Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 106

Người bị bệnh người bao giờ cũng có chút hối tiếc, Phó Tạ đang nằm ở trên giường nghĩ ngợi, chợt nghe một hồi tiếng bước chân nhè nhẹ từ xa đến gần, không khỏi cả người cứng ngắc, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Quy củ trong phòng của hắn và Hàn Anh là sau khi hai vợ chồng ngủ, người hầu hạ không được vào nội viện, lúc này tới chỉ có thể là Hàn Anh.

Bên ngoài mưa rơi tí tách, làm cho lòng người lạnh lẽo thê lương, khiến cho Hàn Anh luôn luôn ngủ khó tỉnh cũng phải tỉnh.

Nàng nằm ở trên giường gấm trằn trọc thật lâu, nhớ tới Phó Tạ bị bệnh, trong lòng không khỏi bứt rứt khó chịu. Mặc dù quyết tâm muốn hòa ly, nhưng khi nhìn thấy Phó Tạ bị bệnh bị giày vò, trong lòng của nàng cũng không chịu nổi.

Hàn Anh nằm ở trên giường, nghe mưa rơi lạnh lẽo bên ngoài rơi trên hoa cỏ phát ra thanh âm “Bành bạch”, nghĩ đến Phó Tạ bên kia im hơi lặng tiếng, có thể đã xảy ra chuyện gì hay không?

Cuối cùng, nàng vẫn nhịn không được, vừa tự nói với mình: ta chỉ thuận tiện đi nhìn hắn một cái, liền bước thật khẽ đến phòng ngủ.

Bước đến đèn liêu ti trắng như tuyết trên kệ hải đường bên ngoài giường ngủ, đèn dầu bên trong rất nhỏ, tản mát ra ánh sáng mờ nhạt, trong màn trướng treo cao cao trong suốt, lộ ra đang khuôn mặt Phó Tạ đang ngủ say.

Khuôn mặt Phó Tạ bị sốt nên hơi ửng đỏ, hô hấp rất nặng.

Hàn Anh đứng ở một bên nhìn, thấy Phó Tạ hai ngày này gầy đi không ít, nhìn đã ốm yếu lại ngây thơ, bỗng nhiên nhớ tới Phó Tạ cũng mới mười bảy tuổi, không khỏi lại thở dài.

Nhưng nhớ tới Phó Tạ làm ra chuyện đáng giận kia, lòng của nàng lại có chút lạnh lẽo —— vô luận như thế nào, không có những nữ nhân khác là điểm mấu chốt của nàng.

Thấy đôi môi Phó Tạ rất khô, dường như hô hấp như bốc hỏa, nàng nhìn thoáng qua bình bạc chứa nước trên bàn trang điểm, trầm thấp kêu một tiếng: “Phó Tạ?”

Thấy Phó Tạ không có động tĩnh, nàng lại gọi: “Phó Tam, có muốn uống nước hay không?”

Phó Tạ từ từ nhắm hai mắt giả bộ ngủ, thấy nàng đến xem mình, trong lòng một hồi ấm áp, lúc này thấy nàng chỉ gọi mình, cũng không lại gần, trong lòng hậm hực: lúc thân mật thì gọi”Ca ca”, không thân mật liền gọi “Phó Tam”, hừ!

Hắn chuẩn bị đợi Hàn Anh lại gọi hắn lần thứ ba, hắn liền mở miệng nhìn Hàn Anh giải thích.

Hàn Anh gọi hai tiếng, thấy Phó Tạ không có động tĩnh, liền xoay người lại đi ra.

Phó Tạ: “...”

Buổi sáng hết mưa, Hàn Anh mặc áo trắng sữa váy hồng nhạt đứng ở trong đình viện ngắm mấy nụ hoa hồng vừa chớm nở, nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, xoay người nhìn lại, thấy Phó Tạ đi ra, đầu đội kim quan, trên người mặc áo choàng màu xanh ngọc vân hoa, bên hông thắt đai lưng ngọc, nhìn vẫn hơi gầy.

Nàng chuyên môn nhìn sắc mặt Phó Tạ, thấy tuy rằng gầy gò đi chút ít, thế nhưng mắt phượng sáng ngời mi mày đen nhánh, nhìn khí sắc khá tốt, liền cúi đầu, tiếp tục ngắm hoa, nhưng trong lòng nghĩ: rốt cuộc thân thể bên trong tốt, một đêm liền khôi phục.

