Quả Nhân Có Bệnh

Chương 35

Ngày hôm sau, lúc Lưu Lăng vừa nhìn thấy ta đã có chút kinh ngạc nói: “Bùi học sĩ, tối qua không ngủ được sao?”

Ta cười gượng một tiếng: "Chắc là lạ giường.”

Không cần soi gương, ta cũng có thể tưởng tượng bộ dạng mệt mỏi của mình, lưng đau chân nhũn, mặt mày phờ phạc, cứ như bị say do ngồi trên xe ngựa nguyên một ngày đường.

Đối lập với ta, Bùi Tranh tinh thần phấn chấn, khí sắc hồng hào, như con hồ ly tinh được thải âm bổ dương vậy…

Bùi Tranh vốn định hôm nay sẽ theo giúp ta thẩm vấn mấy tên cường đạo kia, vừa mới nhắc tới chuyện này, Tào Nhân Quảng kia đã nói: “Việc nhỏ này, sao dám làm phiền Bùi tướng phải thân chinh, hạ quan sớm đã đưa người giao cho vị quan mới từ đế đô tới, sáng sớm nay đã áp giải vào kinh.”

Ta sững người, hỏi: “Người từ đế đô tới? Là ai?”

Tào Nhân Quảng nói: “Tô ngự sử, Tô Quân, Tô đại nhân.”

Ta và Bùi Tranh liếc nhau một cái, lập tức nói : « Hắn ở đâu, để hắn tới gặp ta. »

Lời vừa thốt ra, ánh mắt Tào Nhân Quảng nhìn ta nhất thời có chút quỷ dị, ta cũng giật mình nhận ra, mình bây giờ không phải nữ hoàng Trần Quốc, mà là Bùi Sanh, phẩm trật còn thấp hơn Tô Quân không ít, nào có quyền lực mà “để hắn tới gặp ta.”

Tào Nhân Quảng cho rằng cần phải đón ý Bùi Tranh, tuy rằng không bợ đỡ ta, cũng chẳng khinh thường ta, mà trực tiếp lách qua ta, nhìn về phía Bùi Tranh: “Bùi tướng nghĩ thế nào?”

Bùi Tranh liền hỏi giúp ta: “Tô ngự sử đến khi nào? Bây giờ đang ở đâu?”

Tào Nhân Quảng lúc này mới đáp: “Vừa mới đến thôi, bây giờ …” Còn chưa nói xong, đã bị người cắt lời. Tô Quân một thân áo xanh da trời, mang theo gió bụi dặm trường mà tới, thần sắc nhợt nhạt, ánh mắt lướt qua mặt Bùi Tranh rồi tới trên người ta, hơi hơi dừng một chút, lập tức làm bộ như không để ý, mà hướng tới chào hỏi mấy vị quan lớn, quý nhân.

Chàng chắc là vội vã rời khỏi đế đô mà tới, đế đô cách nơi đây không gần, quất roi thúc ngựa cũng phải ròng rã một đêm mới tới. Ta nhìn người cẩn thận tỉ mỉ như chàng, thế nhưng trên quần áo lại có chút nhăn nhúm, ánh mắt khó giấu vẻ mệt mỏi, nhìn qua cũng là bộ dạng một đêm không ngủ.

Ta bị phớt lờ dữ dội, mọi người trong sân này, phẩm trật của “Ta” là thấp nhất, phạm vi quyền lực lại chỉ vẻn vẹn trong cấm cung, tuy rằng được người ta tôn xưng một tiếng “Bùi học sĩ”, nhưng những kẻ này cũng chỉ coi ta là một vị quan văn chẳng có thực quyền mà thôi.

Bùi Tranh xòe quạt ra, che lại khóe môi như cười như không nói : « Tô ngự sử, quan lại trong kinh thành không có lệnh thì không thể tự tiện rời kinh, lần này ngài tới cũng thật nhanh. »

Tô Quân liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Việc theo tùy nghi mà làm, trấn Bằng Lai phát hiện có loạn đảng, không thể không phòng, Bùi tướng không quan tâm tới việc triều chính, tự có bản quan làm chủ. Sau này, bệ hạ nếu muốn trách phạt, bản quan cũng sẽ tạ chủ long ân.”

