Trước giờ tan học năm phút, Lâm Bắc Thạch dựa lưng vào ghế, nhấp từng ngụm nước nhỏ.
Trên bàn bày la liệt bài kiểm tra và vở nháp, trên giấy nháp chi chít những dấu vết tính toán rối rắm.
Chẳng mấy chốc, chuông tan học vang lên, Lâm Bắc Thạch thu dọn bài kiểm tra và đồ dùng cá nhân của mình. Đàm Kiệt lấy điện thoại của cả hai từ bàn giáo viên, vẫy tay với Lâm Bắc Thạch: "Này, điện thoại cậu hết pin rồi kìa, bạn tôi ơi, đi thôi, tan học rồi, về sạc pin nhanh lên."
Lâm Bắc Thạch nhận lấy điện thoại, lắc đầu với Đàm Kiệt: "Cậu về trước đi, tớ sẽ đi hỏi thầy một câu hỏi."
"OK, tuần sau gặp nhé." Đàm Kiệt vẫy tay, "Bái bai."
"Bái bai." Lâm Bắc Thạch đáp lại.
Chẳng mấy chốc, trong lớp chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu không đi tìm giáo viên, mà lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhàu nát.
Tờ giấy này là do một đứa trẻ chạy đến đưa cho cậu khi cậu ra khỏi cổng trường chiều nay.
Trên đó vẫn là nét chữ nguệch ngoạc gớm ghiếc.
"Hôm nay đưa tao tiền! Nếu không ngày mai tao sẽ đến bệnh viện làm loạn!"Bên dưới còn viết một dãy địa chỉ.
Địa điểm ở một công trường cách phía sau trường Trung học Dung Thành khoảng bảy tám trăm mét. Khu vực trường Trung học này bất động sản rất nổi, xây dựng rất nhiều nhà ở học khu, công trường đó cũng là một trong số đó.
Lâm Bắc Thạch vội vàng cất tờ giấy đi.
Không được, không thể để gã đến chỗ Gia Lâm làm loạn.
Hơn nữa cứ trốn tránh như thế này cũng không phải là cách. Chuyện này, dù sao cũng phải có một hồi kết.
Cậu mở cặp sách, lôi ra một thẻ ngân hàng và một chiếc máy ghi âm mới mua.
Trong thẻ ngân hàng này hiện có mười vạn tệ, hôm nay cậu vừa chuyển số tiền còn lại trong thẻ tại cây ATM của trường.
Mười vạn tệ, nếu có thể bị định tội là tống tiền, có lẽ sẽ bị phạt từ ba đến mười năm.
Nếu may mắn, chắc đủ để Lâm Bắc Thạch yên ổn học xong đại học, đủ để Lâm Gia Lâm học xong cấp ba.
Đèn lớp học bị tắt, Lâm Bắc Thạch mang theo đồ đạc đi về phía cổng sau của trường.
Cổng sau xa hơn cổng chính rất nhiều, cũng có một số học sinh nhà gần cổng sau đi về phía này.
Lâm Bắc Thạch cúi đầu, đi theo sau bọn họ.
Ở một nơi khác, Lục Cảnh Văn đợi ở ngoài trường học đến khi học sinh gần như đã về hết mà vẫn không thấy bóng dáng Lâm Bắc Thạch, Tôn Nam Đào canh giữ ở cổng trường cũng nói rằng anh ta không tìm thấy gì cả.
Không đúng, Lục Cảnh Văn nghĩ,
có gì đó không đúng.Giáo viên không thông báo cho mình rằng Lâm Bắc Thạch không có ở trường, hoặc là đã xin phép nghỉ, cậu không nên biến mất một cách vô cớ như vậy.
Hai người lập tức trình bày tình hình với bảo vệ, vào trường tìm người.
Lục Cảnh Văn vừa đi vừa gọi điện cho Lâm Bắc Thạch.
"Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau............"
Giọng nữ máy móc thông báo cho Lục Cảnh Văn rằng điện thoại của chủ thuê bao không liên lạc được.
Tòa nhà dạy học chỉ có hành lang sáng đèn, các phòng học đều tối om, Lục Cảnh Văn đến lớp 12/896, bật đèn lên, bên trong trống không, không có một bóng người.
