Mãi cho đến giờ Mẹo một khắc.
Tiếng gà gáy đầu tiên ở Trần gia thôn kêu vang trời.
Cố Hiển Thành thoả mãn lật người xuống giường, một tay gối sau đầu.
Trong ngực hắn ôm bảo bối, hai mắt Tống Điềm nhắm nghiền, kiệt sức không động đậy, hai người cứ yên lặng dựa vào nhau như vậy một lúc.
Bàn tay to lớn ấm áp của hắn ấm áp mơn trớn mái tóc Tống Điềm, tâm tình vui vẻ, hắn cuốn một lọn tóc của nàng vào ngón tay, làm tóc nàng rối bù rồi lại gỡ ra, mặt mày dịu dàng vô cùng.
Chỉ là tay chân hắn vụng về, vô ý kéo hơi mạnh, Tống Điềm bị đau khẽ kêu một tiếng, mở mắt ra.
"Là ta không đúng."
Cố Hiển Thành vội ôm nàng, chỉ là Tống Điềm đẩy lồng ngực hắn ra từ chối. Nàng thậm chí không có sức ngồi dậy chỉ muốn nằm yên một chỗ, ánh mắt Cố Hiển Thành loé lên ý cười, tuỳ ý nàng.
"Có đói bụng không?"
Tống Điềm vô lực ưm một tiếng.
"Ta đi nấu cơm cho nàng, hấp trứng gà làm thế nào? Ta chỉ làm được thế này thôi."
Tống Điềm vô lực ưm một tiếng nữa, bỗng nhiên, nàng mở bừng mắt ra.
"Không được đi!" Nàng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, là do khóc nhiều quá.
Tối hôm qua xúc động, lại quên mất đây là đâu!!
Hiện tại Cố Hiển Thành đi ra, không phải ngầm nói cho Xuân Hoa tỷ biết đêm qua họ làm chuyện gì sao!
Hai má nàng bỗng nhiên đỏ lên.
Nàng hối hận rồi, dù có thế nào, lúc này cũng không phải thời điểm tốt!
Huống hồ...
"Vì sao?" Cố Hiển Thành hỏi.
Tống Điềm hung hăng trừng mắt liếc nhìn nam nhân mặt mày đầy vẻ thoả mãn trước mặt, huống hồ người này không khác gì một tên bò tót!!
Nàng sai lầm rồi!
Cố Hiển Thành đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên hiểu, hắn cười: "Ta còn tưởng là chuyện gì, nàng tưởng người ta là đồ ngốc sao? Chuyện gì cũng không nhìn ra? Nàng nghĩ vì sao tối qua người ra lại ôm Tiểu Bảo đi?"
Giọng Cố Hiển Thành lộ vẻ đắc ý, Tống Điềm nhịn không được, nắm chặt tay đấm vào lồng ngực hắn, một đấm lại một đấm, Cố Hiển Thành cười mặc nàng đánh, đánh xong còn kéo quả đấm nhỏ của nàng lên môi, cẩn thận hôn.
"Yên tâm đi, đều là người hiểu chuyện, nàng ngủ một lát đi, ta đi ra ngoài trước, chỉ cần tỏ ra tự nhiên chút, người khác sẽ không nói gì."
Tống Điềm bất đắc dĩ mím môi, chuyện tới nước này, cũng chỉ có biện pháp đấy.
Cố Hiển Thành ngồi dậy, Tống Điềm lười khác không muốn dịch ra chỗ khác, hắn vừa đứng lên, dấu vết đỏ thẫm chói mắt trên giường lập tức lộ ra, Tống Điềm giật mình, vội kéo chăn che giấu, chỉ là chăn không có bao nhiêu lập tức kéo hết chăn trên người Cố Hiển Thành ra.
Hắn... không mặc gì cả.
Cố Hiển Thành nhíu mày nhìn nàng, vành tai Tống Điềm đỏ như sắp nhỏ máu, Cố Hiển Thành cười nói: "Không được, nàng không chịu được đâu."
Tống Điềm: "...???"
Cố Hiển Thành cười to, đứng dậy đi lấy quần, dửng dưng không xấu hổ, vật kia còn cố tình muốn xẹt qua mặt nàng, Tống Điềm không nhịn được trừng mắt nhìn hắn.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu, một vết bớt không rõ ràng lập tức rơi vào trong mắt.
Dần dần, nàng sững sờ như nhớ tới chuyện gì, bất động tại chỗ...
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Từ khi Tống Điềm gả vào Cố gia, kỳ thật mẹ chồng vẫn rất tốt với nàng.
