Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 126

Tây Cương đầu mùa xuân vẫn rất lạnh, gió lạnh thổi qua, phát ra thanh âm “ô ô“. Hàn Anh ngồi trong nhà chính ấm áp thơm thơm nghe tiếng gió thổi bên ngoài, lòng không khỏi có chút lạnh buốt, nàng thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn thị nữ và khắp phòng trang trí tinh xảo, tuy biết Phó Tạ yêu thương mình, mà mình thật sự là bày đặt học đòi làm thơ, nhưng vẫn có chút cảm giác bàng hoàng.

Hàn Anh dứt khoát ôm gối đệm thêu hoa đón xuân vàng nhạt nằm nghiêng trên giường gấm, lặng suy nghĩ.

Nàng cảm thấy mình vẫn chưa được mười tám tuổi, nếu như sinh con thì hơi sớm quá, thế nhưng không muốn và không xảy ra là hai việc khác nhau!

Hàn Anh lo lắng nhất là Phó Tạ cũng muốn có con —— Phó Tạ năm nay cũng đã hai mươi tuổi, ở Đại Chu là tuổi nên có hài tử rồi, ở Đại Chu không ít nam tử đến hai mươi tuổi dưới gối đều đã có mấy đứa nhóc rồi...

Phó Tạ tuy biểu hiện rất hờ hững, bộ dạng giống như không thèm để ý, thế nhưng Hàn Anh nghe nói năm trước Phó Tùng lại sinh ra ba đứa bé, ngay cả Phó Lịch và Trâu thị cũng sinh ra trưởng tử, nếu như gia tộc tụ họp nàng và Phó Tạ không có đứa bé nào, Phó Tạ có thể dao động hay không...

Còn có chính là An Quốc Công Phó Viễn Trình, ông mặc dù nể mặt phụ thân nên rất thương yêu nàng, thế nhưng hôm nay Phó Tạ đã xin phong làm thế tử An Quốc Công, An Quốc Công có thể bức Phó Tạ nạp thiếp sinh con hay không...

Trái tim luôn luôn rộng rãi thể xác và tinh thần an khang của Hàn Anh bắt đầu có chút bận tâm.

Phó Tạ đưa Lý Kim Triêu đến cửa ra vào nội viện.

Lý Kim Triêu tuy rằng xưa nay trầm mặc ít nói, nhưng là người thành thật, hắn tuy rằng đoán được điện soái là có lời muốn nói với mình, nhưng cũng không chủ động mở miệng, mà ở trong lòng suy xét nên mở miệng như thế nào, bởi vì hắn thật sự không mở miệng được.

Hai người mang theo một đám người dọc theo đường hẻm phía đông đi về phía nam.

Ra khỏi cửa thuỳ hoa, Lý Kim Triêu lúc này mới nhìn Phó Tạ hành lễ, nhẹ nhàng nói: “Làm phiền điện soái tiễn xa, điện soái mời về, Tiêu Hạ xin cáo lui!”

Nhưng Phó Tạ lại ra dấu tay, ra hiệu Lý Kim Triêu và hắn đi vào ngoại thư phòng.

Sau khi vào thư phòng ngồi xuống, đợi Phó Trữ dâng lên hai chén trà xanh, Phó Tạ liền cho Phó Trữ lui xuống, ở bên ngoài canh gác.

Thấy trong thư phòng không có người khác, Phó Tạ giương mắt nhìn tấm vách ngăn chạm khắc phía bên phải, trầm ngâm một lát, thấp giọng nói:“Ta với nội tử thành thân đã hơn hai năm, nhưng nội tử vẫn chưa mang thai, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?” Lý Kim Triêu lần này từ biên thuỳ phía tây bộ tộc Tháp Khắc Khắc trở về phục mệnh, ngày mai phải trở về, là đặc biệt qua bắt mạch cho hắn và Hàn Anh.

Phó Tạ đã quyết định chủ ý, nếu như Hàn Anh thật sự không thể sinh dục, vậy hắn phải nhanh chóng từ chỗ đại ca Phó Tùng nhận một đứa bé làm con thừa tự để Hàn Anh mang theo tốt hơn, để Hàn Anh và hài tử sớm bồi dưỡng cảm tình, miễn cho tương lai hài tử đối với Hàn Anh không hiếu thuận.

Thấy Lý Kim Triêu có chút do dự, giống như có nỗi niềm khó nói, Phó Tạ giống như an ủi Lý Kim Triêu, cũng giống như tự an ủi mình, cười nói:“Con nối dõi dưới gối đại gia huynh rất nhiều, ta đã nói với hắn, hắn nguyện ý cho ta một đứa làm con thừa tự, hơn nữa đồng ý để nội tử tùy ý chọn lựa!”

