Một tuần sau Lục Cảnh Văn xuất viện.
Lúc bấy giờ đã gần giữa tháng mười hai, nhiệt độ ở Dung Thành xuống thấp kỷ lục.
Dung Thành nằm ở phía Nam, mùa đông hiếm khi có tuyết rơi, nhưng ngoài trời ẩm ướt và lạnh lẽo, gió thổi qua khiến người ta run cầm cập.
Trong nhà thì tốt hơn nhiều.
Sàn nhà được lắp đặt hệ thống sưởi, điều hòa nhiệt độ trên trần nhà cũng liên tục phả ra hơi ấm, còn ấm hơn cả mùa xuân, thậm chí có phần hơi nóng.
Lâm Bắc Thạch tắm xong đi ra, trên người mặc áo thun ngắn tay và quần đùi, tóc ướt sũng nước.
Cậu qua loa dùng khăn lau khô nước trên tóc.
Lục Cảnh Văn ngồi trên ghế sofa, yên lặng nhìn Lâm Bắc Thạch "hành hạ" mái tóc dài gần đến eo của mình.
Nước trên tóc làm ướt áo, dưới ánh đèn có thể lờ mờ nhìn thấy đường cong mềm mại của eo cậu ẩn hiện bên dưới lớp áo mỏng.
Lục Cảnh Văn nghiêm túc nhìn vòng eo ấy và bàn tay đang cầm khăn vò tóc của Lâm Bắc Thạch.
Lâm Bắc Thạch gầy đi rồi.
Mặc quần áo dày mùa đông thì không nhìn rõ lắm, nhưng lúc này mặc quần áo mỏng, có thể thấy rõ ràng sự thay đổi.
Lâm Bắc Thạch quay lưng về phía Lục Cảnh Văn, không nhận ra có người đang nhìn mình. Cậu xoa xoa đầu, chỉ xoa hai cái rồi bỏ cuộc, cũng không dùng máy sấy, định để tóc khô tự nhiên – không hiểu sao dạo này tóc cậu cứ hễ dùng máy sấy là lại xù lên, có thể là do dầu gội.
Phúc Thọ nũng nịu cắn vào gót chân Lâm Bắc Thạch, cậu đang bận vén mấy sợi tóc dính vào mặt, không kịp để ý đến nó.
Mèo nhỏ thấy cậu không thèm để ý đến mình, lập tức nổi giận, khịt mũi hai tiếng rồi chạy vụt lên nằm trên cây mèo.
Lâm Bắc Thạch vỗ trán, vội vàng đi đến cây mèo đưa tay ra: "Xin lỗi xin lỗi, xuống đây nhanh lên!"
Phúc Thọ như viên đạn nhỏ nhảy vào lòng Lâm Bắc Thạch, khiến cậu loạng choạng.
Lục Cảnh Văn thở dài: "Hai ngày không gặp, Phúc Thọ béo lên rồi, hai chân sắp đá bay em rồi đấy."
Đây là đang nói bóng gió Lâm Bắc Thạch gầy đi.
Nhưng khổ nỗi người trong cuộc không nhận ra, mèo lại bị chọc giận, gầm gừ về phía Lục Cảnh Văn.
Lâm Bắc Thạch lập tức bế mèo lên, lắc đầu nghiêm túc nói với mèo: "Nào có béo, Phúc Thọ không béo."
Lục Cảnh Văn: "............"
Khóe mắt anh hơi cong lên, bất đắc dĩ cười.
"Ý của anh là, em gầy đi rồi," Lục Cảnh Văn đưa tay ra hiệu, giọng nói rất nhẹ, "Xin lỗi, dạo này..."
Anh còn chưa nói hết câu, Lâm Bắc Thạch đã dùng một miếng bánh quy sô cô la bịt miệng anh.
"Gầy thì cứ theo lời cô Tống, ăn nhiều cơm là được." Lâm Bắc Thạch cúi đầu vuốt ve mèo, nhỏ giọng nói, "Em rất rất dễ nuôi, còn dễ nuôi hơn cả cây xương rồng, không cần lo sẽ không nuôi được đâu..."