Lâm Bắc Thạch không ở đây.
Cậu đã đi ra khỏi cổng sau, đi về phía công trường đó.
Trên đường không có mấy người, ngoài shipper giao đồ ăn và hai ông lão đang đi dạo, chỉ còn lại một mình Lâm Bắc Thạch.
Mất khoảng mười mấy phút, Lâm Bắc Thạch đi ra khỏi khu dân cư, đèn đường trên đầu tối dần, phía trước cách đó khoảng hơn một trăm mét là công trường rộng lớn được rào lại.
Lâm Bắc Thạch đeo cặp sách, đi vòng quanh tấm tôn dựng lên làm tường rào, tìm thấy lối vào.
Bên trong công trường càng thêm u ám, Lâm Bắc Thạch giẫm lên xi măng xám và đất vàng bị đào lên, đi vào trong.
Cùng lúc đó, Lục Cảnh Văn lấy được camera giám sát của trường học, xác định được hướng Lâm Bắc Thạch rời đi.
Cậu ấy đã đi từ cổng sau.
"Có thể là đi chơi với bạn học," bảo vệ nói, "Cũng có không ít học sinh sống ở bên đó."
Lục Cảnh Văn nắm chặt tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Tôn Nam Đào: "Nam Đào, phiền cậu đến đồn cảnh sát khu vực này, điều camera giám sát đường phố truyền trực tiếp về đây, tôi đến đó tìm em ấy."
Ở một nơi khác, Lâm Bắc Thạch cuối cùng cũng tìm thấy tòa nhà hẹn gặp.
Bên này cũng không có đèn, tường ngoài của tòa nhà vẫn chưa hoàn thiện, dựng lên những cây tre và cột tre chằng chịt.
Vài bóng đen lờ mờ hiện ra bên trong tòa nhà.
Một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên đúng lúc: "Ồ, mày tới rồi à."
Lâm Bắc Thạch theo bản năng lùi lại vài bước.
"Lâu rồi không gặp, giỏi giang lên rồi hen," Lâm Hiếu Xương nói, "Nếu không phải tình cờ thấy ảnh mày ở cái quán trà sữa gì đó trên mạng, ba còn không biết mày đang ở Dung Thành."
"Leo lên được người giàu sướng chết đi được phải không?" Lâm Bắc Thạch nghe những lời lẽ khó nghe của ba mình, "Kể cho ba nghe xem, trên giường mày rên rỉ thế nào thì hắn mới cho tiền thế?"
Mấy gã đàn ông phía sau nghe thấy thế liền cười ha hả không chút kiêng nể.
"Ha ha ha ha ha ha thì ra con trai ông đi bán mông à!"
Lâm Bắc Thạch hơi tái mặt, yết hầu chuyển động, khẽ nói: "Trong thẻ ngân hàng của tôi có một trăm ngàn, mật khẩu dán trên đó rồi, ông lấy rồi thì đừng đi tìm phiền phức cho em gái nữa. Số tiền còn lại, tôi sẽ nghĩ cách kiếm thêm cho ông."
"Có mười vạn thôi à?" Lâm Hiếu Xương rõ ràng bất mãn, "Mày không ngủ với hắn thêm vài lần để moi thêm chút đỉnh à?"
Lâm Bắc Thạch siết chặt nắm tay rồi lại buông ra, khàn giọng nói: "Tôi sẽ nghĩ cách."
"Mày tốt nhất là nghĩ nhanh lên," Lâm Hiếu Xương giật lấy thẻ ngân hàng, "Đi, đằng kia có cây ATM, xem có thật là có tiền không, không có thì tao làm thịt nó!"
Lâm Hiếu Xương nói với một tên đàn em phía sau.
Sau đó, mấy tên còn lại vây quanh Lâm Bắc Thạch, canh chừng không cho chạy. Lâm Bắc Thạch từng bước lùi lại, lưng dựa vào một chiếc xe nâng đang đỗ ở đó.
Chiếc máy ghi âm trong túi áo của cậu nhấp nháy đèn đỏ.
Máy đang ghi lại trung thực tất cả âm thanh ở đây.
