Đầu tháng mười hai, ngày mùng tám, đại quân tiến vào địa giới kinh thành.
Đoạn đường này không gặp tuyết rơi nên vẫn coi như là thuận lợi, càng về gần đến kinh thành thì đường càng bằng phẳng, tốc độ cũng nhanh hơn.
Mắt thấy chỉ còn cách kinh thành nửa ngày đường, Cố Hiển Thành liền cho đại quân dừng ở trạm dịch ngoại ô.
Tống Điềm chưa từng đến kinh thành bao giờ, càng tới gần trong lòng nàng càng khẩn trương.
Thấy Cố Hiển Thành mệnh lệnh quân dừng lại, Tống Điềm ngạc nhiên hỏi: "Không phải muốn trước trời tối có thể về tới nơi à, sao không đi tiếp?"
Cố Hiển Thành đang lệnh người dừng xe ngựa đáp: "Ta đã lệnh Phúc Quý đi trước chọn một sân viện, chờ hắn về đã, chắc cũng mất nửa ngày, như vậy nàng vào kinh cũng có chỗ thoải mái nghỉ ngơi."
Tống Điềm lập tức giật, không ngờ hắn đã sớm chuẩn bị.
Cố Hiển Thành bất dắc dĩ, "Nàng không muốn vào phủ Tướng quân, ta cũng không thể để nàng ở khách điếm tạm bợ, trước tiên dàn xếp tốt chỗ ở cho nàng rồi tính tiếp. Phủ Tướng quân kia thật ra ta cũng không ở được mấy ngày, chỗ đó rất xa lạ."
Tống Điềm cười, "Ừm, cảm tạ chàng."
Cố Hiển Thành xoa đầu nàng, "Ngốc~"
"Còn một nguyên nhân nữa."
Tống Điềm nghi hoặc nhìn hắn, Cố Hiển Thành tiếp tục: "Dựa vào hiểu biết của ta về Bệ hạ, hắn nhất định đã biết vị trí Thành Dương quân, cho nên chốc lát nữa sẽ có người từ trong cung tới, Thành Dương quân nhiều người không thể cứ thế tràn vào thành, nhất định phải hạ trại ở ngoại ô."
Tống Điềm hiểu, nàng trầm mặc một lát đáp, "Vậy... một lát nữa chàng phải đi sao?"
Cố Hiển Thành ừm một tiếng.
"Ta phải tiến cung gặp Bệ hạ trước rồi mới tính tiếp được."
"Được, ta biết rồi, chàng đi đi, ta chờ chàng trở lại."
"Ngoan~"
Tống Điềm không quen bị hắn xoa đầu, nàng luôn cảm thấy hắn giống như dỗ dành tiểu hài tử, nhưng vẫn luôn rất ỷ lại hắn, nàng dùng má cọ vào lòng bàn tay hắn.
"Đừng lo lắng."
Cố Hiển Thành cười cười, hắn phải nói lời này mới đúng, cuối cùng lại thành được nàng an ủi.
Lưu Dương và Tô Chinh đúng lúc đi qua, Tô Chinh cũng phải tiến cung, vì thế Lưu Dương sẽ ở lại trạm dịch cùng Tống Điềm, quả nhiên, một lát sau, vài tên thái giám dưới sự hộ tống của cấm quân đến truyền khẩu dụ của Bệ hạ.
Cố Hiển Thành bất đắc dĩ nói, "Đi thôi."
Tống Điềm hơi bất an gật nhẹ đầu, cuối cùng chỉ có thể nhìn bóng lưng hắn cùng Tô Chinh ngày càng xa.
Lưu Dương đứng cạnh nàng an ủi, "Không sao, chuyện bây giờ mới bắt đầu."
Tống Điềm cười khổ, "Ta hy vọng ngài nói chuyện đã kết thúc hơn."
Lưu Dương cười khổ, "Ta cũng hy vọng."
Trạm dịch này so với bất kì nơi tạm dừng chân trên đường nào cũng đều thoải mái rộng rãi hơn, làm cho người ta không thể không cảm thán, quả là dưới chân Thiên tử.
Nhưng Tống Điềm nhìn căn phòng rộng rãi trước mặt mà không sao vui vẻ nổi, nơi này quá xa lạ, Cố Hiển Thành lại không có ở đây.
