Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 49

Phòng ngủ.

Lục Hào nói xong, lại phát hiện Huyền Qua đột nhiên đứng dậy.

Trọng lượng trên người biến mất, tay cậu vô thức nắm chặt chăn ——không được sao?

Không, chắc chắn không phải.

Lục Hào ôm chăn ngồi dậy, lại thấy Huyền Qua mở tủ quần áo, cầm thứ gì đó ra từ trong ngăn kéo.

“Huyền Qua?”

“Ừ.” Huyền Qua bày đồ ra trước mặt Lục Hào, lần lượt nói, “Đây là thẻ ngân hàng của tôi, tiền tiết kiệm bên trong tổng là ba trăm linh bảy nghìn tám trăm hai mươi mốt đồng bốn.”

Hắn vừa nói vừa cầm sổ hộ khẩu, “Em là chủ hộ.” Sau đó là giấy chứng nhận, “Mặt tiền cửa hàng Cẩm Thực là của tôi, giấy tờ bất động sản ở đây.” Cuối cùng, hắn móc ví ra, chìa khóa xe, tất cả đều chất đống ở trước mặt Lục Hào, “Đều là của em.”

Lục Hào chưa kịp phản ứng, chỉ nhìn Huyền Qua không chớp mắt.

“Đệch.” Rất lâu rồi Huyền Qua không nói tục trước mặt Lục Hào, hắn bật cười, lại chuyển tất cả đổ lên mặt bàn, một lần nữa quay về giường, giải thích, “Em nói em đã chuẩn bị, tôi rất kích động.” Hắn lại cười, “Lục Hào à, tôi muốn nói với em rằng, tất cả mọi thứ của tôi đều thuộc về em.”

Huyền Qua rất ít khi gọi tên Lục Hào đàng hoàng, cậu vô thức ngừng thở, chỉ nghe thấy hắn nói, “Đời này tôi hỏi em một lần cuối cùng, Lục Hào, em có đồng ý làm cuộc trao đổi này với tôi không? Tôi cho em tất cả của mình, em cũng cho tôi mọi thứ của em, không hối hận.”

“Đồng ý”

Khoảnh khắc hai chữ này thốt lên, Lục Hào bỗng cảm giác lòng kiên định. Một giây sau, giống như mở ra lệnh cấm nào đó, vẻ mặt của Huyền Qua lập tức thay đổi, mang theo tính công kích một cách rõ ràng. Hắn trực tiếp đè người xuống giường, hô hấp dồn dập, nụ hôn vội vã liên tiếp rơi trên mặt Lục Hào, “Mèo con ngoan.” Nói rồi hắn lại cắn vành tai Lục Hào, lặp lại nhiều lần.

Huyền Qua vừa nói vừa đặt ngón tay trên cúc áo của Lục Hào, nhẫn nại mở hai cái, cuối cùng không chờ được, kéo vạt áo, trực tiếp kéo áo xuống, rồi hai ba cái cởi quần cậu.

Trên chiếc giường đơn đen tuyền, làn da Lục Hào lộ ra ngoài trắng đến lóa mắt.

“Lạnh không?”

“Lạnh”

Huyền Qua bất chấp hôn môi Lục Hào một cái, giọng điệu của hắn lại cực kỳ dịu dàng, “Sẽ làm em nóng ngay thôi, nhưng mà, thanh toán một lần chắc là không được, phải mấy lần lận.”

Được ôm ra từ trong phòng tắm, tay Lục Hào vòng lỏng lẻo quanh cổ Huyền Qua, đằng sau cứ cảm giác có dị vật, như là bên trong còn thứ gì đó chưa lấy ra.

Sợ cậu đau, Huyền Qua thẳng thừng nằm lên giường, để cậu nằm trên người mình, từng chút một ấn bóp eo và đùi cậu, giúp cậu thả lỏng.

Toàn thân Lục Hào như nhũn ra, bởi vì vẫn còn chút cảm giác mẫn cảm, nơi tay Huyền Qua đi qua thi thoảng sẽ kéo theo một đợt run rẩy, nhưng cảm giác cực kỳ dễ chịu, như thể bản thân biến thành một vũng nước. Cậu lại ngửa đầu hôn Huyền Qua, không nhịn được phát ra tiếng dính dấp.

