Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 55

【Không thể rời nửa bước】

o

Tin nhắn gửi đi, Tiết Phi Y trả lời rất nhanh, “Nhận được rồi nhé!”

Lục Hào xem hết hồi âm rồi đút di động vào túi áo, lại nghe mấy khách quen đang trò chuyện.

“Dạo này mèo hoang chó hoang trong mấy cái ngõ bên cạnh đánh nhau phát khiếp, đêm hôm khuya khoắt chả để cho người ta yên gì cả”

“Mèo hoang chó hoang thì có là gì, không phải chỗ đấy ba ngày đều làm hai trận ẩu đả à? Một đám người kêu đánh kêu giết, gần đây toàn phải đi đường vòng.” Ông chú nói chuyện còn bảo với Lục Hào, “Tiểu Lục à, cháu cũng phải cẩn thận đấy, lúc qua bên đó nhớ gọi anh cháu theo cùng cho an toàn.”

Trong mắt thực khách ở Cẩm Thực, Lục Hào trông trắng trẻo nõn nà lại nhỏ tuổi, rất dễ bị côn đồ cắc ké quấn lấy, chỉ số nguy hiểm tương đối cao. Đúng lúc Huyền Qua đi ra từ trong bếp, nghe thấy câu này, duỗi tay ôm vai Lục Hào, “Có tôi che chở, không bị thương được.”

Tám giờ tối, Huyền Qua đóng quán rất đúng giờ. Lục Hào sợ lạnh, tay đút trong túi áo không chịu lấy ra, chờ Huyền Qua khóa kỹ cửa, cậu bỏ tay vào trong túi của đối phương, “Ấm ấm, lạnh quá à.”

“Ừm.” Huyền Qua thuận tay đội mũ trùm lên giúp cậu, viền mũ có lông làm cho Lục Hào trông càng nhỏ tuổi hơn. Hắn duỗi tay nhéo mặt cậu, cười, “Làm nũng hửm?”

“Đâu có.” Lục Hào phủ nhận, đi qua đi lại, bỗng nhiên đi tới phía trước nửa bước rồi lại vòng về, nhét tay trái vào một bên túi khác của Huyền Qua, thỏa mãn nheo mắt, “Anh ấm thật đấy.”

Nhìn Lục Hào thế này, tim Huyền Qua cũng mềm nhũn, rất muốn ôm người vào lòng vo vê một cái. Mà hắn cũng làm vậy thật, duỗi tay kéo người lại, cọ cằm lên đỉnh đầu Lục Hào, “Mèo con còn có thể làm nũng năm phút, không là muộn xem phim đấy.”

“Xem phim?” Lục Hào bắt được từ mấu chốt, lập tức ngẩng đầu lên, có vẻ chờ mong, “Anh vừa mới nói xem phim hả?” Trước đây cậu không có hoạt động giải trí gì, hai năm rời khỏi Lục gia cũng không có tiền tới rạp chiếu phim, cho nên xem phim cơ bản cậu đều đi cùng Huyền Qua.

“Ừ, chẳng phải trước đó em bảo muốn xem bộ phim hoạt hình Châu Âu mới ra à, tôi đã mua vé rồi.” Huyền Qua đối diện với ánh mắt cậu, cũng cười theo.

Lần này Lục Hào nhảy hai cái tại chỗ, còn tiến tới hôn khóe miệng Huyền Qua, “Đi thôi đi thôi, không ôm, xem hết lại ôm!”

Đỗ xe mô tô màu đen ở bãi đỗ xe, hai người đi vòng qua cửa chính.

Huyền Qua để ý trên đường có rất nhiều người nhìn Lục Hào, nhưng Lục Hào đi vô cùng tập trung, hoàn toàn không phát hiện.

“Mèo con”

“Dạ?” Nghe thấy Huyền Qua gọi mình, Lục Hào quay đầu, ánh mắt chăm chú.

Đèn đường rất sáng, hôm nay Lục Hào mặc một chiếc áo khoác xanh đen dài tới đầu gối, cúc sừng trâu cài lỏng lẻo. Để che dấu hôn, trên cổ cậu còn quấn một chiếc khăn màu đỏ bản rộng hai vòng, lộ ra làn da trắng vô ngần, nốt ruồi trên mí mắt trái cũng thấy rõ mồn một.

“Bây giờ em cao bao nhiêu rồi?”

