Lâm Bắc Thạch về Lư Nam sớm hơn Lục Cảnh Văn một chút.
An ninh ở Lư Nam rất tốt, người ngoài không thể vào được. Lâm Bắc Thạch đóng cửa lại, vai mới hơi thả lỏng.
Tờ giấy trong tay cậu gần như bị vò nát. Chân cậu hơi mềm nhũn, cố gắng đứng dậy để balo vào phòng ngủ, rồi gọi điện cho dì giúp việc chăm sóc Lâm Gia Lâm, hỏi xem có gì bất thường không.
"Không có gì lạ cả," lời của dì giúp việc như một liều thuốc an thần, "Ngoài bác sĩ và y tá, tôi chỉ thấy cậu và Lục tiên sinh đến thăm Gia Lâm."
Lâm Bắc Thạch thở phào nhẹ nhõm, trái tim bất an cũng tạm lắng xuống một chút.
Bên ngoài trời mưa rất to. Cậu nhìn ra cửa sổ, nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, cắn chặt môi dưới.
Cậu buộc mình phải bình tĩnh.
Phải làm sao bây giờ?
Cậu không có nhiều tiền như vậy, cũng không thể đưa cho ông ta nhiều tiền như vậy.
Lâm Bắc Thạch nhớ lại dáng vẻ của ba mình, Lâm Hiếu Xương, khi lên bàn cờ bạc: mắt đỏ ngầu, hai tay run lên một cách bất thường. Thắng thì la hét cười to, uống liền mấy chai rượu. Nếu thua, sắc mặt sẽ u ám, về nhà đập phá đồ đạc.
Cờ bạc là một cái động không đáy, bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Một khi đã dính vào, rất khó cai. Lâm Bắc Thạch không tin ba mình lấy số tiền này để trả nợ. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Gã ta có tiền rồi cũng chỉ mang đi cúng hết cho cờ bạc.
Nhưng nếu không đưa... Lâm Bắc Thạch hiểu rõ đức hạnh của ba mình. Những lời đe dọa trên tờ giấy không chỉ là đe dọa, gã sẽ biến những điều đó thành sự thật!
Lông mi Lâm Bắc Thạch run lên.
Chưa kịp nghĩ ra cách nào, cửa đột nhiên mở ra.
Tiếng
"cạch" của kim loại khiến Lâm Bắc Thạch giật mình. Cậu như con mèo bị hoảng sợ, bật dậy khỏi ghế sofa.
Bé mèo Phúc Thọ đang liếm lông bên cạnh cậu cũng dựng tai lên, sau đó như viên đạn lao về phía người mở cửa, chui ngay vào lòng người đó.
Là Lục Cảnh Văn.
Lưng Lâm Bắc Thạch thả lỏng.
Lục Cảnh Văn khoác áo tây trang trên lưng, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, để lộ đường nét cánh tay rắn chắc. Anh dường như say rồi, mặt đỏ bừng.
Lâm Bắc Thạch hít sâu một hơi, rồi thở ra chậm chạp. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cân nhắc xem có nên kể chuyện tối nay cho Lục Cảnh Văn hay không. Nhưng nhìn dáng vẻ say khướt của anh, cậu lại từ bỏ ý định nói ngay.
Ít nhất cũng phải đợi anh tỉnh rượu. Lâm Bắc Thạch nghĩ.
Lục Cảnh Văn đặt con mèo đang dụi vào lòng mình xuống, hơi thở có chút gấp gáp.
Anh mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Từ lúc mở cửa, cơ thể anh bắt đầu nóng ran.
Đầu cũng đau như muốn nứt ra.
Giọng nói lúc gần lúc xa của Lâm Bắc Thạch vang lên: "... Hinh như anh say rồi, có muốn uống chút mật ong...?"
Tít———!Mấy chữ sau, Lục Cảnh Văn không nghe rõ. Một tiếng ù tai dữ dội như tiếng còi báo động chiếm lấy toàn bộ thính giác của anh.