Huyền Qua nghe xong âm thanh này thì khàn giọng nói, “Mợ nó chịu không nổi.” Hắn dứt khoát ôm lấy Lục Hào, đè đầu cậu, hôn sâu hơn. Âm thanh chọc ghẹo người không phát ra được, bấy giờ mới đỡ hơn. Hắn lại cắn bờ môi cậu, nói, “Đừng quyến rũ tôi mèo con.”

“Em không có mà”

“Rồi rồi rồi, không có”

Chờ Lục Hào bình thường trở lại, Huyền Qua duỗi tay lấy điện thoại ở bên cạnh, mở mấy tấm ảnh trong album, “Em xem cái này đi, thích không?”

Là ảnh chụp trong phòng, ấn theo thứ tự phòng chứa đồ, phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách. Lục Hào quay đầu, nhìn tới nhìn lui hai lần, càng nhìn càng thích, cảm thấy chỗ nào cũng đẹp, “Thích, đây là chỗ nào thế ạ?”

“Thích thì tốt.” Huyền Qua chỉ chiếc giường trong phòng ngủ trên ảnh, “Tôi cứ tưởng hai mét đã đủ lớn rồi, nhưng giờ nhìn lại, chắc phải mua cái lớn hơn nữa mới được, nãy lúc yêu em, cứ lo em sẽ rớt khỏi giường.”

Lục Hào phản ứng lại, “Đây là anh bài trí?”

“Ừ, tôi bài trí.” Hắn kéo đầu ngón tay Lục Hào bỏ vào miệng hết mài lại cắn, “Lần trước đi dạo, em thích cây hải đường tây phủ và hoa mai trong khu chung cư kia, tôi liền đi xem phòng ở. Đúng lúc có bà cụ muốn ra nước ngoài ở với con trai, phòng này bà định cho thuê dài hạn hoặc là bán. Bà biết tôi, cho nên rất thuận lợi, tôi đã đưa tiền thuê năm năm.”

Lục Hào nhớ ra, có một lần đi dạo ngang qua tường ngoài của một khu chung cư, lơ đãng trông thấy cây mai và hải đường tây phủ bên tường, cậu bèn thuận miệng nói một câu, không ngờ Huyền Qua lại nhớ.

“Lại cảm động à?” Huyền Qua cắn ngón tay Lục Hào, “Mèo con, đừng dễ bị tôi làm cảm động như thế, em nên yêu cầu với tôi cao hơn.”

Nhà mới cách không xa, đồ đạc của hai người họ không nhiều, quần áo, vật dụng hàng ngày còn có sách, xếp vào mấy chiếc thùng giấy con. Đồ làm bếp của Huyền Qua đều là đồ đã dùng quen, Lục Hào cố ý mua hai hộp nhựa để đựng.

Cuối cùng liên hệ công ty dọn nhà, một chiếc xe hàng nhỏ đã dời qua hết.

Phòng thì tìm dịch vụ để dọn dẹp, rất sạch sẽ, thùng giấy chất đống ở cửa, vật dụng trong nhà đầy đủ, nhưng bởi vì không có người nên có vẻ hơi trống.

Lục Hào đặt chậu bạc hà ôm trên tay suốt chặng đường lên bệ cửa sổ, còn tiện thể tưới ít nước. Sau đó cậu bảo Huyền Qua đi dọn dẹp phòng bếp rồi thu dọn phòng ngủ và phòng khách.

Mắt thẩm mĩ của bà cụ chủ nhà rất tốt, tất cả gia cụ và sàn nhà đều là gỗ hồ đào, trong phòng khách còn trải thảm, có một chiếc ghế dựa bằng gỗ. Mặc dù là kết cấu một phòng ngủ, một phòng khách thêm một phòng chứa đồ, nhưng phòng ở gần một trăm mét vuông nên cực kỳ rộng rãi.

Lục Hào trải ga giường màu đen đã giặt lại, kéo rèm cửa ra, phát hiện bên ngoài cửa sổ phòng ngủ có một mảng hải đường tây phủ, cách đó không xa còn có thể trông thấy một mảng mai đỏ.