Phó Tạ đi đến sau lưng Hàn Anh, đánh giá một phen, cảm thấy nàng tuy không mặc lễ phục, nhưng đầu đầy châu ngọc rất long trọng, hơn nữa áo trắng sữa trên người thêu vô số đóa hoa xanh nhạt, trong nhụy hoa cũng khảm hồng bảo thạch nhỏ, trong thanh nhã lộ ra hoa lệ, liền nói:“Hoàng hậu nương nương tuyên nàng đi qua, giờ ta đưa nàng đi Kim Minh uyển.”

Hàn Anh nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt Phó Tạ bình tĩnh không giống giả bộ, liền nói: “Ta muốn mấy người Tẩy Xuân Nhuận Thu đi theo!”

Phó hoàng hậu tuyên nàng, nàng nhất định phải đi. Lần trước đi gặp Phó hoàng hậu, Phó hoàng hậu nhìn gầy tong teo, nàng đau lòng cho Phó hoàng hậu, không muốn để nàng lo lắng cho mình và Phó Tạ. Hơn nữa, theo như tính tình của nàng, vô luận nàng và Phó Tạ trong phòng ầm ĩ như thế nào thì nàng cũng không muốn xấu mặt làm mất thể diện ở bên ngoài, khiến người ta chê cười.

Nếu như muốn đi, thuận tiện nói điều kiện tốt.

Phó Tạ dừng bước, đánh giá Hàn Anh từ trên xuống dưới, thấy nàng mắt to thanh tịnh mọng nước, căng thẳng nhìn mình, không khỏi nhớ tới bạc tình bạc nghĩa của nàng, trong lòng rất bất mãn, ngoài miệng lại nói: “Được.” Dù sao Phó Tĩnh đã dẫn theo bốn nha hoàn này chờ ở trong xe bên ngoài rồi.

Hàn Anh: “...” Phó Tạ hôm nay sao dễ nói chuyện dữ vậy?

Nàng đầy bụng tâm sự theo Phó Tạ ra khỏi nội viện Nữ Trinh viện.

Tần ma ma nhìn đại nha hoàn Thiến Ngọc và Như Ngọc mới tới liếc mắt ra hiệu một cái, Thiến Ngọc và Như Ngọc lúc lập tức tới đây, lại nghe Lương ma ma thấp giọng nói: “Điện soái tự có an bài, các ngươi không cần đi theo!”

Thiến Ngọc và Như Ngọc đành phải dừng bước.

Lương ma ma thấy Phó Tạ và Hàn Anh một trước một sau ra khỏi nội viện, lúc này mới nhìn Tần ma ma giải thích: “Điện soái đã an bài bốn đại nha hoàn hồi môn đi theo thiếu phu nhân.”

Tần ma ma không nói chuyện, trên mặt hiện lên một tia lo lắng. Bà là nhũ mẫu của công tử, thế nhưng Lương ma ma luôn đè ép trên đầu bà.

Hàn Anh đi theo Phó Tạ ra khỏi ngoại viện, phát hiện ngoài cửa ngoại trừ Phó Tạ và đám người Phó Tĩnh Lý Chân bên ngoài, còn ngừng hai cỗ xe ngựa, phía trước là xe trầm hương của nàng, đằng sau là một một cỗ xe màn trúc lớn hơn một chút

Cửa xe đằng sau cỗ xe màn trúc bị người từ bên trong kéo ra, Sấu Đông từ bên trong xuống trước, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kích động: “Cô nương!”

Thấy là nàng, Hàn Anh một hồi kích động, đi qua cầm tay Sấu Đông, trừng to mắt nhìn Tẩy Xuân, Nhuận Thu và Hoán Hạ nối đuôi nhau từ trong xe xuống, không khỏi vui mừng cực kỳ.

Bốn người Tẩy Xuân hành lễ với Hàn Anh, đang muốn nói tỉ mỉ, Phó Tạ liền ho nhẹ một tiếng: “Đừng để hoàng hậu nương nương sốt ruột chờ đợi!”

Hàn Anh cực kỳ vui mừng, liếc hắn, cảm thấy Phó Tạ dường như cũng không có ghê tởm như vậy, liền đặt tay lên tay Phó Tạ rồi lên xe trầm hương của mình.

