Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 32

【Anh vẫn bằng lòng đúng không】

o

Chờ đến khi Vũ Hàm chạy tới tập hợp thì mưa đã nhỏ đi rất nhiều.

Vũ Hàm lau nước trên mặt, toàn thân đều khó chịu, “Đậu đậu đậu, vừa rồi là Ngư Hạc trận thiệt hả? Tôi không tin! Nhất quyết không tin! Ngư Hạc trận cần nhiều búp bê như thế từ bao giờ vậy?”

Nhớ tới bóng đen nhìn thấy trước đó, đến giờ cậu ta vẫn còn sợ đây!

“Trước đó tôi cũng không ngờ, nhưng đúng là Ngư Hạc trận, chẳng qua cải biến cực kỳ tinh vi, người làm khẳng định rất tinh thông về phương diện trận pháp.” Lục Hào chỉ vào búp bê đá dưới vải trắng, “Đã nát rồi, nhưng vẫn có thể nhận ra.”

Vũ Hàm cẩn thận xốc vải trắng lên, phát hiện búp bê đá đã đứt thành ba khúc, một cây đinh dài đặt ở bên cạnh, cái nhìn lạnh lẽo khiến người ta vô thức muốn run rẩy, lại không nhịn được tăng thêm mấy tầng cấm chế, lúc này mới nhìn hoa văn hiện ra trên người búp bê đá.

Ở mắt trận của một vài trận pháp, thỉnh thoảng cần khắc trận văn chính xác tinh tế mới có thể phát huy hiệu quả mạnh mẽ. Mà trận văn trên búp bê đá này, nhìn kỹ sẽ phát hiện có sự khác biệt nhỏ bé với Ngư Hạc trận.

Vũ Hàm quyết định chờ đến khi sự việc được giải quyết, nhất định phải lấy về nghiên cứu kỹ càng, bản Ngư Hạc trận cải biến này quả thực đã hại bọn họ vô cùng thê thảm!

Tính toán thời gian, mưa còn rơi tiếp mấy phút nữa, ba người tìm chỗ tránh mưa trước, nhưng trong một chốc đều không nói gì.

Vẫn là Lục Hào mở miệng trước, hơi chần chờ, “Hai người… có phát hiện gì bất thường không?”

“Có.” Vũ Hàm sờ cái đầu trọc của mình, biểu cảm nghiêm túc hẳn, “Trước đấy tôi còn đang nghĩ, tại sao chỗ này ầm ĩ thế mà không khiến bên ngoài chú ý. Điện thoại cũng chẳng có tín hiệu, không liên lạc được với người của Ủy ban huyền thuật.”

Huyền Qua bổ sung, vẻ mặt nặng nề, “Cho tới giờ sắc trời chưa từng thay đổi. Lúc mới tới đây, thỉnh thoảng chúng ta có thể thấy máy bay bay qua đỉnh đầu, nhưng đến giờ thì không xuất hiện nữa, cũng không nghe thấy bất kỳ tạp âm nào bên ngoài.”

Nói tới đây, bọn họ không thể không chấp nhận một sự thật hiển nhiên——bọn họ đã bị nhốt trong lễ hội âm nhạc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lâu như vậy mà vẫn không có ai tới cứu viện, cho dù là cảnh sát hay là người của Ủy ban huyền thuật đều chưa từng xuất hiện.

Trên sân, người tới tham gia lễ hội âm nhạc hãy còn hôn mê, Lục Hào mím môi, “Vũ Hàm này, bọn họ sẽ hôn mê khoảng bao lâu?”

“Chắc là gần hai mươi tiếng, uy lực của Ngư Hạc trận trước khi biến dị không nhỏ, trận con của trận lồng cũng lợi hại”

“Chúng ta không thể xác định được bao lâu mới có thể ra ngoài, không thì chồng một trận pháp lên để loại bỏ bệnh khí nhé?”

Vũ Hàm cảm thấy suy nghĩ này rất khả thi, nếu không nhiều người như này, cứ coi như cuối cùng đều thuận lợi ra được ngoài, mỗi người cũng phải nằm một năm rưỡi mới có thể hồi phục. Thế là Vũ Hàm nhanh chóng vẽ bản phác thảo trận pháp, kéo Huyền Qua hỗ trợ, hiệu suất bày trận vô cùng cao.