Lục Hào chạy nhanh tới cửa bếp, thấy Huyền Qua đang cắn thuốc lá bạc hà, sắp xếp những cái nồi kích cỡ khác biệt. Nghe thấy tiếng bước chân của cậu, hắn theo thói quen dập thuốc lá.

Lục Hào ôm eo Huyền Qua từ đằng sau, giọng điệu như con chim sẻ, “Em thích nơi này lắm.”

“Ừ, thích thì tốt.” Huyền Qua xoay người, trực tiếp ôm Lục Hào ngồi trên mặt bàn bếp, tay luồn vào trong áo, lòng bàn tay cọ xát viên kẹo nhỏ hơi sưng đỏ, hôn một cái, “Nếu em thích nơi này, về sau chúng mình có thể mua lại phòng.”

“Được ạ?”

“Được, chỉ cần em thích”

Lục Hào được sờ rất dễ chịu, chủ động hôn Huyền Qua. Trong lúc môi lưỡi dây dưa, hai người kề sát sạt. Phát hiện đối phương lại cứng, Lục Hào liền thò tay chạm, muốn giúp, kết quả cổ tay bị Huyền Qua nắm chặt.

“Em hết đau rồi?”

“Hết đau rồi, chỉ là hơi kỳ kỳ, với cả… mới đầu đau, về sau lại rất dễ chịu.” Lục Hào cắn môi Huyền Qua như con thú nhỏ, chỉ nghe thấy đối phương nói.

“Vậy tối làm, nhé?”

Cậu chỉ do dự một lúc đã gật đầu, “Vâng.”

Ban đêm, Lục Hào bị đặt trên mặt thảm ở phòng khách, giọng nghẹn ngào. Sợ giữ lâu một tư thế Lục Hào sẽ khó chịu, Huyền Qua ôm cậu vào lòng, hôn lưng đối phương một cái, “Tay chống ghế sô pha, ngoan.”

Lục Hào làm theo thì phát giác Huyền Qua giang rộng chân quỳ trên mặt thảm, ôm cậu rất chặt, mỗi lần đều đi vào rất sâu. Cậu tựa trên ghế sô pha, ngoài người đàn ông này ra, không có cách nào nghĩ đến những thứ khác.

Qua mười giờ mới ra khỏi phòng tắm, Lục Hào không mặc áo ngủ, đã được đặt lên giường. Cậu quấn chăn mềm, nằm nghiêng nhìn Huyền Qua sửa sang giá sách.

Thấy Huyền Qua cầm ra một bản cơ sở lý luận sửa chữa máy móc từ trong va li, cậu hơi tò mò, “Dày thế mà anh đều đọc hết à?”

“Đọc hết.” Huyền Qua đặt sách lên kệ, “Trước kia có khoảng thời gian mất ngủ, bèn đọc những cuốn sách này, không thì em nghĩ làm sao tôi biết sửa xe?”

Năng lực trời cho, Lục Hào trả lời trong lòng.

Chờ sau đấy xuất hiện thực đơn các món cơm Trung, cơm Tây, tài liệu giảng dạy huấn luyện cận chiến tán đả, thậm chí còn có cả bách khoa súng ống, Lục Hào đã chẳng còn kinh ngạc nữa.

“Sách em đọc chủ yếu toàn liên quan đến huyền thuật.” Lục Hào chống cằm hỏi Huyền Qua, “Mấy cuốn manga kia có hay không anh?” Cậu chỉ một chồng manga mười quyển.

Huyền Qua tiện tay đưa qua một quyển, “Hay lắm.”

Lục Hào chưa đọc manga bao giờ, vừa mới bắt đầu, mắt đã dán vào không rời. Mãi cho đến một giờ sáng vẫn không dừng, cuối cùng Huyền Qua tắt đèn, Lục Hào mới nhắm mắt.

Nhưng mà chờ Huyền Qua ngủ rồi, Lục Hào lại cẩn thận duỗi tay lấy manga, chầm chậm rúc vào chăn, mở đèn điện thoại đọc tiếp. Nhìn thấy chỗ hay còn phải che miệng lại, sợ mình phát ra tiếng đánh thức người bên cạnh.

