Quả Phụ Xinh Đẹp Ở Biên Quan

Chương 64

Phúc Quý cười không nói gì, cũng không định vạch trần nàng, Phó Ngạn đi vào trong trướng.

"Ta nhìn thương thế của huynh cũng không sao rồi đi." Phó Ngạn vừa vào liền chế nhạo, Cố Hiển Thành tựa vào đầu giường mặc kệ hắn.

Phó Ngạn cười nói: "Người ta cũng đi rồi, nói chính sự được chưa?"

Lúc này Cố Hiển Thành mới nhìn về phía hắn: "Chính sự gì?"

Phó Ngạn: "Chuyện Ngô Vương kia, lần này huynh chịu thiệt thòi lớn như vậy, tính toán như thế nào?"

Sắc mặt Cố Hiển Thành lập tức sầm xuống.

Tính toán?

A, lần này hắn phải tính thật tốt.

"Chuyện lần trước với Liễu Thấm, bản tướng đã chịu thiệt thòi, lần này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ả."

Phó Ngạn gật đầu, "Đừng nói huynh nuốt không trôi cục tức này, các tướng sĩ trong quân mấy ngày nay ngực cũng nghẹn lửa giận, rõ ràng là tác oai tác quái trên đầu Thành Dương quân chúng ta mà, coi Thành Dương quân chết rồi? Huynh yên tâm, ta đã an bài bọn Tiểu Thất đi bắt người, lần này quyết không lưu tình, không cần đến hai ngày, Liễu Thấm chắc chắn sẽ bị bắt về."

Cố Hiển Thành ừ một tiếng.

"Chỉ là Ngô Vương bên kia..."

Phó Ngạn có chút do dự, Cố Hiển Thành cũng hiểu được những điều hắn chưa nói hết, bởi vì Ngô Vương kia dù sao cũng có thân phận thân vương, Cố Hiển Thành chỉ là thần tử.

Cố Hiển Thành nói: "Ta sẽ nói rõ với Tô đại nhân, cũng sẽ bẩm báo chi tiết lên Bệ hạ."

Phó Ngạn đáp: "Cũng không cần khách khí với hắn nữa, xem Bệ hạ nói thế nào."

"Ừm."

"Vậy kế tiếp huynh còn tính toán gì không?"

Cố Hiển Thành nghĩ ngợi.

Phó Ngạn nói tiếp: "Kỳ thật từ năm ngoái, quân địch đã bị chúng ta doạ sợ, nhiều nhất cũng chỉ còn một ít dư nghiệt rải rác kéo dài chút hơi tàn, không đủ gây sợ hãi, chỉ cần huynh ra lệnh một tiếng, ta chắc chắn có thể trong vòng một tháng tiễn hết bọn chúng lên Tây Thiên."

Sự thật đúng là như thế.

Cố Hiển Thành trấn thủ biên quan ba năm, chiến sự từ một năm trước đã ổn thoả, đích xác không còn uy hiếp gì.

"Được, xem thời tiết, trước khi vào đông giải quyết đi!"

Phó Ngạn thấy hắn gật đầu, ánh mắt liền sáng lên, "Tốt! Có lời này của huynh ta an âm rồi! Ta lập tức đi chuẩn bị!"

"Nhanh một chút, bản tướng còn muốn làm chuyện vui."

Cố Hiển Thành bỗng nhiên nói, đuôi lông mày hơi nhướng lên.

Việc vui?

Vành tai Phó Ngạn khẽ động đậy, "Ý huynh là..."

Cố Hiển Thành liếc hắn một cái, Phó Ngạn giật mình, "Ta hiểu rồi! Ta lập tức đi ngay! Tuyệt đối không để mấy chuyện phiền lòng ảnh hưởng việc vui của Đại tướng quân!"

Cố Hiển Thành cuối cùng cũng lộ ra ý cười hiếm hoi, "Đa tạ!"

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Dưới yêu cầu của Tống Điềm, chuyện của nàng cùng Cố Hiển Thành tạm thời không lộ ra ngoài, một là vì quá mức đột ngột muốn giải thích rõ cũng tốn thời gian, hai là vì Tống Điềm vẫn rất thích làm việc ở nhà bếp, không muốn có quá nhiều sự thay đổi.

