Quá Lửa - Vũ Sấu Lâm Phong

Chương 72

Giọng nói vừa dứt, Lục Cảnh Văn thấy đôi mắt còn mang màng chắn màu xanh của chú mèo nhỏ sáng lên rõ rệt, đầu gật gù, trông rất giống như đang gật đầu.

Có lẽ là thấy sau khi mình nói xong, anh lại rơi vào trạng thái kinh ngạc, mèo con đạp chân một cái, nhảy xuống khỏi bàn làm việc.

Bàn làm việc đối với mèo con mà nói khá cao, Lục Cảnh Văn giật mình, đưa tay ra định đỡ, nhưng bé mèo lại chui tọt qua khoảng trống giữa hai cánh tay anh, rơi xuống đùi anh, rồi lại nhanh nhẹn trượt xuống theo chân anh.

Trượt xuống đất, bé lộ ra hàm răng nhỏ nhọn, chưa mọc hết, cắn vào ống quần của Lục Cảnh Văn, vừa cắn vừa kéo về phía sau.

Lục Cảnh Văn lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đột ngột đứng dậy.

Mèo con kêu meo meo hai tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực chạy ra cửa, thỉnh thoảng còn ngoảnh lại xem Lục Cảnh Văn có theo kịp không.

Lục Cảnh Văn đi theo bé đến phòng ngủ nơi Lâm Bắc Thạch nghỉ ngơi.

Lâm Bắc Thạch đã không còn trên giường, chỉ còn Phúc Thọ vẫn đang ngủ say sưa, đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường tích tắc vang lên, Lục Cảnh Văn bế mèo con vào lòng, thuận tay cầm lấy chiếc điện thoại vẫn đang reo.

Bé mèo thò đầu và một chân nhỏ ra khỏi lòng anh, "tách" một tiếng tắt chuông báo thức.

Lục Cảnh Văn lại đứng hình hai giây, nhìn bé mèo "tách tách" gõ vài cái lên màn hình điện thoại, nhập đúng mật khẩu màn hình khóa, mở điện thoại.

Lục Cảnh Văn: "............"

Từng chuyện từng chuyện một đã gây chấn động mạnh mẽ đến thế giới quan của Lục Cảnh Văn, anh đứng bất động vài giây, khó khăn tiêu hóa sự thật người yêu biến thành mèo.

Giờ phải làm sao đây?

Lâm Bắc Thạch cũng đang lo lắng về vấn đề này.

Biến thành mèo rồi thì phải làm sao?

Cậu còn chưa vào đại học, chưa kết hôn, chưa cùng em gái bù đắp những tiếc nuối trước đây... Cậu còn rất nhiều rất nhiều việc chưa làm.

"Meo..."

Lục Cảnh Văn nghe thấy tiếng mèo con trong lòng kêu lên một tiếng yếu ớt.

"Không sao, không sao..." Lục Cảnh Văn xoa đầu mèo an ủi, buộc mình phải bình tĩnh suy nghĩ vấn đề, "Có thể từ người biến thành mèo, vậy chắc chắn cũng có thể từ mèo biến thành người."

"Đừng lo, nhất định có cách biến lại."

Bé ủ rũ gật đầu.

"Bây giờ em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Lục Cảnh Văn gãi cằm mèo.

Lâm Bắc Thạch phiên bản meo meo lắc đầu.

Không thấy khó chịu.

Ngược lại còn cảm thấy biến thành mèo xong người nhẹ như yến, chỉ là chưa quen dùng bốn chân đi lại.

Thấy mèo con lắc đầu, Lục Cảnh Văn thở phào nhẹ nhõm.

Một người một mèo ngồi trên giường, bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể biến trở lại thành người.

Lâm Bắc Thạch đi đi lại lại trên giường.

Vì là mùa hè, chăn trên giường không quá dày, nhưng Lâm Bắc Thạch đã biến thành mèo, vì cơ thể quá nhỏ, cả người như lún vào trong chăn.

Lục Cảnh Văn nhìn cậu như kiến bò trên chảo nóng cứ xoay tới xoay lui trên giường, đuôi cũng đung đưa theo bước chân.

