Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 5

【Thoạt trông rất ngoan】

o

Lúc về Lục Hào không chạy, bởi vì đói bụng, thật sự chạy không nổi.

Cậu đi vào cửa một cánh, vừa leo lên tầng vừa nghĩ, nếu lát nữa mà bắt gặp Huyền Qua đang ăn cơm trưa thì tốt quá, cậu có thể dựa vào cái da mặt dày như viên gạch đi ăn chực một bữa. Nhưng mà lại nghĩ tới kỹ năng xem bói của mình không thể sáng hẳn trước mặt Huyền Qua, Lục Hào bèn im lặng kiềm chế dự báo tốt đẹp của bản thân.

Bất kể thế nào, cũng phải trao đổi đồng giá.

Chờ tới lúc thở hồng hộc lên tới tầng ba, Lục Hào đưa tay gõ cửa, một cái, hai cái——được rồi, trong nhà không có ai. Tinh thần nháy mắt uể oải, Lục Hào dựa vào ván cửa, suy nghĩ mình nên đi hướng nào, và áng chừng bao lâu thì trả lại ba đồng tiền xu trong túi.

Song chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là tìm cái để ăn.

Trong nháy mắt xác định rõ mục tiêu, Lục Hào đứng thẳng người, bỗng nghe thấy tiếng có thứ gì đó rơi xuống đất. Cậu quay đầu lại nhìn, trên sàn xi măng có một tờ giấy màu trắng dài bằng bàn tay.

Lục Hào khom lưng nhặt lên thì thấy trên đó viết một dòng chữ, “Cẩm Thực, số bảy đường Trường Ninh”, kí tên là Huyền Qua. Chữ viết mạnh mẽ lại mềm mại, rất đẹp. Lật lại, mặt trái tờ giấy dán băng dính hai mặt, chắc nãy dán ở chỗ nào đó mà cậu không để ý.

Lục Hào nhìn thêm mấy lần, tiện tay nhét tờ giấy vào túi.

Dọc đường hỏi đường hai lần, mười mấy phút đã tới số bảy đường Trường Ninh. Đứng ở cửa “Cẩm Thực”, Lục Hào ngửi thấy mùi thơm của thức ăn truyền ra từ bên trong, bước chân hoàn toàn không nhúc nhích. Nhưng trọng điểm là, cậu không ngờ Huyền Qua lại là đầu bếp của một quán ăn!

Lục Hào nhớ tới hỉnh ảnh Huyền Qua đánh nhau trước đó, một đấm gãy xương mũi người ta, cậu lại có cảm giác ảo tưởng tan vỡ, không khỏi sinh ra sự nghi ngờ sâu sắc với cái thế giới này——lẽ nào đầu bếp nấu ăn bây giờ đều phải là tán thủ cấp chín mới có sức cạnh tranh?

Xét thấy trên người không có tiền, Lục Hào đứng cạnh cửa không vào, đang nghĩ xông thẳng vào trả tiền xu sau đó nhẹ nhàng rời đi có đủ đẹp trai hay không.

“Lục Hào”

“Có!” Lục Hào đáp một tiếng theo bản năng, nghiêng đầu thì thấy Huyền Qua đứng cạnh cậu, không kịp phản ứng, “Ơ không phải anh đang nấu ăn à?”

Huyền Qua không trả lời, chỉ nói hai chữ, “Vào đi” rồi xoay người đi vào. Lục Hào nhanh chóng đưa ra quyết định——nhất định phải đuổi kịp!

Quán không lớn, nhưng trang trí rất phục cổ, bàn ghế cũng sạch sẽ ngăn nắp. Lục Hào đi theo Huyền Qua vào trong, khách ăn cơm trong quán đều nhìn qua, “Cuối cùng người ta cũng tới rồi ông chủ nhỉ.”

Lục Hào hơi lơ mơ, chỉ ngón tay vào mình, “Đang nói tôi hả?”