Dù sao thì cũng dần dần từng bước một đi.

Vì chuyện Ngô Vương, người trong quân đều thấy không yên lòng, nhà bếp cũng không có tâm trạng làm món ăn gì mới, hiện tại Tống Điềm đến, mọi người dường như gặp được người đáng tin cậy, sôi nổi chạy lại ân cần hỏi thăm.

"Điềm Điềm tỷ, sao không nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày, bị thương như vậy nên tĩnh dưỡng nha."

"Nhà bếp có chúng ta, tỷ đừng bận tâm."

Tống Điềm cười cảm tạ từng người, "Không ngồi yên được, hiện tại đã vào thu rồi, chắc cũng có thêm nguyên liệu tươi mới đưa tới chứ, để ta xem xem."

"Có nhiều lắm! Hôm nữa hôm nay còn có một mẻ thịt heo tươi, bọn họ nói mấy đồ tể quanh đây vừa mổ hôm nay!"

Có thịt tươi đương nhiên là chuyện tốt, Tống Điềm đi kiểm tra, quân doanh mua thịt heo, bình thường đều là mấy chục đến cả trăm con một lúc, nhóm đồ tể tự nhiên có đơn hàng lớn, đương nhiên cũng hào phóng mười phần, ngoại trừ thịt heo còn đưa đến rất nhiều bộ lòng, mắt Tống Điềm sáng lên, chọn vài bộ lòng ngon bỏ riêng ra.

"Cái này đem kho lên sao?" Tiểu Điệp hỏi.

Đối với lòng heo, phần lớn người ta đều sẽ kho lên để ăn, Tống Điềm lắc đầu, "Hôm nay chúng ta làm gà hầm lòng heo.

Cố Hiển Thành đang dưỡng thương, đương nhiên cần có thứ gì đó bổ dưỡng, thu đông rồi, Tống Điềm đương nhiên nghĩ tới gà hầm lòng heo.

Gà hầm lòng heo, tên sao ý nghĩa vậy, chính là đặt gà vào trong bộ lòng heo rồi đem đi hầm canh, như vậy nấu xong vừa có thể bảo lưu toàn bộ dinh dưỡng của thịt gà, đồng thời thịt gà tiết nước ngọt ngấm bào lòng heo. Để làm món này, cần dùng lượng lớn hạt tiêu, cũng vừa đúng lúc mua được lượng lớn hương liệu Tây Vực, làm món này là tuyệt hảo.

Trên người Tống Điềm còn có vết thương, vì thế phần lớn đều là hướng dẫn miệng để Tiểu Điệp thao tác.

"Thịt gà phải xử lý thật nhanh chóng, không cần chặt đứt, lấy nội tạng ra là được, sau đó dùng que tre xiên chặt cố định, bên trong nhớ bỏ thêm chút nấm rơm.

Tiểu Điệp vừa cười vừa xuyên que tre qua bụng gà, "Như vậy được chưa?"

Tống Điềm gật đầu, "Cột cánh gà và chân gà chắc vào, lòng heo không lớn lắm, nếu không sẽ không nhồi vừa."

Đợi chuẩn bị xong hết nguyên liệu nấu ăn thì liền bắc nồi đất lên bếp, sau đó đun nước cùng gừng rồi cho thịt vào, hầm lửa nhỏ, Tiểu Điệp hỏi: "Như vậy được rồi chứ? Phải hầm trong bao lâu?"

"Vẫn còn sớm, cứ đợi sôi đã, sau đó vớt bọt, đợi đúng thời gian còn phải lấy ra xử lý lần nữa."

Tiểu Điệp thổn thức.

Ước chừng hầm khoảng một canh giờ, từ phía bếp lò đã toả ra mùi hương, Tống Điềm rửa tay, bắt đầu làm đến trình tự thứ hai. Lúc này gà hầm lòng heo đã chín, lấy cái que có thể chọc xuyên qua lớp thịt. Thái mở lòng heo, lấy thịt gà ra rồi chặt thành từng miếng nhỏ, lòng heo cũng như vậy thái thành miếng dài, lúc này tinh hoa của cả heo và gà đã hoà trợn vào nhau, cắt thành miếng nhỏ lại lần nữa hấp thu nước canh vào từng miếng thịt.