Nói đến đây Lâm Bắc Thạch hơi chột dạ, nhớ lại lúc mới đến nhà Lục Cảnh Văn, cậu gầy như que củi khô, chạm nhẹ là gãy, lúc thì sốt, lúc thì gãy xương, lúc thì thiếu máu...
Nhưng cậu vẫn cứng miệng: "Thật sự rất dễ nuôi, nuôi mập lại được mà!"
Nhìn bộ dạng chột dạ nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn của Lâm Bắc Thạch, lòng Lục Cảnh Văn mềm nhũn.
"Em nói đúng," Lục Cảnh Văn dịu dàng nói, "Dễ nuôi."
Câu nói mang chút trêu chọc khiến Lâm Bắc Thạch cảm thấy tai hơi nóng lên.
Nói xong Lục Cảnh Văn không trêu chọc cậu nữa, anh với tay lấy lọ thuốc trên bàn, mở nắp ra nuốt một viên.
Những viên thuốc này vốn được cất giấu trong tủ, bây giờ được đặt ngay ngắn trên bàn.
"Ngày mai anh phải đi khám lại tim," Giọng Lục Cảnh Văn dịu dàng, "Khám xong, anh sẽ cùng em đi đón Gia Lâm."
"Ừm." Lâm Bắc Thạch khẽ đáp, "Được."
"Vụ án của ba em, em đã hỏi luật sư rồi, chắc khoảng một tháng nữa sẽ mở phiên tòa," Lục Cảnh Văn đặt lọ thuốc về chỗ cũ, giọng điệu bình tĩnh, "Em có muốn tham dự không?"
"............" Lâm Bắc Thạch do dự một lúc, "Em... em vẫn chưa nghĩ xong..."
Về lý trí, Lâm Bắc Thạch muốn đi, phán quyết của tòa án là dấu chấm hết thực sự cho chuyện này, sau này cậu sẽ không phải sống trong cơn ác mộng mang tên "ba" nữa.
Nhưng về mặt tình cảm, Lâm Bắc Thạch không muốn gặp gã ta nữa, cứ gặp là thấy buồn nôn, tức giận và khó chịu.
"Không sao, cứ từ từ suy nghĩ," Lục Cảnh Văn nói, "Thời gian còn dài."
Bên ngoài gió nổi lên, ào ào đập vào cửa sổ kính.
"Ngày mai thứ bảy, không phải đi học." Lục Cảnh Văn liếc nhìn đồng hồ.
Kim giờ đã chỉ đến số 11.
"Tối nay... em có muốn ngủ với anh không?"
"Hả... hả?"
Lâm Bắc Thạch sững sờ.
Mặc dù cậu không hiểu mối liên hệ logic giữa thứ bảy và việc ngủ cùng nhau, cũng không biết tại sao Lục Cảnh Văn lại đột nhiên đề nghị ngủ chung, nhưng cuối cùng cậu vẫn xuất hiện trong phòng của Lục Cảnh Văn.
Tính cả lần này, đây là lần thứ ba Lâm Bắc Thạch vào phòng Lục Cảnh Văn.
Lần đầu tiên, cậu là người giúp việc, mang theo dụng cụ vệ sinh đến dọn dẹp phòng của Lục Cảnh Văn.
Lần thứ hai, cậu phá cửa, lôi Lục Cảnh Văn đang tự làm hại bản thân ra khỏi phòng.
Lần thứ ba...
Là Lục Cảnh Văn mời cậu vào phòng ngủ chung.
Ánh đèn trong phòng dịu xuống, chỉ còn lại ánh sáng vàng ấm áp từ chiếc đèn ngủ đầu giường. Lâm Bắc Thạch nằm cứng đờ trên giường, tưởng tượng mình như một tấm ván.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Bắc Thạch ngủ chung giường với người khác. Hai năm trước, khi còn đi làm, cậu đã từng ngủ ở công trường, chen chúc trên một tấm ván gỗ nhỏ hẹp với những người công nhân khác.
Mặc dù tấm ván cứng ngắc, nhưng Lâm Bắc Thạch nhớ mình đã ngủ rất ngon, hoàn toàn không giống như bây giờ, đến cả động đậy cũng không dám.
