May mà anh không bảo là anh dùng, Bành Oánh đỏ mặt nghĩ. Cô yên tâm.
Tần Dạng cầm điện thoại đi ra đưa cho bố mẹ xem. Mẹ Tần sáng mắt, đoạt lấy chiếc điện thoại, cẩn thận ngắm nghía: “Cô bé này được đấy, xinh hơn hồi cấp Ba nhiều, ánh mắt trong trẻo, trông là biết hợp làm bà chủ.”
Tần Dạng cười lấy điện thoại về: “Mẹ ngắm chán chưa?”
Mẹ Tần đang vui, không thèm so đo với con trai, bà căn dặn: “Con phải giữ cho chặt đấy, đừng để bị bỏ.”
Tần Dạng: “…”
Bố Tần cũng nói: “Trông đã biết là cô gái tốt, con đối xử với người ta tốt vào.”
Câu này Tần Dạng không phản đối, anh trịnh trọng đáp: “Con biết.”
Anh biết Bành Oánh là một cô gái tốt, cũng biết bản thân may mắn gặp được cô, đương nhiên sẽ tốt với cô.
Về phòng, không thấy Bành Oánh trả lời tin nhắn, Tần Dạng đoán cô đã đi ngủ.
Thật ra Bành Oánh chưa ngủ, cô đang viết nhật ký, không trả lời là bởi vì cô ngại, sợ hai người trò chuyện nhiều sẽ lệch hướng đề tài. Bởi vì qua tin nhắn không nhìn thấy nhau, cô sẽ gan dạ hơn rất nhiều, cô sợ bản thân không khống chế được sự tò mò sẽ lỡ hỏi đến mấy vấn đề khó nói.
Tối ngày 14 tháng 2 năm 2016, Bành Oánh bổ sung vào cuối quyển nhật ký một đoạn…
Tối hôm nay tôi và Tần Dạng đã cùng nhau đi ăn bít tết và xem phim, anh ấy có ôm tôi, song buông ra rất nhanh. Thật ra anh ấy có thể ôm tôi lâu hơn, tôi sẽ không để ý. Lúc qua đường, tôi biết anh ấy muốn nắm tay tôi, tôi cực kỳ căng thẳng, cũng vô cùng chờ mong, nhưng anh vẫn kiềm chế được.Anh còn giải thích với tôi, anh không phàm ăn đâu, dáng vẻ tự ái ấy thật đáng yêu.Anh hỏi tôi có phải đã thích anh từ lâu, khi ấy tôi hoảng loạn cực cùng, rất sợ bị anh nhìn ra, cũng sợ bị anh biết. Nhưng anh không hỏi cố, anh nói, sau này anh sẽ thích tôi nhiều hơn.Tôi nghĩ, liệu có một ngày nào đó tình cảm của anh sẽ vượt qua tình cảm của tôi?Thôi không cần đâu. Tôi nghĩ, cứ để tôi thích anh nhiều hơn, bởi vì sau ngày hôm nay, tôi càng thích anh hơn bất cứ thời điểm nào khác trong quá khứ.Cảm ơn lần nữa:Ngày 14 tháng 2 năm 2016, tôi không còn yêu đơn phương.…
Vừa mới bắt đầu công việc năm mới, Tần Dạng nhận được một vụ án tranh chấp kinh tế, anh bận điều tra án, Bành Oánh bận chuyện nhà hàng, mọi nguyên liệu nấu ăn đều do cô đích thân kiểm định, đảm bảo nghiêm ngặt độ tươi và tiêu chuẩn an toàn.
Hai người lệch khung giờ, khá ít khi gặp được nhau.
Nhưng Tần Dạng sẽ cố hết sức gặp cô mỗi ngày một lần, bất kể thời gian là dài hay ngắn. Có khi Tần Dạng đi ngang qua chỗ cô, anh nhắn với cô trước, Bành Oánh sẽ nấu cho anh ăn, kết hợp chay mặn, dinh dưỡng đầy đủ.