Vẫn tách ra hành động như cũ, Lục Hào ngẩng đầu nhìn, trời vẫn mờ mịt, mưa thì đã tạnh, mặt đất hơi ẩm. Cậu cất bước, nhắm thẳng ra ngoài. Quả nhiên, vào lúc cậu không hề phát hiện, cậu đã quẹo một cách vô cùng tự nhiên——cứ tưởng mình vẫn đi thẳng về phía trước, thật ra chỉ là đang không ngừng đi vòng mà thôi.

Lục Hào dùng cách giống nhau đi hai lần nữa, tính toán phương hướng, sắp tới chỗ vòng đột nhiên dừng lại. Cậu đang định cầm cỏ thi bói một quẻ thì cảm giác viên đá hình tròn đeo trên cổ tay mình tỏa nhiệt——

Bởi vì là đồ mẹ để lại cho mình, Lục Hào vẫn đeo trên cổ tay chưa từng tháo xuống.

Lục Hào vô thức nhìn viên đá trên tay, khóe mắt lại phát hiện trên mặt đất trước đó không hề có gì, chợt xuất hiện một đường nhỏ màu nâu đỏ. Lúc cậu nhìn kỹ lần nữa thì lại không thấy đâu.

Lục Hào ngồi xổm xuống, dứt khoát che mắt phải, chỉ dùng mắt trái quan sát, mấy giây sau, đường màu nâu đỏ lại hiện ra, giống như biển báo chỉ đường.

Lục Hào không đứng dậy, dựa vào trực giác lần theo tuyến đường này nhích từng tí một về phía trước. Bỗng nhiên, đỉnh đầu cậu đau nhói như là đụng mạnh phải cái gì đó. Cùng lúc ấy, cậu nghe thấy bên cạnh truyền tới giọng nói quen thuộc.

“Ơ này Tiểu Thanh Hà, có phải anh ngấm ngầm đụng tôi không? Thích đụng chạm hả?”

Tiếp đó là tiếng của Thanh Hà, “Cậu bị ngốc à Tiết Phi Y?”

Lục Hào ngẩn ra, phản ứng lại rất nhanh, “Tiểu Tráng?”

“Tiểu Lục Hào?”

Song phương đều vô cùng kinh ngạc, có điều tuy có thể cảm giác đối phương ở ngay trước mặt nhưng trước mắt lại trống trơn chẳng có gì, nói chuyện với không khí trông quỷ dị vô cùng.

Lục Hào chớp mắt, không biết đây là tình huống gì nhưng tốc độ nói cực nhanh, “Bọn em đều ở trong hội trường của lễ hội âm nhạc, có hơn một nghìn người hôn mê bởi ảnh hưởng của Ngư Hạc trận, giờ Vũ Hàm đang bố trí trận pháp loại bỏ bệnh khí.”

Tiết Phi Y cũng phản ứng lại rất nhanh, trao đổi tin tức, “Người của Ủy ban huyền thuật đã phong tỏa khu vực này rồi, nhưng bởi vì trận pháp cản trở nên không ai vào được. Nhìn từ chỗ bọn anh thì toàn bộ sân bãi của lễ hội âm nhạc đều trống hoác, không hề có dấu vết tồn tại của con người. Bởi vì có dự cảm chẳng lành nên anh qua đây trước, sau khi phát hiện tình huống bất thường đã thông báo ngay cho mấy người cô giáo Tống.”

Nghe xong, tảng đá trong lòng Lục Hào cuối cùng cũng rơi xuống, tiếp đó cậu lại nghe Tiết Phi Y nói, “Em chờ ở đây, anh gọi ông Vũ qua, ông ấy am hiểu về trận pháp.” Sau đấy giọng nói cũng biến mất.