Khá dễ thương. Lục Cảnh Văn nghĩ.

Một loạt tiếng meo meo cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Cảnh Văn, Lâm Bắc Thạch phiên bản mèo mini không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh anh, nhe răng kêu meo meo.

Lục Cảnh Văn cúi đầu nhìn cậu: "Sao vậy, em muốn nói gì?"

Lâm Bắc Thạch: "Meo meo, meo meo meo, meo ư meo aoo--"

Lục Cảnh Văn rối bời. Xin hãy tha thứ cho anh, là con người, anh thực sự không hiểu tiếng mèo kêu.

Lâm Bắc Thạch cũng nhận ra điều này.

Cậu dùng móng vuốt vỗ vào đầu mình, tai cụp xuống.

Sao cứ quên mất mình đang nói tiếng mèo chứ không phải tiếng người, Lục Cảnh Văn nghe không hiểu.

Cậu lại gần Lục Cảnh Văn, giơ móng vuốt lên vỗ vỗ ngón tay anh.

"Tay?"

Lâm Bắc Thạch lắc đầu, lại vỗ mạnh vào ngón tay Lục Cảnh Văn.

Đệm thịt mềm mại, cảm giác vỗ vào ngón tay rất đặc biệt, Lục Cảnh Văn hơi muốn bóp bóp móng vuốt mèo con.

Nhưng bây giờ vẫn đang bàn việc, Lục Cảnh Văn đè nén suy nghĩ trong lòng, cố nhịn xuống.

Lục Cảnh Văn đành phải làm việc khác, bóp bóp tai mèo, đoán: "Anh?"

Lâm Meo Meo sáng mắt lên, gật đầu lia lịa.

Sau đó, cậu dùng móng vuốt vỗ vỗ vào miệng mình.

"Em đói?" Lục Cảnh Văn đoán, "Muốn anh cho em ăn?"

Lâm Bắc Thạch: "............"

Lâm Meo Meo tức giận cạp một cái vào tay Lục Cảnh Văn.

Mèo con một tháng tuổi cắn người không có sức sát thương, Lục Cảnh Văn chỉ cảm thấy ngón tay mình bị gặm nhẹ hai cái, dính đầy nước miếng mèo.

Lục Cảnh Văn không nhịn được cười, dùng ngón cái xoa đầu mèo: "Đừng giận đừng giận... Để anh đoán lại..."

"Không phải đói bụng... Là ngứa răng? Muốn gặm đồ chơi?"

Lực cắn trên ngón tay càng mạnh hơn.

Xem ra không phải.

Lục Cảnh Văn nghĩ một lát, cuối cùng chậm rãi nói: "Chẳng lẽ là... hành động, em muốn anh hôn em à?"

Ngón tay bị cắn cuối cùng cũng được thả ra.

Lâm Bắc Thạch gật đầu, đúng vậy đó.

Truyện cổ tích không phải đều viết như vậy sao, công chúa ngủ trong rừng nè, hoàng tử ếch nè... Công chúa ngủ say tỉnh dậy vì nụ hôn của tình yêu đích thực, hoàng tử ếch biến thành người vì nụ hôn của công chúa.

Lâm Bắc Thạch cảm thấy cách này hẳn là khả thi.

Cả người bỗng dưng lơ lửng giữa không trung, cậu bị Lục Cảnh Văn bế lên, anh nhẹ nhàng bóp bóp bàn chân lông xù của cậu.

Lâm Bắc Thạch theo bản năng nhắm chặt đôi mắt tròn xoe của mình.

Lục Cảnh Văn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Nhưng mà...

Một giây, hai giây, ba giây... Chẳng có gì xảy ra cả.

"Meo..."

Lâm Bắc Thạch mở mắt, ủ rũ nhảy xuống khỏi tay Lục Cảnh Văn, cuộn tròn trên giường không nhúc nhích.

Trông cậu như một quả cầu lông nhỏ.

Lục Cảnh Văn cũng có chút thất vọng, anh vỗ vỗ đầu bé: "Không sao, chúng ta lại nghĩ cách khác nhé."

Lâm Bắc Thạch gật gật đầu.

