Lúc này, Tống Điềm cũng đang cảm thấy kỳ lạ, bởi vì Tiểu Bảo trước khi lên xe là vừa thức dậy sao lại ngủ rồi, một chút động tĩnh cũng không có.
"Điềm Điềm tỷ." Đậu Khấu gọi nàng.
Tống Điềm ngẩng đầu, ngoài ý muốn chỉ nhìn thấy một mình nàng ta, "Tiểu Điệp đâu?"
"Vừa rồi có xe ngựa đi Bạch Vân thôn chạy ngang qua, Tiểu Điệp đổi qua xe đó rồi, nhà nàng ở Bạch Vân thôn mà, tiện thể không cần vòng qua huyện Thanh Sơn nữa."
Đậu Khấu nói xong, Tống Điềm liền sửng sốt.
"Tiểu Điệp đi trước rồi?"
Đậu Khấu cười gật đầu: "Ừm, nàng bảo ta nói lại với tỷ một tiếng."
Tống Điềm lập tức vén rèm xe ngựa lên nhìn ra ngoài, hai bên đường đều là cây cối không có bóng dáng thôn huyện, nàng không nhìn thấy xe ngựa nào nữa cả.
"Chúng ta đi thôi Điềm Điềm tỷ."
Trong lòng Tống Điềm càng thấy kì quái, ừ một tiếng.
Xe ngựa tiếp tục xuất phát, lúc này bởi vì không có Tiểu Điệp nên trong xe lại càng yên tĩnh, nhưng Tống Điềm lại càng lúc càng thấy không ổn.
Nhớ lại sự tình phát sinh ở trên xe ngựa Quách gia lần trước, lồng ngực Tống Điềm siết chặt, lập tức ngẩng đầu nhìn Đậu Khấu.
Đậu Khấu đang cười khen Tiểu Bảo ngủ đáng yêu, rõ ràng Tiểu Bảo đang ngủ nàng vẫn cố trêu đùa đứa nhỏ. Trong lòng Tống Điềm lại càng thấy kì quái, nhất thời không biết nên làm gì, nàng ép mình tỉnh táo lại, giả vờ không có chuyện gì vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Lần trước từ Trần gia thôn đến quân doanh là cùng đi với Thành Dương quân, Tống Điềm căn bản không cần để ý phong cảnh ven đường, lúc này nhìn thấy nàng cũng không biết đây là chỗ nào, nhưng có thể xác định, nơi này vắng vẻ không có bóng người, nhìn ra xa cũng không có bóng nhà dân nào. Trong lòng Tống Điềm đại loạn, đồng thời cũng rất lo lắng.
Sẽ thật sự giống như nàng suy đoán sao?
Đậu Khấu muốn làm cái gì?
Tống Điềm cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ kế sách đối phó.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Lúc này Cố Hiển Thành đang cưỡi ngựa, cũng đã rời khỏi quân doanh một lúc.
Phúc Quý theo sát phía sau, "Tướng quân, chúng ta đi Trần gia thôn sao?"
Cố Hiển Thành trầm mặc, hắn quả thực muốn đi tìm nàng.
"Đi qua bên kia xem thử, tiện thể bản tướng cũng muốn đi huyện Thanh Sơn một chuyến, gặp Trịnh Hữu Hải một lần."
Phúc Quý nhìn thấu nhưng không vạch trần, cười nói: "Tướng quân ngày bận trăm công nghìn việc còn có thể chiếu cố đến dân tình, nô tài bội phục."
Cố Hiển Thành thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, "Thiếu đòn."
Phúc Quý cười hề hề đáp lại.
Xe ngựa của Tống Điềm đi trước Cố Hiển Thành nửa canh giờ, chuyện này trước khi xuất doanh Cố Hiển Thành đã cố ý hỏi thăm. Cho nên đoạn đường này hắn giục ngựa chạy nhanh một chút, cũng không nói rõ được là vì sao, hắn chỉ muống nhanh chóng nhìn thấy nàng. Từ ngày ấy hắn thổ lộ cũng đã qua vài ngày, nàng hẳn đã suy nghĩ xong, cũng nên cho hắn câu trả lời.
Khó có được, Cố Hiển Thành vội vàng, tốc độ cũng tăng nhanh hơn.
Nhưng dọc theo đường này, cũng gặp vài xe ngựa nhưng không có nhìn thấy xe ngựa của nàng, lồng ngực Cố Hiển Thành không biết vì sao lại thắt chặt, hắn xoa xoa ngực, nhăn mày.