Hai người, một nằm bên trái, một dựa bên phải, chiếc giường rộng hai mét tư bỗng dưng trở thành chiến trường
Sở Hà Hán Giới* dài một mét rưỡi.
(* là thuật ngữ lịch quân sự, chỉ ranh giới giữa hai nước Sở và Hán trong thời Chiến Quốc Trung Quốc)Một lúc sau, Lâm Bắc Thạch cảm thấy mình sắp rơi xuống giường, cậu khẽ nhích người vào trong, vô tình chạm phải cánh tay của Lục Cảnh Văn, người cũng đang dịch chuyển vào trong.
Cả hai đều căng cứng như nhau.
Cái chạm nhẹ thoáng qua khiến cả không gian im lặng trong chốc lát.
Bầu không khí căng thẳng đột nhiên chuyển thành sự ngượng ngùng khó nói, cũng hơi buồn cười.
Ngay sau đó, tiếng cười của cả hai vang lên trong căn phòng mờ tối.
Lâm Bắc Thạch vùi mặt vào chăn, mặt đỏ bừng.
Trời ơi, đây là đang làm cái gì thế này!
Nội tâm Lâm Bắc Thạch gào thét.
Cặp tình nhân nào lại như này vào lần đầu ngủ chung chứ.
Cuối cùng cũng nín cười, Lâm Bắc Thạch ngẩng đầu hít một hơi thật sâu.
Tấm chăn lụa mềm mại phủ trên người khẽ động đậy, Lâm Bắc Thạch cảm thấy một bàn tay rụt rè luồn đến bên cạnh, nhẹ nhàng móc lấy ngón tay của mình.
Bàn tay ấy nóng ran vì căng thẳng, run rẩy.
Hơi thở Lâm Bắc Thạch như nghẹn lại, bỗng chốc lại căng thẳng.
Giọng nói ngập ngừng của Lục Cảnh Văn truyền đến: "Được rồi... cứ... cứ như vậy đi."
Vừa nói, anh vừa cố gắng điều hòa nhịp thở, cảm thấy hơi nóng, tự hỏi có nên đi tắm lại không.
Ánh sáng vàng ấm áp nhưng mờ ảo từ đèn ngủ đầu giường hắt xuống, phủ lên người họ.
Lục Cảnh Văn quay sang nhìn Lâm Bắc Thạch, khuôn mặt cậu được bao phủ trong ánh sáng dịu nhẹ.
Rất đẹp, rất xinh đẹp.
Như có linh cảm, Lâm Bắc Thạch cũng quay đầu lại, ánh mắt hai người lặng lẽ gặp nhau giữa không trung. Lục Cảnh Văn nhìn thấy trong mắt Lâm Bắc Thạch phản chiếu một chấm sáng vàng ấm áp.
Khoảnh khắc ấy, như bị ma xui quỷ khiến, Lục Cảnh Văn quên hết mọi chuyện.
Anh chậm rãi tiến lại gần.
Lâm Bắc Thạch không né tránh, khẽ nhắm mắt lại.
Giây phút môi chạm môi, tim Lục Cảnh Văn đập liên hồi, vết thương trên cổ tay đau âm ỉ.
Anh cảm nhận người dưới môi mình hơi khó thở, vụng về đáp lại nụ hôn.
Hôn nhau đối với họ thực sự là một việc không hề dễ dàng.
Cả hai cũng chưa từng hôn nhau đàng hoàng được hai lần, hai lần hôn thật sự thì một là chỉ chạm nhẹ, hai là cắn vào lưỡi đối phương.
Lần này tuy đã tiến bộ, không cắn vào lưỡi nhau, nhưng vẫn rất khó khăn.
Hôn được một lúc, Lâm Bắc Thạch không thở được, đôi mắt xám nhạt mông lung có chút tủi thân mở ra.
Cậu lắp bắp phản đối trong khoảng ngừng của nụ hôn: "...Em không... không thở được!"
Nghe vậy, Lục Cảnh Văn vừa đau lòng vừa không nhịn được cười, anh buông Lâm Bắc Thạch ra, dịu dàng xin lỗi: "Xin lỗi... xin lỗi... anh không hôn nữa..."
Anh kìm nén bàn tay vẫn còn run rẩy, vén chăn lên.
"...Ngủ đi."
—