Mỗi lần được ăn đồ Bành Oánh nấu, Tần Dạng đều cảm thấy hạnh phúc muốn thăng thiên, Bành Oánh thật sự quá tuyệt vời, đến chính anh cũng thấy bản thân mình chó ngáp phải ruồi, vậy nên mới được cô thích.
Trưa hôm nay, Tần Dạng đến cùng đồng nghiệp, anh dẫn theo mấy cấp dưới kéo nhau xuất hiện ở nhà hàng của Bành Oánh.
Hôm nay không phải ngang qua, mà là đám thối kia biết anh có bạn gái mở nhà hàng, nằng nặc đòi anh mời khách.
Bành Oánh nhận được tin liền bận bịu trong phòng bếp, cô hơi căng thẳng, vì đây là lần đầu tiên cô chính thức gặp đồng nghiệp của anh. Bành Oánh bảo nhân viên bưng các món ăn lên bàn, còn cô trốn trong phòng nghỉ thay quần áo, rửa tay sạch sẽ, tô thêm một lớp son nhạt, bấy giờ mới đi ra.
Hai cảnh sát trẻ lần trước cũng có mặt, cô gái cảnh sát cười đùa: “Đội phó, có phải lần trước nghe em nói vậy nên anh lập tức theo đuổi chị ấy không?”
Tần Dạng rót cho mình cốc nước, liếc về phía phòng bếp, mỉm cười: “Đại loại thế.”
Bành Oánh đứng ở ngã rẽ, nghe thấy anh đáp vậy.
Lòng cô cảm động, anh không nói là cô thổ lộ trước, giữ giá cho cô.
Cậu cảnh sát trẻ hỏi: “Anh theo đuổi kiểu gì vậy? Mất bao lâu?”
Tần Dạng vắt chéo chân liếc cậu ta một cái, làm bộ làm tịch: “Dù sao cũng theo đuổi được rồi, mấy cậu hỏi nhiều thế làm gì? Sao không thấy tích cực phá án như vậy.”
Mấy cấp dưới nhất thời im re.
Đây là lần đầu tiên Bành Oánh thấy anh ra vẻ như vậy, thật đáng yêu, cô nhoẻn cười bước ra.
Tần Dạng ngẩng đầu thấy cô, cười: “Bành Oánh, bên này.”
Mấy cảnh sát đồng thời nhìn về phía cô, ánh mắt hiếu kỳ, Bành Oánh thoáng đỏ mặt, tay buông hai bên căng thẳng túm chặt làn váy, chầm chậm bước tới.
“Chị dâu.”
“Chào chị dâu ạ.”
“Chị dâu, chị nấu ăn ngon dã man.”
…
Một đám miệng ngọt như mía gọi cô là chị dâu, Bành Oánh không khống chế được, mặt đỏ bừng, trắng nõn hồng hào, trông rất đẹp.
Tần Dạng nhìn cô chằm chằm, khoái trá kéo chiếc ghế ở bên cạnh ra, quét mắt nhìn cấp dưới: “Đủ rồi, đừng ồn nữa, vẫn còn khách khứa khác kìa.”
Bành Oánh xấu hổ rồi, không thấy hả?
Bành Oánh đỏ mặt ngồi xuống cạnh anh, cô nhìn mọi người, dịu dàng nói: “Các bạn thích là được, bữa này hôm nay tôi mời.”
Tần Dạng nhướng mày, tựa lại gần: “Anh bảo rồi, để anh mời.”
“Đúng đó, sao có thể để chị dâu mời được.”
Cậu cảnh sát trẻ phụ họa.
Bành Oánh chớp mắt, khẽ nói: “Em hay anh mời đều giống nhau mà?”
Tần Dạng lại động lòng, nhìn cô, cúi đầu ho khan: “Ừm, đúng, giống nhau.”