Khi chàng nói lời này, khóe mắt lờ mờ nhìn về phía ta, bởi vì nghiêng người đối diện với Bùi Tranh nên hai người bọn họ đại khái không thể phát hiện ánh mắt chàng liếc về chỗ nào.

Ta cúi đầu kéo kéo tay áo, không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Loạn đảng ở đâu? Chẳng lẽ Tô đại nhân ám chỉ đám cường đạo hôm qua mới bắt về đấy ư?”

“Bản quan có chứng cớ vô cùng xác thực chứng minh những người đó có ý đồ hành thích vua, lấy tội này thôi đã đủ để liên lụy cửu tộc.” Tô Quân lãnh đạm nói.

Lời này của chàng quả thực không sai, những kẻ đó muốn giết ta, nhưng lúc chúng động thủ cũng không biết thân phận của ta.

Bùi Tranh cười nói: “Tai mắt Tô ngự sử cũng thật nhanh nhạy.”

Ngày hôm qua chúng ta mới để lộ hành tung, chàng hôm nay đã đuổi theo tới nơi rồi. Ta ở bên Bùi Tranh, trong lòng chàng tất nhiên là biết, nhưng còn Tào Nhân Quảng vào Lưu Lăng thì sao? Xem hành động của Tào Nhân Quảng, chả có chút ra vẻ giả bộ làm quan thanh liêm gì cả, thậm chí trước mặt ta dám mời Bùi Tranh tới thanh lâu, hắn chắc còn chưa biết thân phận thật sự của ta.

Vậy Lưu Lăng thì sao?

Đêm qua Bùi Tranh ám chỉ, Nam Hoài Vương và Tào Nhân Quảng là cùng một giuộc, Lưu Lăng nếu biết, đương nhiên sẽ cảnh báo Tào Nhân Quảng, nói cách khác, Lưu Lăng cũng không biết thân phận của ta.

Kẻ báo tin với Tô Quân, nếu là một trong hai người này, Tô Quân và Nam Hoài Vương nếu là đồng đảng, sẽ báo cho bọn chúng thân phận của ta, nhưng Tô Quân cũng không làm như vậy

Nói như vậy, kẻ báo cho Tô Quân hành tung của Bùi Tranh, khả năng không phải là Tào Nhân Quảng và Lưu Lăng, ba người này, hoặc không phải đồng lõa, hoặc là đồng sàng dị mộng.

Ta đương nhiên thật lòng hy vọng là ý trước.

Đối với câu cảm khái ý vị sâu xa của Bùi Tranh, Tô Quân chỉ tùy ý chắp tay nói: “Bùi tướng quá khen.“

Hai đại thần trong nội các đương triều cùng giá lâm Bằng Lai trấn, bộ dạng Tào Nhân Quảng có chút choáng váng, chốc lại đã hướng sang đây cười hối lỗi, lát lại quay sang bên kia tỏ vẻ xum xoe, Bùi Tranh còn mỉm cười có lệ với hắn, Tô Quân thì cả lấy lệ cũng lười không thèm, nhiệt tình dào dạt của Tào Nhân Quảng bỗng chốc lạnh ngắt, chỉ dám nói: “Tô ngự sử đến gấp, nhất định rất mệt rồi, hay là để hạ quan sai hạ nhân thu xếp gian phòng, mời Tô Ngự sử nghỉ ngơi trong chốc lát?”

Tô Quân ngừng một chút, gật đầu nói: “Cũng được”

Lưu Lăng lúc này mới mở miệng, quay đầu nói với ta: “Bùi học sĩ hình như mệt mỏi lắm rồi, nếu không ngại thì cũng về phòng nghỉ ngơi đi.”

