của cậu.
"Duỗi chân ra."
Lâm Bắc Thạch cứng đờ làm theo.
Lục Cảnh Văn đeo kẹp áo sơ mi vào đùi Lâm Bắc Thạch.
(*kẹp áo sơ mi khà khà)Dây da màu đen siết chặt lấy làn da trắng nõn.
"Chặt quá không?"
Lâm Bắc Thạch nghe thấy Lục Cảnh Văn khẽ hỏi, không hiểu sao, cậu cảm thấy giọng nói của Lục Cảnh Văn hơi khàn.
"Cũng... cũng được..." Lâm Bắc Thạch lắp bắp trả lời.
Lục Cảnh Văn liền siết chặt dây thêm một chút. Anh không dám chạm vào da Lâm Bắc Thạch nhiều, mỗi lần chạm vào, anh đều cảm thấy một luồng nóng rực truyền từ đầu ngón tay, khiến anh hơi khó thở.
Lâm Bắc Thạch rất trắng, trắng đến mức nằm ngoài dự đoán của Lục Cảnh Văn.
Vùng đùi, vốn dĩ ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, nên trắng hơn nhiều so với các bộ phận khác trên cơ thể.
Những nơi trên người Lâm Bắc Thạch thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng đã được coi là trắng trẻo rồi, còn trắng hơn cả những tiểu thịt tươi đang nổi trong giới giải trí... Vùng đùi này thì càng khỏi phải nói.
Giống như một khúc củ sen vừa được vớt lên rửa sạch, trắng nõn nà, còn hơi ửng hồng, trông rất khỏe mạnh.
Vì vậy, những vết sẹo rất mờ trên đùi trở nên không rõ ràng.
Lục Cảnh Văn nhìn thấy rõ ràng trên đùi có vài vết sẹo giống như vết bỏng thuốc lá, hơi thở anh như ngừng lại một nhịp.
Ai làm vậy?!
"Vết sẹo trên đùi em..." Lục Cảnh Văn hít sâu một hơi, dùng hết sự nhẫn nhịn cả đời, mới không chửi thề trước mặt Lâm Bắc Thạch, "...là sao vậy?"
Lâm Bắc Thạch cúi đầu nhìn những vết sẹo trên đùi mình.
Bị bỏng rất lộn xộn, thậm chí có một vết ở mặt trong của đùi.
Nhưng vì đã lâu năm, vết sẹo mờ dần, một số dấu vết thực sự không rõ ràng lắm, chỉ còn lại những vết rất mờ, gần như không thể nhìn thấy, màu trắng hoặc hồng nhạt.
"...Đã lâu rồi." Nhận thấy bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề, Lâm Bắc Thạch muốn cười với Lục Cảnh Văn, để không khí trở nên thoải mái hơn, nhưng cuối cùng cậu vẫn không cười nổi.
"Em... mẹ em bỏ trốn... ông ta rất tức giận... em không đánh lại ông ta, ông ta quất roi chưa đã ghiền, liền dùng thuốc lá châm, em còn phải đi học, ông ta không dám châm vào chỗ dễ thấy... nên thành ra như vậy..."
"Bây giờ..." Lâm Bắc Thạch dè dặt liếc nhìn sắc mặt Lục Cảnh Văn đang dần lạnh đi, cùng bàn tay anh nắm chặt dây da đến trắng bệch, vội vàng nhỏ giọng bổ sung, "Bây giờ không sao rồi, một chút cũng không đau nữa ạ."
Lục Cảnh Văn im lặng cài ba chiếc kẹp áo sơ mi vào trước sau trái phải của chiếc áo. Anh nhớ ra cha của Lâm Bắc Thạch hiện vẫn đang mất tích.
Tốt nhất là ông ta nên chết quách đi rồi.
Cài kẹp áo sơ mi xong rất nhanh, Lục Cảnh Văn vừa đứng dậy, Lâm Bắc Thạch liền vội vàng cầm lấy quần dài mặc vào, rồi khoác thêm áo ghi lê và áo khoác ngoài.
Bộ vest màu xanh đen một hàng cúc rất vừa vặn. Lần đầu tiên đưa Lâm Bắc Thạch đi mua quần áo, Lục Cảnh Văn đã ghi nhớ kích cỡ của cậu từ nhân viên bán hàng, để phòng khi cần dùng đến.
Sau đó, Lục Cảnh Văn chọn cho cậu một chiếc cà vạt phối màu cam xanh, cẩn thận thắt cà vạt cho cậu, rồi cài thêm một cặp khuy măng sét phù hợp.
Thử bộ này rồi lại thử thêm hai bộ nữa, Lâm Bắc Thạch vẫn thích bộ vest xanh đen này nhất.
Sau một hồi sửa đổi, Lâm Bắc Thạch từ một học sinh trung học ngây ngô biến thành công tử lịch sự, trẻ trung, xinh đẹp, toát lên vẻ phong độ cao quý.
Thời gian cũng đã đến sáu giờ rưỡi.
Buổi tiệc từ thiện bắt đầu lúc tám giờ, khoảng bảy giờ khách mời sẽ bắt đầu vào cửa.
Lâm Bắc Thạch đi theo Lục Cảnh Văn vào hội trường, bị sự xa hoa của toàn bộ hội trường làm cho kinh ngạc. Cậu theo Lục Cảnh Văn ngồi vào một chỗ VIP trong hội trường, phía trước là một sân khấu lớn, lát nữa sẽ có các tiết mục biểu diễn từ thiện.
Liên tục có người đến tìm Lục Cảnh Văn trò chuyện, hầu hết đều nói về công việc của công ty, Lâm Bắc Thạch không hiểu lắm, chỉ tò mò nhìn sân khấu phía trước.
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt cậu, phủ lên dung nhan gần như hoàn hảo một lớp ánh sáng dịu dàng, đôi mắt xám long lanh, phản chiếu một điểm sáng cực kỳ rực rỡ.
Người phục vụ đặt bít tết lên bàn, Lục Cảnh Văn giơ tay kết thúc cuộc trò chuyện, quay sang giúp Lâm Bắc Thạch cắt bít tết.
Lâm Bắc Thạch được đút cho một miếng, vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi, giơ tay ra hiệu mình có thể tự làm.
Lục Cảnh Văn liền đưa dao nĩa cho cậu, bảo người phục vụ lấy cho cậu một ly nước cam.
Lâm Bắc Thạch chưa từng ăn đồ Tây, vụng về học theo cách Lục Cảnh Văn vừa cắt bít tết. Cậu suy nghĩ một hồi, cuối cùng chậm rãi cắt ra hai miếng, cẩn thận đặt một miếng vào đĩa của Lục Cảnh Văn.
Lục Cảnh Văn nhướng mày, nét mặt dịu lại, khác hẳn vẻ nghiêm nghị lạnh lùng khi nói chuyện với người khác lúc nãy.
"Anh cũng ăn một chút đi," Lâm Bắc Thạch nhỏ giọng nói, "Tối nay anh chưa ăn gì cả."
"Ừ," Lục Cảnh Văn khẽ đáp, "Cảm ơn em."
Anh cắn một miếng bít tết Lâm Bắc Thạch cắt cho mình. Lục Cảnh Văn, người vốn không chú trọng ăn uống, cảm thấy miếng bít tết này ngon lạ thường.
Em ấy đang cố gắng gần gũi mình.Lục Cảnh Văn không khỏi nghĩ.
—
[Tác giả có lời muốn nói]
Lục tổng: Cậu ấy đang cố gắng gần gũi tôi (chắc luôn)
Lily: kẹp áo sơ mi đỉnh quá ta:))))