Quả Tim Nhỏ Của Vương Gia Bệnh Kiều

Chương 3

Nhạc Sanh Viện hoàn cảnh thanh u, nơi nơi hoa nở vờn quanh, có gió mát trong lành thổi đến, mang tới từng trận hương hoa, thấm vào ruột gan, thật là thoải mái.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chảy qua khe hở dừng ở trong viện, chiếu lên ánh sáng loang lổ của đầu hạ.

Thẩm Hinh Dung ngồi bên cửa sổ nhàn nhã đọc sách. Đây là hai ngày trước nàng sửa sang lại của hồi môn của mẫu thân nàng, Ngô Uyển Thu, lưu lại. Nàng tìm được một bộ tạp ký cổ, mặt trên ghi lại rất nhiều bất đồng trong phong thổ địa phương của Đại Chu triều. Còn có một ít sách có nội dung về thuỷ lợi nông nghiệp, vũ khí binh pháp, số học kinh thương, nguyên bộ sách tổng cộng có bốn quyển, mỗi cuốn một nội dung.

Hiện giờ Thẩm Hinh Dung mới đọc đến cuốn sách thứ nhất, đã bị thủ pháp tự thuật dí dỏm hài hước của tác giả hấp dẫn. Phương pháp tác giả này sáng tác bất đồng với những đại tác gia hiện giờ nổi danh bên ngoài. Hắn có thể đem một sự kiện thực buồn tẻ viết đến đơn giản dễ hiểu, sinh động thú vị, bất tri bất giác khiến người xem bị hấp dẫn. Thẩm Hinh Dung bởi vậy hài lòng thưởng thức, hoàn toàn đem nó trở thành một cuốn thoại bản thú vị mà xem.

“Tác giả Mộng Ngữ công tử của quyển sách này thật là lợi hại, cũng không biết là người thế nào? Xem nội dung hắn viết rất có ý tứ, nói vậy người hẳn là cũng rất thú vị.” Thẩm Hinh Dung đọc đến một đoạn miêu tả thú vị trong sách, nhịn không được cười ra tiếng, “Ta nếu sinh ra sớm hơn vài thập niên, không chừng còn có thể gặp Mộng Ngữ công tử một lần.”

Nếu lúc này không phải nàng trọng sinh trở về, nhớ đến mẫu thân Ngô Uyển Thu khi qua đời đã lưu lại những của hồi môn, không kêu người nghiêm túc kiểm kê một phen, không chừng lần này liền giống như đời trước, căn bản không biết mẫu thân để lại cho nàng nhiều đồ vật quý giá như thế.

Hồng Lăng cầm quạt đứng ở bên cạnh quạt cho Thẩm Hinh Dung, giọng điệu chua chua: “Tam tiểu thư nếu sinh ra sớm hơn vài thập niên, vậy là không gặp được nô tỳ đâu.”

Thẩm Hinh Dung nghe vậy ngẩng đầu, duỗi tay xoa bóp khuôn mặt Hồng Lăng, đôi mắt ánh lên niềm đau xót không dễ phát hiện, cười nói: “Yên tâm, em tốt như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ em đâu.”

Đời trước hai người ở trong cung sống nương tựa vào nhau, phần ân tình này, Thẩm Hinh Dung vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn đều sẽ không quên. Mặc kệ cho đến khi nào, nàng cũng sẽ không buông bỏ em ấy, vĩnh viễn không.

Gió nhẹ thổi bay sợi tóc bên tai Thẩm Hinh Dung, nàng giơ tay vén tóc ra sau tai, lại đem Hồng Lăng kéo đến bên người ngồi xuống, từ trên tay nàng ấy lấy lại cây quạt, nhẹ nhàng mà phe phẩy quạt cho Hồng Lăng, cười nói: “Chúng ta chính là tỷ muội tốt nhất.”

Hồng Lăng thụ sủng nhược kinh (*), vội vàng muốn đứng dậy, Thẩm Hinh Dung giơ tay đè lại đầu vai nàng ấy, để nàng ấy tiếp tục ngồi, cười tủm tỉm nói: “Ngồi đi, đừng nóng vội.”