Gia vị, chủ yếu là hạt tiêu, ngoại trừ hạt tiêu giã nhỏ còn dùng hạt tiêu hạt đựng trong túi lưới, trực tiếp thả vào nồi, như vậy nước canh hầm đến cuối có thể thơm mùi tiêu mà không cần dùng loại hương liệu khác.

Lần nữa quay lại nồi, lòng heo cùng thịt gà ngấm hương vị hạt tiêu tản ra một mùi hương nồng đậm, mùi vị này làm người ta nhịn không được hắt hơi vài cái, nhưng theo thời gian hầm nấu càng ngày càng dài, chỉ còn lại hương thơm ngào ngạt.

Cuối cùng trước khi bắc xuống, lại thả thêm chút táo đỏ vào hầm, một nồi gà hầm lòng heo bổ dưỡng đã nấu xong, canh này thích hợp nhất uống vào trời lạnh, uống vào làm cả người đều thấy ấm áp.

Nhà bếp mọi người đều vui vẻ, cảm giác vừa học được một món mới.

Tống Điềm làm xong, trước hết để người mang qua cho Cố Hiển Thành một bát.

"Điềm Điềm tỷ không đi sao?" Tiểu Điệp cười hỏi.

Tống Điềm hơi chột dạ đáp: "Ta không đi đâu, để người khác đưa đi, ta còn phải về chăm sóc Tiểu Bảo."

Tiểu Điệp cười đồng ý: "Được, vậy tỷ mau trở về nghỉ ngơi cho khoẻ đi. A... bây giờ ta mới phát hiện, Điềm Điềm tỷ, môi tỷ hình như hơi sưng đấy."

Tống Điềm: "!!!"

"Không phải đâu..."

"Thật mà! Còn hơi đỏ nữa!"

Tống Điềm giấu đầu hở đuôi, nhanh chóng chuyển chủ đề,Tiểu Điệp cười nói: "Có phải là do trưa nay ăn cay không? Gần đây tỷ phải dưỡng thương, nhất thiết đừng ăn cay!"

Tống Điềm: "Ừm được... ta biết rồi."

Nàng hơi chột dạ về doanh trướng, vội vàng lấy gương ra soi.

Tiểu Điệp nói quả không sai, quả nhiên là đã sưng lên, Tống Điềm xấu hổ cất gương đi, xong liền đi rửa mặt, lúc này mới cảm giác hơi nóng trên mặt tan đi chút.

*

Màn đêm buông xuống, Cố Hiển Thành nhìn bát canh nóng hổi trước mặt, biểu cảm phức tạp hỏi: "Nàng... không đến?"

Phúc Quý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn: "Đúng vậy a... Tướng quân, ngài đã làm gì, ngài sẽ không phải chọc Tống trù nương tức giận rồi chứ?"

"Nói bậy!" Cố Hiển Thành lập tức đáp.

Lúc nàng đi rõ ràng vẫn còn rất tốt.

Chỉ là... nàng quả thực không nói buổi tối nàng sẽ đến... trong lòng Cố Hiển Thành phức tạp vô cùng.

"Tướng quân..." Tròng mắt Phúc Quý chuyển động.

"Có cần tiếp tục dùng chiêu đó không?"

Cố Hiển Thành nghi ngờ nhìn hắn một cái.

"Ai nha... chính là cái kia đó."

Cố Hiển Thành hiểu, khổ nhục kế.

Hắn nghẹn họng chớp mắt, không thể không nói, đích xác có chút động lòng, nhưng cẩn thận suy nghĩ, không phải mình hắn bị thương, nàng cũng cần tĩnh dưỡng, nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Cố Hiển Thành lắc đầu nói: "Thôi, để nàng nghỉ ngơi đi."

Phúc Quý cười nói: "Đại tướng quân bây giờ cũng biết đau lòng cho người ta rồi."

Vành tai Cố Hiển Thành khẽ động, đau lòng?

Ừm...