Không biết đối phương đi lâu hay nhanh, Lục Hào ngồi luôn xuống dưới đất, sờ viên đá mang trên cổ tay——không có phản ứng gì đặc biệt. Có lẽ là do mệt mỏi, mí mắt cậu cũng sắp nhắm lại, nhanh chóng vỗ mặt để duy trì sự tỉnh táo.

Cũng không lâu lắm, Lục Hào mơ hồ cảm giác được đối diện có người, hô lên thăm dò, “Ông Vũ ạ?”

“Là ta đây.” Giọng nói rất gần lại như rất xa, “Tiểu Lục, cháu nói tỉ mỉ tình huống bên trong cho ta.”

Lục Hào gật đầu, nhớ ra đối phương không nhìn thấy, lại đáp một tiếng. Cậu sắp xếp lại suy nghĩ rồi mới bắt đầu kể lại cặn kẽ từ người ở hội trường không được bình thường, đến cuối cùng phá mắt trận của Ngư Hạc trận, Vũ Hàm đang bố trí trận pháp mới.

“Ừ, ta biết rồi.” Đối phương trầm ngâm, “Chờ Vũ Hàm bày xong trận pháp loại bỏ bệnh khí, các cháu hãy đợi ở đây, bọn ta sẽ đẩy nhanh tốc độ mở ‘cửa’ bên ngoài cho các cháu, yên tâm, sẽ không lâu đâu.”

Thời gian nháy mắt đã trôi qua một tiếng.

Vũ Hàm ngậm một nhánh cỏ trong miệng, nhàm chán nghịch trận bài. Lục Hào ở bên cạnh khoác áo của Huyền Qua, vùi đầu vào lòng đối phương ngủ gà ngủ gật.

Vũ Hàm đè thấp giọng, buồn rầu, “Anh nói xem chúng ta có thể qua cuộc thi này không?” Cậu ta thở dài, “Cảm giác này giống như lúc thi làm đề phụ, kết quả đề chính không viết chữ nào ấy.”

Huyền Qua vỗ nhẹ lưng Lục Hào, để cậu yên tâm hơn, “Ủy ban huyền thuật hẳn sẽ có tiền lệ như vậy.”

“Cũng đúng, giờ xoắn xuýt cái này cũng vô nghĩa.” Vũ Hàm đổi tư thế, sờ trận bài trên tay, bỗng nhiên, cậu ta quay phắt đầu nhìn sang bên cạnh, mắt híp lại, “Có người vào.”

Lục Hào vẫn chưa ngủ, nghe Vũ Hàm nói thì nhanh chóng mở mắt ra, được Huyền Qua nửa ôm dậy.

Sau đó bọn họ thấy Tiết Phi Y.

Chỉ thấy Tiết Phi Y nằm trên đất, trên chiếc áo gió vàng nhạt toàn là vụn cỏ. Dường như cảm giác được tầm nhìn, anh ngẩng đầu lên, phát hiện đều là người quen, vẻ mặt kinh ngạc hết sức.

“Sao anh vào được?”

“Sao anh vào được?”

Song phương gần như nói cùng một lúc, lại cùng dừng lại. Tiết Phi Y đứng lên, vỗ ngực một cách khoa trương, “Anh nói trước anh nói trước! Anh đang ở bên ngoài phối hợp làm thí nghiệm, làm nhiều lần mà vẫn không thể phá được trận pháp này, kết quả lần này đột nhiên vào được.”

“Thí nghiệm?”

“Đúng thế, ông Vũ bảo trận pháp này rất kì lạ, không biết là lục từ trong quyển sách cổ nào, bọn anh vật vã ở bên ngoài cả ngày, liên tục thử mọi cách”

Lục Hào mẫn cảm bắt được từ khóa, “Cả ngày? Chỗ tụi em mới qua có mấy tiếng thôi.”

“Ồ, tốc độ thời gian trôi cũng khác à?” Tiết Phi Y phủi quần áo, buồn rầu, “Chờ đã, Thanh Hà ở bên ngoài, liên hệ không bị cắt, để anh nói với ảnh.”

Tiếp đó anh nhắm mắt lại, vẻ mặt thay đổi, không bao lâu lại mở ra, “Chỗ nứt anh vào mới nãy đã được điều tra rõ ràng, có thể mở thành một con đường, rất nhanh sẽ ra được ngoài.”

