Ca ghép tủy của Lâm Gia Lâm diễn ra khá thuận lợi.
Ca phẫu thuật kéo dài gần sáu tiếng đồng hồ.
Lâm Bắc Thạch đợi đến nóng ruột, ngồi ngồi đứng đứng bên ngoài phòng mổ, mãi đến khi bác sĩ báo tin ca mổ thành công mới thở phào nhẹ nhõm, loạng choạng tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Ngực cậu phập phồng dữ dội, toàn thân hơi run rẩy.
Lúc bác sĩ bước ra, chân Lâm Bắc Thạch đã mềm nhũn, giờ thì hoàn toàn không đứng vững nữa.
Lục Cảnh Văn nhẹ nhàng vòng tay qua vai cậu, ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lên vai cậu.
Dỗ dành khoảng mười phút, Lâm Bắc Thạch cuối cùng cũng bình tĩnh lại được phần nào.
Lúc này đã là năm giờ, thời gian cơm chiều.
Nhưng cả hai đều chưa ăn.
Sau khi ghép tủy, bệnh nhân cần được theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt để kịp thời xử lý các biến chứng có thể xảy ra.
Lâm Bắc Thạch không dám rời đi, sợ lại xảy ra chuyện gì.
Lâm Gia Lâm đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, hiện tại vẫn chưa được vào thăm. Lâm Bắc Thạch nhìn em gái qua lớp kính một lúc, lòng chua xót.
Cô bé từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, giờ lại mắc bệnh nặng như vậy, nhìn một cái là cậu lại thấy xót xa.
May mà giờ mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp.
Lâm Bắc Thạch cảm thấy an ủi và thả lỏng, như trút được gánh nặng trong lòng.
Hai người ở lại bệnh viện đến hơn mười giờ tối, sau khi xác nhận tình hình của Lâm Gia Lâm và những điều cần lưu ý với bác sĩ, mới rời khỏi bệnh viện để đi ăn.
Suốt thời gian ở bệnh viện, Lâm Bắc Thạch chỉ lo lắng cho tình trạng của em gái, cả ngày không ăn không uống cũng không thấy đói hay khát. Lục Cảnh Văn nhiều lần khuyên cậu ăn chút gì đó, nhưng cậu chỉ xua tay nói không cần, cuối cùng cũng miễn cưỡng ăn một miếng sô cô la để tránh bị tụt huyết áp.
Giờ đây, bước ra khỏi cổng bệnh viện, Lâm Bắc Thạch mới cảm thấy bụng đói cồn cào, kêu ùng ục.
Lục Cảnh Văn nghe thấy, quay sang nhìn cậu, ánh mắt thoáng chút ý cười.
Lâm Bắc Thạch: "........."
Cái bụng đáng ghét này... sao lại kêu to như vậy chứ...
"Muốn ăn gì?"
Giọng Lục Cảnh Văn vang lên.
Lâm Bắc Thạch đỏ mặt: "Gì cũng được ạ."
"Gần đây có một quán cá hầm cay, Andrew Mond nói là ngon lắm, muốn ăn thử không?"
Lâm Bắc Thạch gật đầu lia lịa, đồng ý đi.
Hai người đi bộ dưới hàng cây, Lâm Bắc Thạch cứ một bước chân lại giẫm lên một chiếc lá khô, tạo ra tiếng kêu răng rắc.
Đây là thói quen của cậu từ nhỏ, hồi bé không có ai chơi cùng, cậu tự chơi một mình, mà lại chẳng có đồ chơi... Giẫm lá là một trong số ít những trò tiêu khiển của cậu.
Cậu vừa đi vừa giẫm lá, khoảng mười phút sau thì đến quán ăn mà Lục Cảnh Văn nói.
Quán này bán đồ ăn khuya, chủ yếu là cá hầm cay và các loại đồ nướng.
Lúc này đúng là thời điểm nhộn nhịp của cuộc sống về đêm, quán ăn đông nghịt người cả trong lẫn ngoài, may mà vẫn còn bàn trống ở bên ngoài. Lục Cảnh Văn tìm được một chỗ trống, kéo Lâm Bắc Thạch ngồi xuống.
Xung quanh toàn là người, tiếng ồn ào rất lớn. Lâm Bắc Thạch vừa quét mã QR để xem thực đơn, vừa hỏi Lục Cảnh Văn: "Anh muốn ăn gì—"
Để Lục Cảnh Văn ngồi đối diện nghe thấy, cậu cố tình nói to hơn, còn kéo dài giọng.