Em nói gì cũng đúng.
“Đội phó, như vậy không hay lắm đâu? Anh lợi dụng chị dâu hả.”
Tần Dạng khoác tay trên lưng ghế Bành Oánh, cười mấy tiếng: “Nói nhiều thế, có ăn không?”
“Ăn ăn ăn…”
Tuy bình thường Tần Dạng cười cười nói nói, không hề nghiêm túc một chút nào, hoàn toàn khác với đội trưởng, nhưng có thể làm đội phó, chắc chắn không dễ đùa, đám bọn họ cũng không dám lờn mặt, ngoan ngoãn ngồi ăn.
Từ đầu đến cuối, Bành Oánh vẫn luôn xấu hổ, ngồi ngay ngắn bên cạnh Tần Dạng.
Tần Dạng biết cô cũng chưa ăn gì, gắp cho cô một miếng thịt bò: “Nào, mặc kệ bọn họ, em ăn đi.”
Thịt bò muối, vừa dai vừa ngon.
Đây là món Tần Dạng rất thích, còn đặc biệt được thêm cay, bởi vì Tần Dạng thích ăn cay.
Bành Oánh không ăn được cay mấy, song là Tần Dạng gắp cho, cô vẫn thử một miếng, cay tê cả lưỡi.
Cô vội cầm cốc nước uống mấy ngụm.
Tần Dạng đang ăn vui vẻ, quay đầu thấy cô uống nước ừng ực, sửng sốt: “Bành Oánh, em không ăn được cay?”
Bành Oánh đặt cốc nước xuống, lúng túng gật đầu: “Có thể ăn một chút.”
Tần Dạng buồn bực, anh không chú ý đến khẩu vị của cô, trước nay vẫn luôn là cô săn sóc anh. Tần Dạng nhíu mày gắp miếng thịt bò đã bị cắn mất một miếng nhỏ trong bát cô lên, nói: “Vậy em đừng ăn cái này nữa, cái này cay.”
Dứt lời, anh ăn miếng thịt bò đó.
Anh ăn…
Bành Oánh kinh ngạc nhìn Tần Dạng.
Đó là thứ cô vừa ăn…
Tần Dạng hoàn toàn không thấy vấn đề gì, anh gắp cho cô một đũa đậu bốn mùa, thấp giọng bảo: “Cái này không cay, em ăn đi.”
Anh nghĩ chắc cô thích ăn chay.
Bành Oánh đỏ bừng mặt, cúi đầu nói: “Vâng.”
Cái này có tính là hôn gián tiếp? Lòng cô hốt hoảng nghĩ.
“Đội phó, em cũng không ăn được cay.” Cậu cảnh sát trẻ nháy mắt trêu đùa.
“Biến.”
Tần Dạng cười mắng.
Anh quay đầu nhìn Bành Oánh: “Mặc kệ họ, họ cứ thích lải nhải thế đấy.”
Bành Oánh thấy rất vui vì anh quan tâm đến cảm nhận của cô, cô vội lắc đầu: “Không sao, em thấy họ rất tốt.”
Tần Dạng toét miệng cười, hàm răng trắng đều tăm tắp, xán lạn và rực rỡ, thậm chí còn ấm áp hơn ánh mặt trời cuối đông ngoài kia.
Bành Oánh nhìn anh, cô lại nhớ đến nụ hôn gián tiếp kia, mặt thoắt cái lại đỏ ửng. Ừm… hiện tại họ đang yêu nhau, sớm muộn cũng sẽ hôn môi nhỉ?
Bành Oánh che vành tai phát sốt, tim đập dồn dập, bởi vì chuyện vừa nãy, lòng cô thấp thoáng chờ mong.
Ăn xong, Tần Dạng không đi ngay, anh vẫn còn thời gian, mấy người kia cũng biết ý nên đi trước.
