Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 16

【Trời đã định tôi phải thua】

o

Bị ánh mắt đầy phòng bị nhìn chằm chằm, chẳng phải trải nghiệm khiến người ta vui vẻ.

Huyền Qua đứng tại chỗ, không tiếp tục đi về phía trước. Lúc này, khoảng cách giữa hắn và Lục Hào rất gần, quá hiển nhiên, Lục Hào lại đổi sang trạng thái mèo con nổi khùng, mắt trái đỏ như máu nhìn chòng chọc khiến người ta lạnh sống lưng.

Con hẻm này vừa tồi tàn lại chật hẹp, hai bên tường dán biển quảng cáo làm chứng từ, loang loang lổ lổ, chẳng biết đã bị tàn phá bao nhiêu năm. Đi lên trước nữa là ngõ cụt, tường xi măng dựng thẳng cao vút lấp đường. Huyền Qua đoán được đại khái suy nghĩ của Lục Hào, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn hơi thất vọng.

Bất kể là lần trước Lục Hào để lại tờ giấy trốn mất, hay lần này mua đồ ăn cũng chạy đi, đều là bởi không tin hắn. Hoặc là nói, chính hắn không có cách nào khiến Lục Hào tin tưởng.

Nhưng mà không sao.

Nhìn cái túi gừng bị Lục Hào siết chặt trong tay, Huyền Qua chỉ cảm thấy tim như nhũn ra——sao lại ngoan như vậy chứ?

Thời gian chầm chậm trôi qua từng giây, bầu không khí có cảm giác căng thẳng bí ẩn.

Lục Hào nhìn chòng chọc người kia một lúc, năm ngón tay buông ra, đồ bị thả xuống đất, chậm rãi đứng thẳng người. Quần áo cậu đã hoàn toàn ướt sũng, dính sát vào da, có thể thấy rõ bắp thịt toàn thân căng như dây đàn, đã tích lũy sức bật mạnh mẽ.

Đi hay ở, Huyền Qua chọn ở lại.

Huyền Qua cũng buông tay, ném cái ô sang bên cạnh, mưa trút xuống, mặt toàn là nước mưa, tầm mắt cũng bị ảnh hưởng nhìn không rõ. Khóe miệng hắn mang theo nụ cười, cơ bản không ôm hy vọng mà thương lượng, “Lục Tiểu Miêu, chúng ta không đánh nhau, được không em?”

Lục Hào không đáp, vẫn im lặng nhìn Huyền Qua, trong mắt toàn là đề phòng, biểu cảm không hề thay đổi.

Huyền Qua thở dài, hoạt động khớp cổ tay. Quả nhiên một giây sau, Lục Hào lao thẳng tới như gió táp, nghênh đón là một đấm đánh trực diện mang theo gió mạnh và hơi nước. Huyền Qua đột ngột lộn ra sau, mới suýt soát né được——xương mũi xém thì bị đấm gãy!

Cùng lúc đấy, Huyền Qua nhanh chóng thay đổi phương hướng, chân dài quẹt qua đá mạnh vào khớp gối Lục Hào, khiến cho động tác của đối phương chậm lại vài giây. Nhưng không chờ Huyền Qua xoay người lại, Lục Hào đã quay lưng đá xoáy, thế tiến công không giảm, cẳng chân đập thẳng vào cổ Huyền Qua phát ra tiếng va chạm nặng nề.

Lần này không dùng hết sức thì cũng chín mươi phần trăm, Huyền Qua chỉ cảm thấy đầu óc mê man căng ra, huyệt thái dương đau nhói, trước mắt phút chốc cũng mờ mịt. Hắn vội vã lùi về sau, né tránh đợt tấn công thứ hai, mồm nói.

“Lục Tiểu Miêu, ông đây chết rồi ai làm cơm rang trứng cho em?”

Có điều bây giờ Lục Hào hiển nhiên chẳng thèm gì cơm rang trứng. Cậu tiện tay nắm một thanh thép rỉ sét loang lổ trong góc, quăng mạnh về phía Huyền Qua, vô cùng chính xác. Vẫn là Huyền Qua dựa vào tốc độ phản ứng nhanh nhất từ khi có ký ức tới nay, mới làm cho thanh thép cấp tốc tập kích sượt qua vành tai. Cuối cùng, thanh thép đập bình bịch vào mặt tường, kêu “Keng” một tiếng, để lại một cái lỗ rõ ràng.

Nguy hiểm thật!

Huyền Qua vuốt mặt, trong đầu nghĩ lung tung, bỗng nhiên lại rất mừng vì sau khi Lục Hào “tỉnh lại” sẽ không có đoạn ký ức này ——đến tận bây giờ hắn toàn bị đè lên đánh suốt, còn suýt nữa vỡ đầu gãy mũi, ở trước mặt Lục Hào quả thực không dựng thẳng được cột sống.

