Quá Lửa - Vũ Sấu Lâm Phong

Chương 4

Lâm Bắc Thạch lại đợi thêm năm phút ở trạm xe buýt, cuối cùng cũng đợi được chuyến xe buýt quay về.

Xe buýt số K27 đưa cậu về phố đi bộ Gia Thịnh, cậu tập tễnh quay về căn hầm tối tăm, chật hẹp của mình.

Đống giấy vụn và sắt vụn chất đống bị cánh cửa sắt va vào, phát ra tiếng leng keng lộn xộn. Lâm Bắc Thạch nhìn chằm chằm vào đống đồ linh tinh này một lúc.

Cũng tích góp được kha khá rồi, đến lúc bán đi thôi.

Cậu lấy một sợi dây nhựa từ móc treo ở cửa, nửa quỳ xuống, đóng gói tất cả những thứ này lại, sau đó dùng răng cắn đứt sợi dây, lấy điện thoại ra gọi cho ông lão thu mua phế liệu.

Không đến mười phút sau, ông lão đã lái chiếc xe ba bánh điện đến.

Ông giúp Lâm Bắc Thạch chuyển đống đồ lặt vặt này từ dưới hầm lên mặt đất.

Ông lão họ Đinh, năm nay năm mươi ba tuổi, khuôn mặt đen sạm, tay phải mất ngón áp út và ngón út, mặc chiếc áo thun ố vàng, vác một chồng giấy vụn đi lên, Lâm Bắc Thạch lê chân bị thương, vác theo đống sắt vụn khó nhọc đi theo sau ông.

"Tôi nói mấy người trẻ tuổi bây giờ, đúng là yếu nhớt." ông lão họ Đinh nói, "Đụng xíu là gãy xương, hồi tôi làm ở nhà máy, ngày nào cũng vác cả trăm cân hàng..."

Mỗi lần gặp ông lão này, Lâm Bắc Thạch đều phải nghe ông kể lể về những chiến tích thời trẻ, giờ đã thuộc nằm lòng, bèn nhỏ giọng tiếp lời: "Nhiều cô gái trong nhà máy thích tôi lắm..."

"Hửm?" Ông lão họ Đinh quay đầu lại, lớn tiếng hỏi, "Cậu nói gì cơ?"

Lâm Bắc Thạch lập tức nở nụ cười tươi rói: "Không có gì, bác Đinh mau lên đi."

Giấy vụn và sắt vụn được cân riêng, đống đồ linh tinh này bán được tổng cộng tám mươi ba tệ chín hào sáu xu.

Ông lão họ Đinh lấy điện thoại ra quét mã QR của Lâm Bắc Thạch, vừa chuyển tiền vừa nói: "Trong số những người trẻ tuổi bây giờ, hiếm có người nào cần cù tiết kiệm như cậu... Tiểu Thạch có bạn gái chưa, tôi nói này, ở phố đi bộ Gia Thịnh, gần đại lộ Giang Bắc, có một góc hẹn hò, người như cậu rất được ưa chuộng..."

Lâm Bắc Thạch trong lòng như đối mặt với kẻ thù, trên mặt vẫn cười không nói, chỉ khẽ lắc đầu, vui vẻ nói với ông: "Bác Đinh, cháu đi trước đây! Tháng sau gặp lại ạ!"

Nói xong liền quay người bỏ đi, như chạy trốn, sợ ông lôi cậu đến góc hẹn hò ở đại lộ Giang Bắc.

Cậu mới hai mươi tuổi, chưa đến tuổi kết hôn theo luật, mắc gì phải đi xem mắt.

Hơn nữa, với tình trạng của cậu bây giờ, đừng nói đến xem mắt, mèo hoang nhìn thấy cũng phải thương cảm nhường con chuột đang cắn dở trong miệng cho cậu.

Lâm Bắc Thạch khẽ thở dài.

Điện thoại trong túi quần lúc này reo lên, nhạc chuông quen thuộc "Chúc mừng phát tài" vang lên inh ỏi, Lâm Bắc Thạch nghe máy, giọng quản lý Lưu vang lên từ đầu dây bên kia.

"Tối nay có thêm một buổi biểu diễn múa cột, cậu nhớ đến sớm."

Giọng điệu của quản lý Lưu không cho phép phản đối, như thể nếu Lâm Bắc Thạch nói một tiếng "không" thì sẽ bị trừ tiền.

"Quản lý," Lâm Bắc Thạch nắm chặt điện thoại, "Chân em... chân em bị gãy, nhảy..."

"Cái gì? Bị gãy!!!" Giọng gã đột nhiên cao vút, cắt ngang lời Lâm Bắc Thạch, "Màn múa cột của Sky chúng ta luôn là tiết mục đặc biệt, tối nay có thêm một buổi cũng chỉ định cậu nhảy, vậy mà cậu lại bị thương!"