Thế nhưng anh đi vào, hiện tại tạm thời cũng không ra được.

Vốn là ba người lại biến thành bốn người.

Tiết Phi Y ngồi dưới đất, tay chống cằm, “Ôi, anh nhớ Thanh Hà nhà anh quá.”

“Mới được có mấy phút.” Vũ Hàm thả trận bài hí hoáy trong tay xuống, tỏ ra vô cùng giật mình, “Anh là em bé ở nhà trẻ đấy à Tiết Tiểu Tráng?”

“Cậu ngứa đòn có đúng không trọc ngốc?”

“Lên đi! Xem đứa nào thắng!”

Mắt thấy hai người chưa nói hết ba câu đã nhìn nhau bằng ánh mắt chém giết, Lục Hào quyết đoán dời đề tài, “Sao anh lại qua đây vậy Tiểu Tráng?”

Cuối cùng Tiết Phi Y lườm Vũ Hàm một cái, kết thúc cuộc chiến đơn phương rồi cười hì hì với Lục Hào.

“Trước đó anh có tới ngõ Nhật Nguyệt, muốn đi ăn chực của em, sau khi tới Giang Thành thì qua chỗ cô Tống trước. Không ngờ tim anh cứ luôn đập bình bịch, không yên lòng, thế là dứt khoát qua thẳng chỗ này. Quả nhiên xảy ra chuyện lớn! Vừa tới đã phát hiện cả sân không có bất kỳ ai, giống như bị làm mờ mà không ai nhận ra dị thường”

“Bạo tay thế cơ á?” Miệng Vũ Hàm biến thành hình chữ O, “Vậy nói với bên ngoài như nào?”

“Rò khí ga thôi, dù gì cũng phải niêm phong khu vực này lại”

Đang trò chuyện, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ “Oành”, mấy người nhìn qua chỗ có tiếng động thì phát hiện cảnh tượng vô cùng kỳ dị. Nơi chẳng hề có gì bắt đầu sụp xuống, giống như là trò chơi xếp hình bỗng nhiên vỡ thành từng mảnh.

Khói bụi qua đi, nhìn rõ người đứng ở chỗ nứt, Vũ Hàm nhảy lên, phấn khởi khua tay cầu an ủi, “Ông ơi cháu ở đây nè!”

Ông Vũ dữ dằn mở miệng, “Về chép năm mươi lần phần cơ sở trận pháp!”

Cái tay vẫy của Vũ Hàm cứng đờ, nụ cười kẹt lại trên mặt——90% là mình được lượm về!

Trên đường về, Tiết Phi Y lái xe.

Đến bên ngoài kết giới, thời gian nhảy thẳng sang buổi chiều hôm sau, hiện trường lễ hội âm nhạc đã được Ủy ban huyền thuật tiếp quản. Tất cả người bên trong đều đã được đưa ra ngoài, có hai mươi mấy người bị thương nặng, còn lại đều chỉ hôn mê.

Không còn việc của bọn họ, ông Vũ bảo Tiết Phi Y đưa họ về nghỉ ngơi trước sau đó lại bàn bạc tiếp.

Sự việc được giải quyết, Lục Hào thả lỏng tinh thần, lên xe chẳng bao lâu đã thiếp đi. Huyền Qua ôm Lục Hào, còn cẩn thận dùng tay che lỗ tai cậu.

Tiết Phi Y liếc nhìn qua gương chiếu hậu, “Ái chà chà, bạn trai mười tốt à nha!”

“Vẫn chưa phải.” Giọng Huyền Qua rất nhỏ.

Tiết Phi Y và Vũ Hàm đều hết sức kinh ngạc với lời phủ nhận này, trăm miệng một lời, “Hai người vẫn chưa đến với nhau?”. Truyện Mạt Thế

Tiếp đó Vũ Hàm còn tự lẩm bẩm, “Thế thì chẳng phải cơm chó tôi ăn lúc trước đều là ăn không à? Lỗ quá!”