Cảm giác này Lục Cảnh Văn không hề xa lạ. Những năm đầu điều trị ở viện điều dưỡng, anh cũng thường xuyên bị ù tai.
Lục Cảnh Văn ấn vào huyệt thái dương, cố gắng giảm bớt sự khó chịu do ù tai gây ra. Lâm Bắc Thạch dường như vẫn đang nói gì đó, nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy, bóng người trước mắt cũng bắt đầu lắc lư, trở thành những bóng mờ không rõ ràng.
Cơ thể càng lúc càng nóng ran, máu trong người như sôi lên, cuồn cuộn dồn lên não và một nơi khó nói khác.
Dục vọng như thủy triều dâng lên.
Tất cả những hành động dơ bẩn, hạ lưu, thậm chí điên cuồng và liều lĩnh cùng lúc xuất hiện trong đầu Lục Cảnh Văn. Có một khoảnh khắc, anh muốn đè người trước mắt xuống đất ngay lập tức!
Tiếp theo đó là sự kinh hoàng và ngạt thở xen lẫn với dục vọng.
Cảm giác dữ dội đến mức anh gần như tưởng mình quay trở lại nơi tăm tối đó.
Thuốc kích dục đã phát tác.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Lâm Bắc Thạch không nhận được câu trả lời của Lục Cảnh Văn, lại thấy anh gần như không đứng vững, liền đưa tay ra đỡ. Nhưng tay chưa chạm đến vai Lục Cảnh Văn đã bị anh hất ra.
"Đừng chạm vào tôi!"
Lâm Bắc Thạch sững người trước giọng nói sắc lạnh của Lục Cảnh Văn.
Em mèo Phúc Thọ cũng sợ đến xù lông.
Ngay sau đó, Lục Cảnh Văn loạng choạng mở cửa phòng ngủ, rồi đóng sầm lại!
Tiếng đóng cửa ầm ầm khiến Lâm Bắc Thạch cảm thấy cả mặt đất rung lên.
Cậu đứng ngây người một lúc, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Không đúng, không đúng...
Lục Cảnh Văn chưa bao giờ như vậy.
Từ khi nào anh lại để mình say khướt như thế?
Hơn nữa, uống rượu có thể khiến mặt người ta đỏ bừng như vậy sao?
Lâm Bắc Thạch đột nhiên quay người, chạy đến cửa phòng ngủ, vừa gọi tên Lục Cảnh Văn vừa cố gắng mở cửa.
Đáng tiếc, cửa đã bị khóa trái, không thể mở được, chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng đồ vật rơi vỡ bên trong, kèm theo một loạt âm thanh hỗn độn!
"Lục Cảnh Văn! Lục Cảnh Văn!!!" Lâm Bắc Thạch bất lực, chỉ có thể đập cửa liên hồi, "Lục Cảnh Văn!! Mở cửa!!!"
"Mở cửa!!"
Cậu gào đến khản cả giọng, nhưng cánh cửa vẫn im lìm.
Phúc Thọ bên cạnh cũng bắt đầu giơ móng cào cửa.
Bỗng nhiên, Lâm Bắc Thạch dừng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Âm thanh bên trong đã ngừng hẳn, chỉ còn lại một sự tĩnh lặng đến rợn người.
Lâm Bắc Thạch nhìn thấy một vệt đỏ loang ra từ khe cửa, toàn thân run lên, đến cả hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo. Cậu quay người chạy về phòng mình, lục tung đồ đạc, tìm ra chiếc túi vải dệt đã mang theo khi chuyển đến Lư Nam, run rẩy lấy ra chiếc búa và tua vít.
Đây là những dụng cụ cậu dùng để sửa cửa và đập sắt vụn trước đây.
Lâm Bắc Thạch không ngờ rằng chúng lại có lúc được dùng đến thế này.
Tiếng đập cửa nặng nề vang lên giữa cơn mưa tầm tã.