Lúc Lục Hào duỗi tay cầm truyện ở tủ đầu giường thì Huyền Qua đã tỉnh, nhưng mà không nhúc nhích, muốn nhìn xem Lục Hào định làm gì. Phát hiện đối phương rúc trong chăn lặng lẽ đọc manga, hắn nhịn không được bật cười, ngẫm nghĩ, vẫn không bắt tại trận.

Di chứng của việc thức đêm đọc manga rất nghiêm trọng, đến giữa trưa Lục Hào vẫn không dậy nổi, mắt cảm thấy tèm nhèm. Huyền Qua vén chăn của cậu, “Tôi mang cơm trưa về rồi, mèo con rời giường nào.”

Lục Hào kéo chăn không buông tay, “Không dậy đâu, em ngủ đông.” Trong chốc lát lại thiếp đi.

Huyền Qua bất đắc dĩ, đi kéo rèm cửa sổ, lại bỏ quần áo bẩn của hai người vào máy giặt. Lúc này truyền tới tiếng gõ cửa, Huyền Qua nhìn qua mắt mèo, phát hiện là hàng xóm gặp trong thang máy trước đó bèn mở cửa.

Đối phương đeo một chiếc kính viền mảnh, lộ vẻ nhã nhặn, tay còn bưng một cái đĩa, nụ cười nhiệt tình, “Xin lỗi đã làm phiền, đây là bánh tôi nướng, nhiều quá cũng ăn không hết, bèn đưa anh một ít, mong anh không chê.”

Lục Hào mới nói muốn ở chỗ này thật lâu, có nên đi thăm hỏi hàng xóm không. Vậy nên Huyền Qua cũng xử sự rất khách sáo, nhận đồ, còn nói cảm ơn.

Vừa đặt đĩa lên bàn chưa được bao lâu, Lục Hào đã đi dép lê ra khỏi phòng ngủ. Trông thấy Huyền Qua, cậu đi qua bám lấy hắn, hôn cằm đối phương một cái, phát hiện Huyền Qua cúi đầu muốn hôn cái nữa thì vội vàng che miệng mình, “Em đi đánh răng!”

Nhưng chờ cậu ra khỏi phòng vệ sinh thì lại bị Huyền Qua trực tiếp đặt trên giường, hôn gần mười phút mới xong.

Lục Hào đỏ mặt ngồi bên cạnh bàn, chỉ đĩa đựng bánh nướng, “Đây không phải của nhà mình.”

“Ừ, của hàng xóm đưa, bảo là quà gặp mặt”

Chờ đến khi ăn xong cơm trưa, Huyền Qua đeo tạp dề đi rửa bát, bảo Lục Hào qua đối diện trả đĩa. Lục Hào vâng một tiếng, thay giày ra ngoài, gõ cửa nhà đối diện.

Cửa rất nhanh đã mở ra, đối phương trông thấy Lục Hào, trong mắt chợt lóe lên sự thất vọng. Chờ đến lúc nhìn thấy chiếc đĩa trong tay Lục Hào mới kịp phản ứng, “Em ở nhà đối diện à? Em ——“

Tầm mắt của anh ta dừng trên dấu hôn ở cổ lộ ra ngoài của Lục Hào, nụ cười khựng lại, hơi mất tự nhiên, “Làm phiền em có lòng qua trả, nãy anh còn bảo muộn chút anh qua lấy là được.”

“Lại làm phiền anh qua lấy thì ngại quá, cảm ơn anh, ngon lắm.” Lục Hào đưa túi đựng táo, “Hoa quả nhà mua, mùi vị cũng không tệ, anh nếm thử nhé.”

Anh ta nâng kính, “Cảm ơn, anh họ Tưởng, Tưởng Thiều Sơn, đang làm giáo viên đại học.”

“Tôi tên Lục Hào, xem như… làm nghề tự do.” Lục Hào theo bản năng không giới thiệu về Huyền Qua.

Lúc này, một đồng xu rơi xuống, Tưởng Thiều Sơn khom lưng nhặt lên cho Lục Hào.

