Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 136

Đúng lúc này, Tẩy Xuân và Nhuận Thu đỡ Hàn Anh đi ra.

Hàn Anh đã chải tóc lại, búi tóc đen lỏng lẻo, phía trên chỉ cài một trâm phượng vàng ròng khảm Hồng Bảo Thạch, trên người mặc áo gấm hoa viền tơ vàng màu đỏ thạch lựu và váy lụa gấm tuyết, nhìn bụng béo phệ, thế nhưng da thịt trong trắng lộ hồng, mắt thu thủy bờ môi oánh nhuận, khí sắc vô cùng tốt.

Nàng vừa ra tới, liền muốn hành lễ cho An Quốc Công và cha mẹ.

Phó Viễn Trình tất nhiên là không thể để cho Hàn Anh hành lễ, vội nói: “A Anh, thân thể con nặng nề, không cần đa lễ!”

Hàn Thầm đi lên kéo tay Hàn Anh, nhìn chằm chằm Hàn Anh nhìn lại nhìn, thẳng đến xác định tình trạng Hàn Anh coi như không tệ, lúc này mới yên lòng lại, an ủi Hàn Anh vài câu, cùng Phó Viễn Trình Phó Tạ cùng một chỗ đi ngoại thư phòng nghị sự.

Lâm thị kéo Hàn Anh ngồi xuống giường gấm, hỏi đủ thứ chuyện.

Từ ma ma cười hì hì nắm tay Hàn Đình ở một bên nhìn Hàn Anh, không rời mắt, cũng không tiến lên.

Hàn Đình lại rất có hứng thú với bụng to của tỷ tỷ, đi lên trước thò tay nhỏ sờ sờ, trong mắt to tràn đầy hiếu kỳ.

Sờ soạng tầm nửa ngày, Hàn Đình dùng hai tay khoa tay múa chân ra dấu thật to, cảm thán nói: “Ma ma, bụng tỷ tỷ thật to!”

Chẳng những Từ ma ma nở nụ cười, Lâm thị và Hàn Anh cũng cười.

Hàn Anh duỗi tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của đệ đệ, ấm giọng nói: “Hàn Đình, đó là bởi vì trong bụng tỷ tỷ có hai tiểu bảo bảo nha!”

Cả Lâm thị và Từ ma ma đều kinh sợ, Lâm thị kinh ngạc nói: “Thai đôi?” Trong thư Hàn Anh và Phó Tạ cũng không có nói chuyện này!

Hàn Anh gật đầu cười.

Khuôn mặt Lâm thị và Từ ma ma lập tức trắng bạch.

Từ ma ma nhìn Lâm thị: “Phu nhân, nô tài đi xem mấy bà đỡ chúng ta mang đến!” bà phải bàn bạc lại với các bà mụ.

Lâm thị nhẹ gật đầu: “Ngươi mau đi đi!”

Hàn Anh thấy mẫu thân cùng Từ ma ma lo lắng, vội vàng an ủi mẫu thân nói: “Phó Tạ ca ca mời Hồ công công ở trong phủ, mặt khác trong phủ còn có nữ y nổi danh Thẩm Hoài Nhơn Thẩm đại phu...”

Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: “Nữ y nổi danh trong kinh Hàn Xuân Lan, Tề tú Kim, Hoàng Yến Yến hiện đều ở trong vương phủ!”

Lâm thị đang nóng lòng, nghe tên những đại phu này, cảm thấy cuối cùng nhẹ lòng được một tí, trước chỉ thị đại nha hoàn Kim Châu mang theo tiểu nha hoàn dẫn Hàn Đình đi chơi, lúc này mới nói: “Vài ngày trước ta nhận được thư của con rể, bắt đầu làm chuyện này, ta đã mang nhũ mẫu tới, tuổi cũng hợp!”

Hàn Anh căn bản cũng không có cần vấn đề nhũ mẫu, lập tức “A” một tiếng, lại không nhiều lời. Bất kể nói thế nào, đến lúc đó nàng nhất định phải kiên trì cho bảo bảo bú sữa của mình.

Vì lo cho nữ nhi, Lâm thị lại lại cười nói: “Ta lần này, mang theo không ít thứ thú vị cho con, có đai lưng dùng để khôi phục vóc dáng sau khi sinh, còn có một chút nước thuốc dùng để khôi phục thân thể...”