Rồi cậu nhìn thấy Lục Cảnh Văn mỉm cười với mình, ánh mắt cong cong.
"Gì cũng được," Giọng Lục Cảnh Văn tràn đầy vẻ vui vẻ, Lâm Bắc Thạch nghe ra anh rất vui, "Em ăn gì, anh ăn nấy."
Lâm Bắc Thạch nhìn thực đơn, ngập ngừng: "Vậy... em có thể uống chút rượu không?"
Lục Cảnh Văn khẽ động mắt: "Uống rượu?"
"Ừm, uống rượu," Lâm Bắc Thạch nhỏ giọng nói, "Hôm nay vui mà."
Một suy nghĩ rất giản dị, vì vui nên uống chút rượu để ăn mừng.
Nhưng Lục Cảnh Văn không nói gì.
Thấy Lục Cảnh Văn không trả lời, đôi mắt xám của Lâm Bắc Thạch khẽ chớp động.
Ngoại trừ sự cố tại buổi tiệc từ thiện hôm trước, Lâm Bắc Thạch từ khi vào nhà anh chưa từng đụng đến một giọt rượu nào... Chủ yếu là do cậu từng bị xuất huyết dạ dày, sức khỏe cũng không tốt lắm, cộng thêm việc Lục Cảnh Văn quản lý chuyện này rất nghiêm ngặt - trong nhà chưa bao giờ xuất hiện rượu, chỉ có sữa và nước trái cây. Nếu họ ra ngoài ăn, Lục Cảnh Văn sẽ gọi cho cậu trà trái cây hoặc nước ép tươi trong thực đơn.
Tóm lại, sẽ không để Lâm Bắc Thạch dính một chút rượu nào.
Bản thân Lục Cảnh Văn lại càng không bao giờ uống rượu trước mặt Lâm Bắc Thạch. Nếu anh có việc xã giao bên ngoài không thể tránh khỏi phải uống vài chén, cũng phải đợi đến khi hơi rượu tan hết mới về nhà.
"Chỉ uống chút xíu thôi..."
Lâm Bắc Thạch nói.
Lục Cảnh Văn và Lâm Bắc Thạch nhìn nhau.
"Thực sự chỉ chút xíu thôi mà..."
Lâm Bắc Thạch lại nói.
Lục Cảnh Văn cảm thấy Lâm Bắc Thạch trước mặt sắp biến thành Phúc Thọ rồi.
Bé mèo Phúc Thọ kia, trước đây còn không thân với người, bây giờ nuôi quen rồi thì cứ quấn quýt bên cạnh anh hoặc Lâm Bắc Thạch lăn lộn làm nũng đòi bánh thưởng cho mèo, không cho thì lại tủi thân dùng đầu cọ vào tay người ta.
Giống hệt một con mèo tam thể lông dài đang làm nũng đòi rượu.
Nhưng mèo không thể uống rượu. Lục Cảnh Văn nghĩ.
Lâm Bắc Thạch thấy Lục Cảnh Văn đối diện cụp mi mắt xuống, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Được rồi, chỉ một chút thôi đấy."
Lâm Bắc Thạch lập tức từ vẻ ủ rũ trở nên hớn hở. Cậu vui vẻ gọi vài chai bia, lại gọi thêm cá nấu cay, cháo hải sản nồi đất và một ít đồ nướng.
Trước đây, cậu chắc chắn sẽ không gọi phóng túng như vậy - có được ăn hay không còn là một vấn đề. Một bàn như thế này cậu phải nhặt ve chai và vỏ nhựa đến ba tuần.
Đồ ăn lần lượt được dọn lên, Lục Cảnh Văn dùng muỗng múc cho Lâm Bắc Thạch một bát cháo, nhắc cậu uống cháo lót dạ trước.
Trong lúc Lâm Bắc Thạch uống cháo, Lục Cảnh Văn chậm rãi bóc vỏ tôm cho cậu.
Động tác của anh nhanh nhẹn và ưu nhã, chẳng mấy chốc đã bóc được cả một đĩa.
Lâm Bắc Thạch ngẩng đầu lên liền thấy một đĩa tôm đã bóc vỏ đặt trước mặt mình. Cậu dùng que xiên sạch sẽ bên cạnh xiên một con tôm đã bóc vỏ, nhưng không cho vào miệng mình, mà giơ lên đưa đến bên miệng Lục Cảnh Văn.