Nàng ngồi xuống cạnh bàn, Tiểu Bảo giống như cũng không thích nơi này, vẫn luôn kêu gào đòi ra ngoài, Tống Điềm bất đắc dĩ, chỉ đành bế con đi vòng vòng quanh sân.
Giờ phút này, đại bộ phân nhân mã Thành Dương quân hạ trại bên ngoài, số ít thì chia vào các phòng trong trạm dịch, bình thường thái độ của binh lính đối với Tống Điềm đều rất hữu hảo, Tống Điềm cũng thoải mái đáp lại, chỉ là hôm nay có chút bất động.
Nàng đi quanh trạm dịch một vòng, bỗng nhiên, đến gần chuồng ngựa thì chạm mặt một tướng sĩ.
Tên lính này, Tống Điềm tựa hồ không có ấn tượng.
Hơn nữa, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn qua khiến nàng có chút không thoải mái, trong lòng vô thức thấy sợ hãi, Tống Điềm đang chuẩn bị quay người rời đi thì người kia đột nhiên đi về phía nàng, Tống Điềm giật mình trong lòng, nàng bất giác ôm chặt Tiểu Bảo trong lòng, bỗng nhiên, người kia đột ngột dừng lại, rên lên một tiếng đau đớn rồi ngã người xuống bất tỉnh.
Tống Điềm "...!"
Lưu Dương từ góc tối chậm rãi đi ra, mặt mày vô cảm nhìn người nằm dưới đất, "Hoá ra là hắn."
Tống Điềm bị doạ phát hoảng, "Ai... ai?"
Lưu Dương nhìn hắn nói, "Tên này là ám vệ, bình thường đều rất kín đáo, ta không phải đã từng nói bên cạnh cô có người của Bệ hạ âm thầm giám thị sao, đoạn trường này cô ở bên cạnh Tướng quân, hắn vừa đi, có người liền không kiềm chế được nữa."
Tống Điềm kinh sợ, "Hắn muốn giết ta?"
Lưu Dương lắc đầu, "Không, hắn không dám, ta nghĩ, hắn đại khái là muốn xác minh thân phận của cô, xong cảnh cáo mấy câu, Tô đại nhân tuy đã nói với Bệ hạ cô rời đi rồi, nhưng Thành Dương quân vẫn còn tai mắt, Bệ hạ sớm muộn cũng sẽ biết chân tướng. Người này, là tai mắt của Bệ hạ."
Tống Điềm không ngờ, mình vừa bước vào địa phận kinh thành lại gặp được chuyện này.
"Vậy hắn... bây giờ... như thế nào?"
"Đoạn đường này cô vẫn luôn ở bên cạnh Đại tướng quân, hơn nữa ta đoán hắn cũng không có người tiếp ứng, cho nên sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, ở trong Thành Dương quân không được tự ý thả thư tín, đến Kinh thành hắn mới lộ ra thân phận, nhưng không sao đâu, để ta xử lý."
Nói xong, Lưu Dương phất tay, lập tức có hai thân tín của hắn tiến lên kéo người kia xuống.
"Đợi Hiển Thành trở về ta sẽ nói rõ với hắn chuyện này, xem ra, phải mau chóng để cô rời khỏi Thành Dương quân lánh đi chỗ khác."
*
Hoàng cung.
Tâm tình Lương Thừa đế hôm nay rõ ràng rất tốt, từ sáng sớm đã triệu bách quan chờ ở Cần Chính điện, bọn họ đương nhiên biết chuyện hôm nay Cố tướng quân khải hoàn về triều, nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, ai nấy đều bắt đầu mất hứng.
"Chuyện gì vậy, ngay cả Bệ hạ cũng không xác định bao lâu nữa Tướng quân tiến cung sao? Từ sớm như vậy bắt chúng ta sốt ruột chờ là có ý gì?"
"Nói nhỏ chút, ngươi dám phê phán Bệ hạ à?"
"Cũng không phải, ta chỉ nghĩ, Cố tướng quân này cũng lớn mặt, được bách quan nghênh đón, chỉ cảm thán chút thôi."
