Quả Nhân Có Bệnh

Chương 12

Lúc ra khỏi phủ Thừa tướng, nhìn đến mấy chữ lớn tựa "thiết họa ngân câu” trên tấm biển ở cửa phủ Quốc sư đối diện, ta không khỏi đầy bụng ưu thương day day Tiểu Lộ Tử, “Tiểu Lộ Tử, ngươi chết đứng ở đây nhìn cái gì?”

Tiểu Lộ Tử hồi phục tinh thần, đáp : “Bẩm bệ hạ, vừa rồi Thái y mới vội vàng vào phủ Quốc sư, hình như bệnh quốc sư lại tái phát.”

Thần sắc ta nghiêm lại, lập tức đem tư tình như nữ ném qua sau đầu. “Còn thất thần làm gì, đi gõ cửa!”

Bệnh Quốc sư mấy hôm trước còn chuyển biến tốt, thế nào đột nhiên lại tái phát?

Hạ nhân dẫn ta đi thẳng vào nội đường, ta bước vội vàng, va phải Tô Quân mới từ trong đi ra. Chàng nâng tay đỡ hai vai của ta, bỗng nhiên giống như chạm phải lửa mà rút tay về, ta ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn chàng.

Sắc mặt Tô Quân tái nhợt, lông mi dài rậm che phủ con ngươi, hướng ta thi lễ, rồi lui sang đứng một bên. Ta thấy hai tay chàng buông xuôi bên mình đang khẩn trương mà nắm chặt, mười ngòn tay thon dài trắng bệch, lông mày nhíu lại, thần sắc thống khổ.

“Bệ hạ.” Tiểu Lộ Tử lên tiếng nhắc nhở ta, ta lúc này mới thoáng định thần, vội vào nhà thăm Quốc sư. Sắc mặt quốc sư vàng vọt, hôn mê bất tỉnh, Thái y đang trông bệnh trước giường, cúi đầu, đối ta hồi báo: “Quốc sư lớn tuổi, cơ thể gầy yếu, lại bị kích thích, nhất thời không thể bình phục, nên mới ngất. Việc này có thể nặng, có thể nhẹ, nhẹ thì hôn mê, nặng thì mất mạng, thân thể quốc sư không thể lại chịu thêm kích thích gì nữa.”

Ta nhíu mày hỏi: “Là ai xung đột ý kiến với quốc sư, hay là lấy quốc sự làm phiền ông ? »

Hạ nhân quỳ xuống, người người trầm mặc run rẩy.

Tô Quân đứng ra, mặt không đổi sắc nói: “Là trong lúc vi thần đàm luận chính sự với tổ phụ, giải thích không hợp lý, nhất thời nói lỡ, làm tổ phụ tức giận.”

Tô Quân là người cực kỳ dịu dàng, hoặc là, trong trí nhớ của ta, hắn giống như hạnh hoa tháng hai làm cho người ta cảm thấy ấm áp, cũng chỉ khi chống đối Bùi Tranh, mới có thể một bước không nhường. Quốc sư đối với ai cũng không giả bộ nhún nhường, nói vậy, lúc đó có lẽ là quốc sư quá kích động.

Ngữ khí ta mềm lại, nhẹ nhàng nói: “Lần khác chú ý là được rồi.”

Chàng cúi đầu, thản nhiên đáp : “Vi thần hiểu.”

Ra khỏi phòng, Tô Quân cùng ta ở trong đình viện đi vài bước, ta thấy chàng mải mê suy nghĩ, liền nói mấy câu mở đường. “Thân thể Quốc sư không tốt, ta nghĩ, cũng đến lúc an hưởng tuổi già rồi.”

Chàng ngẩng phắt đầu nhìn ta, tròng mắt tối đen hiện lên nét kinh ngạc và nghi ngờ. “Bệ hạ…”

Ta trấn an cười cười, “yên tâm, ta cũng không muốn tước đi quyền lực Tô gia khanh. Tô thị nhà khanh một môn trung thần lương tướng, là rường cột nước nhà, nhưng Quốc sư thât đã lớn tuổi, lại khiến ông vất vả nữa, ta cũng không đành lòng. Nay quyền quyết nghị trong triều đều nằm trong tay ngũ đại thần, trong quá khứ là Quốc sư và Bùi tướng lực lượng ngang nhau, chờ Quốc sư lui về, ta muốn đề bạt ngươi vào nội các.”