Đã qua giờ cao điểm, nhà hàng không còn mấy người, Bành Oánh và Tần Dạng ngồi ở vị trí sát cửa sổ, Tần Dạng kể về vụ án gần đây mình đang điều tra, song không nói cụ thể, chỉ để Bành Oánh biết anh đang bận gì.
Bành Oánh cũng không muốn đào sâu về công việc của anh, cô biết có vài chuyện không thể nói bừa, dù là bạn gái cũng không thể, cô chỉ quan tâm: “Có nguy hiểm không anh?”
Cô không biết bình thường Tần Dạng đi làm nhiệm vụ có nguy hiểm lắm không, nhưng cảnh sát vốn là một nghề khá nguy hiểm, quan hệ giữa cô và anh chưa thân mật đến mức có thể kiểm tra tình trạng thân thể anh.
Tần Dạng cười: “Án kinh tế, nội bộ hục hặc đấu đá, không có gì nguy hiểm.”
Bành Oánh thoáng yên tâm, nghiêm túc dặn anh: “Anh phải cẩn thận đấy.”
Tần Dạng vẫn cười, gật đầu: “Ừ, nghe lời em.”
Bành Oánh đỏ mặt.
Thật nghe lời, thật đáng yêu.
Tần Dạng vui vẻ không thôi, sao cô lại dễ đùa như vậy? Nói mấy câu là đỏ mặt, nếu như anh hôn cô, chắc cô bốc cháy quá…
Hôn cô.
Khụ, Tần Dạng thấy não mình gần đây khá ô nhiễm, suốt ngày nghĩ đến chuyện lợi dụng Bành Oánh, như vậy không hay… Nhưng anh là đàn ông, cô lại là bạn gái của anh, hình như cũng không có gì xấu, có ý với người khác mới càng tồi tệ.
Nghĩ vậy, Tần Dạng thấy thản nhiên hẳn, anh phải tìm cơ hội hôn cô mới được.
Bành Oánh chỉ đơn thuần quan tâm vấn đề an toàn của anh, hoàn toàn không biết Tần Dạng lại đang nghĩ đến chuyện… làm thế nào để có thể hôn cô.
Tần Dạng ngồi khoảng nửa tiếng thì đi, Bành Oánh tiễn anh ra cửa.
Tần Dạng cúi đầu nhìn cô: “Tối em về nhà cẩn thận.”
Bành Oánh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, anh cũng vậy nhé.”
Tần Dạng nhìn mái tóc bồng bềnh của cô, lòng bàn tay ngứa ngáy, không nhịn được vươn tay xoa đầu cô, cười nói: “Anh đi đây, Bành Oánh.”
Bành Oánh đỏ mặt: “Vâng.”
…
Tối về đến nhà, bố mẹ Bành Oánh đang xem phim, Bành Oánh mang hoa quả vừa mua đi rửa rồi đặt lên bàn uống nước cho bố mẹ, đoạn định đi tắm.
Bố Bành gọi cô lại: “Oánh Oánh.”
Bành Oánh nghe ra bố có chuyện muốn nói với cô, cô ngồi xuống bên cạnh, nhìn ông.
Bố Bành bảo: “Tối ngày kia bố đi ăn với bạn, con đi cùng nhé.”
Bành Oánh nghe là biết họ lại muốn sắp xếp cho cô xem mắt, Bành Oánh phiền não không biết nên đùn đẩy thế nào, bởi vì bố mẹ cô luôn có đủ mọi lý do ép cô phải đi, trong khi cô lại chưa muốn nói với họ sớm rằng cô đã có bạn trai.
“Ngày kia con có hẹn với bạn rồi ạ, bố đi đi.”
Bố Bành không vui: “Bạn nào? Chu Phỉ Phỉ? Con nói với con bé là con bé sẽ hiểu.”
Bành Oánh vội lắc đầu: “Không phải cậu ấy, là bạn khác ạ.”