Bốn người Tẩy Xuân xe lên màn trúc đằng sau.

Sau khi Hàn Anh ngồi vào chỗ của mình, đang sửa sang lại làn váy, đã thấy Phó Tạ cúi đầu cũng lên xe ngựa, không khỏi sững sờ: “Huynh không cưỡi ngựa sao?” Đại nam nhân ngồi trong xe ngựa của nữ nhân làm cái gì?

Phó Tạ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, ngồi kế bên nàng: “Ta bị bệnh, đại phu nói không cho ra gió.” Hắn ở Tây Cương gặp được thần y Lý Kim Triêu hôm nay cũng tới hộ bộ giúp hắn, lần này hắn sinh bệnh, đều là Lý Kim Triêu chăm sóc.

Hắn ngồi xuống, Hàn Anh liền nghe thấy loại khí tức thanh nhã quen thuộc trên người Phó Tạ, chỉ có điều xen lẫn vị thuốc nhàn nhạt. Thân thể của nàng theo thói quen dán lên, thế nhưng dán được một nửa, nhớ tới mình muốn hòa ly với Phó Tạ, liền cứng ngắc dời qua bên phải, duy trì một khoảng cách với Phó Tạ.

Phó Tạ liếc nàng, cũng không tính nhiều lời. Hắn muốn cho bình dấm chua Hàn Anh tự mình nhìn thấy, khiến nàng hối hận nhận sai!

Đến bên ngoài cửa cung Kim Minh uyển, Phó Tạ xuống xe ngựa, nhìn nữ quan thiếp thân Hàn Nhã của hoàng hậu nương nương và thái giám tân nhiệm của Khôn Trữ Điện dẫn Hàn Anh đi, mình thì lại trở về xe ngựa, cả người tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn mặc dù đã hạ sốt, nhưng vẫn còn có chút không thoải mái.

Phó hoàng hậu sớm được Phó Tạ truyền tin, nghĩ đến Hàn Anh có máu ghen lớn như vậy, không khỏi mỉm cười một cái. Quyền quý Đại Chu, trong nhà ai không thê thiếp thành đàn? Phó Tạ còn chưa có nạp thiếp, đệ muội đã đổ bình dấm chua rồi!

Nhưng nhớ tới Phó Tạ khẩn thiết phó thác, nàng lại thở dài một hơi: tỷ tỷ ruột sao lại không muốn đệ đệ mình những ngày sau thoải mái? Hàn Anh và Phó Tạ, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đựng, nàng làm tỷ tỷ không còn biện pháp nào!

Hàn Anh ngồi kiệu mềm đi vào Kim Minh uyển, qua tiên cầu, ngừng lại trước Phi Vân Điện.

Tiến vào chánh điện Phi Vân Điện, Hàn Anh nhìn thấy Phó hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên giường gấm sau màn che, vội quỳ gối, sau khi đứng dậy mới quan sát Phó hoàng hậu, thấy nàng hai mắt sáng ngời đôi má trơn bóng, so với lúc trước phong nhuận rất nhiều, lúc này mới yên lòng lại.

Phó hoàng hậu thấy Hàn Anh hôm nay tóc đen như mây đầu đầy châu ngọc, mặt tròn nhỏ nhắn trong suốt như ngọc, đôi mắt sáng hiền lành bờ môi đỏ tươi, nụ cười điềm mật, ngọt ngào, tư thái nở nang hấp dẫn, lại mặc một thân quần áo đặc biệt, rõ ràng là một giai nhân khó có được, trách không được đệ đệ không có kiến thức của nàng ngày ngày nâng trong lòng bàn tay...

Nàng mỉm cười nắm tay Hàn Anh: “a Anh, ngươi theo ta ra phía sau điện!”

Hàn Nhã Sở Nhã các nàng canh giữ ở bên ngoài, trong hậu điện trống rỗng, chỉ có Phó hoàng hậu cười dịu dàng xốc lên sa y đỏ thẫm trên người mình và Hàn Anh trợn mắt há hốc mồm.

Phó hoàng hậu vỗ vỗ bụng buộc tầng tầng bạch la của mình, nói: “a Anh, hiện tại đã rõ chưa?”

