Ban đầu, Lâm Bắc Thạch chẳng hiểu "để anh làm" là có ý gì.
Đến khi hiểu ra, mặt cậu đỏ bừng lên, vừa căng thẳng vừa luống cuống nhìn Lục Cảnh Văn đưa tay bật lại đèn ngủ đầu giường.
Lục Cảnh Văn kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy vài thứ từ bên trong.
Lâm Bắc Thạch chống người dậy nhìn: "Đây... là gì?"
Đó là một chai, còn nguyên bao bì, thậm chí màng nhựa cũng chưa bóc, trên thân chai toàn tiếng Nhật mà Lâm Bắc Thạch không hiểu.
"Gel bôi trơn..." Lục Cảnh Văn đáp.
Lâm Bắc Thạch: "............"
Cậu lập tức hiểu ra công dụng của nó, mặt càng đỏ hơn. Lục Cảnh Văn thấy buồn cười, véo nhẹ má cậu, nảy ra chút ý muốn trêu chọc.
"Biết dùng không?"
Lâm Bắc Thạch hoảng loạn lắc đầu, lắc được hai cái lại như nghĩ đến điều gì, ngập ngừng gật cằm: "Không... Nhưng trước đây em có lên mạng tìm hiểu xem người đồng tính làm tình thế nào, có thấy họ nói cách dùng."
"Hình như... cũng không khó lắm?"
Lục Cảnh Văn mím môi.
Anh có thể đoán được tại sao Lâm Bắc Thạch lại đi tìm hiểu những thứ này.
Lục Cảnh Văn đặt chai nhỏ sang một bên, cầm điều khiển trên tủ đầu giường lên, bật tivi.
Anh chọn một bộ phim cũ, sau đó lại cầm chai gel bôi trơn lên.
"Đợi anh một chút, anh sẽ quay lại ngay."
Mặt Lâm Bắc Thạch vẫn còn đỏ, cậu biết Lục Cảnh Văn muốn làm gì. Cậu liếc nhìn tivi, rồi lại nhìn Lục Cảnh Văn, lắp bắp hỏi: "Kh-Không cần em... em đi giúp anh sao?"
"Không cần, việc đơn giản thôi, anh tự làm được," Lục Cảnh Văn trả lời dứt khoát, "Em đợi anh một chút là được."
"Một chút" này chắc cũng phải mười mấy phút.
Trong khoảng thời gian đó, Lâm Bắc Thạch không xem phim được, cứ thấp thỏm nhìn về phía nhà vệ sinh đang sáng đèn.
Nhưng cậu chẳng thấy gì cả.
Tiếng người nói chuyện rì rầm trong phim vọng đến tai, Lâm Bắc Thạch cảm thấy đêm nay thật dài.
Và quả thực rất dài.
Phim sắp hết, Lâm Bắc Thạch nằm thẳng trên giường, lấy tay che mặt, không nhìn Lục Cảnh Văn, cũng không để Lục Cảnh Văn nhìn mình.
Lâm Bắc Thạch xấu hổ muốn chết, bởi vì chỉ cần bỏ tay ra là cậu sẽ thấy Lục Cảnh Văn đang quỳ.
Lục Cảnh Văn sẽ thấy đôi mắt đỏ hoe, gần như sắp khóc của cậu.
Khi bộ phim thứ hai bắt đầu, lần đầu tiên của họ đã kết thúc.
Hai người ôm nhau, Lục Cảnh Văn chậm rãi hôn Lâm Bắc Thạch.
Tiếng hát du dương vang lên từ màn hình.
Lục Cảnh Văn nói: "Hay là làm thêm lần nữa nhé."
Kết quả là lần này Lâm Bắc Thạch thật sự khóc, khóc nức nở.
Cậu chống hai tay bên người Lục Cảnh Văn, giọng nói vừa căng thẳng vừa ấm ức: "Anh đừng như vậy, đừng căng mà, kẹp em đau lắm..."
Vị Lục tổng luôn bình tĩnh trước mọi việc bỗng đỏ mặt, vội vàng muốn dỗ dành, còn chưa kịp mở miệng, nước mắt Lâm Bắc Thạch đã lã chã rơi xuống.
Càng sốt ruột lại kẹp càng đau.
Một đêm cứ thế hỗn loạn trôi qua.
Hai người mãi đến ba bốn giờ sáng mới cùng nhau đi tắm. Lâm Bắc Thạch mệt đến mức chỉ muốn ngủ, cứ lảo đảo nghiêng ngả chìm xuống bồn tắm, ừng ực uống phải mấy ngụm nước, ho sặc sụa.
Lục Cảnh Văn vừa buồn cười vừa bất lực vớt cậu ra khỏi nước.
Hôm sau, hai người ngủ nướng đến tận mười giờ, cả hai chưa từng dậy trễ như thế.
Lâm Bắc Thạch với mái tóc rối bù đi đánh răng rửa mặt, ngơ ngác nhìn mình trong gương.
Cổ chi chít những vết bầm tím ái muội, môi cũng bị cắn rách, hơi sưng lên.
Cậu hốt hoảng vén áo ngủ lên, thấy trên người cũng toàn những vết tương tự.
Lâm Bắc Thạch: "Hở?"
Sao lại cắn thành thế này?
Cậu nhớ rõ ràng là họ không hề làm quá đà mà.
Sao lại ra nông nỗi này?
Cậu quay người định đi tìm Lục Cảnh Văn để hỏi tội, nhưng anh đã dậy từ sớm, lúc này đã thay quần áo chỉnh tề, kín mít từ đầu đến chân, chẳng thấy gì cả.
Chỉ có một đoạn cổ lộ ra để thấy một vết cắn, là do tối qua Lâm Bắc Thạch bị dồn ép đến mức cắn anh.
Nhìn thấy dấu vết này, mặt Lâm Bắc Thạch lại đỏ bừng, cả người xấu hổ như muốn biến thành chim cút.
Thôi thì... Lâm Bắc Thạch lấy tay che mặt, nghĩ... Anh cắn em, em cắn anh, coi như huề nhau vậy.