Lục Hào lại nói cảm ơn.

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Huyền Qua đi ra từ phòng bếp, lại phát hiện biểu cảm của Lục Hào không thích hợp, giống như là gặp phải việc gì khó.

“Sao thế?” Ngữ điệu của hắn vẫn dịu dàng, nhưng ánh mắt hơi trầm.

“Chính là cái người ở đối diện kia.” Lần đầu tiên Lục Hào không xác định, “Anh ta… rất kỳ quái.”

Ánh mắt của Huyền Qua lại dịu dàng, lau nước trên tay, “Như thế nào?”

Lục Hào niết ba đồng xu trên tay, “Em chỉ đứng ở cửa mà cảm giác đã cực kỳ rõ ràng, trong nhà anh ta toàn là tử khí, rất dày, nhưng bản thân anh ta thì lại vô cùng khỏe mạnh, giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, điều này không phù hợp với lẽ thường. Sau đó em dự cảm không tốt lắm, coi một quẻ, phát hiện mệnh số của anh ta vậy mà tự mâu thuẫn.”

Huyền Qua nắm cằm Lục Hào, nhìn mắt trái cậu, “Tử khí? Mắt em có khó chịu không?”

“Dạ?” Lục Hào lắc đầu, “Chỉ là hơi sưng thôi, không sao.”

“Không sao thì tốt. Nãy Dư Trường Sinh gọi điện tới, sư phụ cậu ta muốn mời em tối nay ăn cơm, bảo có thứ muốn cho em”

Nói tới những chủ đề khác, Lục Hào cũng gác chuyện này sang một bên, gọi lại cho Dư Trường Sinh quyết định thời gian và địa điểm.

Tám giờ tối, Trân Tu Thực Phủ.

Lục Hào đi tới phòng riêng, gõ cửa một cái. Rất nhanh Dư Trường Sinh đã mở cửa ra.

Vừa đi vào, Lục Hào đã thấy một ông chú đẹp trai bốn mươi tuổi, đang ngồi uống trà, cử chỉ khí chất nho nhã. Cậu ngẩn người, nhìn về phía Dư Trường Sinh —— đây chính là sư phụ anh?

Hiểu vẻ kinh ngạc trên mặt cậu, Dư Trường Sinh gật đầu, giới thiệu, “Đây là sư phụ anh, Chung Hoài Nam, bên cạnh là sư mẫu anh. Đây là Lục Hào, đây là Huyền Qua.”

Lục Hào chớp mắt mấy cái, “Cháu chào hai vị tiền bối.” Huyền Qua cũng chào theo.

“Tốt tốt tốt, đều tốt!” Chung Hoài Nam không hề già tí nào, trái lại ngũ quan còn cực kỳ anh tuấn, khí chất khiến người ta cảm thấy trầm ổn, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của Lục Hào —— có điều, chẳng trách bị bà chủ quán lừa tới cổng Cục dân chính.

“Ngồi đi.” Chung Hoài Nam nở nụ cười hòa ái, nhẹ nhàng nói, “Trường Sinh đi học một mình ở bên ngoài, ta và sư mẫu nó đều rất lo lắng, may mà có các cháu —— “. Tiên Hiệp Hay

“Sư phụ.” Dư Trường Sinh ngắt lời, “Nói chuyện cẩn thận, nghe, khó chịu.”

Tay bưng chén trà của Chung Hoài Nam khựng lại, ông sờ mũi mình, “Tiểu đồ đệ sao mà quản rộng thế, không phối hợp với vi sư được à?”

Dư Trường Sinh lạnh lùng lắc đầu.

Chung Hoài Nam bày vẻ mặt “không chấp nhặt với đồ đệ”, đẩy trà cụ sang một bên, “Ta cũng lười —— gọi là gì ấy nhỉ?”

“Khách sáo.” Dư Trường Sinh mở miệng.