Người nói chuyện cười híp mắt gật đầu, “Đúng thế, hôm nay ông chủ cứ nhìn ra ngoài suốt, bọn tôi đều đùa bảo ông chủ đang chờ người yêu, chẳng tập trung gì cả.”

Lục Hào cười theo, trong lòng cảm thán, ân nhân này của mình thật sự là cần cù lại tiết kiệm, bị thương còn chưa khỏe đã mở cửa buôn bán, cũng không bởi vì thiếu ba tệ mà chểnh mảng.

“Nói linh tinh gì đấy.” Huyền Qua gảy thuốc lá bạc hà, giọng điệu rất thả lỏng, “Cậu ấy còn nhỏ, đừng dạy hư.”

Đối phương làm động tác tay “kéo phéc-mơ-tuya” bên mép với biểu cảm khoa trương. Một khách quen bên cạnh ngạc nhiên hỏi, “Đây là con nhà họ hàng ông chủ à? Bao tuổi rồi? Trông cũng đẹp trai đáo để, gene nhà các cậu tốt thật đấy!”

Huyền Qua gật đầu tỏ ý tán thành, cắn thuốc lá, mắt híp lại, cũng nhìn về phía Lục Hào, “Bao tuổi?”

“Mười chín tuổi.” Lục Hào phát hiện Huyền Qua không định sửa lời đối phương, cũng ngầm thừa nhận thân phận “con nhà họ hàng”.

Huyền Qua dập thuốc lá chỉ hút hai hơi trong tay, xua tay với mấy khách quen, “Quay lại tán phét đi, tôi làm chút gì đó cho cậu ấy ăn” rồi đi vào nhà bếp.

Lục Hào đi theo hai bước, ngẫm nghĩ vẫn dừng lại, tìm một chỗ ngồi xuống, ôm ba lô của mình, vô cùng tự giác.

Huyền Qua đổ dầu vào nồi, ngẩng đầu liếc mắt ra ngoài, đúng lúc thấy Lục Hào đang tò mò quan sát trang trí trong quán, môi vô thức hơi mím lại, trông rất ngoan, như một con búp bê sứ.

Nhớ tới đối phương bảo mới mười chín tuổi, lại đập một quả trứng gà.

Mười lăm phút sau, một bát mì thịt băm to bự đặt ở trước mặt, trứng gà để riêng trong một cái đĩa sứ màu xanh khác. Lục Hào nhìn chằm chằm thịt băm được băm đều trong bát, nước bọt ứa ra cực nhanh. Cậu khẽ cắn răng nhịn xuống, ngẩng đầu cười với Huyền Qua, sau đó nghiêm túc nói, “Trên người tôi không có tiền, cho tôi khất trước, chờ tôi có tiền sẽ trả lại cho anh.”

“Không thu tiền của cậu, ăn đi.” Ngón tay Huyền Qua chạm vào mép đĩa sứ, “Trứng lòng đào, cậu ăn xem có quen không.”

Bị hơi nóng của mì nước hun, Lục Hào cảm thấy mắt trướng trướng, cổ họng cũng hơi khàn. Cậu che giấu duỗi tay lấy đũa, gắp trứng ăn một miếng lớn, lòng đỏ trứng trơn mềm, ăn ngon khiến cậu muốn nhảy hai cái tại chỗ.

“Ngon lắm luôn!” Cậu nuốt thức ăn trong miệng, thỏa mãn đến bay lên.

Nhìn dáng vẻ hai mắt tỏa sáng của cậu, tâm trạng của Huyền Qua cũng rất tốt, “Tôi còn bận, cậu cứ ăn từ từ.” Nói xong lại đi vào nhà bếp.

Lục Hào cẩn thận ăn hết trứng gà, làm dịu cảm giác đói bụng, lại khều nếm thử một miếng thịt băm, im lặng ghi nhớ, một đĩa cơm rang trứng, một bát mì thịt băm, một quả trứng lòng đào.