Cho dù người trong thôn đều nói, lão thái thái Cố gia tính tình cổ quái, có lẽ là vì trượng phu cùng nhi tử của bà đều đã không còn, trong nhà chỉ còn mỗi Tống Điềm bầu bạn nên bà cũng chưa bao giờ oán hận hay đối xử khắt khe với Tống Điềm.
Mỗi ngày, hai người đều sẽ chuyện trò. Chuyện mà Tống Điềm nghe được nhiều nhất, chính là về Cố Yến.
Từ chuyện lúc hắn mới sinh khóc to như thế nào, ba bốn tuổi nghịch ngợm ra sao, rồi bảy tám tuổi phá phách nhà nào, Tống Điềm đã nghe qua không biết bao nhiêu lần.
Rồi là diện mạo hắn anh tuấn nhường nào, tính tình thành thật thân thiện, nghe nhiều đến mức lỗ tai nàng cũng sắp mọc kén.
Chỉ là trong lòng thì không có gợn sóng gì quá lớn, bởi vì dù mẹ chồng có nói thế nào, nàng cũng chưa từng gặp Cố Yến, dù có tưởng tượng trong lòng bao lần, cũng không thể tưởng tượng ra một người sống sờ sờ.
Chỉ là có một việc, Tống Điềm nhớ rất kỹ.
Đó là vào một buổi chiều, nàng cùng mẹ chồng ngồi trong sân ăn cơm, dưới trời chiều không biết sao Cố lão thái thái lại nhắc tới con trai, bỗng nhiên cười bảo: "Con trai ta lúc mới sinh còn khiến người ta cười một trận lớn, vì hắn có một cái bớt!"
Tống Điềm: "Sao lại vậy ạ?"
"Con biết người khác có bớt, không phải trên mông thì là trên đùi, hơn nữa nếu hình dạng đẹp chút còn có thể tăng thể diện, con ta thì không như vậy, hắn... hắn lại có..."
Cố lão thái thái vừa nói vừa cười, chưa nói xong đã cười đến mức không thở nổi.
Tống Điềm hứng thú hỏi tiếp: "Chàng có bớt ở đâu ạ?"
Cố lão thái thái xua tay vui vẻ nói: "Ở... ở ngay cạnh chỗ "gốc" tử tôn..."
Gốc tử tôn?
Tống Điềm ngẩn người, một lát mới biết đó là chỗ nào, sau đó, nàng đỏ bừng mặt.
Cố lão thái không thể ngừng cười: "Lúc hắn mới sinh ra, trắng trẻo non nớt, bà mụ cúi đầu xem là nam hay nữ, xong cũng ngẩn ra ra, ta còn tưởng là chuyện gì, sợ tới hết hồn, cuối cùng bà mụ ấp úng... là có cái bớt... chỉ là cái bớt này..."
"Ta với cha hắn cúi đầu nhìn, con nói có kì lạ không, bên cạnh "cái đó" có một vết bớt hình hoa, còn rất đỏ, nhìn rất rõ ràng! Bà mụ cười nói, khó trách đứa nhỏ này khóc to như vậy, có lẽ là vì không muốn có "cái gậy" này trên người, muốn làm nữ hài."
Cố lão thái thái cười chảy cả nước mắt, Tống Điềm cũng bị bà làm cười theo.
"Vậy sau này thì sao?"
"Sau này? Sau này thì cứ để vậy thôi. Lúc hắn lớn lên còn rất để ý, hỏi ta mấy lần, nương... làm thế nào để cái vết này biến đi. Ta cười, đi làm sao được. Con đoán xem hắn nói gì?"
Tống Điềm bị gợi lên sự tò mò, "Nói gì ạ?"
"Hắn nói... nếu sau này bị vợ nhìn thấy, nhất định sẽ chê cười hắn!"
Cố lão thái thái vui vẻ, Tống Điềm cũng bật cười.
Chỉ là cười một lát, hốc mắt bà lại đỏ lên.
"Thôi... không nói nữa, ăn cơm đi."
Tống Điềm cũng kịp thời kết thúc đề tài, "Vâng."
Chỉ là chuyện này vẫn để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng nàng.
Vết bớt hình hoa...
Trên đời này chắc không có mấy người giống nhau như vậy đâu...
Mà bây giờ.
Tống Điềm vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, Cố Hiển Thành mặc quần xong thấy nàng trầm mặc liền nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
Chẵng lẽ nàng còn tiếc nuối?
Tống Điềm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn hơi kì lạ, nhịn lại nhịn, cuối cùng nói: "Vừa rồi, ta nhìn thấy vết bớt của chàng."
