Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 2


Trung Quốc.

Khách Sạn Hilton, nơi đang diễn ra Hội nghị ATT - Lễ chào mừng 38 Bộ trưởng các nước đến tham dự Tuần lễ Cấp cao.

Trong không gian náo nhiệt của bữa tiệc sa hoa, lộng lẫy, đám người âu phục chỉnh tề với thân phận cao quý đang vây chặt lấy người đàn ông đứng giữa sảnh trung tâm mà thay nhau chúc rượu.

Người có khí chất lẫn tướng mạo bất phàm đang được săn đón đó, chính là tổng thống lĩnh quân đội quốc gia Quách Tử Tôn, người đầu tiên nắm giữ chức vụ cao cấp nhất trong quân đội khi mới chỉ 34 tuổi.

Người ta truyền nhau rằng để gặp được vị thống lĩnh đại tài này là điều vô cùng khó, vì con người của Quách Tử Tôn rất nguyên tắc, kỷ cương, rất hiếm khi xuất hiện ở những bữa tiệc ngoại giao, ngay đến cả người của chính phủ nếu muốn gặp cũng phải xếp lịch dài.

Vậy nên nhân dịp này các vị quan chức cấp cao đều tay xách nách mang theo một vài cô gái trẻ, bọn họ có thể là con gái, cháu gái, hoặc là người thân quen, tất cả đều xuất thân từ gia đình quyền quý hoặc có địa vị cao trong xã hội.

Mục đích duy nhất là tìm kiếm cơ hội để được lọt vào mắt xanh của Quách Tử Tôn, một bước thành phượng hoàng sải cánh.

Lúc này, cấp dưới của Quách Tử Tôn là Ngô Khiêm từ sau mấy người phụ nữ đang chìm đắm trong nhan sắc của anh mà rẽ đường bước tới, đầu hơi cúi, thấp giọng lên tiếng: “Thưa ngài có công điện khẩn từ Hong Kong.


Sắc mặt Quách Tử Tôn không chút thay đổi, vẫn là sự điềm tĩnh, uy nghi, anh lịch sự cáo từ đám quan chức rồi chân dài sải bước rời đi.


Sau khi vào trong thang máy, Ngô Khiêm gấp rút báo cáo tình hình:
“Thưa ngài Đặc Khu Trưởng Hong Kong vừa gọi điện đến, nói tên trùm buôn lậu thuốc phiện lớn nhất ở Đông Nam Á là David đã bị ám sát.

Việc này khiến cho các thế lực ngầm bắt đầu nổi dậy để tranh giành địa bàn, thêm vào đó con trai của David đã treo thưởng một số tiền lớn cho ai tìm ra tên sát thủ, càng khiến tình hình ở Hong Kong càng lúc càng hỗn loạn.


Nghe xong, Quách Tử Tôn bèn cười một tiếng khinh bỉ, ông già Đặc Khu Trưởng này không tìm đến chính phủ hay phía ngoại giao mà lại trực tiếp gọi điện cầu cứu anh, đúng là bám dai như đỉa vậy.


Thang máy dừng lại ở tầng 81, vừa trông thấy anh hai người cảnh vệ nhanh chóng mở cửa căn phòng VIP rồi đứng dạt sang hai bên, tay giơ cao hành lễ.

Quách Tử Tôn vừa vào, đèn điện bên trong cũng đồng loạt phát sáng, có vẻ như phải chịu đựng những câu chuyện ồn ào của đám người kia trong thời gian dài nên thể trạng anh có chút khó chịu, bèn lập tức đi thẳng đến ghế sofa, buông mình ngồi xuống.

“Thưa ngài… có cần tôi…” Ngô Khiêm lén nhìn sắc mặt của Quách Tử Tôn thăm dò, nếu như không phải vấn đề mà thống lĩnh nhà anh quan tâm tuyệt đối Ngô Khiêm sẽ không nói thêm nữa.

“Không sao! Cậu cứ tiếp tục đi!”
Nghe lời này, Ngô Khiêm rõng rạc “vâng” một tiếng, nghiêm túc nói:
“Bọn họ vừa thông tin rằng kẻ ám sát David rất có thể sẽ trốn sang Trung Quốc, trong những năm qua tên này vừa là nỗi ám ảnh cũng là quân cờ béo bở của giới xã hội đen lẫn chính trị, chỉ cần đưa ra một cái giá, hắn sẽ thay bọn họ giải quyết mọi chuyện.


Vừa nói Ngô Khiêm vừa nhanh nhẹn đưa ipad đến trước chỗ ngồi của Quách Tử Tôn.