Những đại thần xưa nay ăn sung mặc sướng hưởng thụ quen rồi, giờ đứng chờ ngoài gió từ sáng đến chạng vạng, đương nhiên là không chịu nổi, nhưng mắt thấy, ngay cả Thái tử điện hạ cũng ở đây, lập tức liền không dám có nửa lời oán giận.
Thái tử điện hạ không nói gì mà bọn họ lại nhiều lời thì đó chính là chán sống.
Cũng may, đến giờ Mùi, cửa cung cuối cùng cũng xuất hiện thân ảnh Cố Hiển Thành cùng Tô Chinh, trong lúc nhất thời, mọi âm thanh nói chuyện đều lặng ngắt, mọi người đứng nghiêm chỉnh yên lặng chờ.
Lương Thừa đế vốn đang đứng trên đài cao, nhìn thấyy người liền trực tiếp đi xuống, Hoàng Đức Toàn vội vàng đỡ ở một bên, Thái tử thấy vậy cũng nhấc chân đuổi theo.
Thiên tử tự mình bước xuống nghênh đón, đãi ngộ này, có phúc cũng chưa chắc được hưởng.
Các đại thần sôi nổi cúi đầu.
"Thần, Cố Hiển Thành bái kiến Bệ hạ!"
Cố Hiển Thành đến trước sân rồng quỳ gối hành lễ, Tô Chinh cũng đồng dạng.
"Mau mau, hai ái khanh mau đứng lên." Lương Thừa đế cong môi cười tràn lên cả khoé mắt.
Cố Hiển Thành cùng Tô Chinh đồng thanh, "Tạ Bệ hạ."
"Hiển Thành à! Đoạn đường này đã cực khổ rồi! Trên đường thời tiết thế nào? Vẫn khoẻ chứ? Ba năm rồi trẫm chưa gặp ngươi, thật sự nhớ đến hoảng, nhanh... qua đây cho trẫm nhìn xem nào, ngươi thay đổi không ít!"
Nhìn mà xem, nghe mà xem, giọng điệu này nào giống quân với thần, đầu năm nay lúc Ngô vương hồi kinh, con trai ruột e là cũng không có đãi ngộ này.
Có người lặng lẽ nhìn sang Thái tử, Thái tử vẫn yên lặng mỉm cười.
Cố Hiển Thành không thực sự tiến lên, trước tiên hắn bẩm báo chính sự.
"Không phụ Bệ hạ vất vả, man di đã hoàn toàn bị quân ta tiêu diệt, còn dư nghiệt, đã lệnh cho Phó Ngạn ở lại tiêu trừ nốt, lần này hồi kinh, thần dẫn theo 5000 quân Thành Dương, hạ trại ở ngoài thành, thỉnh ý chỉ của Bệ hạ!"
"Tốt... tốt... tốt!" Lương Thừa đế liên tục nói ba chữ tốt.
"Hoàng Đức Toàn, lập tức truyền chỉ, lệnh Binh bộ phối hợp với Hiển Thành an trai đại quân nghỉ ngơi, nhất định phải chăm sóc cho tốt! Không được làm các tướng sĩ thương tâm!"
"Dạ Bệ Hạ!"
Lương Thừa đế cười dẫn đầu đi vào Cần Chính điện, "Các ái khánh, không cần đứng chờ nữa, bên ngoài gió lớn, vào đi thôi."
Một nhóm lão thần cuối cùng cũng thở ra được một hơi.
Vào trong điện, Lương Thừa đế lại hỏi thêm tình hình chiến sự còn có tình huống thương vong của Thành Dương quân, Cố Hiển Thành lần lượt đáp lời, chỉ có Tô Chinh từ đầu đến cuối như người trong suốt, một câu cũng không được hỏi tới, có mấy văn thần trong lòng có một tia bất mãn.
Khoảng thời gian một nén hương sau, Lương Thừa đế mới hỏi Tô Chinh chuyện tuần tra.
Có văn thần không nhịn được, nói: "Đại tướng quân đóng giữ biên quan ba năm, đánh lui man di thật sự là công lớn khong thể bàn cãi, nghe nói, thậm chí còn bắt được một tên tham quan, hình như là... họ Chu?"
"Đúng vậy, vị huyện lệnh kia tham ô số bạc kếch xù, lá gan cũng lớn, không chỉ dám hành dâm mà còn lừa gạt muốn lợi dụng Ngô Vương điện hạ, may mà có Đại tướng quân."