(*) được thương yêu mà sợ hãi

Hồng Lăng bất đắc dĩ, “Tam tiểu thư……”

Đúng lúc lôi lôi kéo kéo, có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo, “Tam tiểu thư, nhị tiểu thư lại đây, nói là đến xem người.”

Thẩm Hinh Dung mày đẹp hơi nhướng, nhị tỷ Thẩm Hinh Lệ này phản ứng cũng thật nhanh, nói là tới xem nàng, thật ra sợ là vì cái khác mà tới đi.

“Cho chị ta vào đi.” Thẩm Hinh Dung cong môi nói.

“Nô tỳ đi chuẩn bị nước trà.” Hồng Lăng đứng lên nói.

Thẩm Hinh Dung gật đầu, “Đi đi.”

Hồng Lăng hành lễ, lui ra ngoài.

Thẩm Hinh Dung vẫn ngồi ở bên cửa sổ trên giường mà không động đậy, giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, liền thấy một thân ảnh hồng diễm từ cửa đi vào.

Khi nhìn thấy một màn diễm lệ màu hồng kia, Thẩm Hinh Dung híp mắt nhìn thoáng về hướng thái dương nóng rát, mặc nguyên mảng sắc hồng như vậy, muốn sánh cùng mặt trời sao, thật là nhìn đến nóng người!

“Tam muội muội.” Thẩm Hinh Lệ vào phòng, nhìn thấy Thẩm Hinh Dung vẫn còn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền lên tiếng kêu nàng. Thẩm Hinh Dung lúc này giống như mới phát hiện chị ta nên quay đầu lại, bàn tay chống má trên mặt lộ ra tia cười, cố ý làm mềm thanh âm: “Nhị tỷ tỷ đến rồi, mau ngồi.”

Thời điểm nàng nói lời này cũng không đứng dậy, chỉ giơ tay ra ý, để Thẩm Hinh Lệ ngồi ghế bên cạnh.

Thay đổi vị trí thân mình còn không muốn đổi, cảm giác bị Thẩm Hinh Dung đối đãi lạnh nhạt, Thẩm Hinh Lệ trong lòng có điểm không cao hứng. Hai tỷ muội ngày thường quan hệ không thân cận, Thẩm Hinh Lệ nghĩ thầm nếu không phải có việc cần nhờ đến Thẩm Hinh Dung, nàng mới không ở lúc trời nắng to như vậy mà đến Nhạc Sanh Viện.

Chịu đựng sự mất hứng trong lòng, Thẩm Hinh Lệ chậm rãi đi qua, ngồi xuống ghế bên cạnh, cố gặng ra nụ cười, nói với Thẩm Hinh Dung: “Tam muội muội, mấy ngày trước đây chị hợp mắt hai cái vòng tay, thủ công hình thức đều thực không tồi, mặt trên còn được khảm đá quý, chị nghĩ một người cũng mang không hết hai vòng, liền cho người đưa lại đây một cái, em ngàn vạn lần đừng ghét bỏ.”

Vừa nói, Thẩm Hinh Lệ để cho nha hoàn cầm vòng tay mang lại đây, mở hộp ra đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Thẩm Hinh Dung.

Thẩm Hinh Dung cúi đầu nhìn thoáng qua hộp lắc tay, thu lại ánh sáng trong mắt. Nàng đã đoán được Thẩm Hinh Lệ sẽ tìm đến nàng, lại không đoán được nàng ta thế mà sẽ tặng lễ cho mình, còn là vật quý trọng như thế.

“Sao em lại có thể không biết ngượng như vậy, Nhị tỷ tỷ.” Thẩm Hinh Dung lộ ra một nụ cười nhẹ, tay vỗ nhẹ từng cái lên hộp, thuận tay thu vào chiếc lắc tay.

Thẩm Hinh Lệ giật giật khóe miệng, thầm mắng Thẩm Hinh Dung một tiếng thật đáng giận. Cái dây xích kia rất quý, nói cái gì mà ngượng ngùng lấy, vậy thì đừng lấy đi! Thu lễ còn nói loại lời nói này, thật khiến người khác đau mình.