Lý Kim Triêu nghe vậy không khỏi bật cười.

Hắn lau nước mắt đọng trên khóe mắt, lúc này mới nhìn Phó Tạ nói: “Điện soái, Tiêu Hạ nói thật người đừng nóng giận...”

Phó Tạ bưng chén trà bích sứ lên uống một ngụm: “Thiếu gia vãi cả trứng, nói đi!”

Lý Kim Triêu đứng dậy lui ra cửa thư phòng, hướng Phó Tạ vái chào thật sâu, lúc này mới ngẩng đầu cười mỉm nói: “Bẩm điện soái, thiếu phu nhân sở dĩ liên tục chưa không có thai, là vì...”

Hắn được xem là mắt một mí xinh đẹp, trong ánh mắt không lớn tràn đầy vui vẻ, tốc độ nói càng lúc càng nhanh: “Tiêu Hạ vẫn nên nói tiếng địa phương a! Nói đúng là, người cũng không thành vấn đề, thiếu phu nhân cũng không thành vấn đề, vấn đề duy nhất là phu thê các người vô cùng ân ái, vâng, nói đúng là chuyện phòng the liên tiếp làm nhiều lần, nước tinh hoa mỏng manh, ít làm chút thì tốt hơn!”

Dứt lời, hắn kéo cửa thư phòng ra xoay người lại liền nhảy lên.

Phó Tạ: “...”

Hắn ngồi ngay ngắn sau án thư, rũ mắt xuống nhìn chén trà bích sứ trong tay mình, khuôn mặt tuấn tú dần dần nổi lên một chút ửng đỏ...

Phó Tạ vừa vào nhà chính, Tẩy Xuân liền mang theo nha hoàn hầu hạ trong phòng nhất tề hành lễ, sau đó lui ra chờ bên ngoài hành lang.

Thấy Hàn Anh giống như có tâm sự, Phó Tạ đi qua ở bên cạnh giường gấm ngồi xuống, vươn tay vỗ vỗ phần mông ngạo nghễ ưỡn lên của Hàn Anh: “A Anh, đứng dậy tắm rửa ngủ!”

Hàn Anh như ở trong mộng mới tỉnh, liếc Phó Tạ, làm nũng nói: “Ca ca, huynh ôm muội đi tắm đi!” Nàng muốn xác định một chút tâm tư lúc này của Phó Tạ.

Phó Tạ đứng dậy đang muốn ôm Hàn Anh, chợt nhớ tới Lý Kim Triêu nói, liền chắp tay nói: “Ca ca già rồi, ôm không nổi muội nữa, nhanh tự mình đứng dậy!”

Hàn Anh mở to hai mắt: “...” Mới hai mươi tuổi đã già rồi, lời này là có ý gì?

Nàng quyết định thử lấy lại hấp dẫn với Phó Tạ một lần.

Phó Tạ lúc này cách Hàn Anh rất gần, Hàn Anh dựa vào giường, trên người mặc áo lưới trắng thêu hoa rậm rạp và váy đỏ, vật liệu may mặc mềm mại dán trên thân thể, hiện ra đường nét linh lung nở nang, càng lộ ra tóc đen như mây da thịt trắng nõn mị nhãn như tơ môi son trơn bóng, hơn nữa mùi thơm ngát kỳ dị trên người Hàn Anh mơ hồ kéo tới, Phó Tạ không khỏi huyết mạch sôi sục, thân thể liền có phản ứng.

Vì che giấu phản ứng của mình, hắn lập tức liền xoay người lại đi vào phòng ngủ.

Hàn Anh dụ dỗ nửa ngày, kết quả lại là Phó Tạ xoay người lại đi vào phòng ngủ, quả thực làm nàng kinh hãi.

Phó Tạ đang tắm, lúc Hàn Anh đẩy cửa phòng tắm đi vào, trên người chỉ mặc một bộ quần áo ngủ thêu hoa hồng nhạt.

Búi tóc của nàng đã xõa ra, tóc dài đến eo như thác nước chảy nước xuống dưới, làm cho một vòng tuyết trắng trước ngực nửa che nửa đậy, có một loại ngây thơ hấp dẫn.

Phó Tạ mấp máy bờ môi, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Hàn Anh, hít sâu một hơi, cố gắng khống chế phản ứng của mình.