Lời này rất hợp ý ta.

Quan hệ giữa Lưu Lăng và Tô Quân vô cùng, vô cùng khó xử. Một người là quận chúa thuộc dòng dõi hoàng tộc đẹp nức tiếng 8 phương, một người là đương triều nhất phẩm tài danh chấn động thiên hạ, theo thanh danh gia thế mà xem, quả thực là vô cùng xứng đôi, nhưng việc vị quận chúa đẹp nổi danh này bị khăng khăng cự tuyệt đã trở thành vết nhơ cả đời không thể tẩy sạch. Ngay từ đầu, Lưu Lăng đã chẳng thể bày ra một bộ mặt hòa nhã trước Tô Quân, hai người chỉ đánh một tiếng chào, sau đó cũng chả thèm nói đến câu thứ hai. Bị kẹt giữa ba kẻ quan hệ phức tạp, Tào Nhân Quảng ba mặt đều khó xử, mồ hôi đầy mặt, dường như bây giờ mới cảm thấy người trầm tĩnh như ta mới là đáng yêu nhất.

Tô Quân và ta rời đi rồi, còn lại Bùi Tranh và Lưu Lăng đều là kẻ bề trên, hắn cũng có thể ứng phó tốt, nhất thời thở phào một hơi, đeo một khuôn mặt cười tươi không ngớt, sai hạ nhân đưa chúng ta tới phòng cho khách.

Đi khỏi tầm nhìn của Bùi Tranh, ta quét mắt liếc hạ nhân phía sau một cái, nói với Tô Quân: “Tô đại nhân không ngại vất vả, vượt ngàn dặm mà đến, Bùi Sanh thập phần bội phục, chỉ có điều việc rất nhỏ, vì cớ gì mà ngự sử đại nhân phải đích thân tới?”

Tô Quân nhắm mắt lại, chốc lát sau mở ra, nhẹ giọng nói: “Đôi khi sự tình không đơn giản như biểu hiện bên ngoài, việc liên quan đến an nguy của bệ hạ, Tô mỗ không dám lơ là, qua quýt.”

“Tô ngự sử quả nhiên trung thành tận tâm, không uổng công bệ hạ tín nhiệm đại nhân.”

“Tín nhiệm …” Tô Quân khẽ thì thầm, lặp lại hai chữ này một lần, cánh môi khẽ nhếch chút cười khổ, nghiêm túc nói: “Vi thần tạ bệ hạ tín nhiệm.”

Ta quay mặt đi, nhìn về đám hoa dại phía góc tường, trong lòng có chút khổ sở.

Ta vẫn luôn thích chàng, từ hảo cảm lờ mờ thuở ban đầu, cho tới sau này dù đúng sai chàng cũng không câu nệ, sau đó lại …. chính là sao cũng được. Ta tin chàng sẽ không lừa ta, cho nên chàng nói không yêu, ta tin, sau đó lại biết câu “không yêu” kia chỉ là một lời nói dối, thậm chí sau khi biết đó không phải lời nói dối duy nhất, cõi lòng đã từng ấm áp, cũng dần lạnh lẽo.

Trong lời chàng có nỗi chua xót, ta làm sao có thể không nghe ra, mặc dù không nói thẳng ra oan khuất cùng oán hận, nhưng trong lòng chàng thế nào cũng có mất mát. Nhưng chàng dựa vào cái gì mà cảm thấy mất mát?

Ta chàng phụ lòng tin của ta trước.

Thà rằng ta phụ người trong cả thiên hạ ….

Ta khẽ cắn môi, nhẫm tâm hỏi: “Bệ hạ nhờ Bùi Sanh hỏi Tô ngự sử một câu, tư liệu trong biệt viện, Tô ngự sử khi nào mới sửa sang xong, trình bệ hạ ngự lãm?”

Bước chân Tô Quân bỗng dừng lại, hạ nhân theo phía sau nhất thời không phanh kịp, đụng phải lưng chàng, thân mình Tô Quân chấn động, nắm chặt tay.