Lúc này, Lục Hào tấn công không thành, lại một lần nữa vọt lên nhanh chóng. Huyền Qua kẹp được cái tay tập kích của đối phương, vặn sang một bên, sau đó quẹt một chân ra ngoài. Lục Hào trực tiếp bị đạp cho lùi về sau mấy bước, đụng mạnh vào tường.

Mặc dù đã nhẹ chân theo bản năng nhưng nhìn Lục Hào rõ ràng bị đạp đau, Huyền Qua vẫn muốn bày tỏ, ông đau lòng!

Bắt đầu từ khi tỉnh lại hai năm trước, Huyền Qua luôn có thể cảm giác được đáy lòng mình có một luồng lệ khí bị dồn nén mạnh liệt. Thế nên có dạo, ban ngày hắn kìm sự nóng nảy học nấu ăn với ông cụ, đến tối lại đánh lộn uống rượu đua xe, thứ gì cũng dính một tí, đặc biệt là cực thích quẳng vũ khí đánh tay không. Hắn hưởng thụ sự đụng chạm nguyên thủy nhất cũng máu me nhất này.

Mà bây giờ lại không thể làm thế với Lục Hào, ngoài đau lòng vẫn là đau lòng.

Xem ra là số phận đã an bài hắn phải thua.

Nhân lúc Huyền Qua mất tập trung, Lục Hào đứng dậy như không có chuyện gì, bước đi kỳ quái. Huyền Qua chỉ cảm thấy sau gáy có một luồng gió mạnh ập tới gần, hắn thoáng khụy nửa người dưới theo bản năng, đế giày dính một đống nước bùn, miễn cưỡng tránh thoát. Lục Hào tấn công bất thành, quay người đá vào lồng ngực hắn, lực lớn khiến xương cũng sắp nát.

Cứ đánh tiếp như thế thì xong thật luôn! Huyền Qua vừa cố hết sức né tránh công kích vừa phải nghĩ cách.

Lần trước đánh nhau khiến cả hai bên đều quấn thành một nùi trên đất, chính hắn chạm vào mắt Lục Hào ——nghĩ tới đây, ánh mắt Huyền Qua đột nhiên nghiêm túc, hắn hất cằm khiêu khích, “Lục Tiểu Miêu, lại nào!”

Hai người một lần nữa triền đấu, qua mấy hiệp, Huyền Qua nhổ ra ngụm nước bọt lẫn máu, cố ý lộ sơ hở, quả nhiên, Lục Hào nhạy bén đổi chiêu đánh thẳng tới.

Chính nó! Huyền Qua dùng lực lớn nhất kìm cổ tay Lục Hào, sau đấy kéo áo khoác, vòng một vòng thật chặt, rất nhanh đã trói hai tay Lục Hào ra sau lưng.

Tiếp đó, Huyền Qua trực tiếp ghìm người lên tường xi măng, đùi phải đè chặt lên cái chân còn muốn tấn công của Lục Hào, thở một hơi, “Mèo con à, nghỉ một lát nhé?”

Lục Hào bình tĩnh lại, nhưng cơ bắp không thả lỏng, rõ ràng đang tìm sơ hở của Huyền Qua để trở mình. Huyền Qua cũng biết mình không chế ngự được bao lâu, quyết định tốc chiến tốc thắng.

Hắn đối diện với con ngươi màu đỏ của Lục Hào, còn mỉm cười nhàn nhã, ánh mắt lại rất dịu dàng, cho dù khí thế hung hãn làm nền có phần không hài hòa.

Một tay Huyền Qua tóm chặt áo khoác thắt thành nút, để trống tay trái, vững vàng dùng ngón cái, ngón trỏ cố định cằm Lục Hào. Hắn hít sâu luồng không khí ướt lạnh, rồi trực tiếp hôn lên mí mắt Lục Hào.

Hương vị của nước mưa, và, mềm mại.

Huyền Qua vô thức nhẹ tay, thậm chí cảm thấy môi mình quá thô ráp, chỉ dám cẩn thận thò đầu lưỡi, liếm nhẹ trên mí mắt mỏng manh.

Mùi vị tuyệt quá, làm hắn hơi nghiện.

Cảm giác cơ bắp trên đùi Lục Hào dần dần thả lỏng, Huyền Qua thở phào nhẹ nhõm, tay cũng nới lỏng theo bản năng. Chẳng ngờ trong nháy mắt đó, Lục Hào bùng nổ sức lực tích trữ, bất thình lình thoát khỏi sự trói buộc của áo khoác, ba giây đã hất tung Huyền Qua xuống đất.

Bố đệch!

Huyền Qua đau đến mức không thể di chuyển, hơi thở ồ ồ, đã sẵn sàng bị đánh, đồng thời tuyệt đối không đánh trả, lại phát hiện Lục Hào không có động tĩnh.