Lời vừa dứt, mặt Cố Hiển Thành liền mất tự nhiên.
"Bớt làm sao?"
Giọng của hắn ngược lại vẫn còn bình tĩnh chỉ là tai hơi đỏ lên.
"Hình dáng... cùng vị trí tương đối lạ, là hình hoa à?"
Bên tai Tống Điềm ong ong, cố chút tìm về suy nghĩ của mình, Cố Hiển Thành khẽ ho một tiếng, "Nàng nhìn nhầm rồi, không phải hoa, chỉ là cái bớt bình thường."
Nói xong, hắn tăng nhanh tốc độ buộc dây lưng, nháy mắt sau đó bị Tống Điềm kéo ra.
"Chàng để ta xem xem, rõ ràng là hình hoa!" Tống Điềm cực kì nghiêm túc, mà Cố Hiển Thành lại không thể tưởng tượng được mở to hai mắt, phảng phất như không tin động tác của nàng, tối qua hắn bảo nàng nhìn còn thẹn thùng lắm cơ mà, sáng nay sao lại thế này?!
Lấy sức của Tống Điềm, không làm được bao nhiêu nhưng Cố Hiển Thành đang sững sờ nên mới khiến nàng chiếm cơ hội, thắt lưng lập tức bị kéo xuống, nháy mắt sau đó không khí liền đông cứng lại.
Cố Hiển Thành cúi đầu, bên tai đỏ bừng, Tống Điềm cũng đã nhìn rõ ràng, không sai, là hình hoa.
Lại còn là màu đỏ sậm.
Cố Hiển Thành sau khi lấy lại tinh thần thì trong mắt lộ vẻ quẫn bách, hắn lập tức kéo quần lên sau đó ấn nàng xuống giường.
"Rốt cuộc là làm sao? Chẳng lẽ nàng vẫn muốn à?"
Ánh mắt hắn mơ hồ, rõ ràng ngại ngùng nhưng vẫn cứng miệng che giấu đi, Tống Điềm lúc này đang nghĩ tới chuyện khác, biểu tình cực kì nghiêm túc.
"Cái bớt này... là từ nhỏ đã có à?"
Cố Hiển Thành thấy nàng vẫn không bỏ qua chuyện này liền bất đắc dĩ thở dài: "Nếu là bớt thì đương nhiên là sinh ra đã có, cũng đâu thể lớn lại mọc ra."
Tống Điềm như có điều suy nghĩ, "Như vậy à..."
Cố Hiển Thành hung hăng hôn lên gò má nàng, "Thứ này chưa ai xem qua đâu! Ngay cả Phúc Quý cũng vậy! Đây cũng không phải hoa bình thường."
Tống Điềm "???"
"Đây là Bá Vương hoa."
Xung quanh lặng ngắt như tờ, Tống Điềm ngơ ngác nhìn hắn, Cố Hiển Thành ho nhẹ một tiếng, "Chờ đấy, chờ lần sau để nàng nhìn cho kỹ, bây giờ nó mệt mỏi, lúc không mệt sẽ để nàng xem phong tư Bá Vương!"
Tống Điềm "..."
Nàng lấy lại tinh thần, hung hăng nhéo một cái trên tay Cố Hiển Thành, hắn hít một hơi vội nhảy dựng lên, sau đó cũng không dám khua môi múa mép nữa, lòng bàn chân như bôi dầu chạy đi.
Tuy rằng chưa lưu loát nhưng hiện tại đã không cần dùng nạng nữa.
Tống Điềm nhìn bóng lưng hắn, trong lòng phức tạp.
Lời nói mẹ chồng trong kí ức vẫn văng vẳng bên tai nàng.
Trên thế gian lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Bớt.
Vị trí.
Ba năm trước mất trí nhớ.
Nàng xâu chuỗi lại tất cả sự việc.
"Bản tướng cũng họ Cố." Nàng nhớ lúc trước, ở cửa nhà này Cố Hiển Thành đã nói câu kia.
Những lời Mạnh Thiệu nói hôm trước cũng tràn vào tâm trí nàng. Lông mày chậm rãi nhăn lại, cẩn thận suy nghĩ điều gì đó.
Bởi vì quá mức chuyên chú, Đỗ thị cùng Cố Hiển Thành nói chuyện bên ngoài nàng cũng không để ý, cũng không biết hai người họ nói gì.