"Vậy vào phòng riêng tiếp khách cũng được chứ, trước đây vì chuyện đó mà vẫn chưa cho cậu vào phòng riêng tiếp khách..." Sự thiếu kiên nhẫn của quản lý Lưu đạt đến đỉnh điểm, như thể cây hái ra tiền của mình bị gãy, "Nhưng bây giờ cậu..."

Quản lý Lưu ngừng lại, nói một cách đầy ẩn ý: "Cậu không phải có một đứa em gái đang chữa bệnh sao? Chân không thể động, nhưng miệng thì vẫn có thể chứ. Mở thêm vài chai, cậu có thể kiếm thêm chút hoa hồng. Nhớ chiều lòng mấy ông khách sộp, còn được thêm chút tiền boa. Đừng như lần trước, người ta chạm vào tay cậu một cái mà cậu đã cho người ta một bạt tai!"

"Cậu biết cái tính khí kiêu ngạo của cậu chẳng đáng giá một xu không?"

Lông mi đen nhánh của Lâm Bắc Thạch khẽ run rẩy, ngay sau đó, cậu theo thói quen cong khóe mắt.

"Dạ, em biết rồi." cậu nở một nụ cười rạng rỡ, giống như hoa hướng dương, "Lần này em nhất định sẽ biết chừng mực, tiếp đãi họ ăn uống vui vẻ."

Quán bar Sky là một địa điểm giải trí nổi tiếng ở khu Hưng Nam, thậm chí là cả thành phố Dung Thành. Gần tối, Lâm Bắc Thạch mặc bộ đồ thú bông cồng kềnh, lê chân bước vào từ cửa sau của quán bar, cất những tờ rơi chưa phát hết vào tủ, rồi cởi bộ đồ thú bông ra cất gọn gàng.

Cậu thay một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh và mềm mại - đây là đồng phục của quán bar.

Ba cúc áo từ cổ áo trở xuống Lâm Bắc Thạch cũng không cài, để lộ làn da trắng nõn và sợi dây chuyền mảnh mai đính hạt châu rũ trước ngực.

Mái tóc buộc gọn cũng được cậu thả ra, xõa xuống vai. Cậu dùng tay vuốt lại một cách qua loa, rồi lại lê chân bước ra ngoài.

Công việc tiếp rượu không hề nhẹ nhàng. Từ sáu giờ chiều đến rạng sáng, Lâm Bắc Thạch uống đến mức gần như kiệt sức, các vị khách sộp mới rủ lòng thương xót cho cậu tan làm.

Lâm Bắc Thạch loạng choạng bước ra khỏi Sky, ôm lấy thùng rác bên đường nôn thốc nôn tháo. Đến khi nôn ra cả nước chua, cậu mới hơi tỉnh táo lại, lảo đảo trở về căn hầm nhỏ bé của mình.

Cậu ngủ mê man được vài tiếng, rồi lại đúng giờ thức dậy. Tranh thủ lúc trời chưa sáng, công nhân vệ sinh còn chưa bắt đầu làm việc, cậu đi lục lọi những thùng rác xung quanh khu chung cư để tìm chai lọ, sắt vụn và bìa các tông.

Đó là cuộc sống hàng ngày của cậu.

Ban ngày phát tờ rơi, rửa bát đĩa, làm đủ mọi việc lặt vặt ở công trường, tối đến quán bar Sky nhảy múa, tiếp rượu, làm phục vụ, bận rộn đến tận một, hai giờ sáng. Sau đó về nhà ngủ vài tiếng, nếu còn sức thì tranh thủ dậy trước khi công nhân vệ sinh làm việc để đi nhặt ve chai, rồi lại về nhà nghỉ một lát, lại ra ngoài làm việc.

Từ sáng đến tối, bận rộn và mệt mỏi vô cùng.

Đống ve chai đã bán sạch ở góc sau cánh cửa lại dần dần chất đống.

Lại một buổi sáng, Lâm Bắc Thạch đúng giờ thức dậy, loạng choạng bước ra khỏi nhà.

Chân cậu vì suốt ngày bôn ba nên sau hai tuần vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn còn đau nhức mỗi khi di chuyển. Bó bột thì đã được tháo ra đúng hạn - việc băng bó thực sự rất bất tiện, lại thêm quản lý Lưu chê nó ảnh hưởng đến thẩm mỹ.

Bên cạnh thùng rác có khá nhiều hộp chuyển phát nhanh, Lâm Bắc Thạch tháo rời chúng, gấp gọn gàng rồi ôm về.

Sau khi cất đồ phế liệu, cậu nghỉ ngơi một lúc, nấu tạm bát mì ăn rồi vội vã ra ngoài.