Hắn khó khăn nghiêng đầu nhìn sang, qua màn mưa dày đặc và nước mưa trên lông mi thì thấy Lục Hào đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn mình, hai mắt mở to, mí mắt trái vẫn còn hơi đỏ. Mà vẻ mặt cậu cực kỳ phức tạp, lòng bàn tay rất nhanh bị móng tay bấm chảy máu, nhỏ xuống đất cùng nước mưa, lan thành màu đỏ nhạt.

Quả nhiên tỉnh rồi, tuy rằng chậm hơn lần trước.

Huyền Qua liên tục ho sặc sụa, cảm giác hít thở hơi đau, dứt khoát bất động, ngoảnh mặt về phía Lục Hào, nói chuyện không thuận, “Kéo tôi dậy được không mèo con?”

Lục Hào ngập ngừng vài giây, cắn chặt môi bước nhanh qua, cẩn thận kéo Huyền Qua dậy. Cậu lại xòe chiếc ô bị vứt bên cạnh, chẳng qua ấn nút mấy lần mới run tay mở được ô ra.

Huyền Qua ngồi dựa vào vách tường, khoang ngực ngộp đau, ô che mưa cho hắn. Hắn thấy Lục Hào xoay lưng về phía mình, quần áo dán trên lưng, đường nét xương bả vai rõ ràng, đang nhặt gừng rơi trên mặt đất xếp gọn gàng, cực kỳ đáng thương.

Hô hấp trở lại bình thường, Huyền Qua mở miệng, “Lục Tiểu Miêu?”

Hắn thấy cơ thể Lục Hào rõ ràng khựng lại, như thể đang chờ đợi phán xét cuối cùng.

Làm sao lại khiến người ta đau lòng vậy chứ.

“Lần trước, cái đêm tôi sợ ma ngủ cạnh em ấy, chúng ta đã đánh một trận, chẳng qua em không nhớ thôi.” Giọng Huyền Qua chầm chậm nhẹ nhàng, mang theo sức mạnh yên ổn lòng người, “Lúc đó tôi đã thấy mắt của em, màu đỏ.”

Nhớ lại tình cảnh khi ấy, Huyền Qua ho một tiếng, nói tiếp, “Đẹp lắm.”

Lục Hào đột nhiên xoay người, vẻ mặt kinh sợ và không thể tin, tay nắm túi ni lông dùng sức đến mức đốt ngón tay trắng bệch.

Thấy đối phương cuối cùng cũng dám mở mắt nhìn mình, Huyền Qua vẫy tay với Lục Hào.

Lục Hào chần chờ vài giây, vẫn cầm túi ni lông đi qua. Nhìn vết thương trên người Huyền Qua, cậu rất sốt ruột, nhưng lại kiềm chế duy trì một khoảng cách, không dám lại gần hơn.

Cậu đang lo lắng, đang tự trách, cũng đang sợ hãi. Huyền Qua nói chậm, “Ngoan, lại gần một chút.”

Lục Hào lại gần một chút.

Huyền Qua ngồi thẳng người, xoa hai má Lục Hào, lòng bàn tay thô to, nhưng rất nóng.

“Lục Hào, nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay.” Trước cái nhìn chăm chú của đối phương, ánh mắt Huyền Qua không tránh không né, ngữ điệu chắc chắn, mỗi từ đều vô cùng rõ ràng.

“Mắt của em rất đẹp, là con mắt đẹp nhất tôi từng thấy, đã nhỡ kỹ chưa?”

Toàn thân Lục Hào đờ ra đấy, nước mưa không ngừng rơi xuống cả người cả mặt, hơi lạnh thấm vào mạch ngấm vào máu. Cậu chỉ im lặng nhìn Huyền Qua chăm chú, mấp máy đôi môi không còn chút máu, nhưng không sao nói nên lời, chẳng phát được ra tiếng.

——Con mắt đẹp nhất, có thật không?

Huyền Qua hiểu được sự không chắc chắn cùng với chờ mong không nói ra của cậu, hắn mím môi, “Thật, không lừa em.”

Tiếp đó, hắn dùng bụng ngón tay thấm giọt nước mưa dưới mắt Lục Hào, lại đưa tay lên miệng, nếm mùi vị đượm trên ngón cái, mặn chát. Huyền Qua hơi nhíu mày, “Em khóc.”

Hầu kết của Lục Hào di chuyển lên xuống, vẫn không nói nên lời.

Huyền Qua dứt khoát ôm người vào lòng bằng một tay, tay đặt trên gáy Lục Hào, ấn vào lồng ngực mình. Sợ tiếng mưa rơi to quá nghe không rõ, hắn dán lại gần tai Lục Hào, khẽ nói, “Ngoan, trở về muốn ăn gì đều làm cho em.”

Cách một lúc lâu, mới nghe thấy Lục Hào nhỏ giọng đáp, “Cơm rang trứng.”

Một giây sau, dưới tai có tiếng cười rung động, Lục Hào nghe thấy Huyền Qua nói, “Được, về làm cơm rang trứng cho mèo con nhà tôi ăn.”

o
Bình Luận (0)
Comment