Mỗi lần cô đều mang Chu Phỉ Phỉ ra, vậy nên bố cô tưởng Chủ Phỉ Phỉ suốt ngày rủ cô đi chơi, làm lỡ chuyện cô đi xem mắt, gây ấn tượng không tốt.
“Là… Đinh Mật ạ.”
“Đinh Mật?” Bố Bành biết Đinh Mật, hồi trước còn tức giận bất bình thay cô bé, quả là tiếc cho một đứa trẻ tốt như vậy, ông dịu giọng hẳn, “Con để hôm khác gọi cô bé đến nhà ăn bữa cơm xin lỗi là được.”
Bành Oánh: “…”
Cô biết ngay sẽ như vậy, bố cô giỏi nhất là tùy cơ ứng biến.
Bành Oánh không đồng ý ngay, mím môi: “Đến lúc đó nói tiếp ạ, con đi tắm rửa rồi đi ngủ đây.”
Nói xong, cô cấp tốc chạy về phòng, không để cho họ có cơ hội nói gì thêm.
Bành Oánh đổ người xuống giường, nản lòng, thật sự rất ghét đi xem mắt.
Điện thoại ở bên cạnh đổ chuông, cô cầm lên xem, Tần Dạng gửi tin nhắn báo với cô anh đã về đến nhà.
Bành Oánh nhoẻn cười, nằm trên giường trả lời anh.
[Tần Dạng, anh đi xem mắt bao giờ chưa?]
Anh lớn hơn cô mấy tháng, có phải cũng giống cô, bị bố mẹ thúc giục?
Tần Dạng đọc được tin nhắn là hiểu ngay, bao năm làm cảnh sát hình sự đâu để bỏ không.
[Bố mẹ em bắt em đi xem mắt?]
Bành Oánh thoáng kinh ngạc, song cô vẫn thừa nhận, cô cũng muốn biết anh phản ứng thế nào. Rất nhanh, Tần Dạng gửi đến một câu…
[Bành Oánh, em đừng đi, hôm nào đó anh và em ra mắt bố mẹ em.]
Bành Oánh: …
Liệu có quá nhanh? Nhanh ư? Không, không nhanh một chút nào, cô thích anh mười năm rồi.
[Vâng.]
Bành Oánh đồng ý, trái lại thở phào. Để bố mẹ biết cũng tốt, sau này không cần bị sắp xếp đi xem mắt nữa.
Tần Dạng vẫn lo lắng, lại gửi một tin nữa.
[Bành Oánh, nếu bố mẹ em bắt em đi, em cứ nói với họ là em có bạn trai rồi, biết chưa? Đừng ngốc nghếch nghe lời họ, em phải nhớ, bây giờ em là người đã có bạn trai.]
Bành Oánh đọc tin nhắn xong: …
Ha ha ha, cô rất muốn cười, sao Tần Dạng đáng yêu thế nhỉ.
Bành Oánh nhịn cười, giây sau, điện thoại đổ chuông, là Tần Dạng gọi tới.
Bành Oánh ngẩn ra, ngày nào họ cũng nhắn tin trò chuyện trên weixin, rất ít khi gọi điện, từ ngày ở bên nhau đến hiện tại là khoảng nửa tháng, số lần hai người gọi điện còn chưa quá năm đầu ngón tay, cô vội nghe máy.
Tần Dạng đứng ngoài ban công hút thuốc, giọng nôn nóng: “Bành Oánh, có phải bố mẹ em thường bảo em đi xem mắt?”
Anh suýt quên vấn đề này, hai người đều không còn nhỏ, đến anh cũng thường bị bố mẹ thúc giục, huống chi là một cô gái như Bành Oánh. Hồi Tết em họ anh mới hai mươi lăm tuổi đã bị chú thím bắt đi xem mắt, nói gì mà còn không lấy chồng sẽ thành gái ế.