“Một mét tám!” Ánh mắt của Lục Hào rất đắc ý, “Trước đây kẹt ở 1m79 lâu lắc, cuối cùng cũng đột phá.” Cậu nở nụ cười, đôi mắt hạnh nhân cũng cong theo.

“Ừ, tôi cũng thấy em cao lên.” Huyền Qua không nhịn được nắn gáy cậu. Lục Hào sợ nhột, vội vàng chạy hai bước sang bên cạnh, xác định Huyền Qua không trêu cậu nữa mới nhích về.

Hai người kề sát rạt, Lục Hào mím môi, “Anh cứ nhìn em suốt làm gì thế?”

“Muốn bóp mặt em.” Huyền Qua nói đến là thẳng thắn, “Da đẹp quá, muốn sờ.”

Lục Hào sờ mặt mình, khá tò mò, “Sờ thích lắm ạ?” Bản thân cậu không tài nào cảm giác được, dù sao thì, cậu thấy da Huyền Qua sờ rất thích, cơ bắp cực săn chắc.

“Ừ, lần nào cũng không muốn buông tay, nhất là eo và đùi”

Nhớ lại đủ loại hình ảnh, lỗ tai Lục Hào nóng bừng, nhìn chằm chằm cái bóng dưới đất, không lên tiếng.

Đi vào từ cửa chính, người bên trong không tính là nhiều, tay trái Huyền Qua cầm hai cốc Coca, tay phải nắm tay Lục Hào đi lấy vé.

Lục Hào đang nhìn quảng cáo bên cạnh thì phát hiện Huyền Qua thuận tay để Coca xuống đất, tay rảnh cầm điện thoại, tay phải vẫn nắm tay cậu không buông.

“Tích” một tiếng, quét mã thành công, xuất ra hai tấm vé xem phim. Lục Hào nhìn Huyền Qua nhét di động và vé vào trong túi rồi lại xoay người cầm Coca lên, bỗng nói, “Vừa rồi có thể bỏ tay em ra mà, sẽ tiện hơn.”

Huyền Qua nghiêng đầu nhìn cậu, cẩn thận ngẫm nghĩ, “Chắc là sợ lạc mất em.” Nói xong hắn lại nắm năm ngón tay của Lục Hào thật chặt.

Lúc đi vào trong phòng chiếu phim, phim vừa mới mở màn. Huyền Qua không có hứng thú với phim hoạt hình, thấy Lục Hào tập trung thì dứt khoát nhìn Lục Hào chằm chằm, thi thoảng đút cậu ăn bắp rang, cách một lúc lại cho uống hai ngụm Coca.

“Sao anh không xem?” Lục Hào nhích lại gần bên tai Huyền Qua, giọng rất nhỏ.

“Em đẹp hơn”

Lục Hào cảm giác bụng ngón tay Huyền Qua sượt qua bờ môi mình, vô thức há mồm cắn nhẹ một cái, nhận ra mình đang làm gì thì lại vội vàng nhả ra, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhìn màn hình lớn đăm đăm. Nhưng dưới âm thanh của rạp, cậu vẫn có thể cảm giác được tiếng tim đập điếc tai của mình.

Huyền Qua rút tay về, vân vê dấu răng trên đầu ngón tay, cuối cùng năm ngón tay chụp lấy tay Lục Hào, cả quá trình đều không buông ra.

Lúc hết phim đã gần mười một giờ, đi ra từ bên trong, Lục Hào vội vàng nắm khăn quàng cổ của mình thật chặt.

Ở cổng có một loạt quầy ăn vặt, nóng hôi hổi, hấp dẫn trong đêm đông. Huyền Qua chú ý tới ánh mắt Lục Hào, hỏi cậu, “Muốn ăn gì?”

“Mực chiên.” Lục Hào chỉ quầy hàng trên biển hiệu viết “mười đồng năm xâu”, “Quầy đó đông, chắc là ngon lắm.”

“Ừ.” Huyền Qua đưa cậu tới đứng ở nơi chắn gió, “Chờ ở đây, tôi đi xếp hàng.”

Lục Hào gật đầu, đứng tại chỗ nhìn Huyền Qua. Có thể là bởi dáng dấp Huyền Qua cao ráo, lúc không cười trông rất khó dây vào, còn hơi dữ, thế nên hắn vừa đi tới, người bên cạnh đều vô thức dịch sang bên cạnh. Lục Hào bật cười, thấy Huyền Qua đang xếp thứ tư không yên tâm nhìn qua, cậu còn giơ tay vẫy vẫy.