Trong phòng bếp ngăn cách bởi cửa kính, Huyền Qua tay thì thái đồ ăn, mắt lại không kiểm soát rơi xuống người Lục Hào. Sau khi qua cơn đói bụng, tướng ăn của Lục Hào nhã nhặn hẳn lên, lúc ngồi eo lưng vẫn luôn thẳng tắp, nhìn cái là biết giáo dưỡng rất tốt. Da trắng, tay rất nhỏ, ánh mắt trong veo, hẳn là chưa phải chịu khổ nhiều, hoàn cảnh gia đình nhất định không tới nỗi.

Chẳng qua không biết tại sao lại lang thang bên ngoài.

Lại có thực khách hay đến vào quán gọi món, Huyền Qua đáp một câu, bắt đầu xắt hành đập tỏi.

Lục Hào ăn đến thỏa mãn, cầm bát uống hết nước canh bên trong. Cậu thấy Huyền Qua vẫn đang bận rộn, lại ngồi tại chỗ không nhúc nhích, dựng thẳng lỗ tai nghe người ăn cơm tán phét buôn dưa. Nghe chưa được mấy phút, cậu đã phát hiện Huyền Qua siêu nổi tiếng với các khách nữ, rất nhiều khách nam cũng khen hắn, trong lời nói rất tán thưởng.

Lục Hào âm thầm ghi nhớ mấy tin tức nghe được vào đầu, có cảm giác phấn khởi lén lút.

Chờ tới tận hai giờ, khách trong quán mới đi hết. Lục Hào cầm bát đũa vào nhà bếp, tự giác xắn tay áo rửa chén, vừa mới mở vòi nước đã nghe thấy giọng Huyền Qua, “Bát cậu đã sạch lắm rồi.”

Chắc là hơi mệt, hắn dựa lưng vào quầy bếp, miệng ngậm một điếu thuốc nhưng không châm lửa, ống tay áo xắn lỏng lẻo, không ngay ngắn, nhưng có dáng vẻ phóng khoáng biếng nhác.

Lục Hào hơi ngượng ngùng, tốc độ rửa xong bát đũa cực nhanh, để ngay ngắn vào tủ bát, xoay người lại nghiêm túc nói cảm ơn.

“Tối qua cậu đã cứu tôi, mời cậu ăn bát mì mà thôi, nên làm”

“Trước đó anh cũng đã cứu tôi.” Lục Hào nhỏ giọng đáp lại, cậu thò tay vào trong túi, sờ ba đồng xu được nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, lấy ra đưa cho Huyền Qua, “Trả anh này.”

Đường nhìn hơi đảo qua tiền xu, ánh mắt Huyền Qua lại rơi xuống mặt Lục Hào, “Không cần trả lại.”

“Nhưng mà——“

“Không phải cậu xem bói cần tiền xu à? Không có đạo cụ thì xem kiểu gì?” Huyền Qua ngắt lời cậu vừa mới nói, có phần hờ hững, “Nếu cậu thấy ngại, vậy coi như là tôi gửi nhờ ở chỗ cậu đi.”

Lục Hào cảm thấy ngực chua xót, không rõ là cảm giác gì, cậu siết chặt tiền xu trong tay, gật đầu đáp, “Ừm.” Im lặng một lúc, phát hiện Huyền Qua không nói nữa, cậu cảm thấy mình cũng nên đi thôi.

Vừa mới bước hai bước, đã nghe thấy Huyền Qua ở phía sau gọi cậu, “Chờ đã.”

Lục Hào xoay người, đang muốn hỏi sao thế, thì thấy Huyền Qua giơ tay lên, một giây sau, có bụng ngón tay hơi thô ráp chạm vào khóe miệng cậu, nhiệt độ ấm nóng. Cậu vô thức nín thở, ngửi thấy hương bạc hà như có như không trong không khí, trong đó còn vấn vít mùi thuốc lá.