Đương nhiên, Bành Oánh không phải gái ế, dù ba mươi tuổi thì cô cũng không phải gái ế, bởi vì hiện tại anh cho rằng, Bành Oánh cố tình giữ lại cho anh.
Bành Oánh đỏ mặt cười: “Em từng đi mấy lần, bởi vì em cũng không còn nhỏ nữa…”
Một cô gái hai mươi bảy tuổi vẫn chưa từng yêu đương, bố mẹ sốt ruột là chuyện bình thường, cô cũng hiểu cho họ.
Tần Dạng hút thuốc, thấp giọng nói: “Bành Oánh, em nói với bố mẹ em là em đã có bạn trai được không?”
Bành Oánh ngẩn ra, trái tim nóng bừng, thỏ thẻ: “Vâng, Tần Dạng, em không đi xem mắt, anh đừng lo.”
Anh không thích, cô sẽ không đi.
Tần Dạng thở phào, cười thành tiếng, dỗ cô: “Ngoan lắm.”
Bành Oánh: “…”
Tai cô nóng sắp bốc cháy, không kìm được vùi mặt vào trong chăn, muốn thét lên.
Tần Dạng tốt quá, cô thật sự rất thích anh.
Tần Dạng nói sau câu ngoan cũng thấy xấu hổ, anh ho khan, bị sặc thuốc, thành ra ho không ngừng.
Bành Oánh cuống lên: “Tần Dạng, anh bị cảm à?”
Tần Dạng: “Khụ, không sao, anh hút thuốc thôi.”
“… Ồ.” Bành Oánh cười mềm mại, “Anh hút ít thôi.”
“Được.”
Anh lập tức đồng ý.
Bành Oánh bật cười thành tiếng, Tần Dạng cũng vui.
Hai con người đang yêu đương nồng nhiệt ấy mà!
Tùy tiện nói một câu bùi tai là có thể ngủ ngon mơ đẹp suốt đêm dài.
…
Ngày hôm sau, Bành Oánh và Tần Dạng hẹn nhau tối anh đến nhà hàng cô ăn tối, sau đó hai người sẽ đi dạo quanh khu thương mại gần đó.
Bành Oánh bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho anh từ sáu giờ tối, đến sáu giờ bốn mươi thì xong ba món mặn một món canh.
Tần Dạng bảo khoảng gần bảy giờ thì anh có thể đến nơi, Bành Oánh đi rửa tay và mặt, thay quần áo, bưng đồ ăn vào phòng nghỉ. Cô đã đặt riêng một chiếc tatami ở trong này, về sau Tần Dạng đến, hai người có thể cùng nhau ăn cơm ở đây, không làm phiền người khác.
Bành Oánh nghĩ đến đỏ, mặt ửng đỏ, không biết liệu Tần Dạng có cảm thấy kỳ quái…
Và không biết liệu nhân viên của cô có nghĩ linh tinh, cho rằng họ ở trong này làm gì…
Ôi, không thể nghĩ bừa, Bành Oánh, mày càng ngày càng lệch lạc.
Đợi đến bảy giờ, Tần Dạng vẫn chưa xuất hiện.
Bành Oánh hơi sốt ruột, song lòng nghĩ chắc có chuyện gì đó kéo chân anh, cô đợi thêm mười phút, nếu anh vẫn chưa đến thì sẽ gọi điện hỏi.
Mười phút sau, Tần Dạng vẫn chưa đến, Bành Oánh nóng lòng vội gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, không ai bắt máy.
Cô gọi lại lần nữa.
Đợi khoảng nửa phút thì được, song người nhận không phải Tần Dạng, là cậu cảnh sát trẻ: “Chị dâu?”
Bành Oánh lo lắng hỏi: “Tần Dạng đâu?”
Cậu cảnh sát trẻ vội nói: “Lúc nãy bọn em đến bệnh viên tâm thần điều tra vụ án, có một người phát điên làm loạn trong viện, anh Dạng khống chế giúp, người đó cầm dao cứa vào tay anh Dạng, bây giờ anh ấy đang xử lý vết thương.”