Lục Cảnh Văn sững người một chút, rồi thuận theo ăn con tôm đó.
Hai người ăn gần một tiếng đồng hồ, chai bia đã vơi đi.
Lục Cảnh Văn tửu lượng rất tốt, khi tiếp khách bất kể rượu vang đỏ, trắng hay bia đều có thể uống, thành tích cao nhất là uống cho cả bàn gục hết, đồng thời vẫn giữ được tỉnh táo để tìm người lái xe hộ tống từng đối tác, đưa tất cả mọi người về nhà.
Chút bia này đối với anh chỉ như nước lã, chẳng có tác dụng gì.
Lâm Bắc Thạch lại say rồi.
Trước đây cậu cũng coi như biết uống, vì tiền mà liều mạng uống, bây giờ thì không được nữa.
Uống chút bia đã nửa say rồi.
Lục Cảnh Văn gắp thức ăn cho cậu, nhân lúc cậu không chú ý liền đổi bia bên cạnh cậu thành nước giấm táo*.
(*giấm táo: hỗ trợ giảm cân, trào ngược dạ dày, cải thiện sức khoẻ)Lâm Bắc Thạch cầm ly rượu lên, ngồi thẳng người, trịnh trọng kính rượu Lục Cảnh Văn.
"Kính anh một ly," đôi mắt xám của cậu phủ một tầng sương mù, "Cảm ơn anh."
Cậu uống rượu sẽ đỏ mặt, lúc này hai má ửng hồng, đuôi mắt cũng hiện lên vệt đỏ.
Lục Cảnh Văn cụng ly với cậu: "Không cần cảm ơn."
Lâm Bắc Thạch hứng khởi nâng ly về phía Lục Cảnh Văn, ngẩng cổ uống cạn ly rượu.
Vị chua chua ngọt ngọt của giấm táo tràn vào đầu lưỡi, Lâm Bắc Thạch sững người một chút, đôi mắt đầy vẻ nghi hoặc: "Ngọt?"
Nhưng cậu không bận tâm nhiều đến vấn đề này, đầu óc Lâm Bắc Thạch đang say mụ mị, chỉ nghĩ rằng loại bia này đã biến đổi.
Cậu đặt ly bia xuống, chống cằm nhìn Lục Cảnh Văn.
Lục Cảnh Văn nhận thấy ánh mắt của Lâm Bắc Thạch, chậm rãi quay sang nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Bắc Thạch chớp mắt, Lục Cảnh Văn thấy đuôi mắt phải của cậu có một nốt ruồi nhỏ màu nâu.
Rất xinh đẹp.
Lâm Bắc Thạch say đến mức không còn tỉnh táo, cũng buồn ngủ, mí mắt từ từ khép lại, rồi lại đột ngột mở ra.
Bên tai vang lên giọng nói của Lục Cảnh Văn: "Nên mua cho em thêm vài bộ quần áo mới rồi."
Quần áo?
Lâm Bắc Thạch nhíu mày, không hiểu hành vi phung phí này: "...Trong tủ quần áo vẫn còn mà?"
Lục Cảnh Văn không ngờ người ta say đến mức không còn tỉnh táo mà vẫn nghe được lời anh nói, anh nhướng mày, giải thích: "Mùa thu đến rồi, mùa đông cũng sắp đến."
"Em nhớ..." Lâm Bắc Thạch nhăn mặt, "...Anh đã mua cho em rồi mà..."
"Em nhớ nhầm rồi." Lục Cảnh Văn thản nhiên lừa gạt nhóc say xỉn trước mặt.
Lâm Bắc Thạch nhìn Lục Cảnh Văn với vẻ nửa tin nửa ngờ, anh đứng dậy đi đến bên cạnh cậu, nâng mặt cậu lên.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Bắc Thạch cảm thấy má mình bị người ta véo nhẹ một cái.
Lục Cảnh Văn dùng đầu ngón tay lướt qua nốt ruồi nhỏ trên mặt Lâm Bắc Thạch: "Còn ăn nữa không?"
Lâm Bắc Thạch lắc đầu, từ chối: "Không ăn nữa."
"Vậy về thôi." Lục Cảnh Văn xoa đầu Lâm Bắc Thạch.