"Chắc là có chuyện rồi?" Phúc Quý cũng cảm thấy không ổn, "Các nàng hẳn chưa thể đi xa như vậy mới phải..."
Cố Hiển Thành giơ tay vuốt cằm, ý bảo Phúc Quý đi hỏi thăm mấy xe ngựa trước mặt, nhìn xem có xe nào vượt qua không, Phúc Quý lập tức đi ngay, một lát sau trở về báo: "Tướng quân, nô tài đã hỏi người ở trong quân doanh lâu năm, ông ta nói không có xe nào vượt trước cả, bọn họ là xe xuất phát sớm nhất!"
Phúc Quý nói xong, sắc mặt Cố Hiển Thành lập tức trầm xuống, "Đi thăm dò! Ai đánh xe ngựa cho các nàng! Trên xe còn có ai!"
"Dạ dạ da! Nô tài đi ngay!"
*
Xe ngựa của Tống Điềm lúc này đã đi đến vách núi, trong tay nàng đổ đầy mồ hôi, lo lắng vô cùng. Vừa rồi nàng nghĩ ngợi, đại khái cảm thấy Đậu Khấu nhắm vào nàng mà đến, người phu xe kia hẳn cũng đã bị mua chuộc, nàng một mình đối đầu với hai người, trong đó còn có một đại nam nhân, phần thắng không lớn, mà điều nàng lo lắng nhất, chính là Tiểu Bảo.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Điềm quyết định không xé rách mặt vội. Nàng quyết định tìm một cớ xuống xe trước, thế nhưng chạy chưa xa Đậu Khấu đã đuổi kịp, hai người đứng cách nhau một đoạn, xa phu lẳng lặng đứng nhìn theo bọn họ, Tống Điềm nhéo tay nói: "Đậu Khấu, tự nhiên ta nhớ ra cần phải đi Đỗ gia thôn một chuyến, không về Trần gia thôn nữa, ta ở đây chờ xe ngựa tiện đường đi nhoè, ngươi đi trước đi."
Đậu Khấu cười ẩn ý nhìn nàng: "Điềm Điềm tỷ, sao tự nhiên lại quyết định không đi Trần gia thôn nữa vậy?"
"Không có gì, chỉ là nhớ ra Xuân Hoa tỷ nói sang thu sẽ về Đỗ gia thôn cắt lúa mạch, ta vốn muốn tìm tỷ ấy vậy có đi Trần gia thôn hay không cũng không quan trọng nữa."
Đậu Khấu bỗng nhiền cười to: "Nhưng mà... bây giờ đã qua mùa thu hoạch rồi mà..."
Tống Điềm nắm chặt tay.
Đậu Khấu nghiêng đầu: "Điềm Điềm tỷ, tỷ đang sợ hãi sao?"
Đã không giả vờ được thì không cần giả vờ, Tống Điềm bình nứt không sợ vỡ quát: "Ngươi muốn cái gì? Đòi tiền? Ngươi đưa ra một con số đi, còn nữa, Tiểu Điệp đâu? Nàng ở nơi nào?"
Đậu Khấu cười càng ngày càng vui vẻ: "Điềm Điềm tỷ, tỷ xem tay ta này, tỷ cảm thấy... bao nhiêu tiền thì đủ?"
Tống Điềm bất đắc dĩ, "Ta không hiểu được, hôm nay những lời ngươi nói đều không thật lòng đúng không, kỳ thật ngươi vẫn rất hận ta, trách ta, cảm thấy là ta hại ngươi, đúng không?"
"Đúng!" Đậu Khấu lúc này cũng không giả vờ nữa, lộ ra vẻ âm u: "Ngươi quá ngây thơ rồi, đến tột cùng là vì cái gì mà ngươi cảm thấy ta ở nơi như phường giặt có thể nghĩ lại bản thân mình, ngươi đúng là ngu xuẩn, rơi vào kết cục này cũng đáng đời!"
Tống Điềm: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, nói thẳng ra đi!"
Đậu Khấu đáp: "Ta đã giao dịch với người khác, chỉ cần dẫn ngươi đến một chỗ, nửa đời sau liền không cần lo cơm áo, không bao giờ phải quay lại chỗ hạ đẳng kia nữa. Ta đã đồng ý rồi, nói cho ngươi là vì hiện tại ngươi nhất định chạy không thoát, bên kia là vách núi, trừ phi ngươi ôm theo con nhảy xuống, chết thảm, Điềm Điềm tỷ, đi theo ta đi!"