Thần sắc Tô Quân dần dần hòa hoãn lại, mặt vẫn hơi hơi tái nhợt, mi tâm nhíu lại, cánh môi cong lên một chút thản nhiên cười khổ. “Ta bệ hạ … long ân…”

Vì sao bọn họ, một người, hai người, đối với ý tốt của quả nhân đều nhận miễn cưỡng như vậy?

“Khanh khó xử như vậy, là không muốn sao?” Trong lòng ta thật không cao hứng, giọng nói cũng thấp 3 phần.

Chàng lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ ưu ái, vi thần lo sợ. Chỉ sợ Bùi tướng sẽ không đồng ý.”

Lòng ta trấn định, mỉm cười nói: “Việc này khanh không cần lo lắng, hắn sẽ không phản đối.”

Hắn không có quyền phản đối.

“Bệ hạ làm sao khẳng định như vậy?” Tô Quân có chút nghi hoặc nhíu mày.

“Hắn …” Ta nghĩ, việc này cuối cùng cũng không giấu được, vẫn nên nói cho chàng. “Ta đã quyết định, lập Bùi Tranh làm Phượng quân.”

Hộ hấp Tô Quân đình trệ, tia huyết sắc cuối cùng trên mặt cũng bị rút mất, lúc lâu sau, giọng vô cùng nhẹ nói: “Vậy sao. Chúc mừng bệ hạ.”

“Khanh không thoải mái sao?” Ta lo lắng nhìn chàng, “Sắc mặt của khanh nhìn qua cực kém.”

Tô Quân rũ mi nhìn ta, chậm rãi cười yếu ớt. « Bệ hạ, vi thần rất tốt. Chỉ là.... ". Chàng quay mặt đi, nhìn đóa hoa liệng xuống mặt hồ, nhẹ giọng hỏi, “Bệ hạ nếu muốn thành đôi với hắn, cần gì phải lợi dụng vi thần chèn ép hắn?”

“Việc này không thể gộp chung mà nói. Lúc đó ta và hắn …. Aizz.... » Ta buồn rầu thở dài, “Một lời khó nói hết, tóm lại, quân là quân, thần là thần, không thể để hắn lúc nào cũng chèn ép quả nhân. Hắn nếu làm Phượng quân, chuyện triều chính sẽ không để hắn can thiệp.”

Cánh môi Tô Quân run run, “Hôn kỳ định vào thời gian nào?”

« Việc này phải hỏi Khâm Thiên giám, chọn ngày trạch lương thời cát (đại khái là ngày lành tháng tốt).”

« Bệ hạ.... » Nếu có một ngày, Bùi Tranh phạm vào tội ác tày trời, bệ hạ sẽ bao che hắn, hay là vì nghĩa diệt thân?”

Một ngày này, gió xuân mang theo chút cảm giác mát mẻ, ta và chàng đừng bên bờ hồ nhỏ trong phủ Quốc sư, khi chàng hỏi ta lời này, ánh mắt cũng không nhìn ta, mà đang chuyên chú nhìn chằm chằm cánh hoa rơi trong ao kia.

Ánh mắt của ta từ sườn mặt chàng trượt xuống góc áo, tay áo run run, trần ai (bụi bặm) nhiễm lên tuyết trắng, ngón tay chàng trắng nõn thon dài, vô ý mà nắm chặt, trong nháy mắt kia …ta bỗng nhiên nảy sinh một loại ... một loại cảm giác mơ hồ như là đang đau lòng.

« Vì sao lại hỏi như vậy ? Không phải khanh tra ra được gì rồi chứ ? » Ta không lập tức trả lời, chàng rốt cục quay đầu lại nhìn ta, “Vi thần hôm nay đến biệt viện của Hạ Kính, tìm được gian mật thất kia, nhưng bên trong trống không. Thủ phạm vụ án tào ngân thiếu hút chính là Bùi Tranh, không còn nghi ngờ, án này nếu tra xuống, sẽ liên lụy rất rộng. Nếu bệ hạ muốn bao che cho Bùi Tranh, như vậy không cần thiết phải điều tra thêm nữa. Nếu bệ hạ không định bao che hắn….” Chàng dừng một chút, từ từ nói ra mấy chữ cuối: “Thì vì sao phải lập hắn làm phượng quân?”

« Bệ hạ, vụ án này, người hy vọng thần tra, hay là không tra nữa ? » Chàng tới gần từng bước, gắt gao nhìn ta chằm chằm.

Ta suy nghĩ lung tung, thất thần nhìn lại hắn, thì thào hỏi : « Vậy còn khanh …. hy vọng của khanh thì thế nào ?

Chàng giật mình, thật lâu cũng không trả lời.