Buổi chiều Lục Cảnh Văn còn phải làm việc, họp hành. Anh tìm ra một chiếc ổ mèo nhỏ Phúc Thọ chưa từng dùng, đặt bên cạnh bàn làm việc, để Lâm Bắc Thạch nằm đó nghỉ ngơi.

Các loại thuật ngữ chuyên ngành khiến Lâm Bắc Thạch buồn ngủ, cậu nằm cuộn tròn trong ổ, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Đến chiều tối, Lục Cảnh Văn nhận được điện thoại, Lục Cảnh Nhiên nói tối nay dì Tống Nhã Đồng đưa cậu bé và Lâm Gia Lâm đi công viên giải trí, bảo Lục Cảnh Văn không cần đến đón cậu bé nữa.

Lúc này, Lâm Bắc Thạch đang nằm gọn trong túi áo khoác của anh, chỉ ló ra mỗi cái đầu.

Đãi ngộ của Phúc Thọ năm xưa, cậu cũng được hưởng thụ.

Lâm Bắc Thạch thở dài một hơi: "Meo..."

Phúc Thọ đang nằm im lìm trên bàn trà bỗng dưng dựng tai lên, nhìn về phía Lâm Bắc Thạch.

Lâm Bắc Thạch vội vàng rụt đầu vào trong túi áo của Lục Cảnh Văn.

Tốt nhất đừng để Phúc Thọ nhìn thấy, nếu không nhỡ đâu nó hiểu lầm cạu và Lục Cảnh Văn đã nhặt thêm một con mèo khác thì sao...

Buổi tối, Lục Cảnh Văn ăn cơm xong, cho Lâm Bắc Thạch uống một ít sữa dê.

Lâm Meo Meo còn quá nhỏ, không ăn được thứ gì khác, chỉ có thể uống sữa.

Một túi sữa dê to mới mua được đặt trên bàn trong thư phòng, Lâm Bắc Thạch nằm cuộn tròn bên cạnh một chiếc đĩa nhỏ màu hồng, chăm chú uống bữa tối của mình.

Vẫn là làm người tốt hơn... Lâm Bắc Thạch nghĩ, ăn cơm, rau và thịt thơm biết bao nhiêu...

Còn được ăn đủ loại bánh ngọt nữa...

Uống sữa xong, Lục Cảnh Văn bế Lâm Bắc Thạch đi tắm.

Vừa nãy Lâm Bắc Thạch vô tình làm đổ bát sữa, nửa bát sữa dê chưa uống hết văng tung tóe lên người, lông mèo dính bết lại thành từng lọn.

Lục Cảnh Văn bật đèn sưởi nhà tắm, xả nước ấm, tỉ mỉ tắm rửa cho chú mèo nhỏ trong tay.

Lục Cảnh Văn có kinh nghiệm tắm cho mèo, Lâm Bắc Thạch được anh tắm rửa rất thoải mái, dễ chịu kêu "meo" một tiếng.

Lục Cảnh Văn nhìn quả cậu lông xù xì trong nước biến thành một cục nhỏ xíu, chỉ còn cái đầu vẫn còn phồng lên.

Anh hơi muốn cười, nhưng sợ Lâm Bắc Thạch sẽ meo meo meo meo bày tỏ sự bất mãn, nên mím môi nhịn cười, giả vờ nghiêm túc.

Bộ lông mèo được xoa bóp tạo ra rất nhiều bọt, Lục Cảnh Văn luôn chú ý đến nhiệt độ nước, lo lắng nước lạnh sẽ khiến Lâm Bắc Thạch khó chịu.

Mèo con Lâm Bắc Thạch đang thoải mái đung đưa trong nước ấm.

Lục Cảnh Văn dùng tay múc nước, xả sạch bọt trên người Lâm Bắc Thạch.

Xả gần xong, Lâm Bắc Thạch dùng móng vuốt vỗ vỗ thành bồn tắm.

"Meo meo~"

Tiếng kêu nhỏ nhẹ, ngay cả đuôi âm thanh cũng vui vẻ cong lên.

Lục Cảnh Văn: "Nghĩ gì vậy? Vui thế à?"