Tống Điềm nghe nàng ta nói những lời này lại nhìn dáng vẻ cười vui vẻ của ả, trong lòng liền tuyệt vọng.
"Ai? Ai muốn ngươi dẫn ta đi, đi đâu?"
Đậu Khấu không nói: "Ta chỉ có thể nói ngươi điều này, có trách chỉ trách ngươi quá ưu tú, quá xuất sắc khiến người khác phải ghen tị."
Tống Điềm: "..."
Nàng lười nói nhảm với Đậu Khấu, từng bước lui dần về phía say, Đậu Khấu cười tiến lên: "Ngươi thật sự nghĩ mình sẽ chạy thoát à?"
Tống Điềm rũ mắt: "Nếu hắn giao dịch cùng ngươi vậy ta sẽ nói chuyện với ngươi một chút, thế nào? Ngươi thả ta, ta cho ngươi số tiền bằng như thế, tuy rằng hiện tại ta chưa có đủ, nhưng chính ngươi cũng vừa mới nói, ta có năng lực, có thể kiếm tiền, bên này ta có một ít ngân lượng tiền thưởng, ta đưa trước cho ngươi."
Đậu Khấu cười to: "Điềm Điềm tỷ, tỷ ngây thơ thật đấy... Tỷ có thể cho ta bao nhiêu chứ, đối phương cho ta năm trăm lượng đấy, tỷ thật sự có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Cứ coi như tỷ có thể đi, vì sao ta phải tin ngươi? Vì sao có sẵn lại không lấy, mà phải đợi tương lai cơ chứ?"
Năm trăm... (~ 4 tỷ VND)
Tống Điềm há hốc mồm.
Nàng không ngờ mình lại giá trị như vậy, ai lại muốn bỏ ra năm trăm lượng để mua mạng của nàng?
Nếu đã không đàm phán được, Tống Điềm cũng không nhiều lời, nàng vừa kéo dài thời gian là để xem xét địa hình xung quanh, ngoại trừ vách núi nguy hiểm bên kia, phía sau còn có một rừng cây, nàng hiện tại không còn lựa chọn nào khác, cho nên Tống Điềm canh đúng thời cơ lập tức xoay người chạy vào trong rừng cây.
Đậu Khấu ngẩn ra, lập tức cười lớn.
Nàng cũng không vội đuổi theo vì phu xe đã bắt đầu hành động, Tống Điềm liều mạng chạy về phía trước, một bên chạy một bên quay lại nhìn, phu xe kia cưỡi ngựa xé gió lao về phía nàng, trong lòng Tống Điềm đại loạn, cảm giác mình không kiên trì được bao lâu nữa.
Nàng thật sự bất đắc dĩ, vừa tức vừa vội, chỉ có thể cố gắng che chở con trai trong lòng, có thể chạy thì phải chạy thật nhnah, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, tiếng ngựa hý ở sát bên tai.
Tống Điềm bỗng nhiên quay đầu, nàng nhìn thấy ngay trước mắt mình là vó ngựa dâng cao, theo bản năng liền nhắm mắt lại, tiếng gió gào thét ở bên tai.
Vút-------
Bên tai bất chợt có tiếng xé gió, giống như vật sắc nhọn cắt qua khoảng không.
Tiếng kêu bén nhọn của ngựa vang lên, Tống Điềm mềm nhũn người xụi lơ trên mặt đất, nàng ôm chặt Tiểu Bảo trong lồng ngực, phẫn uất cùng không cam lòng xông lên đầu, cuối cùng hai mắt nàng nhắm nghiền như đợi sự đau đớn truyền đến.
Nhưng sự tình nàng dự đoán không hề phát sinh, lông tóc chưa hao tổn sợi nào, mà ngược lại còn nghe thấy tiếng kêu đau đớn bên cạnh, rồi sau đó là một loạt âm thanh hỗn loạn.
Tống Điềm mở mắt ra lần nữa, trước mặt nàng là một bóng lưng cao lớn, mà con ngựa cùng phu xe kia đã nằm trong vũng máu.
Trước khi đến biên quan, Tống Điềm ở Cố gia thôn chưa từng nhìn thấy người chết, vừa tới nơi này chưa được mấy tháng nàng đã nhìn thấy hai trận chém chém giết giết ngay trước mắt. Một lần là ở huyện Võ Công, chưa hiểu gì đã bị ám sát, lúc ấy Đại tướng quân cứu nàng, mà lần thứ hai, là hiện tại, vẫn là...