« Sau khi quả nhân lập hắn làm Phượng quân, có thể từ từ làm tan rã thế lực của hắn, triều đình về sau, sẽ không còn là Bùi Tranh một người độc nhất. Hoán Khanh, quả nhân tin khanh. Về phần Bùi Tranh... » Ta hạ mí mắt, cẩn thân nghĩ nghĩ nói: “Hắn mặc dù không phải người ta thích nhất, nhưng ta không cách nào kiên trì như khanh, ta chỉ hy vọng có người có thể thiệt tình đối đãi tốt với ta, không vì quyến thế, không vì địa vị. Nếu một ngày chứng minh được Bùi Tranh là kẻ bất lương, tự tay ta sẽ hủy diệt tất cả của hắn.”

« Vì sao lại là hắn.... » Tô Quân thấp giọng hỏi một câu, không đợi ta trả lời, lại liền cười khẽ lắc lắc đầu, “Là ai thì cũng có gì khác đâu.”

Ta không hiểu được ý trong lời chàng, nghi hoặc nhìn chàng. Chàng cuối cùng đối ta hành đại lễ, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế.”

Những lời này, Bùi Tranh cũng nói với ta, nhưng cũng không làm thật tình như vậy.

Khi đó ta đại khái cũng chỉ 13-14 tuổi, cùng mấy vị cha lên núi săn thú, Bùi Tranh cũng theo một bên. Sau ta lạc mất bọn họ, lại gặp phải gấu hoang, là Bùi Tranh đúng lúc xuất hiện cứu ta, nhưng cũng bị gấu vồ khiến bả vai bị thương.

Ta vốn đang vạn phần lo lắng, vừa ngẩng đầu, ta thấy hắn đầy mặt ý cười nhìn ta, đầu ngón tay day day mi tâm của ta, cười nói: “Người đây là đang lo lắng cho ta sao?”

Ta quay mặt đi, hừ một tiếng, “Phi! Ai lo lắng cho ngươi! Ngươi là tai họa ngàn năm, muốn chết không chết được!”

Hắn từ từ nói : « Phải, phải, có lẽ người cảm thấy còn chưa đủ, phải tệ hơn chút nữa!"

Ta thực khinh bỉ hắn, không nghĩ là bị sỉ nhục còn tưởng là vinh hạnh ; nhưng cũng rất ngạc nhiên: “Vì sao còn muốn tệ hơn nữa?”

Hắn cười ngâm nga, nhìn ta : « Nếu không, như thế nào sống cùng người đến già? » Hắn nhéo mũi ta, « Ngô hoàng vạn tuế!”

Vốn là châm chọc ta, ta mới là tai họa lớn nhất trên đời.

Khi đó ta rất tức giận mà giục ngựa tránh ra, bây giờ nghĩ lại, hắn mặc dù cũng chưa từng nói rõ tâm ý, nhưng khắp nơi đều có ái muội, chỉ là ta chưa từng lưu ý, chưa từng để bụng mà thôi.

Mà Tô Quân, mỗi tiếng nói, hành vi, nhất cử nhất động, lại đều lưu lại trong mắt ta, trong lòng ta, nhìn thấy được, cũng chỉ nhìn thấy được mỗi chàng.

Lúc rời khỏi phủ quốc sư, ta ngoái đầu lại về phía bờ hồ nhỏ, nhìn chàng một cái. Chàng một thân áo trắng đứng dưới tàng cây hạnh hoa. Lãng đãng nhớ lại thời niên thiếu, chính là ta luôn rúc vào bên người chàng đọc sách, say ngủ. Hôm nay, gió xuân cũng vậy, hạnh hoa vẫn thế, lại chỉ còn mình chàng đứng dưới tàng cây.

Chàng hơi vươn tay ra bắt lấy, dường như là muốn bắt cái gì, lại dường như cái gì cũng không bắt.

Có lẽ có, chỉ là ta không phát hiện ra.

Có thể là một cánh hoa rơi.

Ta quả thực là đau đầu, thực đau đầu ... cho đến lúc A Tự trương khuôn mặt nhỏ nhắn bước đến chỗ ta.

« Tỷ tỷ, nghe nói tỷ đến phủ Thừa tướng. » Giọng A Tự có chút trầm xuống. Ta gian nan cười cười, nói : « A Tự, tin tức của đệ cũng nhanh thật. »

Tiểu Lộ Tử run rẩy một chút, ủy khuất vô tội nhìn ta.