Chờ một lúc, Lục Hào đang ngẩn người nhìn chằm chằm về phía Huyền Qua, thì nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói khá căng thẳng, “Chào bạn.”

Lục Hào dời mắt, phát hiện có một nữ sinh không quen biết mặc váy ngắn đứng ở trước mặt mình, song tâm trạng cậu cực tốt, nói chuyện rất phải phép, “Chào bạn, xin hỏi có chuyện gì không?”

Đối phương do dự một lúc mới lấy dũng khí, “Xin hỏi có thể biết phương thức liên lạc của bạn không?” Vừa nói vừa kéo sợi dây cầu len trên khăn quàng cổ.

Lục Hào ngẩn ra, mới đầu còn tưởng là hỏi đường, cậu thẳng thừng đáp lại, “Ngại quá, tôi không có điện thoại.”

Ở một bên khác, Huyền Qua bảo ông chủ cho hai mươi xâu râu mực, bỏ ít muối. Hắn theo thói quen quay đầu nhìn Lục Hào, kết quả phát hiện còn có một nữ sinh đứng cạnh cây cột ngoài mèo con nhà hắn, hai người dường như đang trò chuyện.

Mắt Huyền Qua nhìn lăm lăm không lệch một li, nghe ông chủ bảo làm xong thì đưa năm mươi tệ, xách túi nhựa đi tới, dưới chân như đạp gió. Ông chủ vẫn còn đang gọi với theo ở phía sau, “Còn chưa thối tiền cho cậu mà!”

“Vậy à, thế bạn có thể nhớ số của mình không?” Nữ sinh mặc váy đông khẽ cắn môi nhìn Lục Hào, lại có thêm dũng khí, “Phương thức liên lạc của mình là ——“

“Không cần.” Huyền Qua bước hai bước lên bậc thang, trên người mang theo hơi lạnh về đêm, giọng điệu không tốt lắm, “Em ấy đã có người thích rồi.” Đoạn trực tiếp chắn ở trước mặt Lục Hào.

Huyền Qua hơi nhíu mày, rõ ràng hơi mất kiên nhẫn. Nữ sinh bị người đàn ông bất thình lình xuất hiện dọa cho lùi về sau nửa bước, cuống quýt nói xin lỗi, xoay người chạy sang bên cạnh.

Huyền Qua quay đầu lại nhìn Lục Hào cười cong mắt, lo lắng, “Em chưa cho nhỏ phương thức liên lạc chứ?”

“Chưa, em bảo em không có điện thoại”

“Ngoan.” Một khi đối diện với Lục Hào, giọng Huyền Qua rõ ràng rất dịu dàng, hắn đưa túi nhựa trong tay qua, “Mực chiên em muốn này.”

Chờ Lục Hào mở hộp dùng một lần, hắn lấy thuốc lá bạc hà ra hút, “Cảm giác đúng là nửa bước cũng không thể rời, vừa mới rời đi cái đã có người tới giành em với tôi rồi.” Lục Hào nghe mà chỉ cười.

Đi tới bãi đỗ xe sau rạp phim, Lục Hào bị mực chiên cay xè đến hít hà, màu môi cũng sẫm hơn bình thường. Cậu uống hơn nửa bình nước trái cây từ tay Huyền Qua mà cũng không đỡ cay.

Lúc tạt qua một ngõ ngách, Huyền Qua bỗng dừng lại, kéo tay Lục Hào, sau đó đặt cậu ở giữa mình với vách tường, cúi đầu hôn cổ cậu, “Cay lắm à?”

“Ừm.” Lục Hào liếm môi, “Nhưng mà ngon lắm.”

“Ngon hửm?” Giọng Huyền Qua mang theo ý cười, “Vậy tôi nếm thử nhé?”

“Em vừa mới ăn xong, nếu anh muốn ăn thì em ——“

Một giây sau, Huyền Qua đặt Lục Hào trên tường hôn, đầu lưỡi linh hoạt của hắn đảo một vòng trong miệng cậu. Lục Hào còn nghe thấy đối phương nói khẽ, “Ngon thật, về làm cho em, ăn ngon hơn.”

Lục Hào còn chưa kịp trả lời, tiếng đã bị đối phương nuốt vào miệng. Lần này Huyền Qua hôn rất dịu dàng, đầu lưỡi và môi bị đau vì cay của Lục Hào cũng được cẩn thận vỗ về, người cũng thả lỏng.

Hôn ở nhà với hôn bên ngoài không giống nhau, Lục Hào có thể nghe thấy trên đường truyền tới tiếng còi, thi thoảng còn xuất hiện tiếng bước chân, có cảm giác kích thích kỳ diệu.