Tên mặt sẹo đứng cạnh Lâm Hiếu Xương nhìn Lâm Bắc Thạch từ trên xuống dưới, sau đó dùng bàn tay dính đầy dầu máy vỗ mạnh vào mặt Lâm Bắc Thạch. Lâm Bắc Thạch hít sâu một hơi, không hề nhúc nhích.
Má cậu dính đầy bụi, nhìn kỹ còn hơi ửng đỏ.
Tên mặt sẹo ghé sát tai Lâm Hiếu Xương nói: "Sao con trai ông để tóc dài thế, nhìn dâm ghê!"
"Không dâm thì làm sao nó câu được người ta," Lâm Hiếu Xương khạc nhổ một bãi, "Giống hệt con mẹ nó, con đĩ đượi bỏ trốn đó!"
Lâm Bắc Thạch im lặng, nắm đấm siết chặt đến nỗi các khớp xương trắng bệch, như sắp trồi cả xương ra. Cậu không phản bác lại Lâm Hiếu Xương, vì không muốn chọc giận gã ta.
Cậu chỉ có một mình, một khi chọc giận bọn chúng, hậu quả sẽ khôn lường.
Tên mặt sẹo vươn vai: "Thằng bồ của nó tốt với nó quá đó chứ, nhìn quần áo trên người nó này."
Hắn ta đưa tay giật áo Lâm Bắc Thạch, bụi bám đầy lên: "Nhìn là biết đắt lòi ra, còn cho nó đi học nữa chứ. Anh Lâm này, ông nói nếu tụi mình..."
Hắn ta khẽ nói gì đó vào tai Lâm Hiếu Xương.
Đôi mắt đục ngầu của Lâm Hiếu Xương chuyển động, dừng lại trên người Lâm Bắc Thạch.
Lâm Bắc Thạch nhạy bén nhận ra nguy hiểm.
Từ xa vọng lại tiếng tên đàn em: "Chú Lâm! Có tiền!"
Cùng lúc đó, tên mặt sẹo cười nham hiểm lao về phía Lâm Bắc Thạch!
Lâm Bắc Thạch cởi ba lô ném vào mặt tên mặt sẹo, tiện tay nhặt một khúc gỗ dưới đất, vung một gậy vào người tên mặc đồ công nhân đứng phía trước!
Tên kia bị đánh choáng váng, Lâm Bắc Thạch nhân cơ hội chạy về phía lối ra công trường.
Phía sau vang lên tiếng tên mặt sẹo tức giận: "Tao còn không bắt được mày nữa à!"
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên phía sau, lưng Lâm Bắc Thạch đau nhói, bị một khúc gỗ to bằng nắm tay đập vào xương bả vai. Cậu khẽ rên một tiếng, không quay đầu lại mà tiếp tục chạy về phía trước.
Tiếc là cậu không quen thuộc khu vực này, rất nhanh đã bị mấy tên kia bao vây, tay chân bị giữ chặt.
Cuộc đuổi bắt vừa rồi khiến cổ họng Lâm Bắc Thạch toàn mùi máu tanh, cậu thở dốc, đầu hơi cúi xuống.
"Chạy cái gì?" Lâm Hiếu Xương châm một điếu thuốc, cười khẩy hai tiếng, "Tao có bảo mày không được đi đâu, chỉ muốn mày với thằng bồ mày đưa chút tiền thôi mà."
Đối với gã, Lâm Bắc Thạch không phải con trai, mà chỉ là một công cụ kiếm tiền.
Trước đây, khi Lâm Bắc Thạch vừa đi học vừa nhặt ve chai, làm việc lặt vặt để phụ giúp gia đình, gã không chút do dự lấy tiền học phí mà cậu vất vả kiếm được để rượu chè cờ bạc, bây giờ gã cũng có thể không chút do dự đem Lâm Bắc Thạch đi đổi lấy tiền.
Lời vừa dứt, tên mặt sẹo vung gậy gỗ muốn đập mạnh vào đầu Lâm Bắc Thạch!
Lực đạo mạnh đến mức gần như muốn đánh Lâm Bắc Thạch ngất xỉu tại chỗ.
Tiếng gậy gỗ xé gió trong đêm tối đặc biệt rõ ràng, Lâm Bắc Thạch thở hổn hển, theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng cơn đau dự kiến đã không ập đến.