Đến lúc Cố Hiển Thành trở về thì nàng vẫn đang duy trì tư thế ngồi trên giường như lúc hắn đi. Mãi đến khi nghe thấy tiếng khóc nỉ non của Tiểu Bảo, Tống Điềm mới sực tỉnh, nàng đi đến đón nhi tử, Cố Hiển Thành nói: "Chắc là đói rồi. Đỗ tẩu tử đã nấu cháo."
Tống Điềm đáp: "Ừm, để ta đút."
Cố Hiển Thành đặt Tiểu Bảo vào lòng nàng.
Hai người ngồi xuống cạnh bàn, Tống Điềm nhìn Tiểu Bảo, Cố Hiển Thành nhìn nàng.
Tống Điềm vừa nãy còn mải suy nghĩ nên cũng chưa kịp rửa mặt, tóc đen buông xoã tự nhiên, gương mặt trắng trẻo không có bất kì son phấn nào, nắng sớm chiếu vào nhìn kĩ còn thấy cả lông tơ, xinh đẹp lại thanh thuần khiến Cố Hiển Thành không thể dời mắt.
Hắn nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, ngay cả bát cháo trước mặt đã nguội lạnh cũng không quan tâm. Tống Điềm đút cho con xong liền ngẩng đầu, hai người bất ngờ không kịp phòng bị đối mắt nhau.
Tống Điềm lập tức cúi đầu rời mắt đi. Cố Hiển Thành cong môi: "Khi nào trở về? Nàng nói muốn mua cái gì nhỉ?"
Tống Điềm nghiêm túc: "Hôm nay về luôn, không mua nữa."
"Không mua sao?" Cố Hiển Thành kinh ngạc.
Trong lòng nàng rối bời không có tâm trí đi dạo, gật đầu nói: "Ừm, không mua nữa, hôm nay liền trở về doanh đi."
Cố Hiển Thành đương nhiên không có ý kiến gì, nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: "Được, sau nàng muốn mua gì, cứ viết ra giấy để Phúc Quý hoặc Triệu ma ma đi cho."
Nàng chớp chớp mắt, "Được."
Ăn sáng xong, Tống Điềm đi rửa mặt. Kỳ thật, trên người nàng rất đau, nhất là một chỗ nào đó. Cho nên động tác vô cùng chậm chạp, búi tóc cùng trang điểm đều là chịu đựng.
Nhưng nàng không nói gì cả, Cố Hiển Thành vào trong thu dọn giường nệm, đợi lúc hai người ra ngoài, Đỗ thị vờ như không biết gì cả,
"Muội muội, hôm nay đi luôn sao?"
Tống Điềm vốn không muốn nhưng chỉ có thể cười nhẹ gật đầu: "Ta đi trước đây Xuân Hoa tỷ, rảnh rỗi lại đến."
"Được, trên đường hai người cẩn thận chút, đây, ta mới hái chút cái cây tươi, cầm lấy trên đường ăn."
Tống Điềm cùng Cố Hiển Thành cảm tạ, Cố Hiển Thành nhận lấy, đi trước một bước, Đỗ thị thấy hắn đi rồi mới nháy mắt với Tống Điềm.
Đỗ thị cười: "Hiện tại không cần lo lắng nữa nhé, đừng nghĩ nhiều, mọi việc sẽ thành!"
Tống Điềm "..."
Đỗ thị thấy nàng lại đỏ mặt, cười: "Ai nha, đều là người lớn cả, tỷ cũng từng trải mà, ngại ngùng cái gì!"
Tống Điềm thật sự không nghĩ muốn tiếp tục đề tài này, đành phải gật đầu.
"Vậy ta đi trước, rảnh sẽ lại về."
"Trên đường cẩn thận chút." Đỗ thị nhìn nàng, bỗng nhiên lại gọi với lại.
Tống Điềm quay đầu, Đỗ thị tiến lên nói nhỏ bên tai nàng mấy câu, Tống Điềm mở to mắt.
"Muội đừng nghĩ đây là việc nhỏ, muội như nào ta rõ ràng nhất, nhớ đi mua, lần đầu tiên càng phải chú ý chút, hơn nữa ta xem thân thể Đại tướng quân..."
Tống Điềm thấy nàng ấy càng nói càng thái quá, vội vàng ngắt lời, "Ta biết rồi Xuân Hoa tỷ."
Đỗ thị biết da mặt nàng mỏng nên không nói nữa, "Được được được, muội nhớ kĩ là được."
Lên xe ngựa, hai má Tống Điềm vẫn còn đỏ.
Cố Hiển Thành hỏi: "Hai người nói gì thế?"
"Không... không có gì..."
Tống Điềm dịch người sang bên cạnh, cắn chặt răng nhớ lại, Xuân Hoa tỷ nói cũng đúng sự thật, nàng rất đau.