“Hắn có biệt danh là Sói Đen, là một sát thủ săn tiền thưởng rất nổi tiếng.

Tuổi từ 20 đến 25 thân thủ nhanh nhẹn và có đầu óc rất thông minh, xảo quyệt.

Mỗi lần tên này ra tay đều rất sạch sẽ, không hề để lại một dấu vết nào.

Đây là hình ảnh sau vụ nổ mà khó khăn lắm chuyên gia công nghệ bên đó mới khôi phục lại được.


Quách Tử Tôn đưa tay nới lỏng cà vạt, nhìn Ngô Khiêm trêu chọc: “Ngưỡng mộ hắn sao?”
“Không… tôi… tôi…không có!” Ngô Khiêm nhất thời giật mình, mồm miệng trở nên lắp bắp.


Đúng là tên Sói Đen này rất tài giỏi, cũng chỉ chọn những đối tượng có tiền án hoặc tham quan để ra tay, nhưng rốt cuộc tội phạm chính là tội phạm, không có chuyện ngưỡng mộ hay đồng tình ở đây.

Quách Tử Tôn thu lại ý cười, ánh mắt lướt qua hình ảnh được chụp lại từ CCTV, dù đã xử lý cẩn thận nhưng cũng rất khó để thấy được diện mạo của tên sát thủ.

Nhìn thoáng qua anh đã biết, đây vốn là cửa chính của khách sạn, vậy nên không phải đám chuyên gia kia giỏi mà là thằng nhãi này đang cố tình chừa lại việc cho bọn họ làm.

Quả nhiên là muốn thách thức giới cảnh sát Hong Kong, hèn gì khiến họ phát điên lên như vậy.

Đúng là một tên ngạo mạn.

“Quách thống lĩnh, Đặc Khu Trưởng Hong Kong gửi lời nhắn mong ngài ra tay giúp đỡ, cho bọn họ một chút thể diện.


Ngô Khiêm biết thống lĩnh nhà anh không ưa gì bên phía Hong Kong, nên việc của Sói Đen chưa chắc đã được sự đồng ý, anh chỉ là theo lệnh truyền đạt lại lời của bên đó mà thôi.

Chẳng ngờ Quách thống lĩnh nhà anh lại hào sảng gật đầu: “Đương nhiên là phải giúp rồi, tôi là người đại diện cho chính nghĩa mà.


Trong khi Ngô Khiêm còn đang bất ngờ với câu nói này thì lại bắt gặp ánh mắt đăm chiêu, đầy mưu tính của Quách Tử Tôn.

Sau đó khoé miệng anh nhếch lên tạo thành một nụ cười đáng sợ:
“Ngô Khiêm cậu nói xem, Chẳng phải sói bẻ nanh rồi cũng chỉ là một con chó thôi sao?”
….


“Hắt xì!”
Một cảm giác ớn lạnh chạy qua người khiến Lưu Y kéo chăn chùm kín đầu rồi cuộn tròn cơ thể như một con tôm, từ sau khi đặt chân đến Nam Kinh tới giờ việc cô làm chủ yếu là đi ngủ, cô có thể ngủ trên giường đến hai ngày mà không cần ăn uống.

Lưu Y cô từ năm 10 tuổi đã được tổ chức thu nhận với thân phận là trẻ mồ côi, trải qua sự huấn luyện hà khắc và cực khổ cô cũng quên mất trước kia mình là đứa trẻ như thế nào.

Tuy bây giờ cô có thể tự do làm những việc mình muốn nhưng không có nghĩa là tổ chức buông lỏng cô, nếu như họ cần đến, cô vẫn phải sẵn sàng liều mình nguy hiểm.

Điều này chưa từng khiến Lưu Y bận tâm, con người cô phóng khoáng vô tư, luôn không tuân theo sự sắp đặt nào, vả lại cô không người thân thích nên chẳng ai uy hiếp được cô, đời này cô phải tận hưởng cho thoả thích, sống thêm được ngày nào thì hay ngày đấy.

“Reng reng reng”
Chuông báo thức từ điện thoại reo đến hồi thứ 12 Lưu Y mới uể oải ngồi dậy, lúc này trời bên ngoài đã phủ một màu u tối, thành phố sa hoa tấp nập cũng đã đồng loạt lên đèn.

Đợi cho đầu óc tỉnh táo cô mới tung chăn, xoay người trên không trung, rồi nhẹ nhàng đáp xuống sàn như một chú chim thiên nga.

Tối nay, chính là lúc bắt đầu một cuộc đi săn mới.

.

Bình Luận (0)
Comment