Thấy trong mắt to Hàn Anh tràn đầy hiếu kỳ, bà hạ giọng hàm hồ nói: “Đều là bà ngoại con sai người đưa tới, chính là dược vật khôi phục chỗ đó chặt chẽ sau khi sinh...”

Hàn Anh nghe mẫu thân nói như vậy, khuôn mặt có chút ửng đỏ, liền không muốn hỏi nhiều.

Phụ tử Phó Viễn Trình Phó Tạ và Hàn Thầm đang ở ngoại thư phòng mật đàm.

Buổi nói chuyện của bọn họ đã đến khâu cuối cùng.

Hàn Thầm trầm ngâm một lát, nhìn Phó Tạ nói: “Nhạc mẫu ngươi và Hàn Đình sẽ ở lại Lương Châu.” Bọn họ nếu như muốn làm đại sự, vợ con không thể lưu lại kinh thành.

Phó Tạ xúc động nói: “Phụ thân xin yên tâm!”

Chuyện đã nói xong, Phó Viễn Trình liền có ý định đi thị sát Phi Ưng thành, Di Lăng thành, Tô Vũ thành và Tát Mã thành cùng thành trì bộ tộc Tháp Khắc Khắc. Ông nhìn Hàn Thầm và Phó Tạ: “Các ngươi cũng đi theo ta nhé!”

Ai biết Phó Tạ không chút suy nghĩ nói: “Phụ thân, ta phái Trần Hi đi cùng người!”

Hàn Thầm cũng nói: “Phó đại ca, ta không thể đi.”

Phó Viễn Trình: “...”

Hàn Thầm biết vị huynh trưởng kết nghĩa này có chút không tim không phổi, liền nhẫn nại tính tình nói: “A Anh không biết lúc nào sẽ sinh, con rể sao rời đi được?”

Phó Viễn Trình ngượng ngùng nói: “à...” ông tuy rất muốn đi Phi Ưng thành thị sát, thế nhưng con dâu dòng chính sắp sinh, ông cũng không thể không biết xấu hổ đi ra ngoài.

Suy nghĩ một chút, Phó Viễn Trình lại nói: “Phó Tạ, tỷ tỷ ngươi đâu?”

Phó Tạ rũ mắt xuống, hơi suy nghĩ một chút mới nói: “Bẩm phụ thân, tỷ tỷ nàng...”

Hắn giương mắt nhìn phụ thân, thấy ông không chớp mắt nhìn mình, cho thấy là đợi đáp án của mình, đành phải nói lời nói thật: “Ta có một thương đội đi tới Tây Vực, nghĩ đến tỷ tỷ tâm tình phiền muộn, liền bảo tỷ tỷ đi theo giải sầu rồi.”

Từ khi vào Lương Châu, Phó Trăn liên tục có chút lo lắng không yên, về sau biết được tin tức Thừa Dận Đế tấn phong Lệ Phi là tân hậu, nàng dứt khoát ở Thiên Lung tự, ngay cả Vương Phủ cũng không về. Phó Tạ và Hàn Anh thấy tỷ tỷ như thế, trong lòng cũng rất khó chịu, vừa vặn Thịnh Vũ Lai phải mang theo một thương đội đi Tây Vực nhận minh hỏa thương mới nhất, Phó Tạ liền tiếp nhận đề nghị của Hàn Anh, bảo tỷ tỷ đi theo thương đội của Thịnh Vũ Lai đi Tây Vực giải sầu.

Phó Viễn Trình sau khi nghe xong, hoàn toàn thất vọng: “Như vậy cũng tốt!” Liền không hề nói tới chuyện này nữa. Phó Trăn đã vì gia tộc bỏ ra quá nhiều, làm phụ thân, ông sẽ không can thiệp cuộc sống của nàng nữa.

Giữa trưa 18 tháng chạp hôm đó, thấy ngày khá tốt, Hàn Anh theo mẫu thân Lâm thị đi ra ngoài tản bộ.

Hàn Đình mặc y phục thật dày, lại cứ ở trên hành lang chạy tới chạy lui, nhìn rất ngốc, giống như gấu nhỏ.

Hàn Anh thấy đệ đệ hoạt bát đáng yêu, trong lòng yêu thích, liền ôm Hàn Đình một chút, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Đình dùng sức hôn hai cái, ấn xuống hai dấu son môi đào hồng, thấy đệ đệ vẫn không biết, nàng không khỏi đắc ý nở nụ cười.