Trên đường còn gặp một người ở chung khu chung cư.

Cô gái mặc áo phông trắng ngắn tay có vẻ hơi nhút nhát, vội vàng gật đầu với cậu coi như chào hỏi, rồi nhanh chóng chạy đi.

Lâm Bắc Thạch nhận ra cô, cô ấy ở cùng tòa nhà với cậu. Cậu nhớ là chị này hai năm trước còn đang học đại học.

Nghĩ đến đây, Lâm Bắc Thạch không khỏi liếc nhìn bóng lưng của Lý Tĩnh.

Lý Tĩnh đang chạy như bay để kịp giờ tàu điện ngầm.

Giờ cao điểm, tàu điện ngầm đông nghịt người, chen chúc nhau vô cùng.

Không được trễ, không được trễ! Lý Tĩnh vừa chạy vừa lầm rầm trong lòng, cuối cùng cũng kịp chen lên tàu điện ngầm vào phút cuối.

Tuyến số 6 đưa cô đến khu Vinh An, cô chen chúc lên được thang máy, rồi trong thang máy nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.

Lục Cảnh Văn mặc bộ vest vừa người, phía sau là hai trợ lý đang cầm tài liệu.

Lý Tĩnh như bị sét đánh, đứng im như phỗng, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Tại sao một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội lại phải gặp tình huống này chứ! Cô rốt cuộc phải chào hỏi thế nào đây!

"Cô đi tầng mấy?"

Chưa kịp chào hỏi, giọng nói lạnh lùng của Lục Cảnh Văn đã vang lên trong không gian kín mít.

"Sáu... sáu ạ." Lý Tĩnh run rẩy nói.

Lục Cảnh Văn bấm nút tầng sáu, rồi lại bấm nút tầng hai mươi ba.

Đến tầng, Lý Tĩnh nhanh chóng bước ra: "Lục tổng, tạm biệt!"

Chưa đợi Lục Cảnh Văn trả lời đã vội vàng chuồn mất.

Đứng sau Lục Cảnh Văn, Tôn Nam Đào thấy cảnh này không khỏi phì cười, Tưởng Vân không nhịn được trừng mắt nhìn anh ta, Tôn Nam Đào ho một tiếng, cố gắng nhịn cười.

Lục tổng của bọn họ quả đúng là đại ma vương khiến người người, ma ma đều phải tránh xa, nhìn xem cô thực tập sinh kia sợ đến mức muốn độn thổ kìa.

"Cô thực tập sinh này là người của Lý Túc Thuận," Tưởng Vân nói, "Tính hơi hướng nội, nhưng năng lực làm việc rất tốt."

"Cô muốn dẫn dắt cô ấy?" Lục Cảnh Văn nhướn mày, nhìn Tưởng Vân.

Tưởng Vân mỉm cười: "Nhân tài tốt đương nhiên là muốn bồi dưỡng rồi, anh cũng biết tôi đang thiếu người."

"Cô ấy quả thực có thể bồi dưỡng," Lục Cảnh Văn nói, "Tôi đã xem qua bản kế hoạch của cô ấy, viết rất tốt."

Tưởng Vân có chút ngạc nhiên: "Anh đã xem qua?!"

"Hai tuần trước tôi đến công ty lấy tài liệu vào buổi tối," Lục Cảnh Văn nói, "Tình cờ gặp được, tiện thể xem qua thành quả công việc của cô ấy."

Tưởng Vân lập tức hiểu ra tại sao hai tuần trước mấy vị giám đốc bộ phận lại bị mắng vì phân bổ công việc không hợp lý.

Lục tổng của bọn họ tuy có hơi hà khắc, nhưng anh cũng tự hà khắc với chính mình, đối với lợi ích và nguyện vọng chính đáng của nhân viên vẫn rất coi trọng.

Ba người đi đến văn phòng, Tôn Nam Đào xác nhận lại lịch trình trong ngày của Lục Cảnh Văn.

Cả ngày lẫn tối vẫn kín mít lịch làm việc và họp hành.

Xác nhận xong, Tôn Nam Đào gập máy tính bảng lại, lặng lẽ rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Bảy giờ bốn mươi tối, Lục Cảnh Văn hoàn thành công việc trước thời hạn, khoác áo vest ra bãi đỗ xe dưới hầm, lái chiếc Bentley của mình thong thả về nhà cũ.

Đi được nửa đường, điện thoại của dì Lưu réo lên như thúc giục: "Ngài Lục!"

Giọng dì Lưu đầy vẻ lo lắng: "Cậu Út lén chạy ra ngoài, giờ không thấy đâu nữa!!!"

Lục Cảnh Văn gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, sắc mặt lạnh đi vài phần: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đi tìm."