Phúc Quý nói vọng vào từ bên ngoài, nghe giọng có vẻ rất vui: "Tướng quân, chúng ta trở về ạ?"
Cố Hiển Thành đáp: "Ừ, đi thôi."
Tống Điềm ngơ ra, Phúc Quý cũng ở đây?
Nói như vậy...
Cố Hiển Thành cong môi, rõ ràng rất vui vẻ: "Phúc Quý là tâm phúc của bản tướng, đương nhiên luôn theo sát, tối qua hắn ở trong xe ngựa chờ một đêm."
Tống Điềm: "..."
Hai người cùng ở trong một không gian hẹp, Cố Hiển Thành lại động tâm tư, hắn giơ tay muốn ôm người, Tống Điềm vì có tâm sự nên không kịp phản ứng lại, lúc nàng nhận ra đã bị kéo lại gần, hơn nữa, Cố Hiển Thành còn muốn nàng ngồi lên đùi hắn...
Tống Điềm bị đau đến hoảng, ngại chân hắn cứng nên không đồng ý, Cố Hiển Thành bất đắc dĩ chỉ có thể ôm vai nàng.
"Sao lại ỉu xìu thế? Mệt à?"
Tống Điềm ừm một tiếng.
Cố Hiển Thành có chút tự hào, giày vò nàng đến tận giờ Mẹo, không mệt mới là lạ!
Từ góc độ của hắn, còn có thể nhìn thấy bên trong cổ áo nàng, có một ít dấu vết chưa bị che kín, trong mắt hắn loé lên một tia đau lòng.
"Trở về để Triệu ma ma mang thuốc cho nàng."
Hắn bỗng nhiên nói một câu khiến Tống Điềm hoảng hốt: "Không... không cần..."
Sao hai cái người này, đều nói với nàng chuyện thuốc thang vậy?
Cố Hiển Thành hừ một tiếng, "Dấu vết rõ ràng thế này nàng không lo à? Thuốc có thể làm tan đi."
Tống Điềm lúc này mới cúi đầu nhìn, sắc mặt quẫn bách: "Được..."
"Mệt thì ngủ đi, tỉnh là đến."
Hiện tại Tống Điềm ngủ không nổi, từ buổi sáng đến giờ, nàng cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Chàng... có thể nói một chút chuyện lúc trước cho ta nghe không?"
Cố Hiển Thành không ngờ nàng sẽ hỏi vậy, hắn giật mình, một lát sau mới nói: "Bản tướng từng bị thương, nàng không biết sao?"
"Biết. Sau khi mất trí nhớ thì sao?"
Cố Hiển Thành trầm mặc một lát, cuối cùng mới nói: "Được."
"Ba năm trước, không đúng; hẳn phải là bốn năm trước, lúc ta tỉnh lại thì đang ở trong cung, bên người toàn là thái y cùng thái giám, ta vừa tỉnh bọn họ đều hết mực cung kính gọi ta là Đại tướng quân, cũng từ miệng bọn họ ta mới biết chuyện cứu Bệ hạ, thậm chí cả tên... cũng là từ trong miệng bọn họ mà biết được."
"Sau này, dưỡng tốt rồi thì liền đến biên quan, mỗi ngày trôi qua đều rất buồn tẻ. Luyện binh, đánh trận, ăn cơm, ngủ. Ngày qua ngày, năm qua năm, đều như thế."
Cố Hiển Thành nói xong, Tống Điềm liền trầm mặc.
"Có phải rất nhàm chán không?" Đại tướng quân cười khổ.
Tống Điềm thong thả lắc đầu. "Chuyện trước đây, chàng không nhớ chút nào sao?"
"Ừm." Cố Hiển Thành chậm rãi đáp. "Nhưng mà..." Hắn nói tiếp, "Hồ Kỵ nói, lần này không phải sẽ triệt để giải quyết khối máu tụ trong đầu ta sao? Có lẽ lần này sẽ thành công, ta sẽ nhớ ra."
Trong mắt Tống Điềm cũng loé lên tia hy vọng.
"Ừm... hy vọng là vậy."
Tống Điềm còn muốn hỏi điều gì, nhưng Cố Hiển Thành đã thò đầu ra ngoài dặn dò Phúc Quý mấy chuyện, nàng không tiện ngắt lời. Xe ngựa lắc lư đi một đoạn, Tống Điềm bất giác ngủ mất từ lúc nào, chờ đến khi tỉnh lại, xe ngựa đã về đến quân doanh, mà lúc này đã là buổi trưa.