Khuôn mặt Lâm Bắc Thạch trắng bệch, môi mất hết sắc máu.
Cửa sổ ở Lư Nam đều rất chắc chắn, cậu dùng hết sức đập, cũng mất đến năm sáu phút mới phá được cửa, sau đó dùng tua vít cạy toàn bộ ổ khóa.
Rồi Lâm Bắc Thạch dùng hết sức đạp cửa!
Căn phòng bên trong tan hoang, đồ đạc vương vãi khắp nơi, một vũng máu lẫn với những mảnh thủy tinh vỡ từ tủ trưng bày nằm ngay cửa ra vào.
Tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm át cả tiếng mưa.
Lâm Bắc Thạch không biết mình đã vào phòng tắm bằng cách nào.
Lục Cảnh Văn nhắm chặt mắt, người ướt sũng, đã bất tỉnh, nước trong bồn tắm nhuộm một màu hồng nhạt.
Bàn tay bị cứa nằm bên ngoài bồn tắm.
Ngoài ra, trên cánh tay anh còn có vài vết cắt, có vẻ như trong lúc vội vàng đã không cứa trúng.
"Lục Cảnh Văn..."
Không có tiếng trả lời.
Lâm Bắc Thạch quỳ xuống, kéo Lục Cảnh Văn ra khỏi phòng tắm, run rẩy xé áo anh.
Làm việc bán thời gian hai năm, cậu đã đi nhiều nơi, cũng được đào tạo sơ cứu. Lúc này tuy hoảng loạn nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
Mưa như trút nước, sấm chớp đùng đoàng.
Cậu mặt mày tái mét, dùng vải băng quấn chặt lấy cổ tay đang chảy máu của Lục Cảnh Văn.
Vết thương trên cổ tay không quá sâu, máu chảy ra, có lẽ chỉ là bị cứa vào tĩnh mạch.
Sau khi băng bó, máu đã cầm lại rõ rệt, nhưng trên người Lục Cảnh Văn lại nổi lên những mảng mẩn đỏ lớn. Cậu vội vàng cầm điện thoại lên, nhanh chóng gọi 120.
Vừa quay đầu lại, cậu nhìn thấy điện thoại của Lục Cảnh Văn vẫn sáng, trên đó hiển thị rõ ràng lịch sử cuộc gọi 120, thời gian là mười phút trước.
Xe cứu thương chạy vào Lư Nam trong đêm khuya, Lục Cảnh Văn được đưa vào bệnh viện gần nhất lúc nửa đêm.
Lâm Bắc Thạch ngồi trên ghế dài ở hành lang, quần áo vẫn còn dính máu.
Vết thương của Lục Cảnh Văn đã được xử lý, nhưng bác sĩ phát hiện anh còn có những vấn đề khác, đã lấy máu đi xét nghiệm.
Lâm Bắc Thạch đưa tay lau mặt, mồ hôi lạnh làm ướt tóc.
Lúc này đã gần mười một giờ rưỡi.
Biến cố đến quá nhanh, một đêm gặp phải hai chuyện lớn, Lâm Bắc Thạch có chút không kịp trở tay.
Cậu vốn định gọi điện cho người nhà của Lục Cảnh Văn, nhưng cầm điện thoại lên mới nhớ ra mình không có số điện thoại của họ, đành phải liên lạc với Andrew Mond và Phương Diên Đình, nhờ họ liên hệ với người nhà của Lục Cảnh Văn.
Hai mươi phút sau, Andrew Mond và Phương Diên Đình vội vã xuất hiện ở bệnh viện.
Cùng lúc đó, kết quả xét nghiệm máu cũng đã có.
"Trong máu của ngài Lục phát hiện methylenedioxymethamphetamine và testosterone propionate," bác sĩ nói, "Hơn nữa, ngài ấy bị dị ứng nặng với quế, vì vậy đã xuất hiện mẩn đỏ trên diện rộng và khó thở."