Hàn Anh lần nữa thất bại, đành phải hậm hực không để ý tới Phó Tạ, đập then cửa đi ra.

Phó Tạ: “...”

Tắm rửa xong, Phó Tạ mặc trung y bạch la xõa tóc dài từ phòng tắm đi ra.

Hắn đi vào giường bạt bộ vừa nhìn, phát hiện trên giường đặt song song hai chồng chăn gấm, một cái là chăn lụa thêu màu xanh ngọc, một cái là chăn gấm dệt tơ bạc bảo thạch thanh thêu hoa mẫu đơn, mà Hàn Anh ngủ ở bên trong chăn gấm bảo thạch thanh, đưa lưng về phía hắn giống như hồ đã ngủ rồi.

Phó Tạ đưa tay vừa muốn nhấc cái chăn của Hàn Anh lên, bỗng nhiên nhớ tới tự mình chỉ cần đụng tới Hàn Anh liền không cách nào khống chế bản thân, liền rũ mắt xuống, tay nắm góc chăn cũa Hàn Anh rụt trở về, xốc chăn lụa thêu bên ngoài nằm vào.

Đang giả bộ ngủ Hàn Anh đợi đến cả người cứng ngắc, cũng không có đợi được Phó Tạ an ủi, lại nghe được tiếng hít thở đều đều mà Phó Tạ ngủ say mới có, lập tức giận tím mặt, không quan tâm xốc chăn thêu lên ngồi dậy, xốc cái chăn trên người Phó Tạ lên rồi cưỡi lên trên người Phó Tạ:“Phó Tạ, huynh đây là ý gì?”

Phó Tạ xưa nay cảnh giác, Hàn Anh khẽ động hắn liền tỉnh, mở to mắt nhìn Hàn Anh cưỡi trên người hắn: “A Anh nàng...”

Trên bàn nhỏ giữa giường để một chiếc đèn cát trắng bốn góc, ánh đèn hơi mờ mông lung trong trướng. Phó Tạ phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Anh đỏ bừng đôi mắt sáng lóng lánh, giống như tức giận quá mức, liền kinh ngạc nói: “A Anh, làm sao vậy?”

Hàn Anh thấy giờ phút này hắn còn muốn giả ngu, liền càng tức giận, hai tay ấn trước ngực Phó Tạ: “Huynh vì sao vắng vẻ muội?”

Phó Tạ: “...” hai tay Hàn Anh đang ấn hai điểm có chút mẫn cảm đối với hắn...

Thấy mắt phượng Phó Tạ tĩnh mịch môi son khẽ mím môi nhìn mình, trong lòng Hàn Anh giận dữ, đang muốn mở miệng trách cứ hắn, nhưng cảm thấy dưới thân có chút không đúng, trong lòng còn không thể tin được, liền dùng hai tay chống đỡ thân thể xê dịch, cái này hoàn toàn xác định.

Nàng trừng to mắt nhìn dưới thân Phó Tạ, quả thực không thể tin được cảm xúc của mình.

Phó Tạ cười khổ một tiếng, nhéo vòng eo Hàn Anh liền áp đảo nàng ở trên chăn gấm...

Tối nay trực đêm ở hành lang Tây Noãn Các bên ngoài nhà chính chính là Tẩy Xuân và Dẫn Ngọc.

Bởi vì điện soái và thiếu phu nhân ban đêm giống như không gọi người, cho nên cả hai liền mặc quần áo ở trên giường ngủ, ai biết chuông vàng gọi người bỗng nhiên ở nửa đêm vang lên.

Tẩy Xuân lập tức thức tỉnh, sững sờ chỉ chốc lát mới xác định là chuông vàng vang lên, vội vàng đá Dẫn Ngọc xuống, trước thức dậy choàng áo kép ra khỏi noãn các, đi đến ngoài cửa sổ phòng ngủ phía đông, nhẹ nhàng nói: “Có nô tỳ!”

Trong phòng ngủ truyền đến thanh âm có chút khàn khàn của Phó Tạ: “Đi lấy một bộ chăn gối mới!”

Tẩy Xuân dừng một chút, lúc này mới hỏi: “Điện soái, là chăn gối hay là cả chăn thêu lẫn nệm gấm?”

Bên trong yên tĩnh chỉ chốc lát, lúc này mới truyền đến thanh âm của Phó Tạ: “Đều muốn, nhanh một chút!”