Có người phát điên? Tần Dạng bị thương?
“Anh ấy bị thương thế nào?” Bành Oánh nóng lòng như lửa đốt, “Ở bệnh viện nào?”
Cậu cảnh sát trẻ vội giải thích: “Không sao, chỉ là rách da và chảy ít máu thôi, chị đừng lo lắng, em đưa điện thoại cho anh ấy nhé.”
Bắp tay Tần Dạng chịu một vết cắt, không sâu lắm, đã xử lý xong miệng vết thương.
Cậu cảnh sát trẻ đưa điện thoại cho anh: “Điện thoại của chị dâu. Em nói sơ qua tình hình cho chị ấy rồi.”
Tần Dạng nhận máy, đặt bên tai: “Bành Oánh.”
Bành Oánh nghe thấy giọng anh thì thở hắt ra: “Tần Dạng, anh không sao chứ?”
Tần Dạng nhìn đồng hồ, đã là bảy giờ hai mươi, anh áy náy: “Không sao, xin lỗi em nhé, anh qua ăn tối với em ngay.”
Bành Oánh vội nói: “Anh đừng vội, cứ xử lý vết thương xong đã.”
“Ừ.” Tần Dạng cười, “Em đói thì ăn trước đi.”
“Em không đói, em đợi anh.”
“Được.”
…
Tần Dạng đến nhà hàng lúc tám giờ, đã sắp qua giờ cao điểm, khách khứa không nhiều. Thấy anh bước vào, có nhân viên gọi to: “Bà chủ, ông chủ đến rồi.”
Ông chủ…
Tần Dạng cười toe toét, nghe được đấy.
Bành Oánh bước từ phòng bếp ra, nhìn thấy anh yên ổn đứng đó, bấy giờ mới thật sự thả lòng. Cô đi đến trước mặt anh, quan sát kĩ càng: “Anh bị thương ở đâu?”
“Trên tay.”
Tay trái, bây giờ không tiện cử động.
Bành Oánh muốn xem sao, cô cắn môi, nói nhỏ: “Chúng ta vào ăn ở phòng nghỉ.”
Tần Dạng nhướng mày: “Được đó.”
Anh chỉ ước thế.
Mỗi lần đến đây ăn cơm đều có một rừng bóng đèn, anh muốn làm gì đó cũng không được, thì ra còn có phòng nghỉ? Sao không sớm nói với anh.
Bành Oánh đặt thức ăn đã hâm nóng lên bàn, bưng ra, Tần Dạng vội đón: “Để anh.”
“Vâng.”
Tần Dạng bưng đồ ăn vào phòng nghỉ, chiếc tatami màu ngà, trông rất ấm áp, anh đặt mâm lên bàn, ngồi xuống.
Bành Oánh ngồi xuống cạnh anh, khẽ nói: “Cho em xem vết thương của anh.”
Tần Dạng nhìn cô, đoạn cởi áo khoác ra vén ống tay áo lên cho cô xem. Bắp tay rắn rỏi mạnh mẽ của người đàn ông được quấn băng, không thấy vết máu, Bành Oánh chạm nhẹ ngón tay vào nơi ấy, ngước mắt nhìn anh, thẽ thọt: “Đau lắm phải không anh?”
Sao cô lại dịu dàng đến thế?
Lòng Tần Dạng phát ngứa vì cô, anh nhìn gương mặt trắng nõn thanh tú và cánh môi hồng trước mắt, liếm mép: “Không đau.”
Giọng khô khốc.
Khoảng thời gian này, anh muốn hôn cô rất lâu rồi.
Trong phòng nghỉ không có ai, cô lại tựa gần anh như vậy, thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu còn không hôn, Tần Dạng thấy thật có lỗi với chính mình
Bành Oánh thở phào, lại hỏi: “Cái này phải bao lâu mới khỏi?”