Hàn Anh lắp bắp: “... Thiếp thân đã... đã rõ...” Nàng không ngốc, liên hệ chuyện trước sau, lập tức liền suy nghĩ cẩn thận: Phó hoàng hậu căn bản không có mang thai, Phó Tạ vì giúp tỷ tỷ, liền ở bên ngoài nuôi một thai phụ, xem ra là tính toán đợi hoàng hậu sắp sinh sẽ đưa vào...

Trên lưng của nàng không khỏi toát ra tầng một mồ hôi lạnh -- Phó Tạ cũng quá cả gan làm loạn rồi...

Phó hoàng hậu chậm rãi buông vạt áo xuống, nhìn Hàn Anh, thấy Hàn Anh tuy rằng giật mình, nhưng vẫn vững vàng tinh thần, liền thấp giọng nói:“Trong nội cung đêm dài dài đằng đẵng, thực là gian nan, bất kể là nam hài tử, hay là nữ hài tử, ta chỉ là muốn một đứa bé cùng với ta...”

Hàn Anh nghe được cô đơn lạnh lẽo trong lời nói, lúc này hạ giọng an ủi: “Nương nương, thai này của người nhất định sinh hạ tiểu hoàng tử!”

Hoàng hậu nghe vậy Phốc một tiếng nở nụ cười. Đệ muội này cũng là một diệu nhân, nhanh như vậy đã tiếp thu rồi!

Hàn Anh dừng một chút, lại trịnh trọng hành đại lễ với Phó hoàng hậu, cũng không nhiều lời, ngầm hiểu lẫn nhau mà thôi. Nàng đã là thê tử của Phó Tạ, nhất định sẽ đứng về phía Phó hoàng hậu và Phó Tạ, dù cho đây là tội lớn khi quân phạm thượng.

Phó Tạ đang chờ Hàn Anh trong xe, trong lúc rảnh rỗi, liền nhắm mắt lại tưởng tượng Hàn Anh biết được chân tướng, biết đã hiểu lầm mình, hối hận không kịp sẽ săn sóc mình gấp bội, càng nghĩ càng thích, trên khuôn mặt tuấn tú không khỏi hiện lên ý cười.

Đi qua phong ba lần này, hắn xác định hắn không thể rời xa Hàn Anh, nếu như không thể, vậy thì tốt nhất nên dụ dỗ cho tốt.

Hứa Lập Dương Cải trang thành thư sinh trẻ tuổi cỡi ngựa ra khỏi thành Tây Môn, mắt thấy sắp đến Kim Minh uyển, hắn tự động sờ sờ túi gấm trong ngực ước, trên mặt hiện lên ý cười. Trong túi gấm chứa một chuỗi minh châu, mỗi viên đều lớn như long nhãn, là công tử dặn dò hắn đi tiệm châu báu khắp cả kinh thành tìm.

Nghĩ đến dáng vẻ thiếu phu nhân trắng như tuyết trên cổ treo chuỗi minh châu này, khóe môi Hứa Lập Dương không khỏi vểnh lên.

Lúc Hàn Anh ngồi kiệu mềm đi ra liền nghĩ kỹ, nàng muốn mượn chuyện này gây ồn ào, để Phó Tạ biết nàng chính là một biển dấm chua, nếu muốn sống với nhau, đời này hắn đừng nghĩ tới chuyện nạp thiếp súc tỳ!

Ra khỏi cửa cung, Hàn Anh phát hiện bên cạnh xe ngựa ngoại trừ Phó Tĩnh Lý Chân ở bên ngoài, còn đứng một thanh niên ăn mặc như thư sinh, không khỏi nhìn thoáng qua, lúc này mới được Phó Tạ đỡ lên xe ngựa.

Sau khi xe ngựa lái ra, trong lòng Phó Tạ loạn như nai con, nhưng trên mặt vẫn trầm tĩnh, đợi Hàn Anh nhận sai với hắn, đến lúc đó hắn liền ôm Hàn Anh trong ngực, hảo hảo hôn lại hôn, bóp một cái...

Hàn Anh liếc Phó Tạ, thấy hắn tuy không nói lời nào, thế nhưng đôi mắt luôn nghiêng nghiêng nhìn mình, trong lòng liền hiểu rõ, nhưng cố ý nghiêm trang ngồi ở chỗ kia, không để ý tới Phó Tạ.