Cố Hiển Thành không nói gì, Lương Thừa đế nghe vậy thì rất cao hứng, "Đúng, chính là cái tên Chu Chí, kẻ này gan to bằng trời, một tháng trước đã được áp giải về kinh, hiện nay thế nào rồi?"
Đại lý tự khanh đáp, "Khởi bẩm Điện hạ, đã áp giải vào đại lao Đại lý tự để thẩm tra, không tới mấy ngày nữa, lập tức xử trảm."
Lương Thừa đế ừ một tiếng, "Tên tiểu nhân này đúng là đáng chém, cô phụ kì vọng của trẫm. Không nhắc hắn nữa, Hiển Thành à, khó khăn lắm mới được trở về, hôm nay trẫm tính toán thiết yến đón gió tẩy trần cho người, buổi tối chớ đi."
Nói đến đây, Cố Hiển Thành lên tiếng: "Bệ hạ, hôm nay thời gian vội vàng, Thành Dương quân còn nhiều việc vặt vãnh cần xử lý, đợi dàn xếp xong lại tính ạ. Ngày khác cũng không vội."
Tô Chinh nhìn hắn một cái, không ít đại thần khác cũng đồng dạng thấy mất hứng.
Có ý gì!
Bọn họ đợi cả một ngày, cơm trưa còn chưa ăn đâu, giờ muốn làm tiệc đón gió tẩy trần cho hắn còn hắn thì hay rồi, không đến?
Lương Thừa đế: "Có việc gì mà phải sốt ruột? Không phải đã dặn người của Binh bộ đi làm rồi sao?"
Cố Hiển Thành vẫn còn chút do dự, Tô Chinh giải vây giúp hắn, "Đại tướng quân hẳn là mệt mỏi rồi đi, dù sao đi đường suốt một tháng, lão thần cũng không thoải mái, ta thấy, chư vị đại nhân hôm nay cũng vất vả rồi, tả hữu chiến sự đã bình, khong có việc gì gấp thì chi bằng để hôm sau? Mọi người về nghỉ ngơi, tinh thần thoải mái mới có thể tận hứng."
Lương Thừa đế nghe vậy thì gật đầu, "Cũng tốt!"
Cố Hiển Thành đáp, "Tạ Bệ hạ!"
Vì thế các lão thần đã đợi nửa ngày kia, giờ phút này cũng chỉ có thể trở về.
Những người ban nãy ở trong Cần Chính điện không dám nói lời nào giờ mới dám phát ra tiếng.
"Hôm nay cuối cùng cũng thấy được rồi, này rõ ràng là bất công mà, ba tháng trước cung yến, Thái tử điện hạ sinh bệnh cũng phải ráng gắng gượng mà đến, hiện tại thì hay rồi, một câu mệt mỏi, lập tức có thể phủi mông đi, hợp lý sao?"
"Có cái gì không hợp lý chứ, có giỏi ngươi cũng phủi mông đi, chỉ trách bốn năm trước ngươi không phải là người cứu mạng Bệ hạ, không bằng quay về luyện thêm chút võ nghệ?"
"Hừ!" Người kia nghe vậy lập tức phủi tay áo bỏ đi.
Có những người không nói gì nhưng trong lòng lại suy nghĩ không ít.
Sau khi các vị đại thần đi hết, Cố Hiển Thành mới nói: "Sao Bệ hạ lại mời hết bách quan đến thế? Đãi ngộ này thần không nhận nổi."
Lương Thừa đế đáp, "Nói gì vậy, ngươi vì Trẫm bình định chiến sự, công không kể hết! Có gì mà không nhận nổi, mau ngồi xuống, lát nữa Trẫm để ngươi gặp một người."
"Gặp ai ạ?"
Thái tử lúc này mới nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng đáp: "Gặp Nguỵ Quốc công."
Vừa nghe lời này, sắc mặt Cố Hiển Thành lập tức trầm xuống.
Lương Thừa đế gật đầu, "Sáng nay Nguỵ quốc công có việc phải ra ngoài, lát nữa hắn, Hiển Thành à gặp mặt chút đi."
Cố Hiển Thành vừa định từ chối, Tô Chinh bỗng nhiên ho một tiếng, nhìn hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Mặt Cố Hiển Thành đen như đáy nồi.