Chỗ này cách nơi Lục Cảnh Văn đậu xe một khoảng khá xa. Lâm Bắc Thạch say đến mức mơ màng, đi được hai bước đã loạng choạng như muốn ngã xuống đất. Lục Cảnh Văn dìu cậu đi một lúc, nhìn đến mức nhức cả mắt, cuối cùng đành kéo tay Lâm Bắc Thạch vòng lên trước ngực mình, rồi cõng cậu lên lưng.
Lâm Bắc Thạch
"Ui da" một tiếng, sau đó nằm úp trên lưng Lục Cảnh Văn, hai tay ôm lấy cổ anh, vô cùng dính người và ỷ lại.
Lục Cảnh Văn nhìn bàn tay đặt trước ngực mình, ánh mắt lóe lên.
Anh nhấc nhấc Lâm Bắc Thạch lên để cảm nhận trọng lượng.
Dạo này được chăm sóc tốt, Lâm Bắc Thạch đã nặng hơn so với lần đầu gặp mặt, nhưng vẫn gầy, nhìn bàn tay là biết – những ngón tay của Lâm Bắc Thạch vẫn mảnh khảnh, không có mấy thịt.
Lâm Bắc Thạch cọ cọ đầu: "Nặng không anh?"
Dù sao cậu cũng là đàn ông, cho dù nhẹ cũng không nhẹ đến mức nào, huống chi còn phải đi một đoạn đường dài, Lâm Bắc Thạch gãi đầu, nói: "Em xuống nhé."
"Không nặng." Lục Cảnh Văn vừa đi vừa trả lời, "Không cần xuống đâu."
Anh ngày nào cũng tập thể dục, cuối tuần rảnh rỗi còn đi luyện tán thủ, cõng Lâm Bắc Thạch chỉ là chuyện nhỏ, hoàn toàn không thành vấn đề.
Họ quay trở lại con đường cũ, đi qua con đường rợp bóng cây lúc đến.
Cằm Lâm Bắc Thạch tựa vào vai Lục Cảnh Văn, nghe thấy tiếng bước chân của Lục Cảnh Văn giẫm lên lá khô kêu xào xạc. Con đường này chỉ có hai người họ, ánh trăng treo lơ lửng trên những cành cây phía trên.
Nhớ lại tất cả những chuyện đã trải qua, Lâm Bắc Thạch có cảm giác như mây tan trăng tỏ. Cậu chớp mắt, cố kìm nén những giọt nước mắt đang dâng lên.
"Thật sự... thật sự gặp được anh... rất tốt... rất may mắn...", Lâm Bắc Thạch nói bên tai Lục Cảnh Văn, "...Nếu không... em không biết... không biết... phải... phải làm sao..."
Lời nói của cậu lộn xộn, Lục Cảnh Văn im lặng lắng nghe cậu lải nhải nói chuyện.
Lúc này đã gần đến chỗ đậu xe, Lâm Bắc Thạch đột nhiên vùng vẫy muốn xuống khỏi lưng Lục Cảnh Văn.
Cậu suýt nữa thì ngã, Lục Cảnh Văn vội vàng đỡ lấy, tránh cho cậu ngã sấp mặt.
Lâm Bắc Thạch vỗ vỗ lưng mình đầy khí thế, nói với Lục Cảnh Văn: "Để em cõng anh đi!"
Lục Cảnh Văn vô thức cong khóe môi.
"Chân em bị thương, lại còn say rượu," Lục Cảnh Văn nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Anh lại không nhẹ, em không cõng nổi đâu."
Lâm Bắc Thạch say đến mức sắp ngã nhưng vẫn không tin.
"Em chắc chắn... chắc chắn cõng được!" Lâm Bắc Thạch đưa ra ví dụ để chứng minh mình tuyệt đối có khả năng, "Trước đây... trước đây em từng cõng bao xi măng!"
Khóe môi đang cong lên của Lục Cảnh Văn bỗng chốc thẳng lại.
Bên kia, Lâm Bắc Thạch đợi mãi không thấy Lục Cảnh Văn trả lời, liền mạnh mẽ kéo tay Lục Cảnh Văn định cõng anh, kết quả vừa dùng sức, cậu đã kéo theo cả Lục Cảnh Văn ngã xuống dưới gốc cây.
Lâm Bắc Thạch ngây người, cậu nhìn tay mình, vẻ mặt không thể tin nổi.
Thế mà lại không cõng được!
Lâm Bắc Thạch uất ức che mặt.
Giây tiếp theo, cậu bị Lục Cảnh Văn hôn lên khóe mắt phải, sau đó được bế ngang lên, đặt vào ghế phụ.