Hắn có chút không cam lòng nhìn chân mình, kỳ thật nếu không phải vướng bận chuyện bị thương này, hắn cũng không cần nàng đến đây, hắn có thể đi tìm nàng.

Cố Hiển Thành thở dài.


Bát canh trước mặt sắp nguội rồi, Cố Hiển Thành vội vàng uống một ngụm, đây là tâm ý của nàng, hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí, hơn nữa... Quả thật uống rất ngon, cắn một miếng thịt vào bụng, tứ chi hắn đều thấy thư thái, Cố Hiển Thành thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Chỉ là hắn không biết, cách ngàn dặm xa xôi ở nơi kinh thành. Đêm nay, Ngự Thiện phòng cũng làm gà hầm lòng heo.

Đại tổng quản thái giám Hoàng Đức Toàn tự mình bê khay đưa vào tẩm cung Bệ hạ, "Bệ hạ, trời lạnh rồi, Ngự Thiện phòng làm gà hầm lòng heo cho người bồi dưỡng thân thể ạ."

"Gà hầm lòng heo?" Lương Thừa đế trên long sàng mở mắt ra.

"Dạ Bệ hạ, canh này bổ dưỡng, uống xong đổ mồ hôi giải cảm, người nếm thử xem?"

"Ừ."

Lương Thừa đế ngồi dậy, Hoàng Đức Toàn vội vàng đặt chén canh xuống trước mặt ông.

"Bệ hạ cẩn thận nóng."

Lương Thừa đế nếm thử hai thìa, gật đầu: "Không tồi."

Hoàng Đức Toàn lập tức cười nói: "Làm cho Bệ hạ, Ngự Thiện phòng nhất định không thể qua loa ạ."

"Vào thu rồi, kinh thành hơi lạnh, phương Bắc hẳn là còn lạnh hơn."

Hoàng Đức Toàn đáp: "Đúng ạ Bệ Hạ, quốc thổ Đại Lương chúng ta rộng lớn, nghe nói phương Bắc còn không có mùa thu, cơ hồ là trong một đêm trời sẽ chuyển đông."

"Quần áo mùa đông của tướng sĩ cùng với lương thảo, đã kịp thời đưa đi chưa?"

"Bệ hạ thương cảm con dân, người yên tâm, hôm qua Binh bộ thượng thư chẳng phải đã lo liệu xong rồi sao?"

Lương Thừa đế ồ một tiếng: "Trẫm già rồi."

"Bệ hạ vẫn đương thời điểm tráng niên mà, không già."

"Tô Chinh kia, gần đây có tin tức gì không?" Lương Thừa đế đột nhiên hỏi.

Hoàng Đức Toàn sửng sốt, "Hình như là không... nhưng chắc cũng nhanh có tin thôi ạ..."

Lương Thừa đế ừ một tiếng.

Ông vừa dứt lời, từ bên ngoài Cần Chính điện bỗng có một tiểu thái giám chạy vào, trên tay hắn cầm một cuộn giấy, vào chính điện hắn quỳ xuống hai tay nâng cuộn giấy lên cao, "Bệ hạ, mật thư của Tô đại nhân."

"A, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến." Hoàng Đức Toàn vội tiến lên nhận lấy, rồi đưa qua cho Lương Thừa đế.

Lương Thừa đế mở ra nhìn một lúc, lông mày dần nhăn lại.

Hoàng Đức Toàn cẩn thận hỏi: "Bệ hạ... làm sao vậy ạ?"

Giọng nói Lương Thừa đế rõ ràng không vui.

"Trên này nói, Ngô Vương bây giờ càng ngày càng không kiêng nể gì, dám ám sát Cố Hiển Thành."

Hoàng Đức Toàn trừng lớn mắt.

"Ngô... Ngô Vương điện hạ điên rồi sao, đang êm đẹp, ngài ấy cùng Cố tướng quân sao lại thành ra vậy rồi?"

"Hừ... êm đẹp?" Lương Thừa đế cười lạnh.