Tên hạ nhân kia quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu xin tha.

Tô Quân cúi đầu nhìn kẻ nọ, chậm rãi nói: “Các ngươi lui ra đi.”

Hai hạ nhân kia lập tức lủi nhanh như trạch.

Ta quay đầu lại nói: “Tô ngự sử, để Bùi Sanh dẫn đường cho ngài.”

Chàng im lặng theo sau ta, ta nhẹ nhàng nói: “Bùi Sanh đi theo bệ hạ rất nhiều năm, tự nghĩ cũng có thể hiểu vài phần tâm tư bệ hạ. Bệ hạ là người lòng dạ hẹp hòi, việc không thể nào chịu nổi nhất chỉ có hai chuyện: một là người khác đối tốt với người, một là người khác đối với người không tốt. Ai lấy chân tình đối đãi người, người cũng thật lòng đối lại, nếu có kẻ có lòng lợi dụng, lừa gạt, phản bội …” Ta dừng lại một chút, đẩy cửa ra, quay đầu nhìn chàng, nhẹ giọng hỏi lại: “Tô ngự sử nghĩ xem, người như vậy, dựa vào cái gì mà muốn chân tình của bệ hạ?”

Chàng rủ mi không nói.

Ta mỉm cười nói: “Tô ngự sử đương nhiên không phải người như vậy. Ngài đi đường vật vả, sớm nghỉ ngơi đi.” Dứt lời định xoay người rời đi.

Tô Quân bỗng nhiên giữ chặt cổ tay ta, ta quay đầu nhìn chàng, bắt gặp đôi mắt đen láy, đáy mắt đầy nỗi xót xa : “Đôi khi, lừa gạt không hẳn đã là phản bội; phản bội, cũng chưa chắc phải lừa gạt.”

“Cho nên bệ hạ cũng bằng lòng cho người ta một cơ hội, xem hắn chứng minh mình trong sạch như thế nào. Người không ai hoàn hảo, đều có tư tâm, vì danh vì lợi, người làm quan cũng vậy.” Ta nhẹ giãy khỏi tay chàng, “Ai cũng có thể thay đổi, Tô ngự sử, đạo lý này ta cũng biết, những người khiến ta thực sự hiểu được, là ngài.”

Ta cố quay mặt đi, không muốn lại nhìn thấy vẻ mặt chàng, sợ chính mình sẽ đau lòng, tâm sẽ loạn.

Chàng nếu vẫn là Hoán Khanh, thật tốt biết bao. Chẳng chứa chút tạp niệm mà đối tốt với ta, rất tốt với ta, chỉ bởi ta là Tương Tư, chứ không phải bởi thân phận địa vị của ta.

Không có lợi dụng, không có lừa gạt.

Trên triều đình, có thể không có thần tử thuần phác, thậm chí ta có thể dễ dàng tha thứ việc bọn họ lấy quyền mưu tư, chỉ cần họ giữ vững cương vị, làm tốt bổn phận của mình là được.

Nhưng người bên cạnh ta, sẽ không thể có chuyện dễ dàng tha thứ như vậy.

Hoán Khanh, là chàng khiến ta thất vọng trước, đừng dùng ánh mắt như thế nhìn ta, ta đã tự nói với chính mình, sẽ không lại đau lòng, tâm sẽ không loạn nữa.

-- Đôi khi, lừa gạt không hẳn đã là phản bội, phản bội, cũng không nhất thiết phải lừa gạt.

Lời chàng, là ám chỉ Bùi Tranh sao?

Bùi Tranh sẽ phản bội ta sao ?

Ta đối với hắn, luôn không dám đặt nhiều tín nhiệm và tình cảm, chỉ sợ, một ngày kia, chịu tổn thương còn sâu hơn lúc trước.

Quả nhân có cả thiên hạ, lại vẫn không chiếm nổi một trái tim chân thành.
Bình Luận (0)
Comment