Dứt lời, đèn xanh phía trước bật sáng, anh đạp ga, xe lao vút đi.

Trên đường, anh gọi cho cậu em trai bất đắc dĩ này ba cuộc, cuối cùng cuộc thứ ba mới được bắt máy.

Lục Cảnh Văn nói ngắn gọn: "Ở đâu?"

Đầu dây bên kia, cậu nhóc dường như run lên, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Quán bar Sky."

Mười lăm phút sau, Lục Cảnh Văn tay cầm quà bước vào cửa quán bar Sky.

Bên trong quán bar, đèn đỏ rượu xanh, tiếng nhạc sôi động cùng mùi rượu nồng nặc hòa quyện vào nhau. Dưới ánh đèn mờ ảo, những người phục vụ, vũ công và khách hàng ăn mặc táo bạo, thời thượng lướt qua lướt lại giữa sàn nhảy và quầy bar.

So với họ, Lục Cảnh Văn trong chiếc áo sơ mi vừa vặn, cài cúc đến tận cổ trông vô cùng kín đáo.

Nhưng anh sở hữu gương mặt tuấn tú, dáng người cân đối, vì vậy không ít nam thanh nữ tú mạnh dạn liếc mắt đưa tình với anh.

Lục Cảnh Văn đi thẳng, không liếc ngang liếc dọc, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, anh tìm thấy Lục Cảnh Nhiên.

Họ không đặt phòng riêng, mà ngồi ở một góc nhỏ.

Vị trí này cách sàn nhảy không gần lắm, nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng nhạc và nhìn thấy những điệu nhảy trên sàn.

Lục Cảnh Nhiên ngồi trên ghế sofa, yên lặng chờ đợi, trên cổ tay vẫn đeo chiếc đồng hồ điện thoại. Thấy Lục Cảnh Văn đến, cậu khẽ gọi: "Anh."

Bên cạnh cậu nhóc còn có vài người bạn học, có một cậu bé gan lớn còn đưa rượu cho Lục Cảnh Văn.

Ly rượu đó có tên là "Óc khỉ", được pha chế rất giống thật.

Lục Cảnh Nhiên sợ chết khiếp, vội vàng đưa tay ra ngăn lại, nhưng Lục Cảnh Văn đã nhận lấy ly rượu.

Anh nhấp một ngụm, nhíu mày gần như không thể nhận ra.

Thứ này nhìn đã thấy ghê, uống vào cũng thấy kinh khủng, ngọt đến phát ngấy.

Lục Cảnh Văn đặt ly rượu xuống, sau đó ném món quà vào lòng Lục Cảnh Nhiên: "Chúc mừng sinh nhật."

Lục Cảnh Nhiên ngẩn người.

"Vị thành niên không được vào quán bar," Tiếp theo, Lục Cảnh Văn xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, đưa ra câu hỏi chí mạng, "Ai cho mấy đứa vào đây?"

Mấy đứa trẻ đều run lên.

Cuối cùng, một cậu nhóc khác rụt rè giơ tay nói: "Chú... chú cháu làm quản lý ở đây."

Lục Cảnh Văn ném chùm chìa khóa cho Lục Cảnh Nhiên: "Đưa bạn bè đi chơi ở chỗ nào tử tế một chút, nếu không thì đến nhà anh, tối nay không cần về nhà cũ nữa, bên đó anh sẽ nói."

Mắt Lục Cảnh Nhiên sáng lên rõ rệt.

Chưa kịp nói lời cảm ơn, giọng lạnh nhạt của Lục Cảnh Văn đã vang lên: "Đi đi, chơi cho thoải mái."

Mấy đứa trẻ vội vàng chuồn mất.

Lục Cảnh Văn lại không đi.

Anh ngồi xuống, gọi một chai rượu vang đỏ với nhân viên phục vụ.

Rượu đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh cao, Lục Cảnh Văn nhấp một ngụm. Đã vài năm rồi anh không đến quán bar, lúc này bỗng dưng muốn ngồi lại một chút.

Bên dưới đột nhiên vang lên một tràng hoan hô.

Lục Cảnh Văn hoàn hồn, nhìn về phía sàn nhảy.

Một cậu trai ăn mặc táo bạo đang leo lên cột thép. Lục Cảnh Văn nhướng mày, nhìn với vẻ thích thú, rồi bỗng chốc giật mình.

Anh suýt nữa thì nghĩ mình nhìn nhầm.

Cậu trai trẻ ở giữa sàn nhảy, tóc hơi rối, không mặc áo, mà đeo một bộ... dây xích ngực phức tạp, kết hợp với chiếc váy ngắn.

Đây chẳng phải là... nam yêu tinh mà anh đã vô tình đụng phải sao?
Bình Luận (0)
Comment