"Mấy năm nay hắn làm gì cũng đều vì mục đích kia sao? Thái tử ở kinh thành, hắn ở Ngô Châu, ỷ vào trời cao Hoàng đế xa, lại càng không kiêng nể gì. Hiển Thành mấy năm nay trấn thủ biên quan, vốn không can thiệp chuyện khác, chẳng qua là vì ở gần, phá chuyện tốt của hắn."

"Vậy..."

Lương Thừa đế cau mày tiếp tục xem, hiển nhiên càng xem sắc mặt càng khó coi.

"Tống thị?"

Hoàng Đức Toàn hỏi: "Bệ hạ, người nói ai ạ?"

"Trong này nói, Hiển Thành trước đây, có thể còn một quả phụ tên Tống thị."

Hoàng Đức Toàn bụm miệng.

"Điều đó không có khả năng chứ... là... là người nhà của Cố tướng quân sao ạ?"

Lương Thừa đế ừ một tiếng.

"Tô Chinh nói Tống thị này đã tìm đến quân doanh, chỉ là hai người còn chưa nhận ra nhau."

"Vậy... vậy... chuyện này lại càng không thể đâu... nhưng nếu có quả phụ này... sao chưa từng thấy qua?"

"Có lẽ là tin tức năm đó có chỗ nào sai lệch, sự tình quá loạn, trẫm có lòng tìm kiếm sâu thêm một bước, nhưng cũng vì trùng tên trùng họ nhiều..."

"Đúng vậy ạ, lúc trước Cố tướng quân trước khi ngất đi cũng chỉ nói một chữ 'Cố', tên cũng không rõ, bất quá may mà có Bệ hạ tìm thấy cái bảng gỗ có chữ 'Yến', không thì Cố tướng quân này đã trở nên vô danh, không tên không họ..." Hoàng Đức Toàn đang nói được một nửa thì gặp ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế, hắn vội vàng dừng lại, vỗ vỗ miệng: "Nô tài hồ đồ, nô tài lắm miệng."

Lương Thừa đế nói: "Ngươi đúng là lắm miệng, nhưng cũng chỉ lắm miệng trước mặt trẫm."

Hoàng Đức Toàn vội cười đáp: "Dạ đúng rồi ạ."

Lương Thừa đế không để ý mà như chìm vào hồi ức: "Yến, năm đó trẫm huỷ đi cái chữ này lại ban cho hắn hai chữ Hiển Thành, cho hắn thân phận mới, vinh dự vô hạn, tự nhiên không hy vọng hắn lại bị chuyện cũ ràng buộc."

"Đúng ạ, Bệ hạ đối với hắn tốt nhất, một phát nhảy lên Nhất phẩm Đại tướng quân, đây là giấc mộng của bao người chứ."

"Nhưng trẫm kì vọng ở hắn, không chỉ là một cái tướng quân này!"

Đôi mắt Hoàng Đức Toàn thay đổi, "Bệ hạ, ý người là..."

"Năm đó chiến loạn, phản tặc ở ngay trước mặt trẫm, Ngô Vương thì không cần phải nói, trẫm cũng chưa từng trông cậy gì vào hắn, nhưng lúc đấy Thái tử đứng ngay bên trái trẫm, vậy mà..."

Hoàng Đức Toàn kinh hãi, bụm chặt miệng rồi lại giơ tay xua xua với Lương Thừa đế.

Lương Thừa đế hừ một tiếng: "Sợ gì, đây là Cần Chính điện!"

Hoàng Đức Toàn thở dài.

"Tóm lại, trẫm biết mấy năm nay, bất luận là Ngô Vương hay là Thái tử, đều ngấm ngầm điều tra thân phận của Hiển Thành, hừ, bọn họ cho rằng lúc trước trẫm vi hành dân gian làm chút chuyện tốt. Như vậy cũng tốt, bọn họ cũng làm trẫm tỉnh táo hơn, đã đâm lao thì phải theo lao, một Nhất phẩm Tướng quân thôi mà đã phải đề phòng như vậy, trẫm còn muốn đối xử với Hiển Thành càng tốt hơn. Chuẩn bị giấy bút!"

Lồng ngực Hoàng Đức Toàn đập thình thịch, vội vàng đồng ý: "Dạ, nô tài đi ngay!"

Bình Luận (0)
Comment