(MDMA - một loại thuốc kích thích hệ thần kinh trung ương)
(testosterone propionate - một loại steroid đồng hóa)
Lâm Bắc Thạch không hiểu những tên thuốc chuyên ngành này có nghĩa là gì, nhưng cậu thấy sắc mặt Andrew Mond trở nên khó coi.
"Cảm ơn bác sĩ." Andrew Mond khó khăn duy trì vẻ lịch sự.
"Chuyện gì vậy?" Bác sĩ vừa đi, Lâm Bắc Thạch liền hỏi.
"Tại sao lại như vậy... tại sao anh ấy lại đột nhiên..."
Đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc, đột nhiên tự nhốt mình trong phòng tự làm hại bản thân.
"Là..." Andrew Mond gần như nghiến răng nghiến lợi, "Là do thuốc kích dục, cậu ấy bị người ta bỏ thuốc."
Andrew Mond bực bội gãi mái tóc xoăn màu nâu của mình: "Lục Cảnh Văn có bệnh tâm lý."
"... Cậu ấy từng vào trại cải tạo đồng tính, nên có chứng khó tiếp xúc, lo âu nặng, và cũng từng có một thời gian bị chứng sợ quan hệ tình dục..."
"Lúc cậu đưa cậu ấy đến bệnh viện chắc đã nhìn thấy, trên eo bụng cậu ấy có rất nhiều vết sẹo trắng, đó là vết tích do bị điện giật ở trại cải tạo để lại."
Lâm Bắc Thạch sững sờ, đôi mắt xám tro đờ đẫn: "... Anh nói gì cơ?"
Trong ấn tượng của Lâm Bắc Thạch, Lục Cảnh Văn rất bình thường, mặc dù trong phòng có rất nhiều tủ trưng bày, sưu tầm một số thứ kỳ lạ, Lâm Bắc Thạch cũng chỉ nghĩ anh luyến tiếc quá khứ, và có chút đam mê sưu tầm.
"... Cậu ấy đã khá hơn rất nhiều rồi," Phương Diên Đình bổ sung, "Trước khi gặp cậu, cậu ấy đã có thể tiếp xúc, giao tiếp bình thường với mọi người, ngoài việc hơi khép kín, đôi khi không quen tiếp xúc với người khác, cậu ấy gần như đã khỏi hẳn."
"Nhưng, bệnh tâm lý dù đã khỏi cũng dễ tái phát do bị kích thích." Andrew Mond lo lắng, "Tôi đã xem bệnh án của cậu ấy, trong quá trình điều trị, cậu ấy đã nhiều lần lên cơn hoảng loạn, có vài lần trong cơn hoảng loạn đã tự làm hại bản thân. Tự làm hại bản thân có thể làm giảm áp lực tinh thần cho bệnh nhân bị hoảng loạn."
"Lần này... cậu ấy rất biết chừng mực, không cắt vào động mạch. Có lẽ chỉ muốn làm cho mình tỉnh táo lại, để tránh làm ra những hành động quá khích hơn, cậu ấy đóng cửa lại..."
Andrew Mond mím chặt môi: "Chắc là không muốn làm cậu bị thương."
"Anh ấy..." Lâm Bắc Thạch cảm thấy hơi khó thở, tim đập từng cơn, "Anh ấy chưa bao giờ nói với em những điều này."
Một câu cũng không.
"Có thể là chưa nghĩ ra cách nào để nói với cậu."Andrew Mond giật giật tóc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà chửi, "Ai bỏ thuốc cho cậu ấy vậy, bị bệnh à!"
Andrew Mond hiếm khi chửi bới như vậy.
Đầu óc Lâm Bắc Thạch ong ong, cậu đột nhiên đứng dậy, sải bước vào phòng bệnh.
Khuôn mặt tái nhợt của Lục Cảnh Văn trắng bệch dưới ánh đèn, nhưng không biết từ lúc nào đã mở mắt, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Lâm Bắc Thạch.
Anh tỉnh rồi.