Lâm Bắc Thạch vỗ vỗ tay Lục Cảnh Văn, rồi lại vỗ vỗ miệng mình.

"À..." Khóe mắt Lục Cảnh Văn cong lên, "Muốn anh hôn em à?"

"Meo meo~" Lâm Bắc Thạch lắc đầu, tỏ ý không phải.

Cậu dùng móng vuốt vỗ vỗ mình, rồi lại vỗ vỗ Lục Cảnh Văn.

Lục Cảnh Văn hiểu ra: "Em muốn hôn anh?"

Lâm Bắc Thạch gật đầu.

Hôn một cái để bày tỏ lòng cảm ơn mà, Lâm Bắc Thạch nghĩ, dù sao giúp mình - một con mèo - tắm rửa cũng rất vất vả.

Khóe mắt Lục Cảnh Văn cong lên rõ hơn, anh dùng khăn tắm bọc Lâm Bắc Thạch lại, bế lên trước mặt.

Bé mèo con đưa móng vuốt ướt sũng đặt lên mặt anh, cái đầu nhỏ nhắn tiến lại gần, xúc cảm của loài vật nhỏ bé rơi trên môi.

Ngay khoảnh khắc đó, Lục Cảnh Văn cảm thấy xúc cảm trên tay đột ngột thay đổi.

Trong chớp mắt, bé mèo con hơn một tháng tuổi trước mắt bỗng "bùm" một tiếng biến trở lại thành người!

Hai người hoảng hốt luống cuống tay chân, Lâm Bắc Thạch bị vấp vào thành bồn tắm, ngã nhào về phía trước, Lục Cảnh Văn bất ngờ bị cậu đè xuống đất.

Đôi tai mèo trên người Lâm Bắc Thạch vẫn chưa hoàn toàn biến mất, quần áo ướt sũng phác họa đường cong eo thon của cậu, những giọt nước trên tóc tí tách rơi xuống mặt Lục Cảnh Văn.

Ma xui quỷ khiến, Lục Cảnh Văn đưa tay ra, xoa xoa đôi tai mèo đó.

Đôi tai mèo đang dần dần biến mất.

"... Biến, biến..." Lâm Bắc Thạch cảm nhận được sự vuốt ve, cậu nhìn Lục Cảnh Văn, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói, "Biến trở lại rồi..."

Cậu vội vàng muốn đứng dậy, nhưng bị Lục Cảnh Văn giữ gáy ấn xuống.

Một nụ hôn ướt át.

Không lâu sau, tiếng nước tí tách vang lên, hòa lẫn với tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ bị kìm nén, họ chặt chẽ hòa quyện vào nhau.

-

Keng Reng Reng --

Chuông báo thức đột nhiên vang lên, Lâm Bắc Thạch hít hít cái mũi vẫn còn nghẹt, tắt chuông báo thức.

Lục Cảnh Văn xoay người ôm lấy cậu, xoa xoa đầu cậu: "Ngủ thêm chút nữa đi..."

"Ừm..." Lâm Bắc Thạch đáp lại, nói, "Em vừa mơ thấy mình biến thành mèo."

Lục Cảnh Văn hơi ngạc nhiên, cong mắt hôn lên má Lâm Bắc Thạch: "Xem ra chúng ta tâm linh tương thông, anh cũng mơ thấy em biến thành mèo."

"Còn mơ thấy chỗ này..." Lục Cảnh Văn sờ lên đỉnh đầu cậu, "Có một đôi tai mèo."

Lâm Bắc Thạch đưa tay sờ sờ đầu mình: "Em cũng mơ thấy..."

Hai người nằm cuộn tròn trên giường một lúc, nói chuyện về giấc mơ kỳ lạ này, cuối cùng cũng chịu dậy.

Hai ngày sau, cơn cảm mạo của Lâm Bắc Thạch cuối cùng cũng khỏi, còn nhận được quà từ Lục Cảnh Văn.

Lâm Bắc Thạch hào hứng mở hộp quà, mặt đột nhiên đỏ bừng.

Bởi vì cậu thấy bên trong là một --

Chiếc bờm tóc tai mèo lông xù.
Bình Luận (0)
Comment