Đang cười, Hàn Anh đột nhiên cảm thấy mình giống như có chút không đúng, phía dưới dường như có chất lỏng chảy ra. Nàng vội vàng vịn lan can nói: “Mẫu thân, ta giống như sắp sinh!”

Lâm thị, Từ ma ma, Tẩy Xuân và Nhuận Thu lập tức cùng một chỗ đỡ nàng.

Phó Tạ đang ở sa trường ngoại thư phòng đấu vật với đám người Chu Thanh Duẫn Vũ Trạch.

Ngày tháng chạp nước đóng thành băng, hắn tuy rằng chỉ mặc trang phục bạch lăng đơn bạc, nhưng một chút cũng không sợ lạnh, vừa nhấc chân liền đá ngã Chu Thanh đang quần chiến cùng hắn.

Thấy Chu Thanh nằm trên đất ăn vạ, Phó Tạ đi qua lại bổ sung một cước. Hắn đang muốn nói chuyện, lại phát hiện Phó Bình rất nhanh chạy tới:“Vương Gia, Vương Phi sắp sinh!”

Trước mặt Phó Tạ lập tức bỗng tối sầm, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hắn lấy lại bình tĩnh, thế nhưng tim đập vẫn rất nhanh.

Hắn liền chạy theo hướng nội viện, càng chạy càng nhanh, chạy từng bước.

Sau khi xông vào nội viện, Phó Tạ thẳng đến nhà chính.

Sau hành lang nhà chính ở nội viện đứng rất nhiều nữ quyến, nhìn thấy Phó Tạ, mọi người nhao nhao hành lễ.

Phó Tạ cũng không thèm để ý, trực tiếp đi vào nhà chính.

Hồ Xuân Quang đang ngồi ở trong nhà chính nhìn hai thái giám nấu thuốc, thấy Phó Tạ đi vào, vội vàng đứng dậy nói: “Vương Gia, trước ở nhà chính chờ một chút ạ!”

Lúc này trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc đứt quãng của Hàn Anh: “... Mẫu thân, đau... quá đau... Ta muốn ca ca... Đau chết mất...”

Nghe thấy tiếng của Hàn Anh, Phó Tạ trái tim lập tức đau nhói, hắn nhấc chân muốn vào phòng sinh.

Hai ma ma đứng trước cửa phòng sanh, đều là thân tín của Hầu phu nhân Lâm thị, thấy An Tây Vương muốn vào phòng sinh, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhưng tuân theo Lâm thị dặn dò, vội vàng ngăn cản hắn: “Vương Gia, phòng sinh điềm xấu, người không thể đi vào!”

Phó Tạ lòng nóng như lửa đốt, giữ im lặng tách ra các nàng, trực tiếp nhấc chân đi vào phòng ngủ. Hàn Anh hôm nay đang cần hắn, hắn có thể nào không cùng Hàn Anh?

Hàn Anh không nghĩ tới sinh con sẽ đau như vậy. Loại này đau đớn nàng chưa bao giờ trải qua, từng hồi một, giống như có một dao găm loạn ở dưới bụng, một đao lại một đao, từng đợt rồi lại từng đợt, dần dần khuếch tán ra.

Hai tay của nàng dùng sức bắt lấy nệm gấm dưới thân, ý đồ chống đỡ đau đớn này, thế nhưng loại đau dớn này lại không cách nào chống cự nổi.

Hàn Anh mặt mũi tràn đầy đều là nước mắt, trầm thấp năn nỉ mẫu thân: “Để cho hắn vào đây đi, mẫu thân...”

Hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng bị người từ phía sau bế lên.

Phó Tạ ngồi ở trên giường, ôm thật chặt Hàn Anh, khuôn mặt dán trên mặt Hàn Anh: “A Anh, ta giúp nàng! Ca ca cùng nàng!”

Hàn Anh nghe được thanh âm của Phó Tạ, ngửi được mùi vị quen thuộc trên người Phó Tạ, lại càng thêm yếu ớt, khóc càng lợi hại: “Ca ca, muội đau quá...”

Phó Tạ thấy nàng khóc trái tim co rút lại, đau không thể đè nén, một bên ôm chặt Hàn Anh, một bên ôn nhu an ủi: “A Anh, sau này chúng ta không sinh nữa...” Hắn không muốn để Hàn Anh phải chịu nỗi đau sinh con nữa!