Tẩy Xuân vội vàng đi lấy từ tủ đứng lớn trong Đông Sương phòng, sau đó cùng với Dẫn Ngọc cùng một chỗ đưa đến đặt trên tháp quý phi phía trước cửa sổ trong phòng ngủ.

Trong phòng ngủ trên bàn trang điểm đèn thủy tinh liên hoa vẫn sáng như trước, cửa giường bạt bộ hoàng hoa lê lại đóng chặt, Tẩy Xuân nhìn không thấy được tình hình bên trong, mà trong phòng thì mờ mịt một cỗ hương vị mập mờ...

Tẩy Xuân không dám nghe nữa, vội vàng mang theo Dẫn Ngọc lui ra ngoài.

Đợi Tẩy Xuân các nàng đã đi ra, Hàn Anh vùi ở trong ngực Phó Tạ lúc này mới miễn cưỡng nói: “Ca ca, đặt muội lên tháp quý phi ở phía trước cửa sổ là được rồi.”

Phó Tạ mỉm cười ôm nàng xuống giường, đặt nàng trên tháp quý phi, lại dùng chăn gấm vừa đưa vào bọc Hàn Anh lại, lúc này mới đi một lần nữa đi trải giường chiếu.

Hàn Anh thân thể mềm nhũn, cả người vẫn còn phát run, phía dưới cũng ướt nhẹp, nàng yếu ớt nói: “Ca ca, muội muốn tắm...”

Phó Tạ trải xong giường chiếu đi tới.

Lúc này vạt áo trung y bạch la của hắn mở rộng ra, lộ ra nửa thân trần gầy mạnh mẽ.

Hắn đi tới không nói gì, nhưng mở chăn gấm bọc Hàn Anh ra, tách hai chân vẫn còn đang nhũn ra của Hàn Anh.

Hàn Anh đầu tiên là cầu xin tha thứ, xin xin liền nói không ra lời...

Nhất thời xong chuyện, Phó Tạ cũng bất chấp cả người dinh dính, ôm Hàn Anh liền đi ngủ.

Hàn Anh ngủ thẳng đến trưa mới rời giường.

Nàng vừa rửa mặt trang điểm xong ra khỏi phòng ngủ, Phó Tạ đã trở lại rồi.

Đợi Nhuận Thu mang theo Phao Ngọc đi ngâm trà, Phó Tạ lúc này mới nhìn Hàn Anh nghiêm mặt nói: “A Anh, chúng ta mấy ngày nay không nên lại... Cái kia!”

Hàn Anh đang nhìn ánh mắt của hắn, lúc này đã rõ ý trong lời nói của Phó Tạ, không khỏi mặt đỏ lên, gắt một cái thấp giọng nói: “Đêm qua tuy là muội chủ động, thế nhưng là cuối cùng là huynh... Nhất quyết không tha mà...”

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ ửng đỏ, thanh âm thật thấp: “Là Lý Kim Triêu nói, chuyện phòng the của hai chúng ta quá nhiều lần, nước tinh hoa mỏng manh, không dễ mang thai.”

Hàn Anh: “...”

Phó Tạ thấy nàng mắc cỡ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tăng gấp đôi kiều diễm, trái tim nhảy dần dần nhanh hơn, đành phải bắt buộc bản thân dời ánh mắt, trầm giọng nói: “Thừa Dận Đế truyền chỉ, tuyên ta thu quân hồi triều đi trấn áp khởi nghĩa nông dân Tấn Châu, ta không có ý định rời khỏi Tây Cương, mấy ngày nữa chuẩn bị diễn trò, muốn cùng nàng thương lượng một chút.”

Hàn Anh nghe hắn nói chính sự, vội ngẩng đầu chăm chú lắng nghe.

Phó Tạ liền nói kế hoạch của mình và cho Hàn Anh nghe một lần, cuối cùng mới thản nhiên nói: “Đến truyền chỉ chính là Hứa Lập Dương, nàng có muốn gặp hắn hay không?”

Hàn Anh biết rõ ý tại ngôn ngoại của Phó Tạ là “Nàng tốt nhất không nên gặp”, nhưng nghĩ đến gặp được Hứa Lập Dương đã lâu không gặp, trong lòng nàng tất nhiên là vui mừng, liền giả bộ như nghe không hiểu ý tại ngôn ngoại của Phó Tạ, cười dịu dàng vỗ tay một cái: “A? Thật vậy sao? giữa trưa này muội sẽ thiết yến tẩy trần cho hắn!”

Phó Tạ liếc nàng “... Do nàng an bài!” Bất quá là thái giám, không sao hết!
Bình Luận (0)
Comment