Thẩm Hinh Dung làm bộ không thấy biểu tình của Thẩm Hinh Lệ, cười tủm tỉm mà cùng Thẩm Hinh Lệ nói chuyện tào lao, “Nhị tỷ tỷ, chị mặc xiêm y màu đỏ rực như vậy thật là đẹp mắt, hồng hồng diễm diễm thật đáng chú ý, mặt trời so ra còn không đỏ bằng chị.”

Thẩm Hinh Lệ không nghe ra lời nói chứa hàm nghĩa của Thẩm Hinh Dung, cho rằng nàng thật sự hâm mộ xiêm y đẹp của mình, mở miệng khoe khoang, “Đây là di nương chị nhờ tú nương của Cẩm Tú Các làm cho, tốn không ít bạc đâu!”

Còn phải nói, Chu di nương xác thật có tiền, có nhà mẹ đẻ là kinh thương, có người anh biết kiếm tiền, bạc không thiếu. Chỉ là về phần phẩm vị, vẫn là mười mấy năm như một – tục khí, nửa điểm cũng không thấy tiến bộ. Cũng không biết lúc trước lão phu nhân thấy thế nào mà coi trọng bà ta, nâng vào phủ làm di nương.

Hồng Lăng bưng nước trà điểm tâm tiến vào, Thẩm Hinh Dung nâng chung trà lên uống, áp xuống ý cười nơi khóe miệng.

Bên tai vẫn là thanh âm Thẩm Hinh Lệ không ngừng khoe khoang về xiêm y. Bộ đồ này dùng nguyên liệu gì, đóa hoa nhỏ này được thêu mấy ngày, dùng sợi tơ gì, blah blah blah, cùng với tiếng muỗi ong ong giống nhau y chang, ồn ào khiến Thẩm Hinh Dung đau cả đầu.

Thẩm Hinh Dung ho nhẹ hai tiếng, đánh gãy lời lải nhải của Thẩm Hinh Lệ, cười khẽ đẩy cái ly trên bàn một chút, ôn nhu nói cùng Thẩm Hinh Lệ: “Nhị tỷ tỷ, nãy giờ nói nhiều rồi, uống nước đi.”

Thẩm Hinh Lệ hơi sửng sốt một chút, nhận ra chính mình vừa rồi nói nhiều, khoe đến quá mức, xấu hổ mà thanh giọng, bưng lên cái ly uống nước. Lúc này, lại có nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Tam tiểu thư, đại tiểu thư tới.”

Thẩm Hinh Dung vội vàng buông cái ly, cười nói với nha hoàn: “Bên ngoài thời tiết nóng như vậy, mau mời đại tỷ tỷ tiến vào.”

Nghe lời nàng nói cùng với thái độ liền thấy được quan hệ thân mật của nàng cùng đại tiểu thư Thẩm Hinh Nhã.

“Dạ.” Nha hoàn vội vàng đáp ứng một tiếng, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Một lát sau, Thẩm Hinh Nhã từ bên ngoài tiến vào. Nàng mặc một kiện váy áo màu nguyệt bạch, trên mặt cũng chưa thoa son phấn, tươi mát thanh nhã, cùng dạng với tên của nàng ấy.

“Đại tỷ tỷ mau tới ngồi.” Thẩm Hinh Dung cùng Thẩm Hinh Nhã quan hệ tốt, vội đứng dậy đi lên kéo tay Thẩm Hinh Nhã ngồi xuống ở bên cạnh bàn.

“Đại tỷ tỷ uống nước đi.” Thẩm Hinh Dung tự mình đổ một ly nước trà Thẩm Hinh Nhã.

Trên gương mặt nhu mỹ của Thẩm Hinh Nhã lộ ra nét ôn nhu tươi cười, từ trong tay áo lấy ra một cái túi thơm đưa tới trước mặt Thẩm Hinh Dung, dịu dàng nói: “Tam muội muội, đây là chị ngày hôm trước làm túi hương, bên trong đặt thảo dược đuổi muỗi, ngày mùa thu muỗi nhiều, mang ở trên người có thể phòng chúng.”

Thẩm Hinh Dung cầm lấy túi thơm ngửi ngửi, hương vị nhàn nhạt, rất dễ ngửi, giống như có hương bạc hà.

“Em thích túi thơm này, cảm ơn đại tỷ tỷ.” Thẩm Hinh Dung cười đứng lên, để Thẩm Hinh Nhã đem túi thơm treo ở bên hông cho nàng.