Bỗng nhiên, đầu lưỡi bị cắn một cái, Lục Hào “Ưm” một tiếng, đoạn cảm giác Huyền Qua nhéo eo cậu, “Mèo con, tập trung.”

“Dạ.” Lục Hào thu hồi sự chú ý, phát hiện Huyền Qua hôn cậu mạnh hơn, rất nhanh, cậu không còn tâm trí để ý cái khác.

Trong lúc mơ hồ, bên cạnh đột nhiên truyền tới một tràng tiếng bước chân lộn xộn, tiếp đó là một cái giọng phách lối, “Này người anh em, tình tứ với bạn gái à? Mọi người chơi cùng nhé?”

“Ha.” Giọng nói mang theo ý lạnh không hề che giấu, Lục Hào cảm giác Huyền Qua xoa đầu cậu vỗ về, khí thế toàn thân nháy mắt thay đổi.

“Mèo con, chờ mấy phút.” Huyền Qua đi ra khỏi góc tối. Đối diện có mấy kẻ, hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp xông lên, bổ sống bàn tay lên cẳng tay của kẻ vừa mới nói chuyện. Tay đối phương đau nhói, thanh thép cầm trên tay rơi xuống được Huyền Qua đón được.

Sau đấy, chờ những kẻ phía sau kịp phản ứng, cơ bản chỉ hai ba phát Huyền Qua đã giải quyết một tên, đánh gục mười một kẻ, chưa mất tới năm phút.

Huyền Qua vứt thanh thép lên đất, quay người đi về phía Lục Hào, chợt phát hiện vẻ mặt Lục Hào thay đổi. Huyền qua vô thức khom người, bỗng phát hiện kẻ nói chuyện trước đấy cầm một con dao găm quẹt qua chỗ hắn.

Huyền Qua đỡ lấy bằng tay trái, đánh rớt con dao trong tay đối phương, không hề giữ sức, sau đó tay phải nắm lại đấm mạnh vào mặt đối phương, phát ra tiếng “Bốp” trầm.

Xác định những kẻ nằm trên đất không dậy nổi, Huyền Qua bước trở về bên cạnh Lục Hào, lấy khăn ướt lúc mua bắp rang được tặng cẩn thận lau tay, bấy giờ mới nắm tay Lục Hào, “Vừa rồi đẹp trai không?”

“Đẹp trai.” Lục Hào gật đầu, lại thêm một câu, “Cơ mà là em thì chắc chỉ cần một tay là có thể giải quyết.”

Bị Lục Hào chọc cười, Huyền Qua nhéo mặt cậu, “Ừ, mèo con lợi hại nhất.”

Trên đường về nhà, xe mô tô chạy rất nhanh, động cơ ầm ầm. Phát hiện điện thoại đang rung, Lục Hào vỗ vai Huyền Qua.

Huyền Qua dừng xe ở ven đường, chân dài chống trên đất, chờ Lục Hào nghe.

“Anh Tiểu Tráng à?”

Lục Hào vừa mở miệng đã nghe thấy giọng của Tiết Phi Y, “Tiểu Lục Hào ơi, bà Long vừa báo đã hỏi được một số thứ từ chỗ Triệu Thù rồi, rương khắc văn của Lục gia đúng là do bà ta hỗ trợ bán.”

Hô hấp của anh hơi gấp, “Quan trọng nhất là, bà ta và Lục Minh Đức đã hợp tác rất nhiều năm, ngay một ngày trước khi Lục Minh Đức chết, bà ta đã giúp Lục Minh Đức chở vài thứ ra ngoài, em muốn tới xem không?”

Nghe thấy ba chữ “Lục Minh Đức”, tim Lục Hào nảy một cái, “Em và Huyền Qua qua ngay đây.”

“Được, anh gửi địa chỉ vào điện thoại cho em, lát gặp nhé”

Lục Hào cúp điện thoại, hơi mất tập trung, “Anh Tiểu Tráng bảo là đã hỏi được một số thứ từ chỗ Triệu Thù. Một trong số đó là Triệu Thù giúp Lục Minh Đức chở vài thứ ra khỏi Lục gia, ngay một ngày trước khi anh cứu em.”

“Em nghi ngờ sẽ có manh mối của Ly Hỏa Phù Minh bàn?”

Lục Hào siết chặt điện thoại, gật đầu, “Vâng.”
Bình Luận (0)
Comment