***
Giờ Dậu.
Phúc Quý sốt ruột sắp bận đến hoảng rồi chạy vào khánh điếm, "Tống trù nương! Tống trù nương!"
Tống Điềm mở cửa.
Phúc Quý mặt mày đầy mồ hôi cười, "Tống trù nương, tìm được nhà rồi, cách Phủ Tướng quân không xa, giờ nô tài chuyển đồ qua, hay là...?"
Tống Điềm nhìn sắc trời, sắp tối rồi, Cố Hiển Thành còn chưa trở về, nàng cũng không biết nên làm gì...
Lưu Dương đi đến nói: "Hôm nay là ngày đầu hắn hồi cung, ta e là Bệ hạ sẽ thiết yến, vừa rồi người của Binh bộ đến, Thành Dương quân cũng lục tục được dẫn đi an bài chỗ nghỉ rồi, vẫn nên chuyển đi thôi, để Tiểu Thập đi theo."
Tống Điềm do dự một chút xong vẫn gật đầu, "Được."
Đồ vật của nàng cũng không nhiêu nên thu dọn nhanh, Tống Điềm, Tống Điềm còn có cả Tiểu Bảo nữa đều lên cùng một xe ngựa, Triệu ma ma cùng Phúc Quý theo phía sau, lúc thấy Triệu ma ma cũng đi, Tống Điềm còn thấy kinh ngạc.
Triệu ma ma cười nói, "Đại tướng quân đã dặn dò để lão nô đi theo."
Tống Điềm nghe vậy thì không rối rắm nữa.
Đại lộ kinh thành rộng rãi, nhanh chóng xe ngựa vững vàng dừng lại trước một sân viện rộng rãi. Nơi này yên tĩnh, vị trí ở sau lưng một con hẻm.
Phúc Quý, "Cô không biết đấy thôi, tìm được nơi này nô tài tốn biết bao công sức đấy, Tướng quân dặn rồi, phải gần phủ Tướng quân, lại càng phải yên tĩnh, quan trọng là cô có thể thoái mái, ta tìm hai ngày mới thấy."
Hoá ra Phúc Quý đã ra roi thúc ngựa chạy đến kinh thành trước một ngày, đây đều là phí công phí sức vì nàng, Tống Điềm thật lòng nói cảm tạ.
Phúc Quý: "Không có gì không có gì, mau vào nhìn chút đi."
Đẩy cửa lớn ra, bên trong là một toà trạch viện vừa đủ rộng rãi, bên trong trang trí đơn giản nhưng sạch sẽ, ở giữa còn có một hoa viên nhỏ, bên trái là hành lang, tuy không dài nhưng thiết kế tinh xảo, theo hành lang vào trong sẽ vào được tiểu viện phía sau. Phía Đông phía Nam đều là các gian phòng, rộng rãi thoải mái. Chủ viện rồi thiên điện, ngay cả phòng bếp cũng lớn, thiên điện phía sau còn có lầu các, lại thêm khố phòng trữ đồ cần dùng.
Tống Điềm liếc mắt một cái liền vô cùng thích nơi này.
Tiểu Điệp cũng vui vẻ không thôi, "Điềm Điềm tỷ, sau này chúng ta ở đây sao?"
Triệu ma ma đáp, "Không sai, Tống trù nương ở chủ viện, Tiểu Điệp cùng bọn nha hoàn ở thiên điện."
"Nha hoàn?" Tống Điềm kinh ngạc.
Triệu ma ma gật đầu, "Tướng quân dặn ta tìm hai nha hoàn lanh lợi chút đưa tới, việc này lão nô đang làm, hiện tại cô ở kinh thành, ngày sau sẽ có nhiều việc cần dùng người, nương tử đừng cự tuyệt."
"Đúng đúng, về sau, chúng ta cũng phải thay đổi cách gọi, hiện tại cô là Tống nương tử từ Ký Châu tới tìm người thân, không còn là Tống trù nương nữa."
Tống Điềm không ngờ Đại tướng quân lại an bài từng việc nhỏ nhặt này cho mình, trong lòng cảm động không thôi.
"Đa tạ các vị, sau này xin nhờ các vị chiếu cố."