“Có cọng hành, chưa chùi sạch”

Tim đập hơi nhanh, Lục Hào tránh tầm mắt rồi nói tiếng cảm ơn, bước nhanh ra khỏi cửa tiệm Cẩm Thực.

Huyền Qua rút tay về, cọ xát bụng ngón tay, nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của đối phương, khóe miệng mang theo ý cười, giọng rất nhỏ, không biết là nói cho ai nghe, “Đúng là ngoan thật.”

Sau đấy, gần nửa tháng Lục Hào không gặp Huyền Qua. Không biết vì sao, cậu luôn cố ý né khu vực gần đấy, khi nhìn thấy người mặc áo ba lỗ chữ 工 cũng sẽ rời mắt rất nhanh. Cậu đổ lỗi điều đó cho cái cọng hành băm dính bên mép trước đó——thật sự quá mất mặt!

Lục Hào nhìn sắc trời, cảm giác tối nay sẽ mưa. Tối mà không mưa cậu còn có thể ở tạm trong quảng trường công viên, nhưng mưa thì hết cách. Lục Hào dự kiến mình phải tính hai quẻ có thù lao cho người ta, kiếm phí ăn ở đêm nay mới được.

Giờ quái bàn bản mệnh của cậu đã mất, tốt nhất không nên tính nhiều quẻ một ngày cho người ta, nhiều thì dễ sai. Nhưng thông qua lời thành tâm “Hy vọng cậu sống lâu trăm tuổi” của người khác, cậu chỉ có thể tích góp được nhiều nhất chín mươi ngày thọ, vượt qua hạn mức tối đa chín mươi ngày, nhiều hơn cũng không dùng được.

Có thể là vận may khá tốt, cậu gặp được một ông chú tuổi trung niên, tính một quẻ, đối phương bảo rất đúng, cho luôn cậu hai trăm tệ. Khoản tiền kếch sù! Lục Hào nói cảm ơn, kích động nhét tiền vào túi, định bụng tìm một nhà nghỉ rẻ ở một đêm.

Bất kể là thành phố nào đều sẽ có kiểu nhà nghỉ ẩn sâu trong hẻm nhỏ, điều kiện không tốt, nhưng đủ để che gió chắn mưa rửa ráy giặt quần áo.

Lục Hào tìm phương hướng bằng cảm giác, trong chốc lát đã thấy biển hiệu hai chữ “Nhà nghỉ” từ xa. Cậu nương theo ánh sáng lờ mờ đi vào trong ngõ nhỏ tối tăm, bên cạnh cậu có ba, bốn người đi chung với nhau, đang nói oang oang cái gì đấy.

Lục Hào vô thức bước chậm lai, đi ở phía sau họ.

“Mẹ nó chứ cái thằng cha họ Huyền lần trước làm bố bị thiệt lớn, bọn thằng Cường Tử vẫn còn ở bệnh viện kia kìa… Cây đao kia cũng quái, hai lần đầu đều là bố cầm, không chém được người, cầm mà lạnh phát sợ…”

“Cấp trên bảo bọn mình làm là để mắt đến bọn mình… Mụ nội nhiều tiền thật đấy, nhưng mà đòi hỏi lắm vãi ra…”

Âm thanh lác đác lục tục bay tới, Lục Hào giật mình, tiếp tục im lặng theo sát. Sau đó, cái tên được gọi là “anh Dương” gọi điện kêu người, muốn tới Cẩm Thực gần đây hội đồng.

Lục Hào nghe bọn chúng đổi đề tài thì rẽ vào trong nhà nghỉ, sau khi thấy mấy kẻ đó đi xa rồi lại ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

——Nhưng, ân nhân của cậu rốt cuộc có lai lịch gì? Lẽ nào là thân tín của trùm xã hội đen tiền nhiệm, hiện đang ẩn náu mở tiệm cơm trong phố xá sầm uất nhưng vẫn bị đuổi giết ngày ngày?

Thế thì kích thích quá!
Bình Luận (0)
Comment