« Tỷ tỷ, tỷ đến tìm Bùi gian thần làm gì ? » A Tự đến nắm chặt tay áo ta, một đôi tiểu phượng mâu gắt gao nhìn ta chằm chằm, chỉ sợ đáp án của ta không hợp ý hắn, hắn liền rút thước ra dạy dỗ ta, Bùi Tranh lại không ở đây hộ giá.

« Việc này a... » Ta khó xử nhíu mày, lắc đầu thở dài : « A Tự, quốc gia đại sự, nội tình cơ mật, bây giờ không tiện nói. »

A Tự sửng sốt, trừng mắt nhìn, « Tỷ tỷ, thật sao ? »

Lời này, quả nhân là vua một nước, hôn sự của quả nhân là quốc gia đại sự, quả nhân không muốn nói ra thì chính là cơ mật, không lừa người đi ?

Ta còn thật sự nghiêm túc gật đầu.

A Tự hồ nghi liếc ta một cái, nghĩ rằng không thể nào suốt ngày canh chừng ta, cũng không tin ta dám lừa nó, bởi vậy cũng không nghi ngờ nhiều. Nó nhẹ thở phào, đến một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, nhíu mày nói : « tỷ tỷ, hôm nay đệ giúp tỷ đi kiểm duyệt tú nam, cảm thấy những người đó không được. »

Ta cười tủm tỉm uống trà, gật đầu nói : « Đúng, tỷ cũng cảm thấy như vậy. »

A Tự có chút cao hứng, “Cho nên đệ đã đem đám tú nam này bỏ hết rồi.”

Ta tiếp tục gật đầu : « A Tự làm đúng lắm. » Ta vừa không muốn lừa đệ, cũng không muốn bị hiểu lầm, sớm muộn gì cũng phải phế đi danh sách tú nam, chẳng qua A Tự nhanh tay hơn một chút.... Thủ đoạn cũng thê thảm một chút ... Có điều, những kẻ này dám ỷ thế cha mình là quan, liền hoành hành ngang ngược, trên phố náo nhiệt mà dám phóng xe, đánh người, quả nhân cần dạy dỗ. Hơn nữa A Tự nhà ta là đứa nhỏ có nguyên tắc, đánh người đều bằng tay không (không dùng vũ khí)

« Tỷ tỷ, hôn nhân đại sự phải thận trọng. » A Tự tỏ vẻ già dặn, “Đệ thấy tỷ còn chưa thành thục, chờ thêm vài năm nữa đi. »

Ta hàm hồ trả lời, nghĩ rằng việc này cho dù ta chờ, Bùi Tranh cũng chờ không được.

Ta mới bước được một chân vào cửa cung, Khâm Thiên giám đã đưa đến thiếp chọn ngày tốt, nói là 15 tháng sau là ngày đẹp hiếm có, bỏ lỡ sẽ phải đợi 100 năm nữa.

15 tháng sau ư .... Chỉ còn lại không đến một tháng, kịp chuẩn bị sao ?

Ngày mai lên triều, nếu tuyên bố chuyện này, quần thần sẽ có phản ứng thế nào đây ?

Đoán chừng, Vân Vụ biệt viện lập tức cũng sẽ nhận được tin, mẫu thân bọn họ sẽ trở về thăm ta sao ?

Vấn đề liên tiếp khiến ta đau đầu, choáng váng.

“Bệ hạ, bệ hạ......” Tiểu Lộ Tử nhẹ giọng gọi ta, ta hồi phục tinh thần, hỏi : « Chuyện gì ? »

Tiểu Lộ Tử cầm đèn tới gần nói : « Đêm đã khuya, bệ hạ còn chưa ngủ sao ? » Nhìn thoáng qua tờ giấy đang mở trước mặt ta, lại nói : « Hóa ra là bệ hạ viết thư cho Thái thượng hoàng, nếu quan trọng, thì phái người đi 800 dặm tức tốc báo tin đi. »

Ta vò giấy thành một nắm ném đi, phiền não nói : « Chẳng có gì quan trọng cả ! »

Bọn họ chỉ lo cho bản thân tiêu dao khoát hoạt, còn đâu mà lo lắng cho ta ! Chỉ còn A Tự là vẫn còn nhớ đến tỷ tỷ này !

« Bệ hạ đừng nóng giận, hại đến thân thể. » Tiểu Lộ Tử chân chó đem giấy ta ném xuống trở về, « Bệ hạ có tâm sự, chi bằng nói cho Tiểu Lộ Tử nghe ? »

Ta liếc mắt nhìn hắn, buồn giọng, nói : « Chuyện nữ nhân, ngươi biết cái gì ? »

Tiểu Lộ Tử ngượng ngùng nói : « Tiểu Lộ Tử cũng không biết hết chuyện của nam nhân, nhưng tóm lại đều biết qua qua một chút...'