Lâm thị mang theo Kim Châu đứng nghiêm một bên khẩn trương nhìn chằm chằm vào nữ y Thẩm Hoài Nhơn bận rộn đỡ đẻ, mấy nữ y còn lại cũng trợ thủ ở một bên, Tẩy Xuân và Nhuận Thu thì bận rộn chuẩn bị nước sôi, trong lúc nhất thời tất cả mọi người bận rộn, cũng không ai dám nhắc nhở An Tây Vương rời khỏi phòng sinh.

Hồ Xuân Quang tự mình bưng thuốc đi vào.

Lâm thị nhận thuốc, đang muốn cho Hàn Anh uống, Phó Tạ lại nói: “Nương, đưa chén cho ta.”

Mặc dù có chút chần chờ, Lâm thị vẫn đưa chén thuốc cho Phó Tạ.

Phó Tạ nhận chén thuốc, trước nếm nếm, cảm thấy độ ấm vừa vặn, lúc này mới cầm chén đặt ở bên miệng muốn đút Hàn Anh uống.

Hàn Anh nghe thấy vị thuốc liền buồn nôn, vô luận Phó Tạ khuyên như thế nào, nàng đều ngậm miệng không chịu uống.

Phó Tạ không cần suy nghĩ liền uống một ngụm thuốc, nhắm ngay miệng Hàn Anh đút Xuống.

Hàn Anh vội vàng không kịp chuẩn bị, một hơi thuốc toàn bộ uống vào, hương vị thuốc rất cổ quái, nàng dùng sức đẩy Phó Tạ ra.

Phó Tạ cũng không quản nàng, từng miếng từng miếngđút nàng uống hết thuốc.

Một chén thuốc uống xong, đau đớn Hàn Anh nhận được đã giảm bớt, tâm tình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Nàng nắm tay Phó Tạ, thấp giọng nói:“Ca ca, nếu muội không được, huynh không được lấy vợ kế.”

Phó Tạ cúi đầu ở bên má nàng hôn một cái, thấp giọng nói: “A Anh, nàng đương nhiên phải còn sống, nếu như nàng rời khỏi ta, ta liền lấy mười tám mẹ kế cho con của chúng ta.” Hắn không thể không có Hàn Anh, vô luận như thế nào, Hàn Anh phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ với hắn, vô luận sử dụng biện pháp gì.

Hàn Anh tức giận đưa tay đánh hắn, vừa đánh vài cái, một cơn đau đớn kịch liệt đánh úp tới, nàng nắm thật chặt tay Phó Tạ hét lên.

Lâm thị vẫn nhìn nữ nhi của mình, vào lúc ngẫu nhiên đã rơi trên người Phó Tạ, lúc này mới phát hiện mắt phượng của Phó Tạ mịt mờ nước mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Anh, hơn nữa trên người chỉ mặc tầng một bạch lăng đơn bạc.

Bà vội vàng dặn dò Tẩy Xuân: “Nhanh cầm cho Vương Gia các ngươi kiện áo ngoài!”

Tẩy Xuân đáp ứng, đang muốn đi cầm, nhưng Phó Tạ nói giọng khàn khàn: “Nương, không cần, ta không lạnh!”

Lâm thị nhìn hắn một cái, thấy Phó Tạ tuy rằng ăn mặc đơn bạc, thế nhưng trên trán có rịn một tầng mồ hôi, liền không kiên trì nữa.

Mãi cho đến đầu giờ hợi, trong phòng sinh rốt cuộc truyền ra một tiếng khóc “Oa oa“.

Dù là Thẩm Hoài Nhơn tính cách trầm tĩnh, cũng cực kỳ vui mừng, ngẩng đầu nhìn nhìn Phó Tạ: “Vương Gia! Hầu phu nhân! Là... Là tiểu công tử!” Trên mặt nàng tràn đầy mỏi mệt, ánh mắt lại sáng ngời, giơ đứa bé vừa sinh ra cho Phó Tạ và Lâm thị nhìn.

Lâm thị vui mừng cực kỳ, bờ môi cũng run rẩy.

Nhưng Phó Tạ mặc kệ hài tử, khẩn trương ôm Hàn Anh: “Vương Phi nàng -- “

Vào lúc hỗn loạn Hàn Anh nghe được Thẩm Hoài Nhơn nói “là tiểu công tử”, muốn đi kiểm tra, nhưng ngay cả tay cũng nâng không nổi.

Nàng dứt khoát nhắm mắt lại.

Vào lúc mông lung thanh âm của Phó Tạ truyền tới: “A Anh, còn có một đứa nữa, vẫn không thể ngủ!”