Cố Hiển Thành xuất hiện ở trước mặt nàng.
Trong nháy mắt, tầm mắt Tống Điềm liền mơ hồ.
Đôi mắt đẫm lệ mông lung, nàng nhìn thấy Cố Hiển Thành bảo vệ nàng, hắn cau mày, sắc mặt tràn đầy lo lắng.
"Đừng khóc, không sao rồi."
Tống Điềm cũng không muốn khóc nhưng nước mắt của nàng không nghe lời cứ chảy mãi, sau lưng Cố Hiển Thành, Phúc Quý cùng Tiểu Thập cũng chạy tới, Phúc Quý nhìn thấy một màn bỗng kinh ngạc cực kì, "Tướng quân!"
"Bắt nữ nhân kia lại cho bản tướng!"
Thanh âm Cố Hiển Thành lạnh đến cực hạn, Đậu Khấu thấy vậy liền biết không ổn, lập tức xoay người muốn chạy, nhưng sao nàng so được với tốc độ của Tiểu Thập, trong chớp mắt đã bị bắt lại, Tiểu Thập hung hăng ấn nàng xuống đất.
Mà Cố Hiển Thành bên kia, hắn vẫn đang dỗ Tống Điềm, bỗng nhiên xung quanh bỗng xuất hiện mười mấy hắc y nhân, người nào người đó đều rất hung ác, cầm vũ khí lao về phía Cố Hiển Thành cùng Tống Điềm.
"Tiểu Thập!" Cố Hiển Thành trầm giọng gọi, Tiểu Thập nhanh chóng trói chặt Đậu Khấu xong lập tức vọt qua tương trợ.
Đối phương hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, rõ ràng là âm mưu từ trước, mà thân thủ ai nấy đều cao cường, tuyệt không giống người thường.
Cố Hiển Thành cùng Tiểu Thập dù một mình có thể đối phó hai ba người nhưng cũng không chịu được trước người đông thế mạnh của đối phương, rất nhanh liền rơi xuống thế hạ phong.
Phúc Quý nhìn mà hoảng trong lòng, vốn dĩ hôm nay hắn rất vui vẻ theo Tướng quân ra ngoài, còn tưởng rằng có thể thả lỏng nghỉ ngơi một ngày, nên không cho nhiều người theo, ai ngờ lại gặp phải tình huống này!
Bọn Tiểu Thất hẳn vẫn đang trên đường tới, hắn không biết võ công, chỉ có thể sốt ruột!
Tống Điềm cũng bị, nàng được Cố Hiển Thành bảo vệ trong lòng, nàng hoảng sợ vô cùng, càng lo lắng hơn là Tiểu Bảo vẫn ngủ say, dù động tĩnh lớn như vậy thằng bé cũng không tỉnh lại.
Số lượng hắc y nhân lại tăng thêm, giống như chỉ đợi thời cơ công phá bọn họ, bọn họ giống như không nhắm tới Tiểu Thập và Cố Hiển Thành mà chỉ nhằm vào Tống Điềm, vài lần lưỡi đao đã xẹt qua người nàng.
Cố Hiển Thành cho dù lợi hại đến mấy cũng không thể địch được cả một nhóm người, Tống Điềm cũng nhận ra nàng đang cản trở hắn, cắn răng một cái, trước tiên tranh thủ thời cơ nhét Tiểu Bảo vào ngực Phúc Quý, "Làm phiền ngươi nhất định phải cứu nhi tử của ta!"
Phúc Quý ngây ngốc gật đầu, còn chưa kịp phản ứng lại nháy mắt sau đó, Tống Điềm đã bị một tên áo đen kéo lại, nhưng Cố Hiển Thành cũng nhanh chóng giằng nàng về, hai bên lôi kéo, lúc này chiến trường cũng đã ra đến vách núi, hắc y nhân hợp lực dồn bọn họ về phía vách núi. Tống Điềm bị một người trong đó hung hăng đẩy một phát, nháy mắt, lòng bàn chân nàng trượt một cái, cả người ngả về sau ngã xuống...
Cố Hiển Thành không hề do dự lao ra ôm lấy nàng, đồng thời cũng hướng về phía vách núi, cùng nhau lăn xuống.
Mấy người áo đen kia cuối cùng cũng dừng tay, đứng từ trên thăm dò nhìn xuống đáy vực.
Đến đoạn cao trào đầu tiên rùi đâyyy