Phó Tạ đợi nửa ngày, thấy Hàn Anh không có động tĩnh, liền nhìn sang, phát hiện trong mắt to của Hàn Anh tràn đầy vẻ tịch liêu, đang ngơ ngác nhìn khe hở của bức màn.

Trong lòng của hắn kinh hãi, đau đớn không thể đè nén, liền ôm lấy Hàn Anh đặt lên chân mình, ôm Hàn Anh vào trong ngực, sau nửa ngày mới nói:“A Anh, xin lỗi.”

Hắn và A Anh phu thê vốn là một thể, hắn không nên gạt Hàn Anh, nếu sớm nói rõ ràng với A Anh, chẳng phải có nhiều chuyện như vậy rồi?

Hàn Anh vốn đang suy nghĩ đủ loại ý tưởng lại nghe Phó Tạ nói “A Anh, xin lỗi” lập tức toàn bộ tan rã, nghĩ tới mấy ngày này bị ủy khuất, nước mắt tràn mi, nàng dựa sát vào trong ngực Phó Tạ, dùng sức ôm lấy eo gầy mạnh mẽ của Phó Tạ: “Ca ca!”

Trong lòng Phó Tạ ê ẩm, vỗ nhẹ lưng của nàng: “A Anh, đều là lỗi của ca ca, sẽ không như vậy nữa!”

Hàn Anh vùi mặt vào lồng ngực Phó Tạ, im lặng khóc rống lên, phát tiết ủy khuất mấy ngày nay.

Phó Tạ một chút một chút vuốt nàng, ôn nhu nói: “Ca ca sau này không bao giờ giấu giếm mọi chuyện với nàng nữa!”

Hàn Anh khóc thút thít một cái, nói: “Cũng không được nạp thiếp!”

Phó Tạ: “Được, không nạp thiếp!”

Hàn Anh vẫn rơi lệ: “Cũng không không được nuôi dưỡng ngoại thất!”

Phó Tạ: “Được, không nuôi dưỡng ngoại thất!”

Hàn Anh suy nghĩ một chút, nói: “Không được đi ngõ hẻm Chương Thai Liễu!”

Phó Tạ khẽ cười một tiếng: “Ta cũng không đi những địa phương kia!”

Hàn Anh cọ nước mắt lên vạt áo Phó Tạ, cố gắng động não, xem mình còn có cái gì chưa nói, nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt dần dần đỏ lên, cả người cũng có chút như nhũn ra, giọng nói cũng có chút phun ra nuốt vào: “... muội nếu không muốn... Không cho huynh cưỡng bức...”

Phó Tạ yên tĩnh chớp mắt một cái, giờ mới hiểu được ý trong lời nói của Hàn Anh, khuôn mặt oanh một chút đỏ lên, nóng hừng hực, sau nửa ngày mới nói: “Đối với nàng... Ta lần kia... Lần kia coi như nhẹ nhàng mà...” Hắn cảm thấy lần kia hắn và A Anh là lưỡng tình tương duyệt, nhưng hắn có chút nóng nảy.

Hàn Anh nóng nảy, lập tức ngồi thẳng người, mắt to sáng lóng lánh nhìn hắn: “Mới không phải! muội lúc ấy không muốn mà!”

Phó Tạ nhìn nàng, mắt phượng dần dần trở nên tĩnh mịch. Hắn nhớ rất rõ ràng, lần kia Hàn Anh là ướt đẫm đấy...

Hắn chính là cái kia quá lớn, Hàn Anh cái kia lại quá nhỏ, chuyện khuê phòng của hắn và Hàn Anh, thật ra căn bản không có cách nào dùng sức mạnh được, nếu như Hàn Anh không có phản ứng, hắn căn bản vào không được...

Hàn Anh bị Phó Tạ nhìn cả người mềm nhũn, rồi lại phát hiện phía dưới Phó Tạ sớm có phản ứng, không khỏi vừa tức vừa vội vừa thẹn vừa giận, đưa tay cách quần áo dùng sức ngắt Phó Tạ, nghe được thanh âm Phó Tạ hút không khí, nàng tiến vào trong ngực Phó Tạ, khuôn mặt dán trước ngực Phó Tạ, lặng lẽ nở nụ cười
Bình Luận (0)
Comment