“Khoảng một, hai tuần.”
“Vâng.” Bành Oánh ngẫm nghĩ, cúi đầu thỏ thẻ, “Đợi anh khỏe lại, em sẽ nói với bố mẹ em chuyện của chúng ta.”
Bữa cơm bố mẹ cô sắp xếp cho cô không thành, hình như là vì người đàn ông nọ đã làm lành với bạn gái cũ, chuyện xem mắt không thể không hủy bỏ. Bố mẹ đối phương rất áy náy, mấy lần gọi điện đến xin lỗi, nói sẽ giới thiệu giúp Bành Oánh đối tượng khác, làm bố Bành tức đến nỗi mắng ầm: “Không cần, con gái nhà tôi vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp, đâu phải không gả đi được!”
Trải qua chuyện ấy, bố mẹ cô ăn cơm còn không ngon.
Có điều, Bành Oánh lại thở phào nhẹ nhõm.
Cô không thích kiểu đàn ông tình trường quá phức tạp, như Tần Dạng rất tốt, rất hợp với cô.
Tần Dạng vẫn dán mắt vào cô, Bành Oánh múc cho anh một bát canh, đặt xuống trước mặt anh: “Anh uống nhiều canh một chút.”
Những món ăn trước đều thiên về cay theo khẩu vị của anh, có thịt bò và tôm nõn, song mấy món đó không hợp để ăn lúc đang dưỡng thương, vậy nên lúc anh đi đường, Bành Oánh đã cấp tốc làm mấy món khác.
Canh cải nấu trứng giúp vết thương chóng lành, cô còn xào cả gan lợn bổ máu.
Tần Dạng nhìn là biết đây đều là những món cô tận tâm chuẩn bị, lòng càng thêm ngứa ngáy.
Bành Oánh biết anh vẫn luôn nhìn cô chăm chú, mặt càng lúc càng đỏ. Cô đang định đứng dậy thì bỗng bị anh giữ tay lại, chầm chậm áp tới, hơi thở khô hanh mát lạnh của người đàn ông phả vào mặt cô.
Tim Bành Oánh đập điên cuồng, hàng mi dài run rẩy.
“Bành Oánh…”
Anh gọi tên cô, giọng trầm khàn khe khẽ.
Bành Oánh lờ mờ đoán được anh muốn làm gì, cổ cứng đờ, lúng túng không thôi, trong lúc hoảng loạn, cô nhắm chặt hai mắt.
Không nhìn thấy…
Có lẽ sẽ không căng thẳng như thế.
Nhưng cô sai rồi, nhắm mắt khiến cô càng căng thẳng hơn, đến thở mạnh cũng không dám.
Yết hầu Tần Dạng trượt lên trượt xuống, anh lại tựa gần cô hơn, thấp giọng nói: “Bành Oánh, em nhắm mắt nhé, anh muốn hôn em.”
Nếu không muốn để anh hôn thì mở mắt ra.
Đôi hàng mi của cô gái như hai cánh quạt, run rẩy không ngừng. Cô không mở mắt, cũng không nói gì, như một người bị cố định.
Lòng Tần Dạng vừa hoan hỉ vừa căng thẳng, anh ôm vai cô, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Tần Dạng cúi thấp đầu, khe khẽ chạm vào môi cô.
Cảm giác như điện giật truyền qua thân thể hai người, Tần Dạng kích động cùng cực.
Bành Oánh run rẩy.
Tần Dạng ôm chặt cô vào lòng, cô gái trong lòng thật nhỏ bé, vừa mảnh mai vừa mềm mại, thoáng chốc lấp kín lồng ngực anh, Tần Dạng không kìm được sự kích động, càng ôm cô chặt hơn.
Thấy cô không phản kháng, Tần Dạng yên tâm, lại cúi đầu hôn lên môi cô.