Thẩm Hinh Lệ thấy Thẩm Hinh Dung cùng Thẩm Hinh Nhã hai người thân mật như thế, có ý tứ cố ý vắng vẻ nàng, khuôn mặt nháy mắt trầm xuống, trong lỗ mũi “Hừ” một tiếng, “Còn không phải là cái túi thơm đuổi muỗi, các túi thơm bách hương có rất nhiều, muốn cái dạng gì đều có.”

Nghe được ý chiếc túi thơm chính mình tỉ mỉ làm ra bị ghét bỏ, Thẩm Hinh Nhã sắc mặt cứng đờ, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.

Thẩm Hinh Dung thấy thế, nhéo lòng bàn tay Thẩm Hinh Nhã một chút, nhìn về phía Thẩm Hinh Lệ nói: “Tỷ muội nhà mình, không nên so đo cái này cái kia. Đưa đồ vật không cần để ý quý trọng hay không, mà là ở tâm ý. Cho dù túi thơm bên ngoài có tốt, cũng không tốt bằng đồ đại tỷ nhà mình làm, em cũng chỉ thích chiếc túi thơm mà đại tỷ tỷ làm này thôi”.

Thẩm Hinh Lệ bị Thẩm Hinh Dung nói mà nghẹn một hơi, sắc mặt càng khó nhìn, nhưng suy xét đến mục đích mình tới đây, liền chịu đựng hỏa khí, nói thẳng: “Nếu em nói là tỷ muội nhà mình, không cần so đo này kia, chị đây liền nói rõ, ngày mai em đi đến phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa dự tiệc, chị cũng phải đi.”

Thẩm Hinh Dung nhướng mày, trong lòng buồn cười một tiếng, Thẩm Hinh Lệ rốt cuộc vẫn thiếu kiên nhẫn, nhịn không được nói ra mục đích mình tới đây. Xem ở phân lượng nàng ta tặng lắc tay quý trọng như vậy, khiến mình phải đáp ứng nàng ta.

“Tốt thôi, Nhị tỷ tỷ tốt xấu gì đã tặng em lắc tay quý giá như vậy, ngày mai chị đi cùng em là được.” Thẩm Hinh Dung cười tủm tỉm đáp.

“……” Cả khuôn mặt Thẩm Hinh Lệ đều đen. Xét việc hiện tại Thẩm Hinh Dung đáp ứng rồi sẽ mang nàng đi tham gia Thưởng Hà Yến do Tĩnh Hoà Trưởng công chúa tổ chức, nàng đã đạt được mục đích, nhưng nàng vẫn cảm thấy mệt, hơn nữa có một loại cảm giác mệt cực kỳ.

“Em tốt nhất nhớ kỹ đây là việc em đáp ứng rồi đấy.” Thẩm Hinh Lệ thập phần đau mình mà trừng mắt liếc Thẩm Hinh Dung một cái, vung tay áo rời đi.

Chờ Thẩm Hinh Lệ đi rồi, Thẩm Hinh Nhã lôi kéo Thẩm Hinh Dung khuyên nhủ: “Em tội gì cùng nàng ta đấu võ mồm.”

Thẩm Hinh Dung chẳng hề để ý: “Dù sao nàng ta cũng không thắng được em, hơn nữa ai kêu nàng ta ở sau lưng nói bậy về em.”

Nói đến việc này, mặt Thẩm Hinh Dung trầm xuống. Tuy rằng nàng hiện tại chưa tra ra chứng cứ, nhưng nàng có trực giác rất mạnh, những lời nàng nói khi cự tuyệt Ninh Vương Tiêu Sở Hiên cầu thân, chính là bị nhị tỷ “tốt” này lan truyền ra ngoài.

Chẳng qua Thẩm Hinh Lệ này quá ngu ngốc, chỉ bằng đầu óc nàng ta, căn bản không có khả năng nghĩ đến những điều thêm mắm thêm muối nhục nhã Tiêu Sở Hiên, khẳng định sau lưng nàng ta còn có người chỉ điểm, nàng muốn nhìn một chút rốt cuộc đó là ai!
Bình Luận (0)
Comment