Tiết Phi Y cũng khá là mất bình tĩnh, “Hai người còn định vần nhau bao lâu nữa?”

Khóe miệng Huyền Qua cong thành nụ cười, “Tôi không vội.” Hắn dừng một lúc, “Tôi là lần đầu tiên, chưa có kinh nghiệm, không biết phải làm thế nào. Lục Hào không có cảm giác an toàn, vẫn nên tới từ từ thôi.”

Tiết Phi Y đã biết tình huống của Lục Hào, sau khi nghe xong anh gật đầu, “Thật vậy, muốn để Lục Hào tin tưởng bản thân, đồng thời tin tưởng anh thực sự là một bước khó khăn, với em ấy mà nói cũng là đột phá gian nan.”

“Ừ.” Huyền Qua gật đầu, sau đó nụ cười lại trở nên cay đắng, “Vả lại tôi còn là khí linh.”

Tiết Phi Y liếc mắt nhìn tinh bàn lẳng lặng nằm trên chân mình, cũng im lặng một lúc, “Nguy hiểm vượt chủng tộc.”

“Phải.” Huyền Qua cúi đầu nhìn vết thương trước mắt Lục Hào, ánh mắt phức tạp, “Cuộc đời của em ấy chỉ chưa tới trăm năm, mà tôi thì không biết dài bao lâu.”

“Nhưng cho dù là thế, anh vẫn bằng lòng, đúng không?” Giọng Tiết Phi Y nhè nhẹ.

“Tất nhiên là bằng lòng.” Huyền Qua không hề do dự.

Không ai phát hiện, ngón tay của Lục Hào giấu dưới áo khoác của Huyền Qua nhẹ nhàng giần giật.

Xe dừng dưới khách sạn, Huyền Qua ôm Lục Hào xuống, thấy Tiết Phi Y ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, “Mọi người nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, bên ông Vũ phải mất một lúc mới có kết quả, đến lúc đó sẽ thông báo.”

Chờ Huyền Qua gật đầu, Tiết Phi Y lại lo lắng không yên lái về.

Huyền Qua đi vào phòng, cẩn thận đặt người vẫn nhắm mắt trong lòng lên giường, lại nhanh nhẹn thay quần áo sạch cho Lục Hào. Thấy hô hấp của cậu vẫn đều đều, hắn cười nhẹ, “Lục Tiểu Miêu?”

Lục Hào nhắm mắt, không trả lời.

Huyền Qua đứng bên giường, cũng thay quần áo, sau đó thả lỏng ngồi ở mép giường, “Tôi biết em đang giả vờ ngủ.”

Một lúc lâu, Lục Hào mới mở mắt, lông mi run một cái khiến lòng người ngứa ngáy. Nhưng cậu chỉ nhìn Huyền Qua chăm chú, không nói gì.

Huyền Qua cảm giác trái tim mình bị ánh mắt này làm cho tan chảy, lời đến khóe miệng lại không nói ra được. Hắn dứt khoát đứng lên, tiện tay dém góc chăn, “Tôi đi nấu chút gì đó cho em ăn.”

Nói rồi liền xoay người.

Chẳng qua vừa mới bước đi thì lại phát hiện góc áo mình bị Lục Hào kéo nhẹ, lực rất nhỏ, nhưng Huyền Qua không thể nhúc nhích nửa centimet.

Giãy ra thì quá dễ, Huyền Qua thậm chí còn chẳng dám động đậy, chỉ sợ Lục Hào buông tay.

Hắn hít một hơi, tay chầm chậm úp lên mu bàn tay hơi lạnh của Lục Hào, mở miệng cười, “Mèo con, không nỡ xa tôi à?”

Người phía sau không lên tiếng.

“Không nói gì, vậy tôi vào phòng bếp đây.” Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy phía sau lục tục truyền tới tiếng quần áo ma sát. Sau đó, trên hông siết lại, là Lục Hào ôm cứng lấy eo hắn từ phía sau.

Phát hiện Lục Hào dần dần tựa vào lưng mình, Huyền Qua im lặng hai giây, thấp giọng thở dài, “Mèo con không muốn tôi đi à?”
Bình Luận (0)
Comment