Cũng không lâu lắm, đợi ở trong nhà chính Phó Viễn Trình và Hàn Thầm nghe được trong phòng sinh lại truyền tới một tiếng khóc vang dội của hài nhi, tiếp theo chính là thanh âm của nữ y Thẩm Hoài Nhơn: “Chúc mừng Vương Gia, lại một vị tiểu công tử!”

Phó Viễn Trình nghe vậy trong lòng ê ẩm, không biết sao, hắn chợt nhớ tới người vợ đã chết mà ông rất ít khi nhớ tới.

Ông sờ sờ mặt, phát hiện mình lại có thể rơi lệ.

Phó Viễn Trình luôn luôn không tim không phổi, cho nên cũng rất nghi hoặc tại sao ông lại khóc.

Hàn Thầm thì lệ rơi đầy mặt.

Ông dùng sức lau mặt một cái, nhìn Phó Viễn Trình: “Đại ca, A Anh của ta cũng có hài tử!”

Phó Viễn Trình cúi đầu xuống, không để cho Hàn Thầm phát hiện hắn cũng rơi lệ.

Buổi sáng 15, bởi vì Hàn Anh vẫn còn ở cữ, không tiện đi ra ngoài, Phó Tạ liền ôm hai cái bọc đi thỉnh an nhạc mẫu.

Vài ngày trước đầu phố huyện Úy Thị khu vực kinh đô và vùng lân cận đã xảy ra sự kiện bộ tộc Tháp Khắc Khắc mạnh mẽ cưỡng gian rồi giết chết hại dân nữ Hán tộc, bởi vì quan phủ đối với bộ tộc Tháp Khắc Khắc thiên vị, dân chúng úy thị phẫn nộ tới cực điểm, đánh vào huyện nha gây thành đại loạn, An Quốc Công Phó Viễn Trình và Hoài Ân hầu bị Thừa Dận Đế ngàn dặm khẩn cấp tuyên trở về.

Hiện nay Hoài Ân Hầu phu nhân Lâm thị mang theo Thế tử Hàn Đình lưu lại An Tây Vương Phủ, ở tiểu lâu trong hậu hoa viên.

Hàn Anh lo lắng, liền sai Tẩy Xuân mang theo hai nha hoàn và hai nhũ mẫu tới.

Cũng không lâu lắm Phó Tạ một người đã trở về.

Hàn Anh đang được Nhuận Thu và Dẫn Ngọc hầu hạ quấn đai bụng mẫu thân mang tới, thấy Phó Tạ một người trở về, vội vàng cười dẫn theo Nhuận Thu Dẫn Ngọc tránh ra sau tấm bình phong.

Phó Tạ biết rõ nàng đang bận cái gì, bởi vì nha hoàn ở đây, hắn cũng không đi vào nhìn, sau khi rửa tay liền nằm nghiêng trên giường cầm quyển sách lên xem.

Hàn Anh chỉnh đốn thỏa đáng, lúc này mới từ sau tấm bình phong đi ra.

Nhuận Thu và Dẫn Ngọc lặng lẽ lui ra ngoài.

Phó Tạ ngẩng đầu nhìn Hàn Anh, trong mắt phượng tràn đầy nhu tình -- sau khi sinh con Hàn Anh so với trước kia đầy đặn hơn rất nhiều, nhìn càng đáng yêu, sờ cũng càng mềm mại.

Hàn Anh ngồi xuống kế bên hắn: “Ca ca, Phó Tú và Phó Huệ đâu?” Nàng và Phó Tạ đối với song bào thai, lớn gọi Phó Tú, nho nhỏ gọi Phó Huệ, ngày thường giống nhau như đúc, đều là mắt xếch mũi cao cằm nhọn, giống dáng vẻ Phó Tạ, nhìn đáng yêu cực kỳ.

Phó Tạ buông sách, ôm nàng đặt trên người mình, hôn Hàn Anh, lại cười nói: “Nương giữ Phó Tú, Phó Huệ lại, nói một lát nữa bà sẽ tự mình đưa qua.”

Hàn Anh nằm trên người Phó Tạ mè nheo vài cái, phát hiện chỗ đó của Phó Tạ có phản ứng, không khỏi nở nụ cười: “Ca ca, muội giúp huynh một chút nhé, huynh nói xem muội có chỗ nào tốt?”

Phó Tạ mắt phượng mơ mơ màng màng giọng nói trầm trầm: “A Anh muốn cái gì?”
Bình Luận (0)
Comment