Ta run run một chút : « Vậy ngươi nói …. Việc của quả nhân và Bùi Tranh ... có thể không?”

Vừa hỏi xong, Tiểu Lộ Tử nhất thời đứng thẳng dậy, rất là tự tin mà nói : « Tiểu Lộ Tử biết bệ hạ vì sao mà phiền não. đây, chính là chứng sợ hãi trước hôn nhân ! »

“Bệ hạ lo lắng, tương lai Bùi tướng đối với người không tốt, không thể hòa hợp (cầm sắt hòa minh) đến bạch đầu giai lão, lo lắng vô vàn mâu thuẫn khó giải quyết, chuyện này cũng lo, chuyện kia cũng lo, cho nên phiền não ! »

Tiểu Lộ Tử nói một thôi một hồi làm hai tai ta ong lên, ngạc nhiên nói : « Ngươi làm sao mà biết ? »

Tiểu Lộ Tử âm thầm thở dài : « Đã từng, có một cơ hội thành thân bày trước mặt tiểu nhân»

Ta nhất thời có một chút cảm giác tội lỗi, chỉ có thể an ủi vỗ vỗ vai hắn.

Lời hắn nói, cũng không phải không có lý….

Ta cùng với Bùi Tranh, như thế nào có thể gắn kết với nhau ?

Kỳ thật, ở Tiểu tần cung, ta vốn không nên khinh bạc hắn. Lúc đó ta chỉ nghĩ hắn không phải con nhà đàng hoàng, lại không nhớ rằng hắn đã có vợ con, nói như thế, cái hôn kia thật bại hoại đạo đức, câu dẫn kẻ có vợ con. Tuy rằng, sau đó chứng minh được là hiểu lầm, nhưng bốn chữ “bại hoại đạo đức” vẫn là trốn không thoát. Ta luôn nghĩ mình tốt xấu gì thì nhân cách cũng cao thượng hơn hắn, từ nay trở đi, trước mặt hắn lại phải cúi đầu. Trước đây vẫn nghĩ, đợi hắn vào cung, phải đối xử với hắn như thế nào, kỳ thật bây giờ ngẫm lại, lòng ta vẫn chẳng có mấy tự tin...

Người này là phụ quân và Nhị cha ta một tay dạy dỗ, ta phân nửa là không thể chế trụ, chỉ có thể từ từ, một miếng lại một miếng ăn đến hết, trước phế bỏ thủ hạ đắc lực của hắn, sau cấm đoán hắn, khiến hắn nửa bước cũng khó đi, không như thế, làm sao điều trị được chứng sợ hãi này của ta.

Nay ta dù không phải thập phần thích hắn, nhưng chuyện tình cảm, tóm lại là có thể bồi dưỡng.

Tô Quân có chứng cớ chứng minh hắn tham ô lộng quyền, ta tuyệt không hoài nghi, nhưng làm quan có mấy kẻ là thanh bạch? Nhất là quan nhất phẩm, cho dù không phải đen hết, nhưng cũng hơn nửa là không sạch sẽ. Hắn nếu thanh liêm hoàn toàn, ta không bắt được nhược điểm của hắn, ngược lại còn bị hắn quản chế.

Nước quá trong ắt không có cá, chỉ cần hắn không vượt quá điểm cực hạn của ta, không bức ta không giết hắn không được, ta có thể nhượng bộ cho hắn 3 tấc cũng chẳng ngại.

Tiểu bại hoại A Tự kia, không cho ta lập gia đình …. Nó còn trẻ như thế, làm sao có thể hiểu nỗi bi ai này của người trưởng thành chúng ta.

Mẫu thân, lão hỗn đản (khốn nạn, đểu, vô lại ;))) kia, ép ta lập gia đình. Bà một đống tuổi, cũng không thể hiểu nỗi bi ai này của người trẻ tuổi chúng ta, phối loạn uyên ương, nếu không phải thật sự bên người ta không thấy có nam nhân nào khác, ta cũng không thèm chấp nhận tên gian thần kia.

Ta nghĩ một đêm, rốt cuộc khi tờ mờ sáng ra quyết định, hôm sau lên triều tuyên bố hai sự kiện.

Tô Quân vào nội các, Bùi Tranh vào hậu cung.

À, nhân tiện báo cho mẫu thân, lão hỗn đản kia về uống rượu mừng đi...
Bình Luận (0)
Comment