Lâm Bắc Thạch nghe thấy tiếng gậy gỗ gãy và rơi xuống đất.
Một bóng người lướt qua, kẻ đang giữ chặt tay cậu bị đá văng xuống đất!
Ngay sau đó, cổ tay Lâm Bắc Thạch bị nắm chặt, cả người bị kéo mạnh ra ngoài.
Cậu sững người, chạy theo mười mấy giây, mới nhờ ánh đèn mờ ảo của công trường nhìn rõ mặt người đến...
"Lục... Lục Cảnh Văn," Lâm Bắc Thạch vừa loạng choạng chạy theo, vừa hỏi, "Sao anh... sao anh..."
Cậu muốn hỏi sao anh lại ở đây?
Sao anh biết mình ở đây?
Nhưng chưa kịp hỏi, Lục Cảnh Văn đã xoay người che cậu phía sau, mặt không đổi sắc vung gậy gỗ về phía đám người kia.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Chưa kịp để Lâm Bắc Thạch phản ứng, cậu lại bị Lục Cảnh Văn kéo chạy ra ngoài!
Phía sau truyền đến tiếng quát tháo giận dữ.
"Lâm Bắc Thạch! Mày muốn chết hả!!!"
Tiếng bước chân ngày càng gần, tim Lâm Bắc Thạch đập thình thịch, cổ họng khô rát, mùi tanh trong miệng càng rõ ràng hơn.
Cậu ngẩng đầu nhìn thấy chiếc xe hơi lạ mắt ở cổng công trường.
Trước khi cây gậy sắt vung tới, Lục Cảnh Văn chỉ kịp mở cửa ghế sau, đẩy Lâm Bắc Thạch vào trong.
Sau đó, anh lập tức bấm nút khóa xe, giơ tay đỡ cây gậy sắt sắp đập vào đầu mình.
Xe cách âm rất tốt, Lâm Bắc Thạch gần như không nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cây gậy sắt đã "rầm" một tiếng đập lên nóc xe!
Cậu suýt nữa thì nghẹt thở, ngay sau đó nhìn thấy ba bốn người vây quanh Lục Cảnh Văn ẩu đả, gã cha đáng sợ của cậu nhân lúc Lục Cảnh Văn không để ý, liền rút thứ gì đó từ sau lưng ra, lao về phía anh!
Động tác của Lục Cảnh Văn khựng lại một chút, ngay sau đó, Lâm Hiếu Xương bị anh vật ngã xuống đất, mấy người kia dường như thấy tình hình không ổn, do dự không dám lại gần, có một người thậm chí quay đầu bỏ chạy, chỉ có tên mặt sẹo không cam lòng, lại bò dậy xông tới!
Lúc này cửa xe đã được mở, Lục Cảnh Văn ngồi vào ghế lái, trước khi tên mặt sẹo vung gậy đã khởi động xe.
Chiếc xe lao vút đi như tên bắn.
Hướng về phía một con phố thương mại đông đúc gần nhất.
Đèn trong xe không bật, Lâm Bắc Thạch hơi cúi đầu, tim đập dữ dội, bên tai cậu vang lên giọng nói bình tĩnh của Lục Cảnh Văn: "Không sao chứ?"
Lâm Bắc Thạch lắc đầu: "... Em... em không sao."
"Xin lỗi em, Bắc Thạch." Lục Cảnh Văn đột nhiên nói.
Lâm Bắc Thạch ngẩn người, cậu tưởng Lục Cảnh Văn sẽ nói gì đó với mình nữa, nhưng không, Lục Cảnh Văn bật điện thoại rảnh tay, gọi 110.
"Vâng, tôi muốn báo cảnh sát, có khoảng... khoảng bốn năm người ở công trường Cao Hoành Tân Cư, đại lộ Thành Mạt, cố ý gây thương tích, mang theo hung khí cướp của..."
Giọng anh càng lúc càng nhỏ.
Trong xe tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Tay Lâm Bắc Thạch run lên một cách bất an: "Lục... Lục Cảnh Văn?"
Xe từ từ dừng lại, máu chảy đầy ghế lái.
Tiếng còi xe cứu thương vang vọng khắp màn đêm.