“Đúng đúng đúng, ta cũng không khách sáo với mấy đứa.” Chung Hoài Nam gật đầu, cầm túi vải đựng đồ từ trong túi, “Đây là đồ của mẹ cháu Tiêu Sênh gửi ở chỗ ta, nói là chờ cháu hai mươi tuổi thì đưa cho cháu. Ta tính cháu cũng xấp xỉ hai mươi, cứ đưa trước cho cháu luôn, không thì ta muốn biết bên trong là gì mà lại không thể mở ra nhìn, lòng ngứa ngáy kinh khủng.”

Lục Hào nhận lấy bằng hai tay, hoa văn của hộp gỗ cực kỳ quen mắt. Chờ cậu mở nắp hộp ra thì thấy ở trong đựng một hòn đá màu mực, giống hệt cái cậu mang trên cổ tay.

Chung Hoài Nam không nhìn, còn nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng động, ông hỏi, “Ta có thể xem không?”

“Được ạ tiền bối”

Bấy giờ Chung Hoài Nam mới mở mắt nhìn sang, “Đá? Ái chà chính nó đã khiến ta tò mò hai mươi năm!” Ông đảo mắt qua cổ tay Lục Hào, “Ơ, cháu đã có một viên rồi à?”

“Vâng, viên này là bà Long đưa cháu”

Chung Hoài Nam sờ cằm, vẻ mặt cao thâm khó dò. Lục Hào tưởng đối phương biết lai lịch của viên đá kia, đang căng thẳng thì lại nghe đối phương nói, “Hai viên đá này chắc chắn là một đôi, xa cách nhau hai mươi năm, rốt cuộc cũng đoàn tụ, thật là khiến người ta thổn thức!”

Xong ông còn cầm kiếm gỗ đặt trên chiếc ghế bên cạnh ôm một cái, “Người hữu tình cuối cùng cũng thành thân thuộc! Cảm động quá.”

Dư Trường Sinh đã quá quen, “Người nhìn cái gì, cũng là một đôi, trồng cây, hai gốc, nuôi cá, hai con, cho nên, các em có thể mặc kệ người.”

Quả nhiên chưa đầy một lát, Chung Hoài Nam đã bình thường trở lại. Lục Hào chợt nhớ tới chuyện buổi chiều, “Tiền bối ơi, cháu muốn xin chỉ bảo một vấn đề ạ”.

“Cháu nói đi, ta thích nhất là giải đáp vấn đề cho người khác đấy, có thể thể hiện sự thông thái của mình!”

“Cháu muốn biết, làm thế nào mà mệnh cách trên người một thanh niên, có thể mâu thuẫn, xung đột với nhau ạ?”

“Một người chỉ có một mệnh cách thôi, cháu biết chứ?”

“Dạ biết”

“Giống cháu và Long Mộc Đường, cũng không chỉ là một mệnh cách, bởi vì hai người cháu đều là nối mệnh thế nên có hai mệnh cách, nhưng người bình thường mà nhìn thì đều sẽ cảm thấy mơ hồ nhìn không ra”

Chung Hoài Nam bày vẻ mặt đứng đắn, “Nếu có mệnh cách mâu thuẫn, xung đột với nhau thì chứng tỏ, những mệnh cách kia đều không phải là của cậu ta, mà là cậu ta thông qua thủ đoạn nào đó để chuyển dời lên người mình. Nếu mà kỹ năng tốt, còn có thể chọn phần mình hài lòng để gán lên.”

Nói xong, Chung Hoài Nam nhìn về phía Dư Trường Sinh, “Đồ đệ, con xem, vi sư biểu hiện thế nào? Có được thưởng không?”

Dư Trường Sinh rung chuông gọi phục vụ tới, “Mang lên một phần, đậu tây hầm giò.”

Chung Hoài Nam hài lòng, vẻ mặt dịu dàng hỏi Lục Hào và Huyền Qua, mắt tràn đầy chờ mong, “Hai cậu bạn nhỏ còn gì muốn hỏi không? Có thể hỏi hết!”

Mặt Dư Trường Sinh không cảm xúc, “Sư phụ, cân nặng, cảnh giác trung niên phát tướng.”

Nụ cười của Chung Hoài Nam nháy mắt xìu xuống, vẻ mặt tiếc nuối, “Ờ, được rồi.”

o
Bình Luận (0)
Comment